Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền – Chương 71: Lời mời
Lúc Tom đi vào, Ron đang nằm trên mặt hầm như sống không bằng chết.
“Ơ… Sao vậy ạ?” Oán hận phát ra từ người Ron khiến người ta khó không thể để mặt tới.
“Không có gì.” Harry cười nói, “Cậu ấy tiếc nuối vì bỏ lỡ tin tức của Hermione thôi.”
Tom nhún nhún vai, tỏ vẻ mình không quan tâm việc này.
Harry dẫn Tom vào phòng mình, lát nữa Moody sẽ tới đây, phòng ngoài để cho Ron dạy Moody thì tốt hơn.
“Nào, Tom.” Harry bảo Tom ngồi xuống, rồi lấy ra vài cuốn sách từ đầu giường mình.
“Cái gì đây?”
“Có lẽ chuyện xảy ra trong Rừng Cấm sẽ được coi là bí mật với học trò, nhưng với các quán quân thì đó không phải là bí mật, chúng ta được hiệu trưởng và bộ trưởng cho phép nói sự khác thường của Rừng Cấm tới các trò. Nhưng Tom à, trừ trò thì vài quán quân khác cũng không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.” Harry ngồi đối diện Tom, “Trò là quán quân duy nhất tiếp xúc tới chỗ sâu trong Rừng Cấm, dù trò không đi vào nhưng thầy tin trò cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm bên trong.”
Tom gật gật đầu.
“Bộ trưởng không bằng lòng thay đổi sân đấu, kế hoạch ban đầu của họ chính là sử dụng vòng ngoài của Rừng Cấm, họ vẫn kiêng kị “Rừng Cấm thủ vệ Hogwarts nhiều năm”, nên khi đó chúng ta đề nghị đổi sân đấu dù đã suy nghĩ kỹ nhưng họ cảm thấy nếu ở chỗ sâu trong Rừng Cấm xảy ra vấn đề thì sẽ không gây nguy hiểm cho vòng ngoài, vì vậy kiên quyết không thay đổi.” Nhưng dầu gì họ cũng không ngu như Fudge, chỉ kiên trì không thay đổi sân đấu mà thôi, họ cũng đã lên kế hoạch sắp xếp người canh giữ tốt vòng pháp lực ở chỗ sâu trong Rừng Cấm vào cùng ngày thi đấu, mà còn bố trí người ở quanh sân đấu của các quán quân, nếu giáo sư chỉ đạo có sự cố thì họ cũng sẽ bổ sung thay thế.
“Con phải làm những gì?”
“Học thuộc lòng chúng.” Harry chỉ chỉ vài cuốn sách kia.
“Đây là?” Tom hơi giật mình nhìn vài cuốn sách này, đó… là sách Muggle?
“Không có ai để lộ bài thi đầu tiên, cả một số người có quan hệ với ngành cũng không tìm hiểu được,” Ngay như Slughorn có phần lớn người ở trong Bộ Pháp thuật cũng không biết được nội dung, “Nên thầy đoán, hẳn bài thi đầu tiên không chỉ giải quyết trong vòng một ngày, mà là ba bốn ngày.”
“Ý thầy là…” Tom nhìn quyển sách cơ bản trên tay mình, đầu óc chợt lóe.
“Rừng Cấm không lớn cũng không phải nhỏ, chỉ cần ở vòng ngoài cộng thêm một ít pháp lực thì có thể biến thành một rừng rậm không có điểm cuối.” Ngón trỏ Harry gõ trên bàn, “Thứ tìm được trong bài thi đầu tiên sẽ là manh mối cho bài thi thứ hai, đây gần như là truyền thống của mỗi lần Thi đấu Tam Pháp thuật, chỉ là họ sẽ không để các trò dễ dàng lấy được.”
“Trước mắt thì chiến tranh thế giới Muggle chưa ngừng, họ không thể vận chuyển các sinh vật nguy hiểm từ các quốc gia tới.” Tom nói tiếp, “Dù ngài Grindelwald rời khỏi sau màn chiến tranh nhưng có vẻ chiến tranh giới Muggle cũng không bình ổn nhanh chóng như vậy được, trong thời gian này, vận chuyển sinh vật các quốc gia tới là không an toàn.” Như thế, cũng chỉ có lợi dụng hoàn cảnh sinh tồn ở trong Rừng Cấm.
“Đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta,” Harry nói, “Nhưng không có nghĩa là nó không xảy ra, dù sao thầy biết các quốc gia không có hành động nào, mà quanh Hogwarts cũng không có sinh vật kỳ quái.”
“Con biết rồi,” Tom gật gật đầu, “Con sẽ chú ý.”
“Gần đây Hogwarts rất không ổn định, Slytherin và Gryffindor cùng có quán quân khiến quan hệ giữa Slytherin và Gryffindor hơi căng thẳng,” Harry nghĩ tới mấy ngày hôm trước không cẩn thận nghe thấy vài đứa trẻ thảo luận đề tài liên quan tới Thi đấu Tam Pháp thuật, cảm thấy cực kỳ bất an, trong cơ thể Gryffindor tràn ngập nhiệt tình hiếu chiến, mà Slytherin cố chấp làm sao có thể chịu thua? “Trò là thủ tịch, cũng nên để họ bình tĩnh lại.”
Hogwarts xuất hiện điềm báo phân cách, đây là chuyện Harry không muốn nhìn thấy nhất, có thời gian anh cũng phải cảnh báo mấy đứa trẻ kia. Moody và Tom, dù ai thắng cũng đều đại diện cho Hogwarts, mà không phải chỉ là một nhà.
“Ừm.” Kỳ quái là, dường như từ sau khi Harry không còn là chủ nhiệm Slytherin nữa lại càng chú ý tới Slytherin, trước kia anh không hề nghĩ quá nhiều những chuyện không liên quan tới mình, đối với bên Slytherin thì không vạn bất đắc dĩ thì sẽ không quan tâm.
“Harry,” Nghĩ nghĩ Tom nhẹ nhàng lên tiếng, “Con và Moody, thầy hy vọng ai thắng?”
Harry dừng một chút, như không ngờ Tom sẽ hỏi câu này, nhưng anh thật sự suy nghĩ nghiêm túc, “Thật ra với thầy thì thua hay thắng không có vấn đề gì,” Anh nói, đã từng là quán quân tham gia thi đấu Tam Pháp thuật nên anh không quá coi trọng, khi đó anh căn bản chưa đến tuổi tham gia nên suy nghĩ không phải là làm sao để giành chiến thắng mà là làm thế nào mới có thể an toàn vượt qua bài thi nhưng không thiếu chân thiếu tay, “Thắng có thể có rất nhiều cách, đùa giỡn nho nhỏ cũng có thể thắng, nhưng làm sao để tỏa sáng trong trận đấu này, để người khác nhận thức trò mới là điều thầy quan tâm nhất.”
Tom chú trọng quyền thế, vậy sao không để cậu ấy vào Bộ Pháp thuật chứ? Nếu vậy thì chắc sẽ tốt hơn chăng?
Harry nhìn mặt Tom, không biết vì sao Tom luôn cao ngạo khi đối diện với mình lại có được sự ôn hòa và kiên nhẫn, Harry tin mình không nhìn thấy một sự khinh thường hay tham lam nào trong mắt Tom, anh biết, khi Tom ở cạnh mình thì không nghĩ tới việc đạt được ích lợi từ mình, nhưng Harry cũng không hề xem nhẹ, sự kiêu ngạo và độc ác của Tom.
Cho tới cuối đời Tom cũng không dễ dàng buông bỏ quyền thế, Tom bằng lòng sống cuộc đời bình thường thì không còn là Tom nữa.
Harry biết mình không có khả năng chặt đứt đôi cánh của cậu ấy, nếu không ngăn được Tom theo đuổi mục tiêu thì mình phải nghĩ cách khác thôi.
Tom không nhất định phải trở thành Chúa tể Hắc ám mới có thể theo đuổi được khát vọng của mình, đi vào Bộ Pháp thuật, có lẽ Tom sẽ càng phát triển hơn.
