Harry Potter Đồng Nhân Vinh Quang Vĩnh Hằng

Chương 1: Sau Cuộc Đại Chiến Và Cái Chết Của Cứu Thế Chủ


Đọc truyện Harry Potter Đồng Nhân Vinh Quang Vĩnh Hằng – Chương 1: Sau Cuộc Đại Chiến Và Cái Chết Của Cứu Thế Chủ


EDITOR: Park Hoonwoo
BETA LẦN 1: Jeon Kookie
BETA LẦN 2: Park Hoonwoo
BETA LẦN 3: Đào Nhiên
– o0o-
Chương 1: Sau Cuộc Đại Chiến Và Cái Chết Của Cứu Thế Chủ
Cái chết chỉ đơn giản là một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác mà thôi.

Đây là lời mà cụ Dumbledore đã nói với hắn, hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng, từ lúc “vô cùng may mắn” được Chúa Tể Hắc Ám chọn làm kẻ địch, hắn cảm thấy vô cùng vinh hạnh nên hắn đã khắc sâu từng lời nói của cụ vào trong lòng.

Cái chết không đáng sợ, nó chỉ là kết thúc của một cuộc hành trình dài mà thôi, nếu cái chết của hắn có thể mang tới hoà bình cho thế giới phép thuật, có thể chấm dứt chiến tranh, có thể làm cho thế giới phép thuật khôi phục như cũ, vậy thì hắn chết cũng không sao.

Chỉ là số phận không cho hắn quyền được lựa chọn.

Sau khi hắn tiêu diệt được Voldemort, chiến tranh kết thúc.

Bao nhiêu người đã vì hắn, vì lợi ích vĩ đại hơn mà từ bỏ mạng sống, chỉ có hắn – Cứu Thế Chủ Harry Potter vẫn không chết.

Cedric Diggory – đàn anh ở Hogwarts – đã chết, chết ở thời điểm đẹp nhất của đời người.

Sirius Black – cha đỡ đầu duy nhất của hắn – đã chết.

Hiệu Trưởng Dumbledore – người hắn kính trọng, người hướng dẫn của hắn khi hắn mới bước vào thế giới phép thuật – đã chết.


Thậm chí Severus Snape – người hắn từng hận nhất cuối cùng lại cứu hắn một mạng – cũng đã chết.

Đàn anh Weasley chung nhà Giffindor với hắn – cũng đã chết.

Remus Lupin, Nymphadore Tonks, thậm chí vào cuộc chiến cuối cùng một trong hai người bạn tốt nhất của hắn Hermione Granger cũng đã chết.

Mà hắn, Harry Potter lại dùng cái chết của người khác để củng cố lại cái danh Cứu Thế Chủ, cái danh hiệu chết tiệt này của mình, cho dù đây không phải là điều hắn thực sự muốn.

Sau khi chiến tranh kết thúc hắn vẫn luôn tự hỏi mình, tự hỏi nguyên nhân đã dẫn đến kết quả như bây giờ, hắn vẫn luôn hoài niệm, hoài niệm những người đã hy sinh mạng sống trực tiếp hay gián tiếp vì hắn.

Đến khi hắn ý thức được thì mọi thứ đã thật sự kết thúc, tất cả mọi việc đã trở lại điểm ban đầu rồi, khi hắn đang chờ đợi để được chết, chờ đợi cuộc hành trình vĩ đại của mình kết thúc, đáng tiếc số phận lại trêu chọc hắn.

Sáng sớm, đồng hồ báo thức của hắn vang lên, Harry xuống giường, mặc áo ngủ đi vào nhà tắm để rửa mặt, hắn lơ đãng ngẩng đầu nhìn cái gương trước mặt, hắn không nhớ rõ mình đã ngơ ngẩn không biết bao nhiêu lần, trong gương là một gương mặt quen thuộc, một gương mặt hễ ai là phù thuỷ thì nhất định phải biết.

Đây chắc chắn là số phận trêu chọc hắn, hoặc là một cái nguyền rủa cổ xưa mà hắn vô tình bị ai đó ếm.

