Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền – Chương 50: Quyết tâm
Tom đứng trước gương nhìn đôi mắt mình mà không nói được một lời. Nếu Harry thiết đặt gương pháp thuật trong này, chắc chắn cái gương kia sẽ kêu toáng lên, nhưng vì Harry không thích gương kiểu ấy nên trong phòng mới không có. Vì thế, Tom đứng im trước gương hồi lâu, không hề động đậy.
Đôi mắt này…
Ngày đó, trong lúc cố gắng ở nước Đức, khi y thấy cái Trường Sinh Linh Giá thứ hai gần như thành công, không biết rốt cuộc cái gì đã có vấn đề, linh hồn tách ra ngoài không thể vào trong cái cúp. Đợt thất bại ấy, đã tiêu hao hết sức của y.
Sau đó, khi y tỉnh lại từ hôn mê, trong lúc vào phòng rửa mặt vô ý nhìn gương, mới nhận ra màu mắt mình khác biệt. Đó là đôi mắt mà ngay cả y nhìn thấy cũng hoảng sợ, con ngươi màu đỏ tươi ấy một giây sau tràn đầy vành mắt y, đỏ như máu.
Y sờ khóe mắt mình, im lặng không nói. Nhưng y biết đó là chuyện gì. Pháp lực hao hết kích phát pháp lực dòng máu trong cơ thể để chống đỡ sức khỏe suy yếu của y, để pháp lực có thể duy trì liên tục mà cung ứng.
Nếu không phải vào thời điểm quan trọng dòng máu viễn cổ trong cơ thể thức tỉnh thì thật sự trung tâm pháp lực khi không chế tạo được, có lẽ khi y tỉnh lại y đã trở thành Squib.
Lúc đầu nhìn màu mắt này y cũng kích động, dù sao lần đầu tiên y chế tác Trường Sinh Linh Giá thành công, nhưng không biết vì sao, tới lần thứ hai lại không thành công. Đồng thời, pháp lực biến mất, con ngươi dị biến. Sau đó, con ngươi cũng không thay đổi, mà pháp lực y chậm rãi khôi phục.
Y tra rất nhiều tư liệu, nhưng vì sách y mang tới nước Đức rất ít mà y còn không biết rõ nơi này, nên y đi tới ngã tư đường giao dịch của phù thủy hắc ám nước Đức.
Nhưng nơi đó là nước Đức, dù y có thể tìm sách liên quan tới Trường Sinh Linh Giá nhưng không thể giải thích về màu mắt của y. Rồi, Nagini nghi hoặc hỏi y vì sao y lại khẩn trương về hai mắt của mình như vậy.
Y im lặng một lúc lâu, chắc là giải thích với Nagini màu mắt vốn có của y là màu đen, bỗng nhiên lại thay đổi, hơi lo lắng.
Nagini thè lưỡi, khờ dại hỏi y, [Nhưng Tom à, trước kia mắt cậu thi thoảng cũng biến đỏ mà.]
Lúc này Tom mới ngẩn người, khó hiểu hỏi Nagini, [Mày đã thấy màu mắt ta thay đổi?]
[Ừ, rất nhiều lần.] Nagini thấy nhưng không thể trách nói, [Chỉ là không lâu như lần này.]
Tom không thường soi gương, đương nhiên không biết sự thay đổi của mình, từ lời của Nagini y có được tin tức : mắt y không phải đột nhiên thay đổi, mà là trước kia cũng có tình huống này.
Trong lúc về nước, mắt y từ từ trở lại bình thường.
Về nước y tới Hẻm Xéo một chuyến, tìm tin tức có liên quan tới gia tộc của mình, hơn nữa là có liên quan tới tổ tiên của mình. Rồi y tìm được tư liệu có liên quan về phù thủy hắc ám Salazar Slytherin. Liên quan tới vị phù thủy hắc ám giết người như ngóe nhưng cống hiến rất lớn cho giới phù thủy, các sách khen chê khác nhau, có kể ra công ngài thành lập trường, có phê phán ngài giết người độc ác.
Tom hoàn toàn không để ý. Y chỉ để ý vài dòng trong cuốn sách.