“Ý thầy là…” Tom nhẹ nhàng nhăn mày, “Thầy hy vọng con tiến vào Bộ Pháp thuật?” Tỏa sáng cũng chính là mở ra một cánh cửa lớn vào Bộ Pháp thuật, Harry đang…
“Trò là người mà ngay cả Grindelwald cũng phải khen ngợi,” Harry không hề che giấu nhìn y, anh nhớ tới đánh giá của Grindelwald về Tom lúc trước, không tự giác bật cười, hai đời Chúa tể Hắc ám, đánh giá đối phương đều khá cao, “Nếu ở tuổi đó, chắc chắn trò có thể có thành tựu vượt qua cả ông ấy, nhưng Tom à, ông ấy không hy vọng, thầy cũng không hy vọng trò bước rập khuôn theo ông ấy, đi vào Bộ Pháp thuật có lẽ mới là sự lựa chọn tốt cho trò.”
Trong mắt Tom hiện lên sự không đồng ý. Y không thích người khác quyết định cuộc đời của y, quyết định con đường cho y. Nhưng đối phương là Harry, y biết Harry muốn tốt cho mình.
“Mà Tom à,” Harry cười cười với Tom, “Đây chỉ là một đề nghị,” anh nói, “Có lẽ sau này trò không tiến vào Bộ Pháp thuật, nhưng có một trụ cột thì luôn tốt hơn không phải sao?”
Tom nhìn Harry cười, nhất thời cảm thấy sung sướng. Harry hiểu y, dù ngày sau có đi vào Bộ Pháp thuật hay phát triển thế lực mình đã bắt đầu thành lập hay không thì tạo một dấu ấn trong Thi đấu Tam Pháp thuật, chuẩn bị cho ngày sau, luôn tốt hơn.
Nhưng mà… Tom cúi đầu xuống, nhìn ngón tay mình. Y phải giành chiến thắng, y chưa bao giờ cho phép kẻ khác dẫm lên y.
“Được rồi, chúng ta nên đi ăn bữa tối.” Harry nhìn đồng hồ, “Thầy gọi trò tới chỉ là muốn nói cho trò chuyện đó, cụ thể còn phải xem nội dung bài thi khi đó là gì mới được, thầy chỉ cảm thấy suy đoán trước đó rất có thể trở thành sự thật thôi.”
Tom đứng lên theo anh.
Ngay khi Harry muốn mở cửa thì y chợt lên tiếng, “Harry.”
“Ừ?” Harry quay đầu, nghi hoặc nhìn y.
“Cuối tuần này thầy có rảnh không?”
“Cuối tuần?” Harry nghĩ nghĩ, hình như cuối tuần này mình không có lịch gì, “Không có lịch trình gì, sao vậy?”
“Nếu thầy rảnh thì có thể đi cùng con tới Hogsmeade không?” Y nhếch môi, đây là động tác theo thói quen mỗi khi Tom không chắc chắn một chuyện gì đó, lúc này tốc độ nói của y sẽ chậm hơn ngày thường, nói nhấn mạnh từng chữ, “Con cần đi mua vài thứ, chuẩn bị cho bài thi, nếu thầy có thể thì đi cùng con một chuyến chứ?”
Harry vốn tưởng là chuyện to tát gì nhưng không ngờ chỉ là tới Hogsmeade thôi. Anh chưa nói hai lời đã đồng ý. “Đương nhiên là được.” Anh cười nói, “Nếu thầy có thể giúp đỡ cái gì thì thầy chắc chắn phải đi.”
Tom nhìn vẻ mặt sung sướng của Harry, nhìn kỹ một lúc lâu, xác định không có sự miễn cưỡng và khó chịu nào mới thở phào một hơi.
“Sao vậy?”Harry nhìn Tom đứng tại chỗ, nghe xong mình nói cũng không có cảm xúc gì nhiều, hơi kỳ lạ hỏi.
“Không, không có gì.” Tom lắc mạnh đầu, “Đi thôi.”
Thật không hiểu mình căng thẳng gì nữa, cũng vì câu nói kia của Abraxas khiến mình hoảng hốt tới tận giờ.
“Tom, Hogsmeade cuối tuần, thế nào, không định hẹn người trong lòng cậu ra ngoài đi bồi dưỡng tình cảm à?” Tiếng trêu chọc của Abraxas như còn quanh quẩn bên tai Tom, Tom nắm tay lại. Y chỉ cần chuẩn bị một số thứ cho bài thi mới hy vọng Harry đi cùng mình, bồi dưỡng tình cảm gì chứ…
Tom nhìn bóng lưng Harry, mỉm cười. Y tự tin, Harry rồi sẽ thuộc về y.