Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền – Chương 119: Luôn phải làm gì đó
“Tôi nghĩ ông nghĩ sai rồi, ngài Black.” Harry nhàn nhã nhìn ông ta, “Tom là học đồ của tôi, hoặc là nói, sâu hơn nữa thì trong tương lai không lâu, chúng tôi sẽ trở thành bạn đời, Tom có thì tôi sẽ có, ông cảm thấy vì sao tôi lại phải giúp ông đối phó Tom?” Harry nháy mắt mấy cái, qua nhiều năm rồi anh vẫn chưa từ bỏ những hành động nghịch ngợm thế này, “Ông xem, Tom rất yêu tôi, nếu tôi đề xuất chia một nửa quyền lợi Tử thần Thực tử, cậu ấy sẽ không nói “không” đâu, một khi đã vậy, vì sao tôi còn phải đồng ý lời đề nghị của các ông chứ?”
Quả nhiên ngoài ba đỡ đầu thì anh không dễ giao tiếp với các Black khác, Draco bị anh ép còn trực tiếp hất bàn đi thẳng vào vấn đề, Snape bị anh chọc tức còn trực tiếp nhéo tai anh mà phun nọc độc đó. Nhưng nhìn gia chủ Black trước mắt, biết rất rõ họ không chung đề tài lại vẫn có thể ngoài cười trong không cười nhìn mình. Harry cảm thấy, công phu non kém như Draco đã có thể hoàn toàn tiếp nhận gia tộc Malfoy rồi. Có thời gian phải nói cho Draco mới được.
“Anh Evans, anh quá trẻ tuổi, người này ấy mà, nếu có quyền lợi, dù là người thân thiết nhất cũng không thể nào đụng vào.”
“Giống như ông sao?”
Gia chủ Black bị nghẹn một chút, thật lâu sau mới nói, “Anh Evans, chúng ta đang thảo luận chuyện của anh.”
“Tôi cảm thấy các ông rất lạ,” Harry duỗi duỗi người, “Dựa vào quan hệ hiện tại của tôi và Tom, bây giờ tôi với Tom là người yêu, yêu hận tình cừu giữa hai kẻ yêu đương không phải là chuyện các ông nên tham gia vào đúng không? Tom đồng ý thẳng thắn với tôi cũng tốt, cậu ấy không chịu thẳng thắn cũng chả sao, cậu ấy có quyền lực kiêng kị tôi cũng được, hay thật sự muốn cùng tôi chia sẻ sự thành công cũng ok, đều là chuyện giữa tôi và cậu ấy, không tới lượt các ông bày mưu tính kế cho tôi đúng không?”
Đối với Slytherin, nhẹ nhàng từ chối đề nghị của đối phương là lễ phép, là lễ nghi, gia chủ Black và phù thủy hắc ám, và đám gia tộc máu trong giao tiếp cả đời, chắc chưa từng gặp người nào nói chuyện thẳng, có thể tức chết người thế này.
Sắc mặt ông ta thay đổi, rồi không thể nhịn nữa. “Anh Evans,” Ôngta vốn không phải là một quý ông giờ phút này giọng nói lạnh xuống, càng như tiếng của ác ma, “Là người đều có dã tâm, tuy anh che giấu rất sâu nhưng tôi không tin, đều là người thừa kế Slytherin, anh sẽ cam lòng khi không có tiếng tăm gì.”
Nếu anh thật sự là người thừa kế Slytherin, có lẽ anh sẽ không cam lòng. Nhưng vấn đề là… anh không phải, anh chỉ sống sót khỏi Avada Kedavra khi còn bé, nhưng xui xẻo lại trở thành Trường Sinh Linh Giá chứa một mảnh hồn chết và may mắn kế thừa xà ngữ mà thôi. Vì thế ngay cả anh cũng không biết mình như vậy là may mắn hay xui xẻo nữa.