Những người xung quanh hắn, ai cũng theo thời gian mà trưởng thành, mà trở nên già nua, mà hắn vẫn duy trì gương mặt này, không già đi hay trưởng thành hơn, tất cả thời gian của hắn như dừng lại ở tuổi 17.

Bạn tốt của hắn, đồng nghiệp của hắn, thậm chí cả những người hắn chỉ mới gặp một hai lần, thời gian của bọn họ không ngừng già đi, chỉ có hắn, vẫn như vậy mà bị thời gian lãng quên.

Đôi khi, hắn hoài nghi mình đã từ phù thuỷ mà trở thành huyết tộc, nhưng sự thật luôn nhắc nhở hắn rằng hắn vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, hắn căn bản không sợ hãi ánh sáng mặt trời, khát vọng với máu gần như là không có, trái tim của hắn vẫn còn đập trong lòng ngực, thân thể của hắn cũng không lạnh băng như huyết tộc mà vẫn còn độ ấm.

Xuất phát từ mục đích muốn nguỵ trang, bây giờ hắn thuần thục nhất chính là Biến Hình, thậm chí so với Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám còn muốn thuần thục hơn, bởi vì ngày đó nguỵ trang là thần chú được hắn sử dụng nhiều nhất, hầu như ngày nào cũng sử dụng một lần.


Huy động một ít ma lực của mình, từ mái tóc ngắn đen rối bù của mình thoáng cái trở thành mái tóc dài bạc trắng, dùng một dải lụa nhẹ nhàng đem tóc cột gọn sau đầu, gương mặt trẻ tuổi âm u biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt đầy dấu vết được năm tháng để lại, khẽ kéo khoé miệng, gương mặt già nua liền treo một nụ cười hiền lành.

Lúc sau, Harry vì cằm thêm chòm râu nên hắn cũng lấy dải lụa buộc lại, miễn cho nó bị làm rối.

Chòm râu của Harry được hắn tham khảo từ Hiệu Trưởng Dumbledore mà biến thành, một phần để kỉ niệm, phần còn lại là để người khác không nghi ngờ, dù sao cũng rất lâu rồi mà tóc của hắn không dài ra nữa.

Cuối cùng, hắn bước ra khỏi nhà tắm, mang kính vào, lại mặc thêm bên ngoài cái áo chùng đen nữa, sau đó mới bước ra khỏi cửa phòng.

“Ngài hiệu trưởng, buổi sáng tốt lành.” Một nam sinh Slytherin đối với hắn cung kính hành lễ, nam sinh Griffindor bên cạnh cũng nói: “Giáo sư Potter buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành, các trò.” Harry cười trả lời.

Hắn hiện tại là hiệu trưởng Hogwarts, hắn đã từng là giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám và chủ nhiệm Gryffindor.

Sau chiến tranh, Hogwarts đã trải qua vài thập niên để có thể khôi phục bộ dáng như hiện tại, thậm chí so với trước kia càng hài hoà và tốt đẹp hơn, bốn nhà không kỳ thị lẫn nhau, càng không có cái gọi là kỳ thị máu lai hay máu bùn, đây là kết quả cố gắng của rất nhiều người.

Mười hai đại gia tộc từng chiếm đóng hơn phân nửa Slytherin giờ chỉ còn lại ba đại gia tộc Malfoy, Parkinson cùng với Zabini, các đại gia tộc khác như Black, Lestrange đều biến mất.

“Thầy không quấy rầy mấy đứa ăn sáng.” Harry xua tay rời đi, lưu lại hai học sinh Slytherin và Gryffindor.

“Hiệu trưởng Potter vẫn vậy, vẫn cứ thân thiết như vậy.” Nam sinh Gryffindor chờ Harry đi rồi nói:
“Uhm.” Nam sinh Slytherin bình tĩnh gật đầu.

Harry đi dạo dọc bờ Hồ Đen, đột nhiên có một con ưng vàng bay đến bên cạnh hắn, hắn mở bức thư trên chân nó, mặt trên tờ giấy viết: “Ngài hiệu trưởng tôn kính, không biết liệu con có được cái vinh hạnh mời ngài đến trang viên Malfoy làm khách không.” Ký tên Lucius Draco Malfoy.


