Harry Potter Đồng Nhân Vinh Quang Vĩnh Hằng

Chương 42: Thành Phố Chỉ Riêng Và Chỉ Cho Phù Thuỷ


Đọc truyện Harry Potter Đồng Nhân Vinh Quang Vĩnh Hằng – Chương 42: Thành Phố Chỉ Riêng Và Chỉ Cho Phù Thuỷ


EDITOR: PARK HOONWOO
Beta: Yuna
– o0o-
Đi xuống khỏi đu quay, Lucius cố gắng nhảy xuống khỏi tay Hogair.

“Chú Ayer, bỏ con xuống đi.”
Nhìn cái tai đỏ ửng của Lucius, Hogair cười, thả y xuống đất, hỏi:
“Con muốn chơi gì tiếp?”
“Cái kia, được không?” Lucius chỉ vào tàu lượn siêu tốc cách đó không xa.

“Tất nhiên là được rồi.” Hogair gật đầu, hai người leo lên tàu lượn siêu tốc, thắt dây an toàn xong xuôi, sau đó yên lặng ngồi chờ tàu chạy.

Tàu lượn siêu tốc nhanh chóng chạy xong một vòng nhưng Lucius của chúng ta lại cảm thấy không hề thoả mãn chút nào, hưng phấn chơi lại lần nữa.

Một lần rồi lại một lần, đến lần thứ ba thì Hogair trực tiếp ôm Lucius đi xuống.

“Được rồi, chơi trò khác nào.” Hogair nói.

Tuy Lucius chưa tận hứng, nhưng y vẫn ngoan ngoãn đi chơi trò khác.

Chơi đến giữa trưa, Hogair dẫn Lucius đi ăn cơm.

“Ăn trong này cho nhanh hay con muốn ra ngoài ăn?”
“Người quyết định là được.” Lucius nhìn xung quanh nói.

Hogair để Lucius ngồi giữ chỗ ở nhà ăn, còn mình thì đi mua đồ ăn cho y.

“Hả, anh ở đây một mình sao?” Lucius ngẩng đầu nhìn cô bé tóc đỏ hồi sáng mình thấy ở đu quay.

Thấy Lucius không để ý đến mình, Lily lại hỏi:
“Vị tiên sinh bên cạnh cậu đâu rồi? Cha con hai người trông thật giống nhau!”
“Lily, không nên quấy rầy người khác!” Penny đi đến, kéo tay Lily nói.


“Lily!” Severus đi lại nói, cậu nhận ra anh tóc đen này không vui khi nhìn thấy bọn họ.

“Chúng tôi không phải cha con!” Tuy rằng Lucius không muốn trả lời con bé tóc đỏ này chút nào nhưng y lại không muốn quan hệ của mình và chú Ayer bị hiểu lầm thành cha con.

“A, cái gì? Anh nói được à!” Lily kinh ngạc kêu lên.

“Ồ, chào mọi người, buổi trưa tốt lành.” Lo lắng Lucius không thể ở một mình quá lâu, Hogair vừa mua đồ vừa chú ý đến Lucius ngồi một mình, rất nhanh phát hiện bọn Lily muốn bắt chuyện với Lucius.

“Tiên sinh, chúc ngài một buổi trưa tốt lành, thật xin lỗi vì đã quấy rầy hai người nghỉ ngơi.” Penny là người lớn nhất cả ba, cho nên cô nhận trách nhiệm đứng ra xin lỗi.

“Không có gì, mấy đứa lại đây nói chuyện với Lucius làm tôi rất vui.” Hogair cười.

“Muốn ngồi ăn cùng nhau không, tôi mời nhé.”
“Tiên sinh, ngài không phải cha anh ấy ạ?” Lily nhích lại gần hỏi, đuôi ngựa ở phía sau vung vung, thực nghịch ngợm.

“Không phải, đây là con trai của bạn tôi, chúng tôi đến đây chơi.” Hogair đặt tất cả đồ ăn lên bàn, Lucius ở bên cạnh yên lặng uống nước.

“À! Nhưng nhìn hai người rất giống nhau!” Lily nhìn màu tóc cùng màu mắt giống nhau của hai người, kinh ngạc nói.

“Lily!” Severus lớn tiếng ngắt ngang lời Lily, tránh cho cô đi hỏi chuyện riêng tư của người khác.

Vị tiên sinh trước mặt bọn họ rất có khí chất, nhìn vào là biết không phải người bình thường gì.

“Không cần để ý, lại đây ngồi cả đi! Chỉ có ba đứa đến đây chơi hôm nay thôi sao?” Hogair đặt một phần bánh kem trước mặt Lily.

“Con là Lily, đây là chị con Penny, còn đây là bạn con Severus.

