Đọc truyện Harry Potter Đồng Nhân Vinh Quang Vĩnh Hằng – Chương 52: Bạch Kỳ Mã Và Lời Tiên Tri Từ Nhân Mã
EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: BĂNG
– o0o-
Hogair rời khỏi sàn nhảy khi đã nhảy được ba điệu, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Lucius.
Ở trường hắn không cố tình tạo khoảng cách với Lucius, dù sao ở trường họ cũng là quan hệ thầy trò, nếu quá mức thân thiết, người khác sẽ nghĩ hắn bất công.
Vũ hội có chuẩn bị nước trái cây và rượu vang, Hogair đưa cho Lucius một ly nước nho còn mình thì đoạt lại ly rượu vang đỏ y đang cầm trên tay.
“Chú Ayer?” Lucius dù sao cũng mới 11 tuổi, cho nên sau khi uống chút rượu vang đỏ liền bắt đầu say, thần kinh y thả lỏng, cho nên trực tiếp gọi tên Hogair.
“Con không đi chơi hả? Ngồi đây làm gì?” Hogair uống một ngụm rượu vang đỏ trên cái ly mình vừa mới đoạt về kia, cười hỏi.
Hắn lại đây vì thấy Lucius ngồi ngốc ở đây một mình, không có ai bên cạnh.
“Không muốn đi.” Lucius bất mãn uống nước trái cây nói.
“Vũ hội sẽ kết thúc nhanh thôi, nếu không muốn chơi thì con về phòng đi!” Thấy Lucius uể oải, hắn vươn tay ra sờ trán Lucius, không nóng, chỉ lạnh như băng.
Lucius ngửi ngửi mùi hương trên người Hogair, ghét bỏ đẩy tay hắn ra “Khó ngửi!”
Hogair cúi đầu ngửi áo mình, ba loại nước hoa trộn vào nhau dễ nghe mới lạ.
“Khiêu vũ không cẩn thận dính vào.” Hắn giải thích.
“A” Lucius bất mãn, y không thích chú Ayer khiêu vũ cùng người khác, nhưng y lại không có lý do nào ngăn cản hắn thực hiện loại hành vi xã giao này.
“Ta trở về tắm rửa, nếu con không muốn khiêu vũ thì trở về nghỉ ngơi đi.” Hogair bị ánh mắt ngơ ngác của Lucius nhìn đến mất tự nhiên, hắn giống như người chồng ra ngoài chơi xong về bị vợ bắt gian ấy, hơn nữa mùi hương trên cơ thể hắn giống như nói cho vợ mình là hắn vừa mới ngoại tình xong về, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên chút nào.
“Dạ, chú Ayer ngủ ngon.” Trước khi Hogair đứng dậy thì Lucius đã đi đến trước mặt hắn hôn một cái xong bỏ đi.
Hogair bị động tác của Lucius làm cho bất ngờ, sau khi Lucius rời đi, hắn đánh mắt nhìn mấy học sinh nãy giờ vẫn còn đang nhìn hắn, trong mắt những người đó vừa kinh ngạc cũng như vừa ngộ nhận ra điều gì đó.
Cho mấy tiểu xà nhìn mình nãy giờ một cái liếc mắt, sau đó quang minh chính đại bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung.
Sau khi hắn đi rồi thì hiện trường bắt đầu sôi nổi hẳn lên: “Quan hệ của giáo sư Slytherin và Malfoy tốt như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên a, giáo sư Slytherin đã kết giao bằng hữu với Malfoy tiên sinh khi còn niên thiếu, hình như Malfoy tiên sinh còn có ý định để giáo sư Slytherin làm cha đỡ đầu của Malfoy, nhưng không biết vì sao mà giáo sư Slytherin lại không làm.”
“Cái này tớ cũng biết, lúc trước mẹ tớ mang tớ đến vũ hội giáng sinh năm đó của Malfoy, tuy tớ đã quên gần hết nhưng vẫn còn nhớ giáo sư Slytherin lúc đó vì Malfoy mệt mà rời khỏi vũ hội.”
“Hình như tớ cũng có chút ấn tượng.”
“Như vậy thì giáo sư Slytherin giống như cha đỡ đầu của trò Malfoy a!”
“Tớ nghĩ không phải, ai mà 11 tuổi rồi còn hôn chúc ngủ ngon với bố mẹ.”
“Không phải cha con thì là gì!”
“Hình như giáo sư Slytherin đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, có khi nào quan hệ giữa thầy ấy với Malfoy là quan hệ kia không!”
“Lisa, tớ nói này, cậu đừng có đem tất cả quan hệ của nam nhân thành quan hệ đó chứ” (uầy, hủ é vờ ri que)
“Đúng vậy, trò Malfoy chỉ mới 11 tuổi! Cậu cho rằng chủ nhiệm………”
“Nói năng cẩn thận!”
“Được rồi, không nói nữa, chúng ta rửa mắt mong chờ.”
