Đọc truyện [Harry Potter] If – Chương 15: Cuối cùng, hắn ra đi, mang chậu hoa đi cùng
Lễ bế giảng cuối cùng cũng tới, đi cùng là hàng tá chuyện cần công bố với toàn trường, nào như thành tích của các học sinh ra sao, rồi nhà nào đoạt được Cúp Nhà năm nay…, sau rốt mới là kì nghỉ hè mà đám học sinh thích nhất.
Tất nhiên, cũng không thể thiếu màn bài tập hè mà lũ học trò ghét nhất nữa.
Vì thế nên mới tuần đầu tiên của kì nghỉ hè, Harry đã nhận được thư của Ron gửi đến.
Harry:
Vừa nhìn mớ bài tập mà các Giáo sư ra cho tụi mình chất thành đống cao như núi, tớ đã thấy nhức hết cả đầu. Rõ ràng là kì nghỉ hè thì chỉ có một tháng ngắn ngủi như thế, sao họ lại có thể ra nhiều bài tập thế cơ chứ?
Phải rồi, tớ đã hỏi thử mẹ tớ, mẹ rất vui khi cậu có thể đến nhà tớ chơi vài ngày, nếu cậu đồng ý, thì chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu xem sẽ “xử lý” đống bài tập đó như thế nào cho tốt! Đừng có nói với tớ, cậu đã làm xong hết rồi đó nha…
Cậu thử hỏi ý kiến Snape xem sao đi nha ~~ nếu không được thì viết thư hồi âm lại một tiếng, nhé?
Ngày tốt lành!
Ron
P. S: Errol ( con cú đưa thư) đã già khọm khú đế rồi, cậu có thể để nó nghỉ ngơi dưỡng sức tại nhà cậu hai ngày rồi hẵng thả nó ra, được chứ?
“Thư của Weasley?” Snape nhìn con cú vẫn còn dính đầy sữa trên bộ lông xám xịt ( vừa rồi nó đâm đầu vô trúng ly sữa rồi té xỉu) hỏi, tuy rằng nói là hỏi nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
“Ron nói cậu ấy rất vui nếu con đến nhà cậu ấy chơi.” Cậu nhóc nhìn con cú già nua với ánh mắt thương cảm, sau đó ngẩng đầu nhìn người lớn tuổi hơn, “Con có thể đi được không chú?”
“Đây…” Giáo sư Độc Dược học hơi do dự, đoạn giao Errol cho Maya chăm sóc với vẻ đăm chiêu, “Cũng không phải chuyện gì lớn lao lắm…”
Nhưng hắn không muốn để nhóc đi chút nào.
“Thích quá đi ~~” chú nhóc vỗ tai hoan hỉ, nhưng mà vừa nghe đến câu tiếp theo của người lớn tuổi hơn thì lập tức xụ mặt bí xị.
“Nhóc ngủ một mình được chứ hả?” Hắn nói đoạn vươn tay cầm tách café lên.
Harry chán nản lắc đầu.
“Là không muốn, hay là vẫn không thể?” Dù cho hắn có muốn hay không thì rồi Harry cũng sẽ trưởng thành, con chim non khi đủ lông đủ cánh rồi sẽ rời tổ để đi xây tổ mới, cũng sẽ có một thế giới riêng cho chính bản thân mình.
Ý nghĩ này làm trỗi lên một cảm giác đắng ghét trong lòng Snape, vị đắng chẳng khác gì ngụm café đen trong miệng hắn vậy, gắng gượng nuốt chất lỏng đen ngòm đăng nghẹn ứ trong miệng xuống dưới họng, hắn khẽ thì thào như đang lẩm bẩm chỉ cho mình hắn nghe.
“Rồi nhóc sẽ lớn lên… Nhóc phải tự mình học cách đối mặt với hết thảy… Ta không thể ở bên nhóc vĩnh viễn được…”
Vĩnh viễn.
“Sev đi với con đi mà, tại sao lại không thể?” Harry đi vòng qua bàn, nhào vào lòng Giáo sư Độc Dược học mè nheo.
“Bởi vì rồi nhóc sẽ lớn lên, ” người lớn tuổi hơn cố nhịn để khỏi nói ra chữ “Được “, sau đó lại bổ sung thêm một câu nhận xét hơi khó nghe, “Vả lại, ta ngờ rằng liệu nhà Weasley có đủ chỗ cho chừng ấy người hay không.”
“Được rồi, ” chú nhóc nửa hiểu nửa không, trề môi nói, “Chú không muốn đi thì thôi vậy, con cũng không thể ép chú được…” Miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt nhóc thì lại làm điều trái ngược, đang năn nỉ không ngừng.
“….” Snape vờ như không thấy mà tiếp tục dùng bữa, nhưng hắn không chắn mình có thể kiên trì được bao lâu…
* * *
Đối với đám nhóc tì nhà Weasley mà nói, nửa cuối kì nghỉ hè năm nay của chúng thực chẳng khác gì một giấc mơ.
Tất nhiên bọn chúng vô cùng chào đón Harry đến nhà chúng ở chơi vài ngày, nhưng chúng thực sự không sao tưởng tượng nổi, Snape sẽ bị ông bố mê Muggle đến chết đi sống lại thuyết phục ở lại.
“A a ~~ Severus, lâu rồi không gặp, thầy vẫn khỏe chứ!!” Ông Weasley nắm tay Giáo sư Độc Dược học lắc lắc vô cùng nồng nhiệt, thiếu điều đá văng rương hành lý đặt dưới chân đối phương bay xa tít tắp, “Tôi vẫn nhớ lần gặp cuối cùng giữa chúng ta đã là từ mười năm trước rồi… A, lúc ấy thầy còn kể với tôi không ít chuyện thú vị về sự vận hành của các phương pháp chuyển phát qua bưu điện mà!”