Tác phẩm của Penny đoạt giải ở trường nên hôm nay bọn con đến đây chúc mừng chị ấy.

Nhưng ba mẹ con ở bên kia kìa, họ đang mua cơm cho tụi con.” Lily dứt khoát nói.


Hogair cười thầm, Lily khi còn nhỏ đúng là rất đáng yêu, không hề có chút phòng bị nào đối với người lạ như hắn, nhưng cơ hội để hắn gặp bọn họ thật sự không nhiều lắm, cho nên hắn rất muốn thân cận với mẹ version trẻ con đấy.

“Lily, sao con lại chạy sang đây, không phải nói con ở yên chỗ kia đợi ba mẹ về sao?” Một nữ nhân tóc nâu hốt hoảng đi về phía bọn họ, cô khẩn trương nhìn Hogair và Lily.

“Buổi trưa tốt lành, phu nhân.

Tôi là Tom Riddle, con gái của cô thật dễ thương!” Hogair tự giới thiệu nói.

“Không không, nhất định là nó lại gây phiền phức cho ngài đây, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận.” Người phụ nữ xua tay, sau đó kéo mấy đứa nhỏ đi chỗ khác.

“Bọn họ đi rồi?” Thấy những người đó cuối cùng cũng đã đi, Luicus mới mở miệng hỏi.

“Ừm, mẹ của Lily rất lo lắng cho cô bé.” Hogair tiếc nuối nói, sau đó hỏi Lucius: “Ăn ngon không?”
“Cũng được, ngon hơn một xíu so với đồ ăn trong nhà.” Lucius chỉ vào miếng bánh kem vị trà xanh nói.

“Vậy thì mua một ít về?” Hogair hỏi.

“Không cần, nhiêu đây là đủ rồi.

Chúng ta buổi chiều đi đâu ạ?” Lucius lắc đầu rồi hỏi.

“Không chơi tiếp sao?” Thấy Lucius gật đầu.

“Vậy chúng ta đi đến Bảo Tàng Anh xem triển lãm nhé, được không?”
“Viện bảo tàng là nơi Muggle triển lãm văn vật lịch sử ạ?”
“Ừ.”
“Vậy đến đó đi!” Lucius cũng muốn xem thử lịch sử của Muggle như thế nào.

Vì thế, buổi chiều hai người đến Bảo Tàng Anh, cùng nhau nhìn một vài văn vật của Muggle.

“Lịch sử của Muggle chính là như thế này sao ạ?” Lucius nhỏ giọng hỏi, vì xung quanh đều là Muggle nên y không tiện nói lớn.


“Đây chỉ là minh chứng cho lịch sử.

Các văn vật này là đại diện cho cả một thời kỳ, là minh chứng xác thực nhất.”
“Vậy sao họ lại muốn triển lãm chúng?” Lucius không hiểu lí do tại sao Muggle lại muốn mang mấy thứ này ra triển lãm.

“Có lẽ là vì chúng đều là minh chứng cho lịch sử.

Có thể nói nó là đồ công cộng, không phải hàng tư nhân.”
“Nhưng mà, phù thuỷ chúng ta không giống thế mà.

Nhà con có nhiều thứ thậm chí còn cổ hơn mấy cái này!” Lucius kiêu ngạo nói.

Hogair nghĩ đến cách làm giàu của mình ở Muggle mà không khỏi cười trừ.

Hắn thành lập một hội đấu giá ở thế giới Muggle, bán đấu giá không ít vật phẩm phép thuật.

Mấy thứ đó đã giúp hắn tích góp đươc một số tiền kha khá để bắt đầu đầu tư.

“Nhưng mấy cái đó cũng không liên quan quá lớn đến lịch sử Muggle, đúng không? Ngoài ra dân số của phù thuỷ quá ít, ngoại trừ cuộc nổi dậy của yêu tinh thì còn cái gì đáng ghi lại đâu.” Hogair khách quan nói.

“Cuối cùng vấn đề lại quay về dân số?”
“Xét cho cùng, tất cả đều do dân số.

Tuổi thọ của chúng ta quá dài nhưng tỷ lệ sinh sản thấp và sống tứ tán, không thể nào hình thành thành phố được, cho nên mới nói sinh hoạt của phù thuỷ chúng ta rất đơn giản: trước khi đủ 11 tuổi thì ở nhà học tập cơ bản, sau 11 tuổi lại đến Hogwarts, sau đó trải qua bảy năm ở Hogwarts, thành lập vòng bạn bè của mình và gặp được nửa kia của mình.

Phần lớn sau khi tốt nghiệp đều kết hôn, còn vài phù thuỷ khác thì kế thừa gia tộc của mình, sau đó vào Bộ phép thuật làm việc, sau đó có con và thế là vòng tuần hoàn này lại tiếp tục.

