Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền – Chương 115: Nói năng thận trọng
Tom ôm Harry về chỗ ở tạm thời của mình ở nước Pháp.
Trong lúc đó có vô số lần Harry muốn tránh tay Tom mở mắt nhìn xem, nhưng Tom không để anh thực hiện được, về sau, thật sự Tom không chịu nổi người kia quấy rối, trực tiếp ấn đầu anh vào lòng mình.
“Ngoan ngoãn một chút.” Tom hung hăng đánh một cái vào mông Harry.
Harry như nhảy dựng lên. Nhiều năm như vậy, đây là kẻ đầu tiên dám đánh mông anh! Tom Riddle, bốn năm không gặp ngược lại cậu trở nên can đảm hơn rồi nhỉ! Harry nghiến răng nghiến lợi, Tom đè chặt gáy anh, tuy không đến mức khiến anh khó thở nhưng chắc chắn không ngẩng đầu được. Anh nghiến răng thật mạnh, như dã thú luôn sẵn sàng chiến đấu, ngay sau đó sẽ cắn lên ngực Tom. Nhưng anh biết trước mắt anh chỉ có áo choàng của Tom
“Đừng nghịch,” Tom ghé vào tai anh cười nhẹ, “Anh không thể tiếp xúc với ánh sáng ngay, nên tạm thời nhắm mắt trước đã.”
“Được rồi, chỉ là tôi không quen thôi…”
“Có tôi ở đây.” Tom khẽ nói bên tai anh.
Harry bĩu môi, “Cậu không thấy gì cũng sẽ giống tôi thôi.”
“Vậy tôi sẽ cố gắng miêu tả đồ tôi nhìn thấy cho anh được không?”
“Ý này không tồi đâu…”
Họ vừa đi vừa trò chuyện, trên người Harry thi thoảng còn xuất hiện dao động, chắc là pháp lực Harry vừa mới dung nhập đang trau dồi, Tom không dẫn Harry độn thổ, chỗ ở của họ cách nơi này không xa, đi bộ rồi sẽ tới.
“Anh lại mạnh hơn, Harry.” Tom ôm Harry, khẽ nói.
Y đã thấy lúc Harry ở thời kỳ mạnh nhất, nhưng tuyệt đối không rung động bằng bây giờ. Chỉ tự tay ôm Harry, cảm nhận pháp lực Harry đang quanh quẩn bên cạnh mình mới có thể chân thực biết được pháp lực Harry khổng lồ thế nào.
“Chẳng lẽ cậu vẫn dừng lại mà không tiến sao?” Harry buồn cười hỏi y.
Tom trưởng thành, cậu trở nên mạnh hơn, biết cách che dấu mình, hiện tại Harry bất lực, nhưng theo hiểu biết về Tom, chắc chắn Tom sẽ không thể nào dừng lại.
“Đó là vì pháp lực tôi chưa ổn, sẽ có không gian phát triển, nhưng anh thì sao?” Tom nhíu mày.
“Tom, đây là sai lầm của cậu.” Harry cười khẽ, “Chỉ cần cậu không cho rằng mình đã tới điểm cuối, vậy cậu sẽ vĩnh viễn trưởng thành.”
“Nghe có vẻ rất tốt đẹp.” Tom không đồng ý nói.
“Cậu luôn phải tin thế giới này vẫn tồn tại cái tốt đẹp, dù cậu gặp rất nhiều sự cố nhưng rồi cậu sẽ gặp một số người, họ sẽ chứng minh cho cậu, thật ra thế giới này không đen tối như vậy.”
“Anh đang ám chỉ anh sao?” Tom cười nói.
“Hì hì, đang nói nghiêm chỉnh mà.” Harry kháng nghị.
“Tôi biết,” Y hôn vành tai lộ bên ngoài của Harry, “Nếu thật sự có người đó tồn tại tôi tin rằng chỉ có thể là anh.” Có thể kéo Tom Riddle khỏi bóng tối, để y tin thế giới vẫn còn ánh sáng, chỉ có Harry Potter.
Harry đại khái hiểu ý của y, Tom thấy lỗ tai anh đỏ hơn. Y cười không nói.
