[Harry Potter] If

Chương 3: Hắn cất hạt mầm thật kỹ, sau đó thì…


Đọc truyện [Harry Potter] If – Chương 3: Hắn cất hạt mầm thật kỹ, sau đó thì…

Thấm thoát mà mười năm đã trôi qua, đối với mỗi con người, ảnh hưởng của thời gian có sự khác biệt nhất định.

Trên gương mặt người thanh niên năm nào nay đã có thêm vài nếp nhăn, nhưng cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, năm tháng dần trôi khiến hắn có chút tang thương, và đứa trẻ sơ sinh hắn chăm bẵm năm nào nay đã lớn, tuy rằng so với những đứa nhỏ khác thì gầy hơn, nhưng lại tuyệt đối ngoan ngoãn, hiểu biết.

Hôm nay, bọn họ đang ở trong Hẻm Xéo đông vui tấp nập, mua những vật dụng cần thiết cho Harry tới trường.

Theo thông lệ trong giới Pháp thuật, khi một đứa bé đủ mười một tuổi sẽ bắt đầu đến trường học tập, và mấy ngày trước, Harry đã nhận được thư báo nhập học của trường Hogwarts.

Hai người mới may mắn làm sao, không phải chen chúc trong tiệm Phú Quý và Cơ Hàn để mua sách giáo khoa các loại, cũng bởi cả hai là khách quen, thế nên nhân viên của tiệm thường đưa sách theo đơn đặt mua giao tới tận nhà.

Vạc, dược liệu, cân đồng và những vật dụng có liên quan khác cũng chẳng cần phải… mua về, nhà có thể thiếu thứ gì, nhưng chắc chắn không phải mấy thứ này (Bản thân Snape là bậc thầy Độc Dược, mấy thứ đó hắn thiếu sao được)

Vậy là điểm đến đầu tiên của cả hai là tiệm “Trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin”, Snape mua cho Harry mấy bộ áo chùng, các nhân viên trong tiệm bận rộn đo đạc cho khách hàng lớn bé, cãi vã om sòm, chộn rộn khắp nơi.

Tiếp đó, Snape quyết định mua cho Harry một con cú. “Sev, lúc Harry đến trường ấy mà, cho Harry mua con cú tuyết kia nha?”Hễ mỗi lần đến viện cú là lại một lần Harry ỉ ôi năn nỉ, thế nên nguyện vọng này của chú nhóc được thỏa mãn thật dễ dàng.

Rồi lát sau, hai người bước ra khỏi viện cú, trên tay Harry đã có thêm một con thú cưng, đó là một con cú tuyết với bộ lông trắng muốt xinh đẹp đang vùi đầu vào cánh ngủ say.

“Vẫn là hắc ưng của Sev oai vệ hơn nhiều!”. Ngắm nghía con vật cưng mới mua của mình hồi lâu, cuối cùng cậu bé đưa ra kết luận. Harry luôn gọi hắn như thế từ tấm bé cho đến bây giờ, mặc cho hắn có sửa cách xưng hô bao nhiêu lần đi chăng nữa thì rồi đâu lại đóng đấy, cuối cùng, Snape giương cờ trắng đầu hàng, muốn gọi sao cũng được.

“Vậy sao nhóc lại không lấy một chú hắc ưng?”. Snape ôm bọc áo chùng, áo đồng phục đã may xong trong tay, hỏi lại.

“Bởi vì Sev đã có rồi.”  Harry cười ngọt lịm, “Với lại ~~ một bạn cú tuyết  cũng rất đẹp mà ~~ ”


“Ừm.” Hắn lãnh đạm đáp gọn gàng, nét mặt cau lại trông thật đáng sợ, nhưng Harry biết, hiện tại Snape đang nghĩ xem, điểm đến tiếp theo của họ là chỗ nào.

“Đũa phép.” Chốc lát sau, cả hai đứng trước cửa tiệm của Ollivander, nơi hai người họ rất hiếm khi dừng chân vô ngắm trong mỗi lần đến Hẻm Xéo ngày trước.”Chỉ có ở đây bán.”

Sau một hồi múa may thử với cả đống đũa phép đủ kiểu dáng, cuối cùng Harry cũng tìm được một cây đũa phép hợp với mình, trái ngược với chú nhóc đang hân hoan vui vẻ, Giáo sư Độc Dược học lại mang bộ mặt cau có bước ra khỏi tiệm.