Vì lẽ đó cho nên đã mấy ngàn năm rồi thế giới phép thuật chẳng có gì thay đổi cả, thậm chí có vài phù thuỷ đến từ thế giới Muggle còn nghĩ thế giới phép thuật chính là thế giới Muggle thời trung cổ.” Hogair nói ý kiến của mình.

“Như vậy không tốt sao ạ?” Lucius thật sự không cảm thấy như vậy có gì thì không ổn.

“Đúng là không có gì là không tốt, chí ít thì chúng ta vẫn luôn ổn định.

Nhưng mà, thế giới Muggle luôn luôn vận động và phát triển không ngừng, sớm hay muộn thì bọn họ cũng có thể dùng khoa học để chứng minh sự tồn tại của phù thuỷ, nếu như vậy thì chúng ta sẽ rất nguy hiểm!” Hogair nhớ đến kiếp trước của mình, thế giới phép thuật mém chút nữa là bị phát hiện, mấy cái thiết bị gì gì đó của Muggle rất lợi hại.

Thông qua tia hồng ngoại, bọn họ thận chí đã phát hiện được cửa vào Hẻm Xéo.


Nếu không phải Bộ phép thuật kịp thời cho người đến xoá ký ức họ thì hắn không đảm bảo thế giới phép thuật còn có “sau đó” đâu.

“Muggle có thể tổn thương đến phù thuỷ ư?” Lucius không tin.

“Có thể, bọn họ đã sử dụng vũ khí hạt nhân cho chiến tranh thế giới thứ hai.

Lấy con làm ví dụ đi, một đứa trẻ bằng tuổi con chắc chắn sẽ không thể phản kháng được một Muggle trưởng thành, bởi vì sức của mấy đứa căn bản không thể so với lại một người trưởng thành, cho dù có thần chú đi chăng nữa thì nếu con sử dụng hết ma lực trong cơ thể rồi cũng sẽ rất nguy hiểm.” Hogair nói.

“Thế chiến thứ hai? Vũ khí hạt nhân? Mấy cái đó là gì vậy ạ?” Nghe những danh từ lạ lẫm phát ra từ miệng Hogair, Luicus tò mò hỏi.

“Trở về sẽ giải thích cho con, ta cho con xem vài thứ, con sẽ biết nó rốt cục là gì.”Hogair không giải thích, chỉ nói.

“Vâng.” Lucius gật gật đầu, tiếp tục hỏi ” Nếu vậy thì chúng ta làm sao bây giờ?”
” Ta nghĩ rằng chúng ta có thể thành lập quốc gia của riêng phù thuỷ, tách khỏi giới Muggle.

Bất quá, cái này thật sự rất khó làm, thành lập một thành phố thuộc về phù thuỷ thì dễ hơn, nhưng lại không có đất, bởi vì Muggle đã đem tất cả đảo và đất chiếm hết rồi.

Cái thứ đơn giản nhất là tạo dựng quan hệt thật tốt với Muggle, giống cái bộ phép thuật đang làm đấy.

Nhưng nếu tiếp tục sử dụng biện pháp này thì tương lai rất khó đoán trước, liệu chúng ta sẽ tiếp tục hòa bình với Muggle như bây giờ hay lại đánh nhau suốt ngày như Muggle và phù thuỷ thời kì trung cổ.” Hogair nói một vài biện pháp của mình, nhưng tương lai vẫn cò có chút tai họa ngầm.

“Chúng ta chắc chắn có thể làm được, phải không? Nếu con cố gắng nỗ lực chung với người, nỗ lực xây dựng thành phố chỉ có và chỉ cho phù thuỷ.” Lucius bắt lấy tay Hogair nói, sau khi y thừa kế Malfoy, y chắc chắn sẽ cùng chú Ayer nỗ lực xây dựng thành phố của phù thuỷ.

“Ha hả, càng có nhiều người gia nhập thì xác suất thành công của chúng ta sẽ lớn hơn.” Hắn không ngờ đến Lucius sẽ ủng hộ hắn, dù sao suy nghĩ của hắn quá mức thiên phương dạ đàm.

Phù thuỷ rất cổ hủ, không muốn rời đi nơi gia tộc mình đã sống mấy trăm năm là bình thường.

Lucius nguyện ý đồng ý với ước mơ của hắn đã không tồi, không ngờ y cũng nguyện ý cùng mình cố gắng.

“Nếu như vậy, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều thứ cần phải làm.

Con sẽ cố gắng học tập thật tốt ở Hogwarts!” Lucius bảo đảm nói.

“Được được đứa nhỏ, cố gắng học tập rất quan trọng, nhưng cũng không nên gấp gáp, chúng ta còn rất nhiều thời gian!” Hogair nắm tay Lucius nói.
HẾT CHƯƠNG 42.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.