Đọc truyện Harry Potter Phản Bội – Chương 18: Lộ Diện
Bellatrix không chần chừ vội chạy đến, đũa phép cô cũng không kịp rút ra, không tiếng động dùng bùa trôi nổi vào Andromeda đang rơi xuống với tốc độ ngoạn mục.
Cơ thể cô nàng nhờ bùa chú mà đột nhiên dừng ngắt lại, sau đó từ từ hạ xuống thảm cỏ.
Bellatrix không chú ý đến thần sắc khiếp sợ của mọi người, cô vội vàng chạy tới chỗ Andromeda, xem thương thế của cô nàng: “Dromeda! Sao rồi? Có bị thương không?”
Andromeda đột nhiên “oa” lên một tiếng, khóc bù lu bù loa với Bellatrix: “Em sợ quá Bellatrix, em chỉ cố bắt trái Quaffle thôi, cũng không chú ý đến phương hướng của chổi.
Tự nhiên em từ trên rớt xuống, em cứ nghĩ rằng mình sắp chết rồi! Hu hu!”
Bellatrix kéo Andromeda vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô nàng: “Không sao rồi.
Đừng khóc.
Nếu không mọi người sẽ cười em.”
Andromeda không ngừng nức nở, rồi cô nàng đột nhiên nhớ đến cái gì, từ trong lòng Bellatrix ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sùng bái: “Chị thật lợi hại, Bellatrix! Cứu em với tốc độ nhanh như vậy, khiến trọng lực trên người em đột nhiên biến mất tiêu luôn, thật sự quá lợi hại!”
Nghe hiểu lời Andromeda, lại nhìn biểu cảm khiếp sợ, bội phục của mọi người, Bellatrix bỗng nhiên nhớ đến chuyện lúc nãy, hình như do cô quá lo lắng mà dùng bùa chú không tiếng động cứu em gái.
Trình độ xuất sắc như thế này không hề giống những gì cô biểu hiện thường ngày.
Đang suy nghĩ cách cứu nguy thì một thanh âm ôn hòa vang lên: “Làm rất tốt, tiểu thư Black.
Trò kịp thời dùng bùa trôi nổi vào người em gái, giúp cô bé vượt qua nguy hiểm.
Mười điểm cho nhà Slytherin.”
Nghe cái giọng này, Bellatrix có linh cảm không tốt trong lòng, cô miễn cưỡng tươi cười ngẩng đầu lên, nhìn thấy hiệu trưởng Dumbledore mặc một cái áo choàng màu lam, nở nụ cười tủm tỉm đằng sau hàm râu bạc trắng, nhất là đôi mắt xanh đằng sau chiếc kính mắt nửa vầng trăng, đang lóe lên sự tìm tòi nghiên cứu đánh giá cô.
Cũng cảm thấy ánh mắt của Bellatrix, Dumbledore cười mỉm thoạt nhìn có vẻ rất hiền hòa: “Black tiểu thư.
Ta thật lòng khen ngợi trò, bùa trôi nổi không đũa phép, không tiếng động này của trò thật sự quá xuất sắc.
Mà học sinh xuất sắc giống như trò, ta lại không hề biết đến rõ ràng.
Ta thật sự là một hiệu trưởng thất trách, ừm bây giờ chúng ta vẫn có cơ hội bù lại.
Tối nay tám giờ, tiểu thư gặp ta ở phòng hiệu trưởng nhé! Thế nào?”
Đối mặt với lời mời này, Bellatrix bỗng nhiên nhớ đến lời cảnh báo của Phineas.
Xem ra tối nay lão già này không chỉ định nói vài ba câu chuyện phiếm với cô, mà Phineas biết thực lực của cô bại lộ cũng sẽ rất bất mãn.
Bất đắc dĩ nhếch lên một bên khóe miệng, Bellatrix lễ phép đáp lại: “Đương nhiên rồi hiệu trưởng Dumbledore, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
…!
Tám giờ kém mười phút, Bellatrix đã có mặt ở lầu ba, đứng trước một tượng đá quái thú.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi trưng ra biểu cảm trấn tĩnh như thường ngày, nói mật khẩu: “Nước chanh ướp lạnh.”
Tượng đá nhảy qua một bên, lộ ra một lối đi nhỏ xoay tròn để đến văn phòng của hiệu trưởng.
Theo cầu thang di động mà đến trước cửa phòng Dumbledore, Bellatrix nhẹ nhàng gõ cửa ba cái, phía trong truyền ra âm thanh của Dumbledore: “Mời vào.”
Đẩy cửa ra, đập vào mắt Bellatrix là những làn khói trắng sáng đang chuyển động.
Trên tường treo đầy những bức ảnh của các vị hiệu trưởng đời trước của Hogwarts, những bức hình đó đều đang tò mò mà nhìn cô, Phineas thì tặng cho cô một ánh nhìn cảnh cáo, sau đó ông nói với Dumbledore: “Này Albus.
Ngươi gọi cháu gái ta đến đây làm gì? Lúc này hẳn là lúc con bé nên nghỉ ngơi rồi chứ?”
Dumbledore vẫn giữ nguyên nụ cười: “Phineas! Đừng gấp gáp! Tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với tiểu thư Black về chuyện xảy ra sáng nay thôi.