Ron, đứa chạy ra đến cửa đầu tiên lập tức hóa đá ngay tại trận, tất nhiên nó biết rằng lão Snape sẽ đưa Harry đến nhà nó chơi, nhưng nó không hề biết rằng, hóa ra cha mình lại thân quen với lão Snape như thế, thậm chí còn xưng tôi anh chú em với ổng ngọt xớt.
“Ron, mau đi nhắn với mẹ con chuẩn bị thêm một phần ăn nữa nhé?” Ông Weasley vừa nắm tay Giáo sư áo đen, kéo ổng đi ngang qua cậu bé tóc đỏ, vừa dặn con, “À, cũng nhờ mẹ lấy giúp cha chai Ogden’s Old Firewhiskey ra luôn, hôm nay cha phải uống vài ly với Severus mới được! A còn nữa, phải chuẩn bị chỗ cho Severus ngủ lại nữa…”
Cậu nhóc tóc đỏ ngơ ngác gật đầu, vừa ngoan ngoan nghe lời cha dặn mà cứ ngỡ như mình đang nằm mơ, Harry hơi nhún vai bước theo chân Snape đang tỏ ra bất đắc dĩ vô cùng.
Kết quả, đối với bốn đứa nhóc đang theo học ở Hogwarts mà nói, đây là bữa tối quái đản nhất mà bọn chúng từng tham gia.
Phải ngồi ăn cùng một bàn với ông thầy mà chúng ghét nhất đã đành rồi, ấy là chưa kể tới, ổng còn tỏ vẻ vô cùng hợp rơ với cha chúng, khi bàn luận về mấy món đồ trong cuộc Muggle ạ!! Có lẽ ổng nên dạy môn Muggle học thì hợp hơn không chừng.
“Hóa ra cầu thang thoát hiểm giờ đã lắp thêm cả thiết bị phun nước và cửa ngăn khói sao?” Ông Weasley tiên sinh như thoái hóa thành một đứa bé vô cùng tò mò, càng lúc càng không ngừng cất tiếng cất tiếng reo thích thú đồng thời lại hỏi thăm thêm mấy vấn đề, “Thật thú vị biết chừng nào!”
“Nhưng cái đó cũng không đáng tin cậy cho lắm.” Độc Dược học Giáo sư vừa dùng dao nĩa vô cùng tao nhã vừa thản nhiên nêu ý kiến, giống hệt như đang trả lời một đứa học trò nào đó đang đặt ra câu hỏi, đáp ngắn gọn.
“Arthur!” Rốt cục bà Weasley chịu hết nổi rồi lập tức quát lớn, ” Anh không thể để cho mọi người ăn một bữa yên ổn được hay sao?”
Sau khi thấy ông bố già lanh chanh như trẻ con ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ rồi, ai nấy lại dời sự chú ý của mình vô đám đồ ăn ngon lành trên bàn.
Thực ra thì, ngoại trừ việc chúng không biết cha mình và ông thầy Độc Dược học nọ quen biết đã lâu, thì mọi chuyện vẫn còn trong tầm mà chúng có thể chịu đựng được, chỉ là, lát sau đó, chúng không thể không hoa mắt chóng mặt, xây xẩm mặt mày.
“Harry, không được bỏ mứa thức ăn như thế.” Giáo sư Độc Dược học nói với vẻ từ phụ đúng tiêu chuẩn, không xích đi đâu phân nào, thậm chí còn lấy chút đậu nành cho vô bát cậu bé, miệng thì thào trách móc, “Lúc nào cũng ăn ít thế này, hỏi sao chẳng có chút thịt nào…” Nghe tiếng thì giống hệt như gà mái mẹ chăm gà con vậy.
Chú nhóc tóc đen vốn luôn tỏ ra lớn trước tuổi nay vừa nhìn Giáo sư áo đen bỏ thức ăn vô bát của mình thì lập tức hờn lẫy như một đứa nhóc lên ba, “Sev quá đáng…” Nhóc lầm bầm trong cổ họng, “Con không thích đậu nành.”
Đám con trai nhà Weasley há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn lão dơi già bị đám học sinh trong trường ghét cay ghét đắng đang cầm thìa đậu nành đưa đến bên miệng Harry với vẻ cưng chiều vô hạn đồng thời cũng vô cùng nghiêm khắc và kiên quyết. Chú nhóc hờn dỗi lén nhìn người lớn tuổi hơn một tẹo, sau đó đành ngoan ngoãn ăn sạch thìa đậu nành kia.
Cái cái cái cái… cái gì thế này? Có phải chúng hoa mắt cả rồi không thế! Đó là Snape á ~~~~ nhưng mà dù cho ổng có cưng chiều Harry đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể có cái bản mặt đó được chứ!!
Đám con trai đứa nào cũng nghĩ thế.
Bà Weasley cũng có vẻ chấn động lắm đấy, bởi vì muôi canh bà múc cho Ginny đều rót sạch ra ngoài.
Chỉ có Ginny là ngồi một góc, tỉnh bơ ăn tiếp bữa cơm trong khi cả nhà thì đều cứng đơ tại chỗ, chỉ có điều, thỉnh thoảng cô bé lại liếc cặp “ngụy phụ tử” kia một tẹo, mắt lóe sáng rỡ.