Đọc truyện Harry Potter Đồng Nhân Vinh Quang Vĩnh Hằng – Chương 3: Tương Lai Hắn Sẽ Phải Làm Nghề Gì Đây
EDITOR: Park Hoonwoo
BETA LẦN 1: Jeon Kookie
BETA LẦN 2: Park Hoonwoo
BETA LẦN 3: Đào Nhiên
– o0o-
Chương 3 – Tương Lai Hắn Sẽ Phải Làm Nghề Gì Đây?
Giờ ăn tối của cô nhi viện là 6 giờ, cho nên từ bây giờ cho tới lúc đó Harry và rắn nhỏ dù đói bụng đi chăng nữa cũng chỉ có thể nằm trên giường, rắn nhỏ thì huấn luyện bò sát, đôi khi còn quấy rầy Harry đang trầm tư suy nghĩ.
Trong lúc Anne cố gắng luyện tập, Harry đang lục lại ký ức của Tom.
Hắn đã làm Harry Potter cả đời, đã có rất nhiều lúc hắn phải tự thích nghi với hoàn cảnh, mặc dù không thể tiếp thu tất cả nhưng cũng phải cố gắng tiếp thu, lại nỗ lực để làm cho mình có thể sống thoải mái và tự do hơn một chút.
Nếu hắn trở thành Tom Riddle, vậy có nghĩa Harry Potter sẽ không tồn tại trong thế giới này, tuy rằng hắn không hề đồng cảm với cái tên Tom Riddle, nhưng hắn càng không giống như Voldemort mà phủ nhận nó.
Phải biết rằng tên của phù thuỷ có ma lực, Voldemort cả đời đều không chấp nhận tên của mình, nhưng từ lúc hắn được sinh ra thẳng đến khi hắn chết tên của hắn vẫn luôn là Tom Riddle, phép thuật tán thành cái tên này, mà cái tên Voldemort đã làm cho giới phép thuật Anh quốc sợ hãi vài thập niên không được phép thuật tán thành, đến cuối cùng, cái tên hắn dùng để xưng hô cái từ đơn làm cho tất cả mọi người trong thế giới phép thuật sợ hãi đến cuối cùng cũng không thể trở thành tên của hắn.
Chỉ là bây giờ, Harry cũng không biết cái tên được phép thuật tán thành của hắn là cái nào, thôi kệ, đến khi Hogwarts gửi thư nhập học hắn tự khắc biết.
“Tom, Tom, ngươi đi ra ăn cơm cho ta.” Bên ngoài truyền tới tiếng gọi của một người phụ nữ, sau khi lớn tiếng gọi bà ta lại thấp giọng lẩm bẩm vài từ nguyền rủa.
“Đã biết.” Harry từ ký ức của Tom biết được rằng người phụ nữ này được mọi người gọi là phu nhân, đồng thời cũng là quản lý của cái cô nhi viện này.
Harry từng trong trí nhớ của Dumbledore gặp người đàn bà này, ấn tượng của hắn đối với bà là một người chỉ biết tư lợi, cái thứ mang tên tình yêu thương con người không có trong suy nghĩ của bà ta.
Mà từ trong ký ức của Tom, bà ta chính là một người phụ nữ khiến người ta chán ghét, thường xuyên lấy tiền được mọi người quyên tặng cho cô nhi viện để mua rượu uống, hơn nữa đối xử với mấy đứa trẻ trong cô nhi viện rất tệ, thường xuyên xử phạt, nhục mạ bọn họ, mà Tom chính là đứa trẻ thường xuyên bị người đàn bà xử phạt.
Harry đi theo con đường trong trí nhớ của Tom để tiến vào phòng ăn, bàn lớn trong phòng đã được mười mấy đứa trẻ vây quanh, mà khi Harry bước tới, mười mấy đứa trẻ đó như sợ hãi mà co sát vào người nhau, không dám tới gần hắn.
Harry nhìn tình hình trước mắt, lại xem trí nhớ của Tom, sự việc khiến Tom “thành danh” đã diễn ra.
Sự kiện hắn treo cổ con thỏ đã diễn ra năm hắn 6 tuổi, sau khi treo cổ con thỏ xong, hắn đã bị phạt chích điện hai ngày, không được ăn hay uống đã làm cho hắn suýt chết, nhưng hình như từ lúc đó, tính cách của Tom càng ngày càng âm trầm, thường xuyên bị một vài hài tử ngầm gọi là “Ác ma”, bất quá bắt nguồn từ sợ hãi, không ai dám ở trước mặt hắn mà kêu cái tên này.
