Harry Potter Đồng Nhân Vinh Quang Vĩnh Hằng

Chương 22: Vị Hôn Thê Của Abraxas


Đọc truyện Harry Potter Đồng Nhân Vinh Quang Vĩnh Hằng – Chương 22: Vị Hôn Thê Của Abraxas


EDITOR: PARK HOONWOO
SỬA LỖI: PARK HOONWOO
BETA: PARK HOONWOO
– o0o-
Ngồi trên cái ghế thủ tịch năm này, đương nhiên Harry sẽ làm thật tốt nhiệm vụ của mình.

Sáng sớm hôm sau, sau khi hắn rời giường rửa mặt liền ngay lập tức đến phòng sinh hoạt chung, chờ học sinh năm ba xuất hiện đầy đủ liền dẫn đầu mà xuất phát đến Đại sảnh đường.

Tiết đầu buổi sáng hôm nay là môn biến hình, Harry nhai kỹ bánh bao trong miệng, hắn hiện tại ngồi ở ghế thủ tịch năm ba của Slytherin, bên cạnh là Abraxas.
“Tớ chỉ ngồi ở cái ghế khác, cảm giác liền khác đi.” Abraxas nhếch miệng nói.
“Phải không?” Vị trí hiện tại của Harry rất tốt, có thể nhìn lên bàn giáo sư cũng có thể quan sát tất cả học sinh nhà khác.

Hắn cũng có cảm giác thật lạ, sau khi ngồi xuống vị trí này, hắn cảm nhận được hình như đang có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình.
“Cảm giác được chú ý thế nào?” Abraxas ngừng ăn, quay sang hỏi Harry.
“Tớ cho rằng cậu đã quen với nó rồi?” Tất nhiên không chỉ mình Harry chịu nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn thì Abraxas cũng vậy.

“Tớ quen rồi, còn cậu?” Abraxas hỏi ngược lại.
“Tớ thiết nghĩ cậu nhớ rõ tình cảnh năm nhất của tớ chứ?” Kiếp trước thêm kiếp này, kiếp nào hắn cũng là mục tiêu chú ý, riết quen rồi.
Abraxas thấp giọng cười “Tớ nhớ rồi.”
Dùng xong bữa sáng, Harry đứng dậy mang tất cả Slytherin đến phòng học môn biến hình.
Tháng đầu tiên sau khi khai giảng xong hắn đều làm rất tốt nhiệm vụ dẫn đường, nhưng mà sau khi thực hiện xong nhiệm vụ của mình lại độc lai độc vãn, chỉ có khi có vấn đề gì đó cần giải quyết thì hắn mới xuất hiện trước mặt mọi người.

Học sinh năm ba bắt đầu học các môn tự chọn, Harry đã không do dự mà chọn tất cả cho nên hắn là người duy nhất ngoại trừ Ravenclaw có được một cái Xoay Thời Gian.
Sau khi sử dụng nó được một thời gian, Harry cảm thấy mình hình như cao lên không ít và bây giờ hắn đang chuẩn bị đón một thứ cực kỳ phiền phức – tuổi dậy thì.
Sáng sớm, sau khi Harry rời giường liền cảm thấy quần hơi ướt, hắn nhíu mày, thay một bộ đồ khác sạch sẽ và mang tâm trạng cực kỳ khó chịu đi học.
“Tom, làm sao vậy? Tâm trạng cậu có vẻ không tốt?” Abraxas đi đến, quan tâm hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến vài sự việc khá phiền toái.” Harry tất nhiên không có khả năng mang việc tư mật của mình ra nói cho người khác, cho dù là bạn thân hay không cũng thế, nhanh chóng bịa đại một cái lý do sau đó đáng trống lãng sang một vấn đề khác.
“Cậu hôm nay không mang Xoay Thời Gian theo sao?” Thấy trước ngực Harry không có sợi dây treo Xoay thời Gian, Abraxas hỏi.
“Tạm ngưng một thời gian đã, hôm nay tớ không có tiết nào bị trùng.” Harry đáp, Xoay Thời Gian làm cho hắn trưởng thành nhanh hơn, không chỉ thế hắn hình như sử dụng quá độ mà bắt đầu tiêu hao tinh lực, đôi khi hắn sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, sáng sớm còn như thế, hắn quyết định sẽ giảm bớt thời gian sử dụng nó.
“Đúng rồi, ngày mai chúng ta được phép đi tham quan Hogmeade, cậu có muốn đi không?” Tiết đầu là lịch sử pháp thuật, Abraxas đem sách để lên bàn sau đó mới quay sang hỏi Harry.
Làng Hosmeade sao? Nghĩ đến tài liệu nghiên cứu của mình có chút không đủ, Harry liền gật đầu.


