Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền – Chương 68: Cô gái kia
Trong phòng sinh hoạt chung Slytherin có rất nhiều người.
Tiết học hôm nay của Harry cho họ một thể nghiệm hoàn toàn mới, gần như sau lúc đọc diễn văn họ mới phát hiện họ có nhiều khiếm khuyết khi nắm giữ những thần chú đó như thế nào. Không phải chỉ biết thần chú đó là có thể nắm giữ nó.
Tiết học vừa rồi, rất nhiều người chợt không biết mình nên dùng thần chú nào mới đạt được yêu cầu của Harry. Đó là một đòn chắn ngang, với Slytherin mà nói thì đó là một chuyện khó có thể tin nổi. Nhưng họ cũng nhận ra, Harry chắc đã nghĩ đến tình huống họ gặp phải nên chỉ sắp xếp những động vật nhỏ hoàn toàn vô hại, chẳng qua muốn né chúng thì cần mất ít thời gian thôi.
Bọn họ đang thảo luận tiết học ngày hôm nay trong phòng sinh hoạt. Vì toàn bộ những người thảo luận là học trò năm bảy nên phần lớn mọi người khác đều yên tĩnh ngồi một bên. Phòng sinh hoạt chung như ồn ào, mà lại như yên tĩnh.
Lúc Tom tiến vào, Abraxas đứng đầu vài học trò năm thứ bảy để ý tới y một chút.
Tom tâm trạng nặng nề, cũng chỉ duy trì sự lễ phép mặt ngoài. Y tỏ vẻ lo lắng với tình trạng sức khỏe của Harry – Tom xác định tuy mình dùng ngôn ngữ giao tiếp của Slytherin nhưng không đến mức khúc chiết để Harry phải mất ba phút mới có thể hiểu được, huống chi y và Harry đã ở cùng nhau lâu như vậy, y có thể không biết phải giao tiếp với Harry thế nào mới là tốt nhất sao? Nhưng quả thật Tom không biết mình nói sai cái gì mà khiến Harry lại né tránh cái nhìn của mình nữa.
Đúng vậy, né tránh.
Sau khi Tom uyển chuyển hỏi tình trạng sức khỏe của Harry thì anh sửng sốt mất ba phút đồng hồ, rồi né tầm mắt Tom, sau đó lấy cơ hội tiếp tục thảo luận với Dumbledore mà đuổi y về phòng sinh hoạt chung?
Tom ngồi trên ghế salon thuộc về thủ tịch trong phòng sinh hoạt, trên chân y đặt một quyển sách nhưng bản thân y hoàn toàn không định nhìn vào quyển sách đó. Y nghĩ đến vừa nãy rốt cuộc mình đã làm sai chỗ nào. Đó chỉ là một lời nói giao tiếp bình thường, lại có vẻ khiến Harry né tránh mình? Ừm, ai có thể nói cho y biết tình trạng kỳ lạ này là có chuyện gì không.
Tom buồn bực trong lòng, càng nghe thảo luận lại càng giận dữ, may mắn y là một Slytherin hoàn mỹ, dù thật sự không nhịn được muốn phát giận cũng sẽ không bùng nổ ngay trước mặt công chúng – điều đó quá không Slytherin. Y khép mạnh sách lại, nghĩ phải về ký túc xá. Nhưng đi được nửa đường thì bị người gọi lại.
Không biết từ lúc nào Slughorn đã vào phòng sinh hoạt chung, ông gọi Tom đang muốn đi nghỉ ngơi lắng đọng lại mọi chuyện.
“Giáo sư, ngài có chuyện gì ạ?” Tom nhẹ nhàng có lễ hỏi han.
Sau khi y lựa chọn giáo sư chỉ đạo, Slughorn lạnh nhạt với y hơn nhiều, Tom biết đó là nguyên nhân gì, khi quán quân chưa được chọn ông đã ám chỉ mình là giáo sư chỉ đạo, nhưng ai biết lựa chọn cuối cùng của Tom lại khiến Slughorn như tát một cái vào mặt mình.
Cảm giác bẽ mặt rất khổ sở.