“Nếu các ông kiêng kị quyền lợi hiện tại của Tom trở nên mạnh hơn khiến gia tộc Black bị cản đường, vậy tôi thật sự chân thành nói với các ông rằng, các ông tìm sai người rồi.” Harry đặc biệt chân thành nhìn đối phương, “Tôi không thể giúp gì về chuyện này.”
“Hiện tại anh nói thế chỉ là vì anh tin Riddle yêu anh,” Đối phương nhướng mày, dường như Harry càng tỏ vẻ mình tin Tom thì đối phương càng cho rằng Harry chỉ bị mê muội vì tình yêu, “Nhưng theo tôi được biết, để thế lực Tử thần Thực tử phát triển, ngài Riddle đã tới nước Pháp được vài vị gia tộc máu trong bên kia mời làm khách, còn vài vị gia chủ kia muốn làm gì thì tôi nghĩ không cần tôi nói anh cũng sẽ biết.”
“Yên tâm.”Harry ý bảo ông ta an tâm chớ nóng nảy, “Trước khi cô ta có ý định thì Izanas sẽ giải quyết hết, hoàn toàn không cần tôi lo lắng làm gì.”
Anh không ấn tượng quá nhiều về Izanas, trong trí nhớ hình như đối phương đã xem thường vì anh đồng ý làm giáo sư chỉ đạo cho Tom, chắc là cảm thấy anh còn trẻ chưa đủ kinh nghiệm, sẽ khiến Tom không giành chiến thắng. Sự tôn sùng điên cuồng của cô gái kia làm anh nghĩ tới Bellatrix, cũng không biết giữa hai người có liên hệ đặc biệt gì không nữa. Mà rõ ràng, hiện tại Izanas yêu Tom điên cuồng.
“Anh Evans,” Thấy lời khuyên của mình không được người nào đó chấp nhận, sắc mặt gia chủ Black càng khó coi, Gryffindor luôn có bản lĩnh khiến Slytherin phát điên, càng miễn bàn Harry đã từng là chủ nhiệm Gryffindor, “Tôi nghĩ anh hiểu lầm ý tôi, tôi không tìm anh để thương lượng, mà đang thông báo cho anh.” Hiện giờ anh đang trên tay tôi, muốn tiếp tục sống, anh cũng chỉ có thể nghe lệnh tôi, ông tin không có ai ngu đến nỗi mình không biết đang bị giam ở đâu.
“Tôi nghĩ ông cũng hiểu lầm ý tôi.” Harry tỏ vẻ không hề để ý, “Tôi không phải đang thương lượng với ông, mà đang từ chối ông.”
Muốn trực tiếp với anh? Không làm tức chết ông thì mới là việc khó.
“Harry Evans,” Đối phương giận dữ nhếch môi, chỉ đũa phép vào Harry, “Anh phải biết, gia chủ Black muốn một kẻ biến mất là một chuyện cực kỳ đơn giản.”
“Mà với tôi,” Rốt cuộc Harry đứng lên, không nhìn đũa phép đang chỉ vào mình, sửa sang quần áo, “Muốn rời khỏi gia tộc Black, cũng là chuyện cực kỳ đơn giản.”
Không đợi gia chủ Black có phản ứng, Harry đã cầm đũa phép đối phương. Pháp lực khổng lồ đi vào thông qua đũa phép, vốn pháp lực toàn thân đã được điều động, chỉ cần nháy mắt thôi sẽ có thần chú phóng ra, lại dừng lại vì hành động thình lình của Harry. Đũa phép đang bị hai luồng pháp lực va chạm, căn bản không chịu khống chế của đối phương.
“Chính ông trước đó đã nói sóng sau xô sóng trước,” Harry nở nụ cười thoải mái, “Vậy ông luôn phớt lờ chính là sai lầm lớn nhất.”
Vì hai luồng pháp lực tác động khiến gia chủ Black chỉ có thể bỏ tay nắm đũa phép ra.
