[Harry Potter Đồng Nhân][TomSev] Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương

Chương 24


Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân][TomSev] Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương – Chương 24

Severus để lại Tom ở một mình ở Hẻm Xéo, còn mình lại không biết đi đến nơi nào.

Lễ Giáng Sinh này Tom trải qua cô đơn một mình, chính hắn cũng vậy.

Hắn có thể đi đến đâu đây?

Đây không phải thế giới hắn tồn tại, hắn vốn là một người không nên tồn tại.

Quay về Hogqarts, hay “nhà” của hắn ở Hẻm Xéo? Thế nhưng cho dù là trước hay là sau, hắn sợ rằng hắn đều gặp phải đồng học Tom Riddle lúc nào cũng nhào tới nhiều lần đưa ra đề nghị muốn kết làm bạn lữ với hắn…

Severus biết rõ mình là dạng người gì.

Tướng mạo không tốt, lời nói khó nghe, cho dù đi đến đâu cũng không được người ta ưa mến.

Lê thân thể sứt mẻ, giống như cái xác vô hồn sống trên thế giới này. Không có gì ưa thích đặc biệt, cũng không có gì đặc biệt ghét.

Đúng vậy, hắn vẫn nghĩ mình là một người đã chết…


Cũng không phải vì bị Meilin ném đến thế giới này mới sản sinh ý nghĩ ấy, ngược lại, trước khi bị răng nọc của Nagini cướp đoạt sinh mệnh… hắn nghĩ mình đã chết đi rất nhiều năm.

Hắn sẽ không cố ý đi truy tìm cái gì, mọi hành động việc làm của hắn đều vì trách nhiệm.

Bảo hộ Harry Potter là như vậy, mà làm việc cho Hội Phượng Hoàng cũng thế.

Cũng không phải nói “hắn thích làm như vậy”, mà bởi vì hắn biết đây là việc ứng báo. Có thể vì bồi thường tội nghiệt của hắn, có thể vì bảo hộ đứa con của Lily, cũng có thể là hứa hẹn cho Dumbledore.

Kết quả hắn xuyên đến thời đại không thuộc về mình, trái lại mang đến cuộc sống chết lặng của hắn không ít gợn sóng. Dù sao hiện giờ hắn thường bị Tom kích phát ra lửa giận, cảm giác được phẫn nộ cùng nổi nóng. Hắn luôn hận không thể mở toang cái đầu của tiểu Tom để nghiên cứu thật kỹ, xem đầu tên nhóc nhà hắn rốt cuộc chứa những suy nghĩ gì.

Một đứa bé mới mười một tuổi thì biết cái gì là yêu? Huống hồ, lại có khả năng yêu một kẻ đã chết?

Loại tình huống này… hình như đã thật lâu thật lâu không gặp…

Severus thủy chúng không có về nhà.

Lòng hắn rất loạn, luôn luôn có cảm giác trong ngực có một cục phiền táo bốc lên. Mỗi lần hắn đều lạnh băng từ chối tiểu Tom như theo tập quán, thế nhưng ở sâu trong nội tâm lại nổi lên tâm tình không rõ…

Cứ như vậy, cho đến ngày đêm cuối cùng của ngày nghỉ lễ Giáng Sinh.

Severus ở bên ngoài bồi hồi thật nhiều ngày, đến buổi tối này rốt cuộc trở về nhà nhìn nhìn… Chính hắn cũng rõ ràng trốn tránh không phải là phương pháp giải quyết vấn đề.

Hắn nghĩ… hay là hắn nên thẳng thắn một chuyện… có một số việc hắn nên nói cho thật rõ ràng, như vậy mới có thể chấm dứt tình cảm ngây thơ mà hoang đường của đứa bé kia.

“Tom?” Hắn thấp giọng hô hoán tên đứa bé kia, “Ta có một sô việc muốn nói cho ngươi.”

Hắn đã ngẫm kỹ những gì nên nói cho Tom. Trừ việc xuyên việt cùng tương lai, hắn định nói ý nghĩ của mình ra.

“Ta biết ngươi vẫn nghĩ ta là một người hoàn mỹ, bởi vì khi đó ta đã cứu giúp ngươi. Nhưng không phải thế, thật sự, khi đó ta cứu ngươi cũng là có mục đích.” Severus đẩy cánh cửa trong phòng, nương bóng đêm thấy Tom ngồi bên cạnh bàn. Hắn thở dài, nhẹ giọng bổ sung, “Ta biết chuyện này thật tàn khốc đối với ngươi, thế nhưng linh hồn đã mục rữa của ta thật không thích hợp với ngươi… Ta đã làm rất nhiều chuyện không nên làm, ta đã không còn tư cách nói chuyện yêu… Thậm chí ta còn giết qua người.”