Andromeda bên cạnh nghe một chút sau đó nở một nụ cười quái dị với Bellatrix bên cạnh, làm cô kỳ quái nhìn nàng: “A, em cười cái gì?”
“Không có gì Bella.
Em đi khiêu vũ, anh Rodolphus đang tìm chị đấy.” Andromeda nói xong liền ra sàn nhảy.
“A” Bellatrix kỳ quái nhìn em gái của mình, sau đó cầm ly rượu Lestrange mang đến, đem Andromeda kỳ quái mà ném ra sau đầu, dù sao chuyện không liên quan đến Black thì nàng không cần phải để ý.
Sau Halloween mấy ngày là đến sinh nhật Lucius, sinh nhật năm nay là lần đầu tiên Lucius trải qua ngoài nhà.
Sáng sớm, chim ưng của gia tộc Malfoy đã mang quà của ba và mẹ đến cho y, cái rương rất lớn, y không biết bên trong rương là gì, nhưng chắc sẽ không quá khác so với năm ngoái.
Quà tặng của ba thường là sách với thứ mà Lucius muốn, của mẹ là quần áo cùng mỹ phẩm dưỡng da.
Quà của chú Ayer vẫn chưa đưa đến, Lucius bất mãn nhìn về bàn giáo viên, chỉ nhận được một nụ cười của chú Ayer.
Bạn bè của y đã đưa quà sinh nhật cho y hai ngày trước, cho nên bây giờ trong danh sách chỉ còn Hogair chưa tặng quà.
Lucius đợi cả ngày vẫn không thấy quà của chú Ayer, y nghĩ trong lòng: Chú Ayer chắc sẽ không quên hôm nay là sinh nhật y phải không?
Y quyết định, buổi tối nhất định phải đi tìm chú Ayer, hỏi y hôm nay là ngày mấy.
Bất quá, Lucius còn chưa kịp làm gì thì đã nhận được một tờ giấy của Hogair đưa tới, chú Ayer chờ y ở văn phòng.
“Chú Ayer, để con lại đây, mà người thì biến mất!” Lucius oán giận nói.
“Ta ra ngoài làm vài thứ với Minerva.” Hogair giải thích: “Con hôm nay chắc chắn rất sốt ruột đi, cho rằng ta quên sinh nhật con phải không? Chắc chắn là không thể rồi, sinh nhật ai ta có thể quên chứ con thì không.
Đi thôi, ta dẫn con đi xem quà sinh nhật của mình!”
“Quà của con không ở trong trường sao ạ?” Lucius nghi hoặc hỏi.
“Ừm, nhưng hiện tại ta sẽ không nói, đến chỗ đó ta nói cho con quà sinh nhật của con là cái gì.” Hogair thần bí nói.
Lucius đi theo Hogair ra cổng trường, dọc đường đi luôn cố gắng hỏi chú Ayer quà sinh nhật của mình là gì.
Hogair nhìn Lucius gấp đến mức quay vòng vòng, trong lòng cảm thấy buồn cười, trên mặt lại rất đứng đắn bắt Lucius kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn mang Lucius ra khỏi cổng trường, ra khỏi phạm vi cấm độn thổ, sau đó độn thổ mang Lucius vào sâu trong rừng Cấm, đi vào khu vực bạch kỳ mã hay xuất hiện.
Quà của hắn lần này chính là bạch kỳ mã, khi Lucius còn nhỏ thường luôn nói muốn thấy bạch kỳ mã, nhưng lúc đó y còn quá nhỏ, hắn không dám mang y đi xem.
Nếu không phải bạch kỳ mã thật sự rất kiêu ngạo và khó nuôi thì chắc chắn cái tên cuồng con Abraxas kia đã nuôi cả bầy ở trang viên Malfoy.
“Nơi này là rừng Cấm ạ?” Lucius nhỏ giọng hỏi, xung quanh bọn họ tối đen như mực, khẩn trương nắm tay Hogair đi theo sau hắn.
“Ừm, theo sát ta!” Hogair nói.
“Quà của con ở trong rừng Cấm? Chú Ayer, chú đây là đang mang con theo mà vi phạm nội quy trường học a!” Lucius cười nhẹ nói.
“Con cho rằng con không vi phạm nội quy trường học sao? Với lại không bị bắt thì tức là không vi phạm!” Hogair phản bác.
“Quà của con rốt cục là gì thế?” Hai người đi trong đêm tối, các ngôi sao nằm rải rác trên màn đêm tối đen, mắt thường có thể nhìn thấy sao kim và vài ngôi sao y đã từng học ở tiết Thiên văn.
“Con xem, đến rồi.” Hogair chỉ vào một con bạch kỳ mã con trốn ra nói, hắn rất quen thuộc với con bạch kỳ mã này, năm ngoái hắn vô tình giúp một con bạch kỳ mã trưởng thành sinh con thành công, lại cho bạch kỳ mã mẹ và bạch kỳ mã con vài lọ độc dược dinh dưỡng, sau đó lại kết thân.