Trở lại chỗ ở tại nước Pháp, rất nhiều người thấy chủ nhân ôm một người đi về, đều kinh ngạc mở to hai mắt. Họ sửng sốt một lúc lâu mới nghĩ ra phải hành lễ, nhưng trước khi nói Tom cảnh cáo nhìn họ. Lập tức họ không nói nổi câu nào.
“Đã tới chưa?” Harry cảm thấy Tom ngừng lại, vì thế lên tiếng hỏi.
“Rồi.” Tom trả lời, “Tôi mang anh đi nghỉ ngơi trước.”
Đại khái là chưa ai từng nghe giọng Lord nhà mình dịu dàng tới thế, bình thường Lord họ đều lạnh băng cao quý, dù với bạn thân Abraxas của mình cũng chỉ có lễ nghi quý tộc tiêu chuẩn, chưa ai từng thấy vẻ mặt này của Tom, ngoài Tom và những Slytherin đồng lứa, nhưng những người đó, phần lớn đều không ở đây.
Tom đưa Harry tới phòng mình. Y biến ánh sáng trong phòng tối hơn, lúc này mới bỏ bàn tay vẫn ấn đầu Harry ra.
Harry đã hôn mê nhiều năm, đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng thì quả thật không tốt cho mắt, may mắn là Tom đã cho ánh sáng trong phòng tối hơn nhiều, khi mở mắt ra Harry cảm thấy hơi khó chịu nhưng chớp mắt vài cái cũng quen hơn.
Anh thấy Tom ngồi cạnh mình, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Nhưng đôi mắt sâu thẳm ấy, có thêm ý cười.
“Tom…” Harry khẽ nói.
“Tôi từng nghĩ anh đã về.” Tom nói, “Khi đó… tôi cảm thấy rất thất vọng, cũng rất tức giận.”
“Xin lỗi,” Harry bất đắc dĩ, “Tôi không ngờ sẽ có sự cố, có người gây rắc rối cho chúng tôi, vì trận pháp ảnh hưởng nên tôi mất ý thức, nhưng tôi không ngờ ảnh hưởng này lại khiến tôi hôn mê lâu như vậy.” Mà còn mang tới di chứng.
Đúng vậy, di chứng. Ảnh hưởng đó khiến nguyên tố pháp lực trong cơ thể Harry mất cân bằng, tuy rằng không có ảnh hưởng về linh hồn, nhưng sau khi hôn mê cơ thể Harry tự động điều chỉnh nguyên tố pháp thuật hắc ám mà Harry vẫn đè nén để đối kháng sự ảnh hưởng đó, mà hậu quả là những năm gần đây quá trình khôi phục pháp lực nằm ngoài tầm kiểm soát của Harry.
Khi còn bé vì thường xuyên bị thương và ẩu đả với Dudley, để chữa khỏi cơ thể mình, nguyên tố pháp thuật hắc ám trong cơ thể anh vô thức đè nén, mà sau khi lớn lên khi Harry phát hiện mình có thể chất đặc biệt thì lại tiếp tục đè nén theo phương pháp Hermione đưa cho.
Anh vẫn không thích bản thân sử dụng pháp thuật hắc ám, dù có một số thật sự có tác dụng. Nhưng anh vẫn không thể nào đi qua được ngưỡng cửa đó. Chẳng qua anh vẫn có thể chất đặc biệt, không duy trì sự cân bằng nguyên tố trắng đen sẽ rất khó chịu, hai nguyên tố đó tăng trưởng theo tỷ lệ thuận trong cơ thể anh, có thể nói pháp lực anh mạnh bao nhiêu thì quyền kiểm soát nguyên tố pháp thuật hắc ám càng lớn bấy nhiêu.
Bình thường anh đè nén thì không có gì, nhưng sau khi chắn cho Winter, nguyên tố pháp thuật hắc ám trong cơ thể có cơ hội thoát khỏi kiểm soát, sau khi Harry hôn mê lại chảy xuôi theo quy luật vận chuyển của mình.
Bốn năm, đủ để hai nguyên tố pháp thuật trong cơ thể Harry có xu hướng cân bằng. Nói thật không phải pháp lực Harry tăng trưởng, mà là pháp lực vốn bị đè nén đã được thả ra. Hậu quả đó khiến Harry thở dài. Anh dùng mọi cách muốn đè nén lại không thể đè nén được.
