Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền – Chương 107: Cái gọi là chờ mong
Sau khi tiến vào khu rừng này, có thể cảm nhận được một bầu không khí áp lực vô hình. Nghe nói đó là áp suất do pháp thuật hắc ám hình thành, từ đó có thể thấy được sinh vật huyền bí ở khu rừng này không chỉ nhiều một cách bình thường. Nghe nói trong này đã từng có rất nhiều sinh vật pháp thuật cao cấp, biết và hiểu tiếng người, thế nhưng đây chỉ là nghe nói, mà sự thật là gì thì ít nhất những người chưa đi vào còn chưa biết.
Sau khi đi vào, Winter bỏ tay họ ra, một mình đi lên trước, đang thăm dò đường chung quanh. Ngay cả Ron luôn tùy tiện cũng không hỏi vì sao họ lại không đi cùng cô nàng kia. Có lẽ Ron lỗ mãng, nhưng không phải ngu ngốc. Xuất hiện ở đây đa số là phù thủy hắc ám, mà nói thật, Ron không hiểu giao tiếp với pháp thuật hắc ám. Vì cho đến giờ, các phù thủy hắc ám mà Ron gặp đều luôn đâm một dao vào lưng anh. Bị phù thủy hắc ám đâm một dao cũng không phải là chuyện tốt gì, Ron đã trải qua nên anh sẽ không tiếp tục ngu ngốc nữa.
“Có lẽ chúng ta cần vào bên trong.” Winter nói.
“Cẩn thận một chút, mình vẫn cảm thấy nơi này không bình thường.” Harry nhìn bốn phía.
“Sao?” Ron tiến tới cạnh Harry, quả thật nơi này cho anh một cảm giác sợ hãi, nhưng anh lại không nói rõ được cảm giác đó như thế nào.
“Là khu rừng rậm nguyên thủy, đa số bên trong đều là cỏ dại mọc thành bụi, hoặc là lùm cây thấp gần đất, nhưng hai người nhìn quanh đi.” Nơi này không khác gì so với Rừng Cấm, hơn nữa cây cối nơi này to lớn hơn Rừng Cấm nhiều, hiện tại là giữa hè, cành cây sum xuê, dù mặt trời lên đỉnh thì nơi này cũng chỉ có một ít tia nắng len qua, còn chưa kịp làm ấm thì đã bị không khí lạnh băng hấp thụ.
Chỉ là, dù hàng năm không có ánh mặt trời thì dưới chân họ cũng không thể nào chỉ xuất hiện mấy cây cỏ nhỏ mới mọc chưa được bao lâu. Dù nơi đây cây cối um tùm, nhưng cũng có thể có một ít cây nhỏ thậm chí là cỏ dại, huống chi nơi này gần sông, chỉ cần đến mùa mưa thì nguồn nước sẽ vô cùng phong phú. Nhưng xem ra nơi này ngoài mấy thân cây cao to thì không có gì hết.
“Hoàn cảnh quá lạ,” Harry nói, “Dù ở Rừng Cấm, vào mùa này cũng không phải không mọc gì hết chứ.”
“Trừ khi có ngoại lực tác động.” Ron phản ứng.
“Không sai.” Harry nhìn thân cây bên cạnh mình, “Nơi này có dấu vết do người khắc, chắc là ký hiệu để đi ra, có lẽ chúng ta ở bên ngoài, không ít phù thủy hắc ám đã đi qua nên mới có tình huống này, thế nhưng cũng có một khả năng.” Harry nhìn về phía Winter.
Winter hít sâu một hơi, “Rất có thể, phạm vi hoạt động của mấy sinh vật pháp thuật kia cũng không chỉ giới hạn ở chỗ sâu trong khu rừng.” Nói cách khác, có lẽ chỉ vài bước nữa là họ có thể gặp một con… hoặc cả đám.
Winter không nói tiếp. Ron há miệng, cuối cùng nuốt hết nghi ngờ.
“Vào lúc này sẽ có nhiều phù thủy hắc ám đi vào đây hay sao?” Harry hỏi.
“Anh lo lắng?” Winter quay đầu lại nhìn anh một cái.
Harry gật đầu, “Phù thủy hắc ám tập trung lại, cuối cùng sẽ mâu thuẫn vì ích lợi.” Mà Harry sợ nhất dính đến ích lợi kiểu này. Đối phương nhìn anh một cái, không nói gì.