Đơn giản Tom có thể ở bên Harry lấy được phê duyệt vào khu cấm – dù mỗi lần cảm xúc phức tạp trên mặt Harry chợt lóe rồi biến mất đều khiến Tom cảm thấy mình đang làm một chuyện gì đó tội ác tày trời – dù Tom biết rất nhiều chuyện không thể lừa gạt Harry như Slughorn nhưng dù gì y cũng có thể lấy được phê chuẩn mượn sách.
Vì thế đã một thời gian dài y và Slughorn không gặp nhau, quan hệ giữa họ dường như còn lạnh hơn giữa Dumbledore và Tom, ít ra khi đi học Dumbledore còn khích lệ Tom vài câu, nhưng giờ Slughorn đã hoàn toàn coi Tom là không khí – Tom tin nếu độc dược của mình có vấn đề, chắc chắn Slughorn sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Giống như Slughorn định lạnh nhạt với Tom một chút để Tom hiểu được hậu quả khi không chọn ông làm giáo sư chỉ đạo, mà Tom cũng hiểu được Slughorn không còn giá trị lợi dụng nên không cố ý lấy lòng ông sau vài tuần, Slughorn nở nụ cười từ ái tìm đến Tom, thật sự là ngoài dự đoán.
“Hôm nay các trò vừa mới đi Rừng Cấm? Trò biết Rừng Cấm đã xảy ra chuyện gì chứ?” Slughorn thần bí nhìn Tom.
Tom không đoán được ý tứ của Slughorn, y trả lời qua, “Hôm nay lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám học ở cạnh Rừng Cấm, nói thật, phương thức ôn tập ấy có thể khiến chúng con học được rất nhiều, người trong phòng sinh hoạt đều đang nghĩ lại những hiểu biết trên lý thuyết mà không chú trọng nắm giữ, thực tiễn quả thực hỏng bét.”
“A, thầy không nói tới cái này,” Thực hiển nhiên, Slughorn không quan tâm lắm với tình trạng học tập các lớp khác của học trò mình, “Ý thầy là, sau đó chuyện đã xảy ra ở chỗ sâu trong Rừng Cấm.”
“Chỗ sâu trong Rừng Cấm?” Tom vừa vặn biểu đạt sự nghi hoặc, “Chúng con học xong thì trợ giảng Ron dẫn bọn con về.”
“Đương nhiên rồi, vì giáo sư Harry của các trò phát hiện ra một chuyện rất hệ trọng ở chỗ sâu trong Rừng Cấm, có người làm phiền tới sinh vật huyền bí bên trong, giờ chỗ sâu trong Rừng Cấm không còn an toàn nữa, trò biết không, bài thi đầu tiên có liên quan tới Rừng Cấm.” Ông không thể chỉ ra sân đấu là ở Rừng Cấm, nhưng ám chỉ của ông cũng gần như rõ ràng, “Hiệu trưởng vừa liên hệ với hai vị hiệu trưởng khác, nhưng Bộ Pháp thuật kiên quyết không bằng lòng thay đổi quyết định, Tom à, trò phải biết trận đấu năm nay có thể xảy ra một ít sự cố, mà Harry còn rất trẻ…”
Gương mặt nở nụ cười của Tom dần dần bao phủ vẻ lo lắng. Slughorn còn chưa từ bỏ. Ông ta muốn chui vào lỗ hổng, để y thay đổi giáo sư chỉ đạo trước khi bài thi đầu tiên bắt đầu sao?
Tom cúi đầu, rồi y chợt nhớ tới đánh giá của Harry về Slughorn thật lâu về trước, “Thầy ấy cố chấp với vinh dự, và sự quan tâm từ học trò, thầy ấy quan tâm học trò chẳng qua là vì người học trò ấy sẽ có thành tựu rất lớn vào sau này.”
Đó là y nghe được lời Harry nói với Ron trong lúc lơ đãng, y không biết vì sao họ lại nói đến đề tài này, mà khi y nghe thấy, đề tài gần như kết thúc, nhưng y lại nghe ra sự chán ghét từ câu nói đó.
Harry luôn hiền lành cư xử lại rõ ràng biểu đạt sự chán ghét, Tom còn nhớ rõ mình khiếp sợ như thế nào vào ngay lúc đó, mà giờ xem ra, không phải Harry chán ghét là không có lý do.