Harry tuỳ tay biến một cái lá cây thành tờ giấy sau đó hồi âm lại cho gia chủ Malfoy đương nhiệm, sau đó cột lại bức thư lên chân ưng vàng.

Buổi chiều, Harry hoàn thành một vài sự vụ của trường rồi độn thổ đến phụ cận trang viên Malfoy, sau đó theo gia tinh tiến vào trang viên, gặp được gia chủ đương nhiệm Lucius Draco Malfoy, cũng chính là người viết bức thư mà con ưng vàng hồi nãy mang tới cho hắn.

Vị gia chủ Malfoy đương nhiệm này cùng ông cố cậu ta Lucius Malfoy tương tự nhau, cũng tóc dài màu bạch kim, một bộ hình dáng cùng cách cư xử như đúc từ một khuôn ra.

Lucius là đứa cháu trai được ông cậu ta là Draco Malfoy thương yêu nhất, thường xuyên theo cha hắn đi thăm viếng Harry, có thể hiểu cậu ta là học đồ của Harry.

“Ngài Hiệu Trưởng, buổi chiều tốt lành.” Trước mặt người ngoài, vị gia chủ Malfoy đương nhiệm đây là một bộ dáng cao ngạo và nghiêm túc, nhưng cậu lại khom lưng và hành lễ với Harry.

“Buổi chiều tốt lành, đứa nhỏ của ta.” Harry mỉm cười chào lại, hắn nhìn Lucius từ nhỏ lớn lên, tất nhiên với tính cách của nó hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay, lúc sau liền theo Lucius nói một số vấn đề ngoài lề, cuối cùng mới vô vấn đề chính.

“Con ngày hôm qua tìm được vật này trong di vật của ông nội.” Lucius nhỏ mở ra một cái hộp gỗ, từ bên trong lấy ra một vài tấm da dê cùng một viên đá màu đen.

“Viên Đá Phục Sinh?” Harry kinh ngạc, hắn nhớ hắn đã tự tay đem vứt vật này vào sâu trong Rừng Cấm rồi mà, hắn biết Viên Đá Phục Sinh căn bản không thể hồi sinh người chết, chỉ có thể cho chúng ta thấy ảo cảnh của người mà ta muốn gặp mà thôi.

“Ông nội viết vào tấm da dê này hành trình ngài ấy tìm được Viên Đá Phục Sinh cùng thành quả nghiên cứu của ngài ấy đối với viên đá này.

Tất cả đều là phương diện luyện kim, con nghĩ ngài so với con sẽ hiểu biết hơn, với lại trên tấm da dê này, ông nội con cũng viết là phải đưa nó cho ngài.” Lucius nhỏ giải thích.

Ông nội hắn qua đời 20 năm trước, ba của cậu và cậu đều đem di vật của ông cất vào phòng chứa, cậu ngày hôm qua nhớ tới ông nội của mình liền đi lật xem lại, kết quả phát hiện mấy thứ này.

Harry gật đầu lật xem, mặt trên viết Draco lúc trẻ trong một lần đi truy lùng Tử Thần Thực Tử vô tình nhặt được và đem về trang viên Malfoy nghiên cứu hơn phân nửa quảng đời còn lại, cho ra vô số phỏng đoán khác nhau, như là hồi sinh người chết, hay là trọng sinh gì đó, thậm chí còn thử kết hợp với cả các sản phẩm luyện kim khác nhau, tất nhiên tất cả đều thất bại, lúc Draco còn sống, Harry chưa từng gặp một ai mà Draco thành công làm sống lại, hoặc trọng sinh.

Rời khỏi trang viên Malfoy, Harry trở về Hogwarts, ngồi trong văn phòng hiệu trưởng xem tư liệu Draco để lại, một bên quan sát Viên Đá Phục Sinh, nó vẫn giống như khi Harry mang nó về từ trang viên Malfoy, không có một chút thay đổi nào.

Đột nhiên, Harry nhớ tới một việc, hắn liền tuỳ tiện nhét viên đá vào túi áo chùng, mang theo nó vào tầng hầm ở Hogwarts qua thang lầu.


Thân là hiệu trưởng Hogwarts, Harry cần định kỳ chú ý đến hệ thống vận hành ma pháp của Hogwarts, xem nó có đình chỉ hoạt động hay không.