“Tớ đi, tớ cần mua vài thứ.” Harry lấy ra một cây bút lông chim có thể tự động ghi chép từ trong người cho Abraxas: ” Cái này cho cậu, có thể dùng trong tiết lịch sử phép thuật.

Nhưng mà trước khi dùng phải làm nó có thể phân biệt thanh âm đã, nếu không nghe gì nó cũng viết vào thì không xong.”
“Cái này không tồi.” Abraxas nhận lấy, tính toán sẽ làm nó ghi nhớ giọng nói của giáo sư Binns, sau đó sau khi hết tiết lại dùng đến nó để ghi chú những gì cậu căn bản không hề nghe trong tiết của giáo sư.

“Còn không?”
“Tớ còn năm cây khác giống vậy, nếu không nhờ cậu nhắc đến nó chắc tớ cũng không nhớ ra.” Nhắc đến bút lông chim tự động lại làm hắn nhớ đến một người mà ngay cả nhìn mặt thôi hắn cũng cảm thấy bực bội, phóng viên Skeeter thân mến, hắn thật sự nhớ dến cây bút lông chim tự động làm hắn ăn không ít khổ của mụ ngày xưa.
“Cho tớ thêm hai cây nữa, với lại tớ cũng muốn một cây bút tự động.” Abraxas nghĩ nghĩ, sau đó lại nói.
“Được, tớ trở về lấy cho ngươi, tất cả bút tớ đều để ở ký túc xá của mình.

” Harry đồng ý.
Ngày hôm sau, cả hai người đi Hogsmeade, Harry quyết tâm không để Abraxas đi con đường bình thường mà dẫn cậu ta đến mật đạo chỗ cây liễu biết đánh người, xuyên qua mật đạo, hai người liền đến Hogsmeade.
Sau khi đến Hogsmeade, hai người liền tách ra, Harry đi đến cửa hàng độc dược, sau đó liền đi đến cửa hàng kẹo mua rất nhiều kẹo cùng với đồ ăn vặt, nguyên nhân cũng rất đơn giản, hắn thường xuyên vùi đầu vào nghiên cứu, cho nên chuyện bỏ bữa là chuyện rất bình thường với hắn, mấy thứ đồ ăn vặt này chính là để đến lúc đó mà sử dụng.


Mua xong những thứ cần thiết, Harry nghĩ nghĩ liền nhớ dến nội y của mình hình như đã không vừa, cho nên liền đi đến cửa hàng bán các loại trang phục, mới vừa vào cửa liền thấy Abraxas đang nói chuyện với một nữ sinh tóc vàng nào đó, tuy nhiên nữ sinh này không mặc đồng phục nên Harry cũng không biết cô ta học năm mấy.
“Tom? Sao cậu lại đến đây? Tớ còn nghĩ ngươi sẽ ở quán Đầu Heo chờ tớ!” Abraxas nắm tay nữ sinh đó đi đến bên cạnh Harry giới thiệu: “Tom, đây là vị hôn thê của tớ Elissa Stoke.