“Chỉ mong tôi không tỉnh quá muộn, ít nhất trước khi cậu quyết định quên tôi thì tôi có thể trở về.” Harry nói.
“Tôi bằng lòng cảm ơn Merlin vì anh.” Tom nắm tay Harry, sau đó hôn anh
Y bằng lòng cảm ơn Merlin một lần vì để Harry trở lại bên cạnh mình khi y sắp quên anh, ít nhất trước kia y đều khinh thường điều này.
“Nghe như tôi rất vĩ đại.” Harry dở khóc dở cười.
“Trong lòng tôi, anh rất vĩ đại.”
“Anh nên nghỉ ngơi một chút, tôi thấy mắt anh có tơ máu.” Tom nhìn mắt Harry từ từ hiện lên mỏi mệt.
Người ta nói khi một người tỉnh lại sau hôn mê dài, tuyệt đối không thể để họ thức quá lâu, họ tỉnh lại đã rất mất sức, vì thế nói chuyện sau khi họ ngủ một giấc mới là lựa chọn tốt nhất. Lúc này mắt Harry đã có tơ máu, không chỉ là ở trong trạng thái mỏi mệt, mà còn vì hậu quả mắt tiếp xúc ánh sáng chưa quen.
Mắt Harry không tốt lắm, trước kia anh đeo kính, bỏ kính ra thì rất nhiều thứ đều mơ hồ, sau được Draco cho một chai độc dược chữa cận thị, nhưng cũng là đôi mắt đã cận, vốn không tốt rồi. Harry cực kỳ hiểu rõ tình trạng của mình gật đầu. Anh cũng không muốn mình quá mỏi mệt.
“Tôi để họ chuẩn bị một ít thức ăn, chờ anh tỉnh lại, nhưng mấy ngày nay anh chỉ có thể ăn nhẹ.” Bốn năm Harry chưa ăn, mấy năm nay chắc chỉ dùng độc dược và thần chú duy trì, trong thời gian ngắn chắc phải mất một ít ngày mới khiến Harry quen ăn uống bình thường được.
Vì còn rất mệt, Harry nhắm mắt lại không lâu sau đã ngủ say.
Tom hôn trán anh rồi rời phòng.
Dưới tầng, Tử thần Thực tử đã chờ đó, cái nhìn cuối cùng trước khi Tom ôm Harry lên tầng họ vẫn nhớ, cũng hiểu Lord để họ chờ là có chuyện muốn nói.
“Hành động nhanh hơn ở nước Pháp.” Tom đi đến trước mặt họ, “Ba ngày sau chúng ta trở về Anh.”
“Lord, như vậy chúng ta cần phải từ bỏ rất nhiều kế hoạch.” Có một Tử thần Thực tử nhíu mày, trong vòng ba ngày phải làm xong đống kế hoạch cho 15 ngày thì chỉ có thiên tài mới làm được, thật sự quá khó với họ.
“Vậy bỏ đi, chỉ chọn trọng điểm.” Rõ ràng thời gian mình cho quá ngắn, cuối cùng Tom khoan hồng độ lượng đưa ra quyết định.
“Vâng…”
“Gửi tin về nước Anh, để họ thu dọn biệt thự một chút, một số thứ không nên xuất hiện trước mặt phù thủy trắng thì cất hết cho ta.” Trong biệt thự của y có rất nhiều đồ dùng pháp thuật hắc ám, y không muốn để Harry thấy.
“Lord,” Vì là cấp dưới đắc lực, Mulciber lớn gan hơn người khác một chút, “Là vì… giáo sư Evans sao ạ?”
“Ta nhớ khi ta tốt nghiệp thì ngươi còn ở Hogwarts,” Tom nhìn Mulciber, vẻ mặt hơi khen ngợi, “Vậy ngươi có thể đoán được đáp án,” Nói xong, mắt y lạnh lùng, “Ta hy vọng không có một số tin tức không nên đưa ra ngoài sẽ rơi vào tai anh ấy, nói cách khác, ta và Nagini… đều rất tức giận…”
Một con rắn nhỏ bỗng nhiên chui ra khỏi tay áo y, xoay người biến thành con rắn to như Tử Xà, thè lưỡi nhìn họ. Nếu có ai để người trên lầu nghe được thứ không nên nghe thì… có lẽ sẽ trở thành bữa tối cho Nagini chăng?