Hắn chẳng bao giờ ưa nổi mấy lời lảm nhảm của Ollivander, mà lần này thì mấy câu của lão quả thực là càng ngày càng quá lắm rồi.

『Thật là kỳ lạ biết bao… Vô cùng kỳ lạ, Chiếc lông phượng hoàng làm thành cây đũa phép mà thằng nhỏ chọn cùng với chiếc lông làm nên cây đũa phép của “Kẻ kia” chính là lông của cùng một con phượng hoàng… 』

Điều này thì nằm trong dự kiến, một chút liên hệ thần bí giữa những pháp sư với nhau, giống như cái mà người ta vẫn gọi là “định mệnh dẫn lối đưa đường” —— nhưng câu tiếp theo thì quả thực tức cười chết mất thôi.

『 Thầy Snape, gỗ dùng làm đũa phép của thầy cùng với cây đũa…  của cậu bé đó lại được lấy từ một nhánh cây mà ra, đây là điều vô cùng hiếm hoi… Tính ra thì cơ hội chỉ khoảng một phần vạn, hơn nữa, những người như vậy thường sẽ kết duyên tơ hồng… 』 (Sha: thôi, lõi thì không nói làm chi nhưng thân từ cùng một nhánh cây mà ra =)) dzợ chồng đấy ạ:))

Giỡn nhau hoài, nói như thế thì chẳng hóa ra hắn sẽ yêu một thằng nhỏ kém hắn hai mươi tuổi, thậm chí đứa nhóc đó còn đóng vai người con nhỏ suốt mười năm trong đời hắn sau? Lần đầu tiên hắn nghe được một câu nói còn mắc cười hơn so với mấy lời tiên đoán bá láp của giáo sư Trelawney đó.

Nghĩ đoạn, hắn tự nhủ mình nên làm một ly rượu đế lửa tránh cảm giác bỗng dưng muốn phá ra cười, bằng không thì, hình tượng của hắn sẽ sụp đổ mất.

“Sev, vừa rồi ông bác kia nói gì thế?” Harry ôm lồng cú trong tay, nhìn thằng nhỏ lúc này trông còn trẻ con hơn tuổi thật của nó đến vài lần.

“Ờ…” Lúc này Snape mới nhớ ra,lúc đó Hary đang mải mê với niềm vui riêng, ấy là chưa kể tiếng nói chuyện Ollivander quá nhỏ, thế nên thằng bé mới không nghe thấy gì.”… Nhóc có muốn ăn kem không?”


Hắn quyết định lảng sang chuyện khác, mấy chuyện tầm phào bá láp kiểu này mình hắn biết là đủ rồi, giải thích nhiều làm chi cho mệt. (Sha: vâng, chỉ cần mình anh biết là được hén? =.=)

“Có!” Harry gật một cái thật mạnh, “Con muốn ăn kem trái cây nha.”

“Thế thì, nhóc ngồi đây chờ chút nhé?” Snape đặt mấy túi đồ lên chiếc ghế trống đặt bên ngoài tiệm kem, nơi bọn họ thường dừng chân ngồi nghỉ uống trà.”Ta đi mua kem.”

“Vâng.” Harry ngoan ngoãn im lặng ngồi trên ghế, hai mắt ngó nghiêng xung quanh cho đỡ buồn.

” Tao ngồi đây được không mày?” Một thằng bé tóc vàng hỏi, chẳng chờ Harry đáp lời đã đặt mông ngồi đối diện với nó.

“Ờ, chào bạn, bạn ngồi đi.” Harry dù có phần không vui, nhưng vẫn rất lịch sự mời chào, Sev đã từng nói không nên tỏ ra thô lỗ với người không quen biết.

“Sao mày lại ngồi một mình?” Thằng nhóc kia gợi ra một đề tài.

“Tôi đang đợi người nhà.” Cậu bé tóc đen cảm thấy cậu không thích thằng nhỏ này, cách nó nói chuyện khiến nó vô cùng khó chịu.

” Tao cũng thế. Ba tao giúp tao mua nguyên liệu độc dược, mẹ tao tìm đũa phép cho tao, trời hôm nay nóng quá, tao ngồi đây nghỉ một lát.” Thằng nhỏ ngọ nguậy trên ghế, hướng ánh nhìn về không trung mang gam màu giống hệt màu lam trong đôi mắt, “Mày cũng đang đợi ba mẹ mày à?”