Eri, đây là người bạn tốt nhất của anh, Tom Riddle, anh đã nhắc đến cậu ấy với em rồi.”
“Một buổi sáng tốt lành, Riddle tiên sinh.” Elissa mỉm cười vươn tay nói, trên mặt là hai cái lúm đồng tiền rất sâu.
“Cô cũng thế, tiểu thư Stoke.” Harry thân sĩ mà nhẹ nhàng bắt lấy tay cô nàng, không hành lễ hôn tay.
“Tom, Elisssa là học sinh của Beauxbaton, cậu biết đấy, Pháp gần đây rất loạn.” Abraxas nhíu mày nói, tay phải nắm chặt tay của Elissa.
Năm thứ ba vừa mới khai giảng thì chiến tranh thế giới thứ 2 đã nổ ra, Harry nhớ rõ trận chiến này không hề lan đến Anh, cũng nhớ rõ kết cục của cuộc chiến này, hắn biết Gellert Grindelwald bởi vì có tình cảm với Albus Dumbledore cho nên ông ta mới không muốn chiến tranh lan đất nước của người mình yêu, thế nhưng vài năm sau đó ông lại bị chính tay người mình yêu nhất đưa vào ngục giam cả đời còn lại.

Thật ra Harry không hề mong muốn chiến tranh nổ ra, dù cho là ở thế giới phép thuật hay là ở thế giới Muggle, nhưng hiện tại hắn chỉ là một học sinh năm ba, hắn căn bản không thể ngăn chặn cái sự kiện này diễn ra.

Sau khi chiến tranhh nổ ra, nó liền lan đến nước Đức bên cạnh, ảnh hưởng rất lớn đối với cả giới Muggle hay thế giới phép thuật, cho nên hắn đoán vị hôn thê này của Abraxas hẳn là đến đây tỵ nạn.
“Đúng vậy, tớ biết.” Harry gật đầu.
Harry không nói với Abraxas nữa, sau khi cậu ta đi ra hắn liền gấp rút đặc vài cái nội y, hiện giờ hắn đối với cái này vẫn rất gấp, chỉ có thể đặt làm cái mới.
Sau khi trở lại trường học, Harry liền đi vào Rừng Cấm tìm Anne.
[ Harry, có mang cho tôi sườn cừu không? ] Một con rắn màu trắng lẻn đến truớc mặt Harry, lắc lắc thân mình làm nũng, một con mãng xà to bằng cả cánh tay người đang cố gắng tỏ ra dễ thương thật ra nhìn rất rất đáng sợ.

[ Ta không có đến phòng bếp nên không có mang đến, nhưng ta hứa ngày mai ta sẽ mang theo, ngươi có nghe lời không, không đến quấy rầy nhân mã và thú một sừng chứ.] Harry ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ nhẹ đầu của Anne.
[ Tôi rất ngoan a, vẫn luôn không đi đến lãnh địa của mã nhân, chỉ ăn nhện hay sâu linh tinh gì đó, không hề no chút nào.

Bất quá hôm qua ta bắt được một con nhện rất to, ăn rất ngon, tớ lại ăn thêm một con nữa.

] Anne ghé vào trên người Harry nói, bắt đầu khoe con mồi hôm nay của nàng.
[ Được rồi, ngươi nghe lời là tốt rồi, ngươi đừng ăn mấy con nhện hay sâu linh tinh gì đó đến diệt tộc là tốt rồi, ngày mai ta quay lại, ta sẽ mang sườn cừu theo cho ngươi.

] Harry vỗ vỗ đầu Anne, một bên vuốt ve cằm của nàng ta.
[ Cậu nhất định phải giữ lời.

Cậu ngày mai phải mang sườn cừu cho ta a, tôi sẽ mang các tiểu đệ đến cho cậu xem.

] Anne từ trên người Harry bò xuống, dùng đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm Harry.
[ Ta nhớ rồi ] Harry lại vỗ vỗ đầu Anne sau đó rời khỏi Rừng Cấm.
HẾT CHƯƠNG 22.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.