Harry cầm lấy đũa phép, anh vẫn mang vẻ mặt tươi cười vô hại, nhưng nụ cười đó lại khiến gia chủ Black rợn tóc gáy. Ông ta từng nghĩ thực lực đối phương không thấp, nhưng không ngờ đối phương có thể ra tay khi không có đũa phép. Mất đi đũa phép chẳng khác nào mất đi một lực cản lớn.
Mà tình huống hiện tại là, ông ta mất đũa phép, mà đối phương đang cầm đũa phép ông. Vào thời kỳ đặc biệt, dù khó chịu thì đũa phép cũng là cọng rơm cứu mạng.
“Anh…”
“Ông muốn hỏi lúc ấy nếu tôi không trúng chiêu, vì sao lại mặc họ đưa tôi về nước Anh?” Harry cười nói, “Vì tôi đang đánh cược, nếu tôi thắng thì tôi sẽ rất vui, còn thua.” Vẻ mặt Harry hiện lên cảm xúc bất đắc dĩ, “Gia tộc Black chính là điểm dừng chân cuối cùng của tôi.”
“Cái gì…”
“Ông không cần phải hiểu,” Harry nói, “Nhắc mới nhớ, tôi còn phải cảm ơn vì ông đã cho tôi cơ hội này.”
Harry cầm đũa phép ông ta rồi ngồi xuống, anh không còn nhìn gia chủ Black nữa mà nằm xuống, đặt đũa phép vào trong, rồi nhắm mắt lại. Anh có vẻ thong dong, lại mỏi mệt. Thậm chí khiến gia chủ Black cảm thấy, chỉ cần mình rời khỏi thì có lẽ đối phương sẽ không nhận ra. Hoặc là nhân cơ hội giết chết Harry cũng không phải không làm được. Dù mất đũa phép, ông vẫn là một gia chủ Black oai phong trong giới phù thủy hắc ám. Nhưng trực giác nói cho ông biết, chỉ cần ông có suy nghĩ đó thì chắc chắn sẽ có sự cố không tưởng tượng nổi chờ đón mình.
Harry không ngủ. Anh chỉ nhắm mắt lại che giấu sự khẩn trương của mình. Anh đang chờ, chờ khi nào Tom tìm tới.
Không ai biết, khi anh bị đưa đi đã để lại Thần Hộ mệnh của mình. Luồng pháp lực anh để lại khi rời đi sẽ chậm rãi thành hình, Thần Hộ mệnh thuộc về anh, mà do Harry lên kế hoạch, nó sẽ xuất hiện trước mặt Tom ngay ngày hôm sau mình biến mất. Thần Hộ mệnh của Harry có thể tồn tại một tuần. Anh cũng không e ngại Thần Hộ mệnh sẽ biến mất vì anh rời đi.
Anh biết Tom tới nước Pháp là để làm gì đó, tính cách Winter kỳ thật cũng không khác đa số phù thủy hắc ám cho lắm, không biết vì sao mấy năm nay Winter lại bằng lòng bảo vệ anh, có lẽ là báo ân vì trước đó mình cứu ông ta, hay là nguyên nhân khác. Nhưng anh biết rõ nếu Winter giúp anh, vậy sẽ không mượn tay người khác.
Vài năm nay, ngoài Winter, chắc không ai biết anh ở nơi nào, Tom gặp anh ở nước Pháp, chắc chắn chỉ là trùng hợp. Nhưng không có việc gì Tom tới nước Pháp làm chi? Có thể dụ dỗ Tom tới nước Pháp, chắc là chuyện có liên quan tới phù thủy hắc ám.
Harry không biết hiện giờ Tom đã phát triển Tử thần Thực tử đến mức nào, anh cũng không muốn biết, giới hạn duy nhất của anh chính là linh hồn Tom đầy đủ. Anh biến mất đến giờ đã hai ngày, Thần Hộ mệnh chắc đã sớm xuất hiện trước mặt Tom. Anh đang chờ, Tom sẽ nhân dịp anh không ở đó mà làm nốt chuyện mình muốn làm, hay vẫn đặt anh ở vị trí đầu tiên?