Mà sự kiện dẫn hai đứa nhỏ vào núi mới xảy ra vào tháng trước, khi đó Tom đem hai đứa nhỏ của cô nhi viện đến vách núi bên kia liền trượt chân xuống vách núi, trong trí nhớ của Tom, hai đứa nhỏ kia luôn thích bắt nạt hắn, cho nên khi hai đứa nhỏ kia vừa trượt chân xuống vách núi, Tom liền ác ý mà đem cục đá mà hai đứa bé bấu vào được đẩy đi, khiến cho hai đứa trẻ kia rơi xuống vách núi chết ở trong nước biển.
Lúc đó mọi người chỉ biết Tom mất tích cùng hai đứa nhỏ, tìm kiếm hai ngày thì thấy xác của hai đứa trẻ kia trong khi Tom hoàn toàn lành lặn trở về cô nhi viện.
Vì thế, tất cả đứa trẻ liền trong cô nhi viện liền đem cái chết của hai đứa trẻ kia đổ toàn bộ lên đầu Tom, dù gì thì chỉ có Tom không chết trong khi hai đứa trẻ kia đều chết hết.
Carat phu nhân (Raw ghi là Khoa Ngươi phu nhân, tui cũng không biết phải dịch làm sao nên chế đại cái tên khác nha, này là tên của bà viện trưởng trong “Làm bạn mà sinh” ấy) liền bắt hắn rời khỏi đội ngũ lên núi, nhốt hắn trong phòng vài ngày, trong lúc hắn bị nhốt thì phép thuật bạo động, đợt bạo động này đã phá nát hoàn toàn căn phòng hắn đang bị nhốt, sau đó hắn được thả ra cho tự sinh tự diệt ở phòng ngủ nhỏ của hắn trong ba ngày.
Phù thuỷ nhỏ bị bạo động phép thuật đều rất nguy hiểm, nhất định phải được uống nhiều độc dược điều dưỡng, tất nhiên cái cô nhi viện mà hắn đang ở không có đủ khả năng thực hiện điều này.
Về sau, mỗi ngày phép thuật của Tom bạo động một ít.
Phòng ngủ của hắn nguyên bản có một đứa trẻ cùng ở hắn, nhưng sau khi Tom hại chết hai đứa trẻ kia của cô nhi viện lại thêm việc hắn lại thường xuyên bị bạo động phép thuật liền chuyển phòng.
Thời điểm Tom ngủ trưa ngày hôm nay đã xảy ra phép thuật bạo động, lần bạo động này đặc biệt nghiêm trọng hơn những lần trước cho nên Tom mới chết để Harry có thể trọng sinh vào.
Lần phát sinh bạo động này của Tom là vì một nguyên nhân khác, bởi vì hắn định ấp nở rắn nhỏ (Cái này bản raw ghi là phu hoá, mình không biết nên để là ấp nha, chương trước cũng vậy), rắn nhỏ này là lần trước hắn mất tích hai ngày nhặt được ở một sơn động trong núi, hắn vì muốn ấp nở con rắn kia mà thường xuyên không chú ý phóng thích ma lực trong cơ thể ra ngoài, cuối cùng vì ma hạch bên trong bị ma lực chấn động nên mới dẫn đến việc hắn không chịu được phép thuật bạo động cho nêndẫn đến cái chết, cái cơ thể này liền tiện nghi cho Harry.
Căn cứ vào lý luận thế giới song song mà Harry đã từng nghe, hắn tự nhận biết được việc mình không trọng sinh đến quá khứ của Voldemort ở thời không của hắn, mặc dù cả hai thời không đều có cùng nhân vật nhưng hướng phát triển của thời không này với thời không Harry sống lúc trước sẽ không giống nhau, bởi vì hắn – Harry Potter không hề giống Voldemort mà căm ghét huyết thống của mình, sẽ không vì bất tử mà giết người, càng sẽ không vì trường sinh mà xé linh hồn mình thành bảy mảnh để chế tạo Trường Sinh Linh Giá, càng sẽ không phát triển Tử Thần Thực Tử đã từng mang đến cho thế giới phép thuật nỗi sợ hãi và lâm vào bóng tối vài thập niên.
Harry không để ý đến đám trẻ ngồi chụm đầu vào nhau nói nhỏ, hắn im lặng ngồi ở góc bàn, chờ đợi được ăn cơm.