Hắn nói một phen ào ào không ngừng lại không thu được kết quả trong dự đoán.

Tom thoáng giương lên mi mắt: “Cho nên? Lẽ nào ngươi muốn ta cũng đi ra ngoài giết một tên… để xứng đôi với ngươi?”

Thanh âm của cậu thật nhẹ, lộ ra hàn ý lạnh lẽo âm hàn.

Cũng đi giết một tên?

Loại chuyện này cũng có thể dùng ngữ điệu nhẹ nhàng phiêu phiêu như gió để nói ra à?

Severus có cảm giác lửa giận khó hiểu từ ngực mọc lên, lần đầu tiên hắn nghe thấy đứa bé này nói ra như vậy. Nhưng ngay cả khi hắn chuẩn bị nói ra lời phản bác thì, bỗng nhiên phát hiện… phòng ở không bình thường.

“Nồi và bình thủy tinh” vừa là cửa hàng vừa là chỗ ở, cho nên trong phòng có rất nhiều vật linh tinh.

Thế nhưng hôm nay… có chút khác.

Lúc nãy tia sáng quá mờ, cho nên Severus Snape mơ hồ nhìn thấy vị trí của Tom. Nhưng ở cự ly gần hắn mới phát hiện, toàn bộ nội thất trong căn nhà khác hẳn trước đây. Sách báo, nồi bình trong phòng được đặt cùng nhau, như vừa được thi triển chú “thanh lý đổi mới hoàn toàn”. Tất cả đồ đạc được chất đống tương đối ngăn nắp, ngăn nắp đến mức… hình như phòng không để cho người ở lại.

Tom ngồi yên ở trong phòng, trên người mặc là… lại là một bộ quần áo Muggle đơn bạc.


“Ngươi đây là đang chuẩn bị làm cái gì?!” Severus không nghĩ tới hắn trở về sau một kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, thấy lại là cảnh tượng cổ quái như vậy. Gian phòng biến hóa là thứ hai, quan trọng nhất là, vì sao Tom lại mặc trang phục kiểu gặp quỷ như thế?

“Đương nhiên phải rời đi.” Tom Riddle đứng lên, sau đó làm ra một chuyện kinh thế hãi tục. Cậu bắt lấy khăn quàng cổ trước ngực, thuận lợi xả xuống, khăn quàng tiện đà rơi xuống. Sau đó cậu giương mắt nhìn Severus một chút, tiếp tục mặt không đổi sắc cởi áo khoác…

Cuối cùng đương nhiên còn lại là áo T.shirt trắng mua từ cửa hàng loại hai, cùng quần lao động bị nước tẩy trắng bệch.

Severus trợn mắt há mồm nhìn Tom cởi áo khoác trước mắt… Cởi đến khi chỉ còn trang phục Muggle lót bên trong… Thiếu niên đã từng mặc trường bào Slytherin bỗng nhiên thay một thân trang phục như vậy, thoạt nhìn muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.

“Rời đi?” Hắn khô cằn lặp lại lời Tom vừa nói.

“Nồi cùng bình thủy tinh” là cửa hàng của Severus Snape, nhà ở phía sau cửa hàng cũng là nhà của Severus Snape.” Tom bước thêm một bước, nghiêng đầu nói rằng, “Ta cùng ngươi không có quan hệ huyết thống, ngươi lại từ chối tiếp thu ta trở thành đối tượng ở chúng với ngươi… Nếu đã như vậy, ta còn có tư cách gì ngốc ở nơi này?” Cậu vừa nói, vừa vứt áo khoác lên mặt đất, “Rất cảm ơn vài năm này ngươi đã chiếu cố… cái này cũng là đồ sở hữu của ngươi, ta trả lại cho ngươi; ngươi mua cho ta y phục, ta trả lại cho ngươi; gallon ngươi mất chi tiêu trên người ta, giờ ta không có khả năng trả, nhưng ta sẽ nỗ lực kiếm lại trả lại tất cả cho ngươi.”

“Như vậy, ngươi có thỏa mãn không?”

Tác giả: ma vương điện hạ rốt cuộc xuất hiện bệnh trạng thời kỳ trưởng thành… rời nhà trốn đi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.