Theo truyền thuyết, toàn bộ gia tộc Salazar Slytherin có dòng máu sinh vật huyền bí, họ có thể nói xà ngữ, mà còn có thể kế thừa dòng máu dị năng này – ngàn năm trước, những ngôn ngữ sinh vật không khó để học tập, nhưng không có gia tộc nào có thể di truyền.
Theo truyền thuyết, con ngươi Salazar Slytherin màu đỏ, ngài là người duy nhất có thể thay đổi màu mắt giữa đen và đỏ.
Y gần như không đọc câu tiếp theo.
Thay đổi màu mắt giữa đen và đỏ…
Con ngươi màu đỏ… tượng trưng dòng máu, lại một điều kiện chứng minh y là người thừa kế Slytherin.
Tom mang theo tâm trạng nặng nề về nước, nhưng sau khi tra được tình huống của mình, y lại nở nụ cười chói lọi đi tới thung lũng Godric. Tuy lần này không thể thành công, nhưng trong họa gặp phúc làm huyết mạch thức tỉnh, cũng là chuyện không tồi.
Mà lúc này Harry còn không biết Tom thức tỉnh huyết mạch. Anh hơi hoảng hốt xuống tầng, khi đó Ron không đi lên cùng anh, thấy anh là lạ thì lo lắng đứng lên, “Harry…” Ron thật cẩn thận nhìn Harry, “Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện?”
“Con ngươi Voldemort…” Harry mệt mỏi nhắm mắt lại, “Mắt Tom chuyển sang màu đỏ.”
“Màu đỏ.” Ron nhảy dựng lên, “Không phải là sau khi chế tác vài “thứ kia” thì y mới trở nên không lý trí, thậm chí cả cơ thể cũng có vấn đề à?”
“Mình không biết, Ron à.” Harry nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ, “Mình vừa thấy Cúp Hufflepuff, cậu có biết điều này có nghĩa gì không?”
Có nghĩa là gì? Đương nhiên Ron biết.
Tom Riddle không thể nào có được cái cúp sớm như vậy, mà cái cúp kia không phải tìm được ở nước Đức. Phải là sau khi tốt nghiệp, trong thời gian hai năm ra ngoài làm việc nơi này nơi nọ Tom mới tìm thấy. Nhưng hiện tại, nó đã có ở trên tầng, xuất hiện trước mặt Harry… thậm chí trên mặt cái cúp đã thoáng có dao động pháp lực.
“Y không chế tạo thành công Trường Sinh Linh Giá.” Harry khẳng định, “Dao động đó không giống với Trường Sinh Linh Giá, nhìn qua nó vẫn là một vật chết, không chứa gì cả, mình đoán lần này Tom chế tác thất bại.”
“Thất bại?” Ron nhíu mày, “Nhưng lần đầu tiên y thành công.” Theo lý mà nói, không thể nào lần đầu tiên thành công mà lần thứ hai thất bại chứ.
“Mình chắc chắn y đã làm được quyển nhật ký, nhưng cái cúp kia, nó thật sự là vật chết, Tom còn chưa thể làm thành Trường Sinh Linh Giá, mình chắc chắn đó.” Harry hít sâu một hơi, “Nhưng màu mắt của y thay đổi, Ron, mình không biết đó là dấu hiệu gì, theo lý mà nói, dù trước Tom có thành công hai ba lần thì cũng không thể nào thay đổi thế này.”
Con ngươi màu đỏ ấy khiến anh vừa thấy đã muốn rút đũa phép ra ném thần chú rồi.
Quá giống, thật sự là quá giống kẻ điên não tàn vọng tưởng nắm giữ toàn bộ giới pháp thuật.
May mắn là, trong con ngươi màu đỏ đó có sự lo lắng khác với Voldemort, có sự tỉnh táo khác biệt ngăn mình rút đũa phép ra, anh sửng sốt hồi lâu mới thành công khuyên nhủ mình, đó là Tom, là học trò của anh, chứ không phải Chúa tể Hắc ám không đầu óc giết người làm thú vui.
Anh thuyết phục mình thành công, rồi hiền hòa đối xử với Tom như trước. Nhưng khi thấy cái cúp, anh lại ngây người. Cậu là Tom, là học trò của mình… nhưng, cậu lại đang biến thành một kẻ điên trong trí nhớ.