“Giáo sư, con sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Tom hoàn toàn không biết Slughorn còn nói gì, y vẫn lịch thiệp, có lẽ Slughorn cảm thấy có hy vọng, hài lòng cười cười, rồi nói – sơ suất là bảo Tom sớm quyết định – rồi đi khỏi.
Tom đứng đó nhìn bóng lưng ông, y nhận ra y rất nhớ Harry. Không biết vì sao, sau khi nói chuyện với Slughorn, nhìn gương mặt hài lòng của ông, y chợt nhớ tới nụ cười hiền hòa và giọng nói nhẹ nhàng của Harry.
Y nhớ tới khi mình thường xuyên cầm đơn mượn sách tìm Harry, trong mắt Harry xuất hiện rất nhiều cảm xúc, chợt lóe rồi biến mất, Tom không kịp nhận ra, nhưng y nhận rõ sau khi những cảm xúc ấy biến mất thì để lại – sự lo lắng.
Là lo lắng y đọc xong những quyển sách này rồi trầm mê vào đó?
Harry đã từng phụ đạo cho Tom, hoặc là hai người thảo luận vô tình nhắc nhở y những quyển sách đó đọc nhiều sẽ không tốt. Không giống như Slughorn, chỉ cần y dùng cớ “nghiên cứu học thuật” thì sẽ vui vẻ ký tên lên.
Ai quan tâm nhiều hơn thì Tom đều biết. Vô thức, Tom đã đi về phía hầm. Y chưa từng xúc động như thế này, đây là việc mà Gryffindor mới có thể làm, thậm chí y còn không nghĩ lát nữa tới hầm nên dùng lý do gì để giải thích y xuất hiện trong hầm nữa. Khi y phản ứng lại thì y đã đi tới cửa hầm.
[Cậu tới rồi à.] Cô rắn trên cửa chớp mắt nhìn y.
Khi Harry tới hầm thì cô rắn này đã được khắc trên cửa, từ sự kính trọng với giáo sư Snape, Harry không thay đổi con rắn này.
[Giáo sư có ở trong không?] Tom hỏi.
[Đương nhiên là có,] Cô rắn cười với y, [Nhưng dường như đang liên lạc với ai đó, cậu bé à, cậu có tình địch rồi nha.] Nó nói xong rồi mở cửa.
Vì trở thành giáo sư chỉ đạo của Tom, Harry đã sớm nói với cô rắn cho Tom quyền lợi mở cửa vào hầm, Tom đã là khách quen ở nơi này, hơn nữa vì Tom là xà khẩu, dù không cần thần chú thì con rắn này cũng mở cửa.
Cô rắn thường xuyên nói chuyện với y, trong nhận thức của nó, chỉ có người yêu mới có thể ở cạnh nhau cả ngày, vì cho rằng chỉ Tom mới biết xà ngữ nên không kiêng nể gì trêu chọc Tom. Chỉ có thể nói, nó nên may mắn Harry chưa bao giờ biết nó trêu chọc về quan hệ giữa Harry và Tom.
Tom nhíu mày, vẫn không nói gì như quá khứ, chỉ là đôi mày vốn cau lại hơi thoáng giãn ra. Nhưng không đợi y cười tươi thì trong phòng đã vang lên tiếng cười sang sảng của Harry, “Ôi, Hermione à, cậu bảo làm sao mình không yêu cậu cho được.”
Trong nháy mắt, y cảm thấy mình như bị trúng thần chú hóa đá, chân vốn bước ra lại dừng lại.
“Đó là đương nhiên rồi, mình luôn rất tự tin vào bản thân.” Y nghe được một giọng nữ lạ, chỉ dựa vào giọng nói mang theo ý cười ấy y có thể tưởng tượng được dáng vẻ đang nói chuyện của cô gái kia.
Nhất định là nụ cười cực kỳ dối trá, nếu không tại sao có thể nói mà không biết ngượng thế chứ? Nhưng giọng nói tự tin ấy lại giống như tia sáng nổ giữa bầu trời đêm, thu hút người ta vô thức trầm mê.
Cô gái kia… chắc là một người trong sáng lạc quan, như Harry vậy, chói mắt thu hút mọi người nhỉ?
Bàn chân Tom giữ nguyên trong không trung, không thể đi lên, cũng không thu về…