Harry còn chuyên tâm đối với hệ thống mà rót vào ma lực của bản thân một thời gian dài, nhưng mà hắn không biết, ở nơi hắn không nhìn thấy, vô số sợi tơ nhỏ từ hệ thống vận hành ma pháp không ngừng chui vào túi áo chùng của hắn kích thích viên đá trong đấy, viên đá màu đen dần dần trở nên trong suốt và thu nhỏ lại
Buổi tối thứ bảy ở Hogwarts rất ồn ào, náo nhiệt.

Khi hắn rời đi cũng đã đến giờ giới nghiêm, Harry thuận tiện đi tuần tra quanh lâu đài cũng vừa vặn đụng phải vài tiểu động vật đi đêm và cực kỳ thuận tiện khuyên bảo bọn chúng trở về xong hắn mới quay về phòng nghỉ của mình.

Harry tuỳ tiện ném áo chùng của mình lên bàn, liền nghe ” phanh” một tiếng, lúc này hắn mới nhớ được là mình tuỳ tiện nhét Viên Đá Phục Sinh vào bên trong túi áo chùng.

Lúc lấy ra Harry đã tự hỏi rằng mình có hoa mắt không, hắn cư nhiên nhìn thấy Viên Đá Phục Sinh thu nhỏ lại! Phải biết, khi hắn 20 tuổi, bệnh cận thị hành hắn suốt 20 năm đã bị một lọ độc dược trị cận thị chữa hết, tới bây giờ thị lực hắn vẫn luôn rất tốt, hắn đeo kính chỉ để che đôi mắt quá mức âm trầm của mình mà thôi.

Không thèm để ý cười, Harry đặt lại Viên Đá Phục Sinh lên bàn, sau đó lại tiếp tục đọc tư liệu được lưu lại của Draco.

Đêm đã khuya, hắn cũng đã ngủ say, nhưng Viên Đá Phục Sinh vẫn tiếp tục biến hoá.

Lúc này ánh trăng tròn trên tháp Gryffindor xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào viên đá trên bàn, ma thuật của ánh trăng bao phủ viên đá lại, tạo thành một lớp lá mỏng, đột nhiên bên trong viên đá một trận kích động, bắn ra nhiều tia sáng mạnh liên tiếp vào người Harry, ánh sáng qua đi Viên Đá Phục Sinh biến thành một đám bột phấn, dần dần tan ra trong không khí.

Mà trên giường, Harry cũng xảy ra biến hoá rất lớn, ma lực màu bạc trên người hắn nhanh chóng biến mất, bị hệ thống vận chuyển ma pháp của Hogwarts hấp thụ, mà hắn dùng tốc độ người bình thường có thể thấy được nhanh chóng già đi, mái tóc rối bời màu đen chuyển sang ánh bạc, làn da trẻ tuổi căng đầy sức sống cứ như bị ai hút lấy, từ từ lão hoá.

Hơn nữa lúc phép thuật bạo động kia, Harry liền đình chỉ hô hấp.

Vì thế, ngày hôm sau, khi mọi người đang tận hưởng cuối tuần tuyệt vời của mình Nhật Báo Tiên Tri đưa tin làm tất cả phù thuỷ đều giật mình hoảng sợ “Anh hùng vĩ đại của thế giới phù thuỷ, huân chương bậc một Merlin tước sĩ đoàn, hiệu trưởng của Hogwarts, chủ tịch hiệp hội phù thuỷ quốc tế, chủ tịch hội phù thuỷ trắng Winzengamot, Harry James Potter qua đời, hưởng thọ 111 tuổi.”
Mọi người đều vạn phần thương tiếc cho Harry, họ không thể tưởng tượng được, linh hồn hắn sẽ về đâu, bởi nó, linh hồn của hắn, căn bản không có nơi để trở về.
HẾT CHƯƠNG 1
P/S: Vì đây là lần đầu tiên mình edit truyện, nếu có sai sót thì mọi người hãy tha thứ nhé, hãy nhận xét ở phần conment để ủng hộ tinh tầhn mình nha, truyện này rất dài đấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.