Carat phu nhân ăn mặc như một nữ sơ trang trọng ngồi ở vị trí trung tâm: “Bọn nhỏ, chúng ta cầu nguyện.”
“Cảm tạ thượng đế ban cho chúng ta đồ ăn,……” Harry bắt chước động tác của mấy đứa trẻ bên cạnh, trong miệng mơ mơ hồ hồ mà niệm vài từ.
Thân là phù thuỷ, hắn căn bản không tin vào thượng đế mặc dù hắn sống ở giới Muggle hơn mười năm.
Nhưng mà hắn cũng không điên đến nỗi mà ở trong giáo đường của Muggle mà công khai phản đối Kitô giáo, hiện tại hắn đang niệm một vài từ để cảm tạ Merlin.
“Được rồi, bắt đầu dùng cơm.” Cầu nguyện xong, phu nhân Carat tuyên bố ăn cơm, ở thời điểm cầu nguyện, biểu tình nghiêm túc của Harry đã làm mụ rất ngạc nhiên, nhưng trong lòng mụ vẫn rất chán ghét “đứa trẻ ác ma” này.
Harry cầm một khối bánh mỳ đen, bắt đầu ăn.
Vào thời điểm không ai chú ý, hắn đã quăng một thần chú xem nhẹ không đũa phép không tiếng động, đem khối bánh mỳ đen giấu dưới áo sơ mi, hắn sẽ mang cái này về cho con rắn nhỏ ăn.
Lúc ăn cơm, rắn nhỏ cũng muốn theo hắn nhưng Harry không đồng ý, rắn nhỏ vừa mới nở, còn chưa học được bản lĩnh ẩn thân, hơn nữa quần áo mùa hè khá mỏng và ít, Harry cũng không dấu được nó.
Buổi tối tiến hành trong nửa tiếng, lúc sau phu nhân Carat tuyên bố kết thúc, cũng yêu cầu bọn họ 7 giờ tối tập trung lại để cầu nguyện lần nữa.
.
truyện xuyên nhanh
Harry trở về phòng mình, đem khối bánh mỳ đen ngâm nước rồi đút rắn nhỏ ăn.
[Anne mới không cần ăn cái này, khó ăn quá.] rắn nhỏ quay vòng vòng, làm nũng.
[Không ăn ngươi liền đói bụng hoặc nếu ngươi có thể tự mình đi bắt sâu hay chuột thì không cần ăn] Harry chọc chọc rắn nhỏ đang làm nũng, hắn không quan tâm lắm tới rắn nhỏ, căn bản là tình cảm của hắn và rắn nhỏ cũng chẳng thâm sâu gì cho cam, hơn nữa nuôi rắn chính là một chuyện cực kỳ phiền phức, mặc kệ là ở Muggle giới hay thế giới phép thuật, mọi người khi thấy rắn đều phản ứng giống nhau, rất sợ cái loài động vật bò sát lạnh băng này, trừ Slytherin lấy rắn làm biểu tượng.
Nhưng cho dù là Slytherin đi chăng nữa, bọn họ cũng không đem rắn làm thú cưng.
Nếu rắn nhỏ không muốn ăn bánh mỳ, Harry cũng không có biện phá, hơn nữa mùa hè luôn có rất nhiều muỗi và sâu, rắn nhỏ chắc chắn sẽ tìm được đồ ăn.
[Chủ nhân tồi, không cho Anne ăn.] Rắn nhỏ tiếp tục quay vòng vòng làm nũng.
Thái dương Harry giựt giựt, tuy rằng rắn nhỏ có thể giúp hắn bớt chán, nhưng rắn nhỏ mới nở rất khó nuôi, nàng chuyện gì cũng không biết, hắn cũng bó tay.
[Ta chính là chủ nhân tồi như thế đấy, ngươi không ăn thì không ăn] lúc này, tiếng chuông nhà thờ vang lên, Harry dặn dò rắn nhỏ [Ngươi ngoan ngoãn ở yên trong này, tránh cho có ai đó có ý xấu bắt ngươi đi nấu canh húp luôn.] rắn nhỏ chui đầu vào chén không trả lời, Harry lại gia cố một chút thần chú bảo vệ cho phòng.
Sau đó hắn không khoẻ mà khụ một tiếng, ma lực bên trong cơ thể hắn hơi chấn động, bởi vì ma hạch bên trong cơ thể của hắn vẫn chưa có hoàn toàn ổn định, tuỳ tuỳ tiện tiện mà sử dụng ma lực như hắn, thể nào cũng có ngày nó phản phệ.