Sau khi quen thân hơn thì hắn đã nắm rõ được thói quen của nhóc con này, nó rất thích trốn mẹ mà ra ngoài chơi vào ban đêm.
Nó ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Hogair liền chạy đến chân hắn cọ cọ, hơi lùi lại một chút khi nhìn thấy Lucius, sau đó lại tiến lên ngửi ngửi, cuối cùng cũng giống như Hogair mà cọ cọ chân Lucius.
Lucius khẩn trương vươn tay đem nó ôm một chút, sau đó lại vuốt bộ lông mượt mà nói: ” Chú Ayer, cảm ơn người!”
“Cảm ơn cái gì chứ, con không phải từng nói muốn nhìn thấy bạch kỳ mã sao? Hiện tại ở Hogwarts có thể dễ dàng thấy bạch kỳ mã hơn đó.
Với lại, Locker có vẻ thích con đó.” Hogair cười nói bạch kỳ mã rất thích người lương thiện, cho nên nó hay thân cận với mấy đứa nhỏ và nữ nhân hơn.
Bởi vì hắn có ơn cứu mạng với nó và mẹ nó, cho nên nó mới thân cận với hắn như vậy, còn Lucius là thích từ tâm can.
“Con cũng rất thích nó, rất đáng yêu.” Lucius ngồi xổm xuống ôm Locker vào lòng.
Thấy Lucius và Locker ở chung rất hợp thì hắn rất yên tâm, quà này của hắn tặng là đúng rồi.
Đến khi phải đi về, cả Lucius và Locker đều lưu luyến không rời, Hogair phải an ủi mãi hai đứa nhỏ này, nói về sau có thể gặp lại Lucius mới vui lên.
Nhìn Locker biến mất sau rừng cây, Lucius nói với Hogair: “Chú Ayer, con rất thích món quà này.”
“Thích là được rồi.
Khuya rồi, về thôi.”
Lucius gật gật đầu, ôm eo Hogair, chờ hắn độn thổ mang y về trường.
“Xin chờ một chút, hậu duệ vũ xà!” Còn chưa kịp rời khỏi Hogair liền nghe thấy có người gọi mình, người gọi hắn là một nhân mã trẻ tuổi, nhìn không khác phù thuỷ hai mươi tuổi bao nhiêu.
“Xin chào, cậu là?”
“Tôi là Russell, hậu duệ vũ xà, ba của tôi là Rhode” Russell nói.
“A, Rhode có khoẻ không?” Hogair nhớ đến nhân mã gọi Rhode kia, hắn gặp anh ta ở năm hai, anh ta là người nói cho hắn biết Anne đã ăn quá nhiều nhện trong rừng cấm.
“Ba tôi rất tốt, ông ấy biết hôm nay cậu sẽ đến đây, nhờ tôi đến nói một câu: Ngôi sao sáng nhất cùng với ngôi sao bảo vệ của mình, tạo thành thành tựu vĩ đại không ngờ!” Nói xong Russell liền chạy đi.
Một câu chẳng có tí logic vừa nãy có thể là lời tiên đoán của nhân mã, nhưng nhân mã quá xa cách, họ thà bị phù thuỷ xem là sinh vật huyền bí còn hơn là tiếp xúc với phù thuỷ, hơn nữa, nếu không liên quan đến cuộc sống của nhân mã thì họ cũng chẳng quan tâm phù thuỷ còn sống hay đã chết, cho dù có thấy được tương lai cũng chẳng nói cho phù thuỷ.
Nhưng hắn cũng không biết tại sao Rhode đã từng nói cho hắn lời tiên tri về Thế chiến thứ II, mà Russell lần này cũng đến để truyền đạt lời tiên đoán của ba anh ta, hình như lời tiên đoán lần này có liên quan đến hắn.
“Chú Ayer, nhân mã kia tìm người nói câu kia làm gì?” Lucius cảm thấy rất kỳ quái, nhân mã kia lại đây nói cái gì với chú Ayer cái gì vậy? Một câu nói khó hiểu và chẳng có chút logic nào.
“Ta cũng không rõ lắm, nhân mã lúc nào cũng nói mấy câu khó hiểu.
Chúng ta trở về đi!” Hogair nói, sau đó mang Lucius trở về Hogwarts.
Kỳ thật, chính hắn cũng không rõ ý của nhân mã lắm, nếu ngôi sao sáng nhất đó là hắn, vậy ngôi sao bảo vệ kia là ai? Là Lucius sao? Thành tựu vĩ đại gì gì đó, ý nói sau này hắn sẽ làm ra một cái gì rất vĩ đại sao?
Một lời tiên tri cho dù có làm cái gì thì nó cũng sẽ xảy ra, cho nên Hogair không quan tâm mà đem cái lời tiên tri đó quẳng thẳng ra sau đầu.
Cái tương lai xem trước đó không phải là tương lai chân chính, vào một ngày nào đó của tương lai thì đó chính là tương lai của hiện tại!
HẾT CHƯƠNG 52.