“Không.” Harry đáp gọn gàng. Thực sự, Sev không phải là cha nó, nhưng hai người sống cùng nhau, hắn nuôi dưỡng nó từ nhỏ tới lớn… Là người thân nhưng lại không cùng huyết thống… Quan hệ như thế này gọi là gì ấy nhỉ?” Tôi đang đợi người giám hộ của mình.”

” Ba mẹ mày ly hôn hả?” Thằng nhỏ kia vô tâm hỏi thẳng thừng, Harry nhíu mày, “Họ không cần mày nữa sao?”


” Ba mẹ tôi qua đời lâu rồi.” Nó máy móc đáp lời, mặt mũi cứng đơ, lòng thầm ước giá mà tặng cho thằng ranh này một đạp cho khuất mắt nó.

” À, ra thế, vậy tao xin lỗi nhé.” Mái tóc vàng ánh lên dưới ánh mặt trời chói chang trông có vẻ thích mắt, nhưng Harry lại thấy chướng mắt vô cùng, có lẽ nó vẫn yêu thích căn hầm se lạnh, không chút ánh dương hơn.

“Xin lỗi, không nói chuyện với bạn nữa.” Thoáng thấy bóng dáng cao gầy tuyền một màu đen quen thuộc, cậu nhóc tóc đen lập tức chạy tới, mặc kế mấy món đồ còn đặt trên bàn, lúc này nó thực sự rất rất cần Sev.

Nó yên tâm rúc sâu vào lòng người đàn ông, đến khi bình tĩnh quay lại ngó thì phát hiện ra, thằng nhỏ kia đã biến từ đời nào.

“Harry?”, Ba chiếc kem tròn xoe đột nhiên hiện ra trước mặt Harry, Snape thường giấu đi sự quan tâm của mình, ít khi thể hiện ra ngoài.

” Con không sao hết.” Harry nói, đoạn nhận kem từ từ nhấm nháp.” Chỉ là vừa gặp một thằng nhóc đáng ghét”

Tối hôm ấy, sau khi trở về trang viên, Harry cuộn mình trong lòng Snape, cảm nhận ghế bành nhẹ nhàng đu đưa, và rồi nó đặt câu hỏi, về chán ghét.

” Chán ghét có phải là điều không tốt hay không ạ?” Harry nhớ lại lúc mình và thằng khỉ lông vàng kia ở chung, cảm giác chẳng vui vẻ chút nào.

” Harry, không ai có thể đối xử với tất cả mọi người một cách công bằng vô tư được. Không ai cả…  Dù là thượng đế cũng có lúc bất công.” Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu đứa nhỏ, đoạn dần hạ xuống lưng vỗ về, hắn nhẹ nhàng giải thích tường tận từng li từng tí, “Vì thế, mỗi người đều có người mình ưa thích cũng như người mình chán ghét.”

“Thế, Sev có chán ghét ai không?” Một vấn đề khác lại được đặt ra, Harry biết rằng nếu mình không nói ra thì Sev sẽ dỗ mình ngủ mất.

“Không, không có.” Vài tia oán độc hiện rõ trong đôi mắt hắn, Harry chưa từng nhìn qua ánh nhìn đó bao giờ, “Nhưng người ta oán hận thì có.”

“Là ai vậy ạ?” Sự tò mò tràn ngập trên gương mặt thằng nhỏ, lẫn thêm chút sợ hãi, nhưng nó lập tức yên tâm, dù thế nào đi chăng nữa, thì hắn vẫn là Sev của riêng nó.

” Cha nhóc và bạn bè của y.” Hẳn thở ra một hơi, nét mặt không tự chủ được mà co rúm lại.

Harry hoàn toàn chắc chắn rằng những gì người đàn ông này nói đều là thật, bởi hắn chưa từng nói dối nó bất cứ điều gì.


“Tại sao?” Toàn thân nó bỗng run lên, không sao tự chủ được, thật không ngờ đó lại là người cha mà nó không còn chút ấn tượng nào, người cha tuyệt vời của nó, người cha vì bảo vệ nó mà qua đời.