Cầu nguyện diễn ra ở nhà thờ, phu nhân Carat ở trên niệm Kinh Thánh, bọn nhỏ đi theo sau ngâm nga, Harry trong đầu đầy suy nghĩ, một bên thì đi theo niệm tụng Kinh Thánh, vừa nghĩ đến sau này phải làm sao.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn vẫn muốn đến Hogwarts học, học hết bảy năm sau đó liền ở thế giới phép thuật hoặc ở Muggle tìm một công việc, giới Muggle hiện tại đang tiến hành cải cách, cho nên nói ngốc ở giới Muggle cũng không tệ.
Nhưng mà thân là phù thuỷ, hắn lưu lại thế giới phép thuật cũng chẳng biết làm nghề gì.
Làm chính trị? Công việc ở Bộ Phép Thuật hắn không có hứng thú, đời trước hắn là bắt buộc phải quản lý thế giới phép thuật sau khi chiến tranh kết thúc, hắn làm từ Thần Sáng bình thường đến cục trưởng cục Thần Sáng, làm từ bộ phó Bộ Phép Thuật đến bộ trưởng Bộ Phép Thuật, hắn làm chính trị hết 20 năm, ngồi xuống cái ghế cao nhất của Bộ Phép Thuật.
Mọi người dõi theo hắn như ngắm cảnh, có một vài người sẽ hâm mộ hắn, nhưng mà, hắn lại rất chán ghét việc phải sống dưới mí mắt của người khác như vậy.
Cho nên vào thời điểm kết thúc nhiệm kỳ của mình, hắn cũng không tham gia vào cuộc bầu cử mới mà yên tâm giao Bộ Phép Thuật cho Draco, sau đó liền đến Hogwarts làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, mặc dù làm giáo sư rất bận rộn, nhưng hắn lại thích ở chung với bọn nhỏ đơn thuần sạch sẽ hơn.
Kinh doanh? Nói thực ra, hắn không hề có thiên phú của thương nhân.
Đời trước sau khi hắn trưởng thành, sản nghiệp của gia tộc Potter dưới sự trợ giúp của Draco mới đoạt về nhưng nếu không có sự trợ giúp của Draco chắc sản nghiệp gia tộc dưới tay hắn chắc phá sản hết.
Sau đó, hắn lại mời người quản lý chuyên nghiệp đến trực tiếp quản lý, mặc dù đôi khi thâm hụt hoặc lỗ nhưng còn tốt hơn việc tự hắn quản lý.
Huống hồ, đời này hắn là một cô nhi trong tay không có gì cả, hắn cũng không có tài sản để kinh doanh, ngay cả việc đi học ở Hogwarts chắc cũng phải dựa vào học bổng của Hogwarts.
Làm giáo sư ở Hogwarts? Hắn rất muốn lưu lại Hogwarts, nhưng hắn biết hắn không thể làm giáo sư khi vừa mới tốt nghiệp.
Làm hiệu trưởng Hogwarts vài thập niên, hắn tất nhiên biết rõ hệ thống giảng dạy của Hogwarts và điều kiện tuyển chọn giáo sư của Hogwarts.
Huống hồ, hắn muốn làm giáo sư dạy học trong Hogwarts hắn cũng phải nhìn xem giáo sư ở Hogwarts có thiếu ghế nào không.
Hogwarts không có khả năng chỉ vì hắn giỏi một môn nào đó mà mời hắn làm giáo sư đi.
Làm đại sư độc dược? Hắn không có thiên phú độc dược như giáo sư Snape, hơn nữa có bóng ma của giáo sư Snape, hắn thực sự không hứng thú với độc dược, trong tâm vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Mặc dù sau khi biết được cuộc đời của giáo sư Snape, hắn rất tôn kính hắn, nhưng hắn vừa tưởng tượng tới ma dược liền nhịn không được mà run rẩy.
Gia nhập Wizengamot? Nơi đó có ghế nhưng hắn chưa chắc vào được, đời trước là hắn nhờ vào cái danh Cứu Thế Chủ mới có thể vào được.
Hơn nữa cho dù hắn có vào được đi chăng nữa hắn cũng không thể tham gia những sự vụ hằng ngày, chỉ những việc quan trọng hắn mới có thể tham gia biểu quyết.
Sau khi tưởng tượng xong, hắn mới biết hắn vốn dĩ không có gì để làm.
Có lẽ chở đến khi tốt nghiệp hắn mới biết hắn muốn làm cái gì.
HẾT CHƯƠNG 3.