Một tiếng nói khác không ngừng vang lên tra tấn đầu óc anh, sau đó, ngay trong tầm mắt khó hiểu của Tom, Harry chạy trối chết.
“Ron.” Harry mệt mỏi thở dài, “Mình bỗng nhiên không biết mình phải làm gì nữa.”
Anh có thể giết Tom bây giờ được không?
Không, anh không thể, anh không thể lấy danh nghĩa hòa bình mà giết Tom, nói vậy, có khác gì với Voldemort sau khi biết được lời tiên đoán mà hủy diệt cha mẹ anh chứ?
Hơn nữa, ở cạnh nhau một năm sắp tới, không nói tới gì khác, , ở cạnh lâu như vậy sớm đã có tình cảm, họ vừa là thầy vừa là bạn, Harry không thể nào thờ ơ lạnh nhạt với Tom như trước, lạnh lùng nhìn cậu hủy diệt bản thân được.
“Ron, nếu… ý mình là nếu,” Harry hít sâu một hơi, “Nếu mình muốn giúp Tom, cậu nói xem, khi trở về tỷ lệ mình bị Hermione chụp chết là bao nhiêu?”
Dường như Ron không hề ngạc nhiên với quyết định của Harry, nhưng anh vẫn giả vờ nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Dựa vào tính cách của Hermione, tỷ lệ cậu ấy chụp chết cậu kỳ thật không lớn lắm.”
Harry nghi ngờ nhìn anh, làm sao Hermione có thể buông tha anh một cách nhẹ nhàng như vậy?
“Nhưng mà,” Ron dừng một chút, nghiêm túc nhìn Harry, “Tỷ lệ cậu bị cậu ấy lải nhải đến chết là cực kỳ lớn, rất có thể cậu ấy sẽ dùng tới hai tháng, thậm chí là cả một năm nói cho cậu biết rằng làm vậy là không đúng, là rất ngu ngốc, là rất có thể thay đổi quỹ đạo lịch sử của cả một không gian, tóm lại, cậu ấy có thể lải nhải cậu đến chết.”
Harry im lặng một lúc lâu, nhớ tới cô gái tuy bình thường sẽ cùng họ giày xéo nội quy trường học nhưng cũng dùng đủ mọi đạo lý oanh tạc họ, gần như Harry có thể nghe cậu ấy hoảng sợ thét chói tai, “Harry, cậu làm gì, sao cậu có thể tham dự vào chuyện đó, nếu cậu bị lịch sử ập vào mà bị “thời gian” phán định nên biến mất thì phải làm sao, nếu cậu xảy ra chuyện thì sao đây, cậu không thể ổn được, đừng khủng bố như vậy, nếu cậu không quay về được…”
Gần như anh có thể đoán được, sau khi nói xong cậu ấy sẽ khóc vì khủng hoảng.
Từ nhỏ đến lớn, vì anh và Ron mà cậu ấy mất rất nhiều công sức. Nhưng mà…
“Không nói cho cậu ấy… không phải được rồi sao?” Harry im lặng rồi hai mắt tỏa sáng nhìn Ron, “Cậu nói… có đúng không?”
Nếu Hermione không biết thì sẽ không phải lo lắng nữa?
Ron bị Harry nhìn chăm chú làm nổi hết cả da gà, để có thể giải thoát bản thân anh vội vàng gật đầu, “Bạn tốt à, bạn muốn làm gì mình đều ủng hộ.” Chỉ cần đừng lấy mình mà khai đao là được.
Vào ban đêm, Tom chỉnh trang, xác nhận hai mắt mình không có vấn đề gì mới tự nhiên đi xuống tầng. Đương nhiên, vừa xuống y đã tìm Harry.
Harry đang chỉ huy Ron bưng thức ăn, thấy Tom xuống, mỉm cười bảo y tới ăn cơm.
Giống như… người đã kinh hoảng chạy trốn không phải anh vậy.
“Tom.” Trên bàn cơm, Harry nhìn rau đầy bàn, khẽ gọi.
Tom nuốt đồ ăn trong miệng, không nói gì mà nhìn anh.
“Thầy nghĩ kỹ rồi,” Harry mỉm cười hiền lành, “Thầy sẽ làm giáo sư chỉ đạo cho trò.”