“Ban đầu chỉ đơn giản là tính cách không hợp, rồi sau lại vì mấy kẻ lỗ mãng ngu xuẩn bày ra trò đùa nguy hiểm —— ta tin rằng, cả đời này ta sẽ không bao giờ  tha thứ cho những gì mấy kẻ đó đã làm.” Đôi bàn tay mạnh mẽ đang ôm nó lập tức siết chặt lại, tiếng nói của chủ nhân cánh tay ấy bình tĩnh vang lên thật rõ ràng.”Có lẽ y là một người cha tốt, nhưng trong một số mặt khác, biểu hiện của y quả thực không được tốt lắm.”

“Vậy Sev…  cũng hận Harry luôn ư?” Vài kí ức xẹt qua như ánh lửa chớp nháng, vài ánh mắt hiện ra trong đầy  —— có mấy lần, chú ấy nhìn mình bằng ánh mắt như lúc này trong đêm. Hai mắt bắt đầu rưng rưng, nó cắn răng không cho nước mắt rơi xuống.

“Đương nhiên, bởi vì nhóc thật sự rất giống cha nhóc, có đôi khi nhìn nhóc sẽ gợi cho ta nhớ lại mấy chuyện ngày xưa.” Thấy thằng nhỏ có vẻ như sắp khóc tới nơi, người đan ông bèn vội vàng tiếp ngay, khóe miệng thoáng nét cười khó phát hiện, “Nhưng đâu chỉ có thế chứ… Ờ, nhóc biết mà, nếu chỉ là hận nhóc, ta đã không như vậy …” (*)

“Uhm.” Harrykhẽ thở phào, cố gắng ép mấy giọt lệ dư thừa bay sạch trong nháy mắt. Coi như đề tài này kết thúc tại đây, Harry quay sang nói đến cảm tưởng của nó trong ngày hôm nay

Mỗi tối, ngoại trừ học tập ra thường hai người họ cũng như vừa rồi, nói vài câu chuyện phiếm, thảo luận vài vấn đề, phần lớn sẽ là đứa nhỏ hỏi điều gì, hắn sẽ giải đáp cho nó điều đó.

Gia đình… Cha mẹ… Danh vọng… Tiền tài… Học tập… Công việc… Dù cho vấn có đề khó hiểu đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần Harry muốn biết, Snape sẽ hết sức giải thích cho nó hiểu tường tận (à, vâng, tất nhiên là với điều kiện khi đó hắn có đủ kiên nhẫn để nói). (Sha: Chỉ cần có đủ kiên nhẫn??? Anh cũng thật thiếu kiên nhẫn quá đi =(( giờ thì em đã hiểu sao cái này lại là shota rồi TT^TT *khóc chạy*)

“Harry… Ở trường không giống như ở nhà, người ta có thể vì những điều Harry từng trải qua mà tỏ ra kính trọng Harry vài phần, đừng vì thế mà kiêu ngạo, cũng đừng vì vậy mà thấy áp lực, hiểu không?” Khẽ thở dài, Giáo sư Độc Dược học dường như nhớ tới điều gì, tiếp tục nói, “Hãy nhớ, Harry chỉ cần là chính Harry là được, đừng để cho người khác áp đặt.”

Kỳ thực, sau khi Snape giải thích cho Harry hiểu được cái gọi là danh vọng và người của công chúng ra sao cũng đã nói luôn cho Harry biết thân phận thực sự của nó. Và quả thực, đứa nhỏ cũng thấy vài phần đắc ý, tuy nhiên khi nhìn những tin tức lá cải bậy bạ về những người nổi tiểng trên tờ Nhật Báo Tiên Tri, sự đắc ý của nó giảm xuống mức âm, thậm chí nó còn học cách làm sao để không gây sự chú ý.

” Sev, con đã nhớ rồi…”  Đứa nhỏ tựa trong lồng ngực người đàn ông ngáp một cái rõ to, mơ màng đáp lời hắn, rồi cứ  thế ngủ say.

Nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ về phòng, một cảm giác buồn rầu mất mát bỗng dậy lên trong lòng Snape, ai có thể ngờ được đứa trẻ sơ sinh ngày đó đã lớn nhanh như vậy, thoáng cái mà đã đến tuổi đi học rồi. Thật không thể tin được…

Nằm ở trên giường, Giáo sư Độc Dược học lần đầu tiên trong vòng mấy năm qua đột nhiên nảy ra ý nghĩ, hóa ra mình già thật rồi (Sha: em lạy anh, anh tự kỉ dzừa dzừa thôi =’’= anh mới hơn 30 chút chút, già gì mà già =.=).

Cười buồn vu vơ, xoay người ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.