Bốn năm, đủ để một thiếu niên vừa tốt nghiệp thay đổi rất nhiều. Bốn năm trước tình cảm của họ vừa mới nảy chồi, rồi sau đó anh biến mất, Tom một mình phát triển. Bốn năm đủ để thay đổi mức độ của một mối tình.
Harry yêu cầu rất nghiêm khắc, linh hồn Tom đầy đủ chính là giới hạn của anh. Anh đang đánh cược một ván ngay cả anh cũng không nắm chắn, nếu thắng anh sẽ vui, nếu thua anh không biết mình còn có thể giết Tom như mình đã hứa với Ron lúc trước không, nhưng ít nhất anh có thể khẳng định là anh sẽ rời khỏi đây.
Thời gian qua đi trong sự im lặng của hai người, mọi căng thẳng đều được Harry che lại, anh như đang ngủ, hô hấp thong thả mà vững vàng.
Rốt cuộc gia chủ Black cũng nhúc nhích. Kẻ đứng đầu biệt thự khiến ông ta không thể chịu đựng mình bị người ta quản chế lâu như vậy, vì thế ông ta động đậy. Nhưng ngay giây ông ta động đậy, gia tinh xuất hiện trước mặt, theo tiếng vang gia tinh xuất hiện, Harry cũng mở mắt.
“Chủ nhân, có khách tới.” Gia tinh không chú ý tới bầu không khí ngưng trọng này, cúi đầu, “Người đó nói người đó họ Riddle.”
Trên thực tế, đã rất lâu rồi Tom không dùng tên này. Rất nhiều người hiện tại đều lấy tên “Chúa tể Hắc ám” để nhắc về y, dù các bậc trưởng bối cũng không còn nhiều người gọi thẳng tên y, báo tên này không phải nể mặt Black mà muốn nói cho Harry rằng, y tới đón anh.
Harry chợt nở nụ cười. Giữa anh và Tom có rất nhiều yếu tố không ổn định, họ đều biết chúng sẽ trở thành ngăn cách trên con đường tình cảm của họ, dù là ai cũng cần phải bước qua. Chỉ là có một số thứ, không thể nào bỏ qua được.
“Có vẻ không giống như những gì ngài đã nói trước đó, Tom đang được người khác chiêu đãi, có còn cần nghiệm chứng thêm không.” Harry trả đũa phép cho đối phương, thoải mái vui vẻ, “Tôi làm phiền đã lâu rồi, có lẽ tôi nên rời đi?” Anh mở cửa, ngoài cửa có người muốn ngăn anh lại, lại vì thần chú phòng hộ của anh mà không thể động đậy.
Harry Potter chưa bao giờ nhỏ yếu, bề ngoài dịu ngoan của anh chỉ là vì anh chân thành yêu thương hòa bình, mà còn tin rất nhiều người đều mang thiện ý. Nhưng nếu vì bề ngoài bình thường của anh trở thành biểu hiện cho yếu đuối thì kết cục chính là một đám phù thủy xụi lơ phía sau anh.
Tom đang chờ anh ở cửa quảng trường Grimmauld.
Khi thấy anh, Tom vẫn nở nụ cười. Họ sẽ không nói về chuyện có kẻ đưa Harry tới đây.
Nhưng Harry thấy Izanas đi theo Tom vẻ mặt cực kỳ khó coi, có lẽ Tom còn chưa biết Izanas thông đồng với gia tộc Black, nhưng có biết hay không thì sao chứ? Tom tìm được Harry, họ chỉ cần biết điều này là đủ rồi?
Harry luôn da mặt mỏng lại ôm chầm Tom.
Tom có vẻ ngạc nhiên, nhưng rất vui vì Harry chủ động.