Hôm nay tiểu thư Black xinh đẹp đã vô cùng xuất sắc dùng bùa trôi nổi không tiếng động cứu sống em gái mình, pháp thuật tuyệt vời như vậy, tôi chỉ cao hứng vì Hogwarts lại có thêm một thiên tài thôi.”
“…!Nhưng mà, bình thường tôi lại không thấy tiểu thư Black thể hiện ra ngoài, tôi cũng không phát hiện tài năng của trò ấy.
Đặc biệt tiểu thư Black không còn là học sinh năm nhất nữa, tôi với trò ấy lại không hay trò chuyện, chuyện này thật sự là do tôi thất trách.
Biết sai có thể sửa.
Bây giờ tôi nên thực hiện vai trò hiệu trưởng của mình nhỉ? Đúng không, Phineas?”
Nói rồi, Dumbledore chuyển hướng sang Bellatrix: “Tiểu thư Black, mời ngồi.
Trò muốn ăn hay uống cái gì không? Cá nhân ta thì đề cử nước chanh ướp lạnh và con gián đôi.”
Bellatrix ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của Dumbledore, cũng mỉm cười đáp lại ông ta: “Không cần đâu ngài hiệu trưởng, vì duy trì dáng người thục nữ này, tôi không thể không từ chối đại đa số đồ ngọt.”
Bellatrix cố hết sức làm ra bộ dáng của các tiểu thư quý tộc mà nói chuyện.
“A, thật sự rất tiếc, đồ ngọt bình thường làm tâm tình của người ta cảm thấy rất thỏa mãn.”
“Thực tế ở Hogwarts, tôi cảm thấy bản thân có thể luôn luôn bảo trì tâm trạng thoải mái của mình.
Nơi này có các giáo sư kiến thức uyên bác, có thư viện phong phú, còn có các học sinh dám yêu dám hận, dám nghĩ dám làm.
Nghĩ lại thì tâm trạng tôi luôn luôn rất thoải mái.”
Nghe được câu trả lời của Bellatrix, Dumbledore có vẻ còn hứng thú hơn, vẻ mặt ông ta hiền lành nhìn cô: “Với cương vị là hiệu trưởng, ta thật cao hứng khi có thể nghe học sinh của ta nêu lên những cảm nhận tốt đẹp như vậy về trường học của mình.
Chương trình dạy học của trường chúng ta cũng vô cùng thành công, phải không nào?”
“Đương nhiên, tôi lấy thân phận là một trong những học sinh của Hogwarts mà cảm thấy vinh hạnh từ tận đáy lòng, đồng thời, cũng đối với hiệu trưởng Dumbledore đây tràn đầy kính nể.”
“Trên thực tế, ta cũng vì Hogwarts có một học sinh vĩ đại như tiểu thư mà cao hứng từ tận đáy lòng.” Tạm dừng một chút, cuối cùng Dumbledore cũng nói ra mục đích chủ yếu mời cô đến đây: “Hôm nay thấy tiểu thư như vậy, cũng đủ để nói lên trò là một học sinh vô cùng xuất sắc.
Bùa chú không tiếng động này học sinh năm sáu ở Hogwarts mới bắt đầu học đến.
Có rất nhiều phù thủy không thể hiểu được và thi triển bùa chú không tiếng động này.
Ta có thể hỏi tiểu thư Black một chút được không? Trò học tập kỹ xảo thi triển bùa chú cao siêu này như thế nào vậy?”
Bellatrix cố hết sức biểu hiện ra biểu cảm sau khi khen có chút thẹn thùng của một thiếu nữ, sau đó là biểu cảm kiêu ngạo: “Chuyện là sau khi tôi đọc xong sách phụ đạo của mình, cha tôi khuyến khích tôi học tập những bùa chú như thế này.
Nhưng mà thật đáng tiếc, năng lực của tôi có hạn, tôi chỉ có thể cố gắng hoàn thành chương trình học ở Hogwarts, cũng không có cơ hội tiếp tục học pháp thuật cấp cao như các loại bùa chú không tiếng động.
Lâu ngày tôi cũng quên béng chuyện này, nhưng lần này đột nhiên thấy Andromeda từ trên trời rơi xuống, tôi vô cùng sợ hãi…”
Nói được một nửa, Bellatrix trưng ra biểu cảm ngây ngốc: “Đầu óc tôi lúc đó trống rỗng, theo bản năng mà nghĩ cách cứu con bé, ngay cả đũa phép cũng không kịp rút ra, cứ dựa theo phương pháp bình thường thi triển bùa trôi nổi không tiếng động có trong sách, nhưng mà thật sự rất may mắn, tôi thế nhưng lại thành công!”
“…!Ngay cả bản thân tôi cũng không tin được chuyện này.
Về ký túc xá, tôi lại cao hứng mà thử lại một lần nữa.
Nhưng tôi chán nản phát hiện, đừng nói là bùa chú không tiếng động, bùa trôi nổi bình thường tôi cũng không dùng được.
Cho nên tôi nghĩ là, khả năng lúc đó tôi quá sốt ruột nên mới bức ra được lượng pháp thuật tiềm ẩn trong người mình.
Có lẽ đây là sức mạnh tình yêu đi, tôi rất thương yêu em gái tôi, tôi không thể nào lặng yên chứng kiến con bé đi vào chỗ chết như vậy.
Nếu là bình thường, tôi vốn không thể dễ dàng thi triển được các bùa chú.”
….