“Được rồi, anh đã làm phiền gia chủ Black lâu rồi, cưng à.” Tom thân mật nói, Chúa tể Hắc ám luôn lạnh lùng lúc này lại nở nụ cười dịu dàng cưng chiều, không ai biết vì sao phù thủy bình thường này lại có vinh hạnh tới thế, ngoài gia chủ Black ở cạnh anh cả một buổi sáng, “Phải nói hẹn gặp lại.”
“Đương nhiên.” Harry có vẻ rất vui, “Hẹn gặp lại, ngài Black.” Cảm ơn ông bằng lòng cho tôi mượn cơ hội này, đánh cược một lần.
Vì thế cho tới nay mặt nạ kiêu ngạo của gia chủ Black bị rạn nứt. “Harry Evans chết tiệt!”
…
“Harry.” Trở lại nhà họ chỉ cần mấy phút đồng hồ, nếu không phải Harry không chịu được áp lực do độn thổ thì rất có thể chỉ mất ba giây là họ sẽ tới nơi.
Ngôi nhà ở thung lũng Godric đã nhiều năm không có ai ở, vẫn rất sạch sẽ, khi Tom đi đã sử dụng pháp thuật để chúng giữ nguyên trạng.
Khi họ rời đi Tom không để bất cứ ai đi theo họ, sự tức giận khi Harry bị bắt đi, sự tức giận vì bên trong Tử thần Thực tử có “nội gián”, đều hoàn toàn lắng đọng ngay giây Thần Hộ mệnh của Harry xuất hiện.
Tom đặt Harry trong sô pha, không để Harry phản kháng mà hôn anh.
“Tom…” Harry không trốn được y, chỉ có thể bất đắc dĩ cảm nhận tình yêu truyền tới qua tiếp xúc đôi môi.
“Tôi vượt qua khảo nghiệm của anh chứ, Harry?” Tom khẽ hỏi.
Ngay lúc Thần Hộ mệnh Harry xuất hiện y đã biết sự mất tích của Harry không ổn, Harry còn không yếu đến mức đã bị hôn mê chỉ vì độc dược, như vậy cũng chỉ có một khả năng.
Harry cố ý để đối phương bắt cóc mình.
Tom cũng không ngốc, cẩn thận nghĩ lại đã biết chuyện gì xảy ra. Nói cho cùng, là Harry không chắc chắn với tình cảm này của họ. Harry hôn mê nhiều năm như vậy, anh không xác định được cõi lòng mình.
Tom nhẹ nhàng thở dài, “Tôi thông qua sao, Harry?” y hỏi lại lần nữa. Anh bằng lòng đón nhận tôi sao?
Harry vươn tay chạm vào gương mặt Tom, anh chỉ ngủ một giấc người trước mắt đã không còn nét ngây ngô, nếu bốn năm trước anh còn có thể nói tình cảm của Tom là tình yêu ngây thơ ban đầu, vậy bốn năm sau thì sao? Tom dùng hành động thực tế chứng minh với anh, không có gì quan trọng hơn anh.
Cuối cùng Harry nhẹ nhàng gật đầu, “Cậu thắng, Tom.”
Đáp lại anh là nụ hôn càng cuồng nhiệt, anh mơ màng trong nụ hôn của Tom, cảm thấy ô xi đang dần cách mình đi. Mà không biết vào lúc này, tay Tom đã đi xuống dưới y phục anh, chạm tới thắt lưng.
Harry run rẩy, không quen sự đụng chạm thân mật như thế.
“Harry…” Giọng Tom trở nên trầm thấp, như là thu hút, nói nhỏ bên tai anh, “Tôi muốn anh…”
Như luôn cần phải làm gì đó mới có thể xác nhận y thật sự giữ Harry bên cạnh mình, y muốn anh, y không muốn thể nghiệm lần nữa tình cảm lo được lo mất này.
“Harry…” Nụ hôn của y dần trượt xuống, sau đó dừng tại yết hầu Harry.
Harry vốn ngăn tay y lại, cuối cùng dưới giọng cầu xin của y, dần dần buông ra.
Luôn phải làm gì đó mới để hai người có cảm giác an toàn…