Ánh sáng bên trong khu rừng không tốt lắm, vì nơi này không có người khảo sát qua địa hình nên họ cũng không biết khu này lớn thế nào. Họ chỉ biết là vài tiếng sau, họ đi tới một mảnh đất trống.
Đúng vậy, đất trống. Ở đây có một hồ bạc nhỏ, vì phân tách với khu rừng nên ánh mặt trời có thể chiếu vào, mặt nước lăn tăn bởi một số động vật nhỏ uống nước, nhìn mặt hồ gợn sóng, từ xa nhìn lại vô cùng đẹp. Hồ nước có vẻ rất trong, nhưng hồ bạc nhỏ này rõ ràng là một hồ chết.
Winter kiểm tra cực kỳ cẩn thận, rồi mới gật đầu với anh. Harry hơi ngạc nhiên, nước hồ này lại có thể uống. Nhưng vì an toàn, họ vẫn dùng vài thần chú với nước lấy lên rồi mới yên lòng đi nấu đồ ăn.
“Chúng ta ở đây chờ sao?” Ron nhìn bốn phía.
“Tuy không xác định đây có phải là tài nguyên nước duy nhất của khu rừng không, nhưng nơi có nước sẽ thu hút được nhiều sinh vật, mà thứ chúng ta muốn tìm, phải do chúng dẫn đường.” Harry trầm ngâm nói, “Chúng ta chờ chúng xuất hiện là được.”
“Đến lúc đó còn phải làm phiền ông ra tay, Winter.” Harry nhìn Winter rốt cuộc bỏ mũ trùm xuống.
Winter lạnh nhạt gật đầu, “Theo như nhu cầu.”
Khoáng vật mà Harry cần do mấy sinh vật bên trong khu rừng giữ, mà Winter lại cần mấy sinh vật kia. Harry không quên Winter buôn bán ở Knockturn.
Chỉ tiếc, Harry không biết vài thứ kia giúp gì anh không, thậm chí có lẽ nơi này không có thứ anh muốn tìm, nhưng nơi này tuyệt đối sẽ có “hàng hóa” mà Winter muốn. Dù ở góc độ nào thì chuyến đi này Winter sẽ không mất công.
Mấy ngày nay họ luôn gấp rút lên đường, sau khi vào rừng cũng ở trong trạng thái cảnh giác, lúc này có thể nghỉ ngơi một lát, Ron nhanh chóng kề bên Harry ngủ. Chỉ là dù sao cũng ở dã ngoại, chung quanh có rất nhiều nhân tố không ổn định, lúc có tiếng động Ron tỉnh lại nhanh chóng.
Lúc này trời đã chạng vạng, Harry không biết đã tắt lửa trại từ lúc nào, bầu trời hơi tối nhưng Ron vẫn cảm thấy có cái gì đó đang tới gần. Ron ếm cho mình một thần chú ảo ảnh. Chung quanh có thứ gì đó đang đi tới, chúng nhìn rất giống hươu, cơ thể lại hơi hơi tản sáng, trong nháy mắt Ron cho rằng đó là Thần Hộ mệnh của Harry. Nhưng anh mau chóng nhận ra điều không bình thường.
Những “con hươu” đó mắt to hơn hươu thường nhiều, đỏ như máu, vẻ cực kỳ dữ tợn, trên người chúng tản ra ánh sáng, nhìn kỹ thì không phải là do cơ thể chúng, mà là quanh thân chúng có cái gì đó đang nhảy nhót mới tạo ra một luồng sáng mờ mờ, dù hình thể hơi giống hươu, nhưng Ron thấy sự khác biệt. Giống một loài động vật khác. Ron chắc chắn mình chưa từng thấy nó.
“Theo sau.” Winter khẽ nói.
Ba phù thủy hắc ám đi một vòng quanh hồ rồi thoát khỏi. Mà ngay khi họ đi không bao lâu, một nam một nữ đã nói muốn đi cùng chợt xuất hiện cạnh đó.
“Ai nha ai nha, chậm một bước.” Cô nàng nhìn mặt hồ trống trải, “Thật sự là đáng tiếc.”
“Muốn đi theo?” Chàng trai đi tới cạnh cô, lại trùm đầu, không nhìn rõ mặt.
“Đương nhiên rồi!” Cô gái chờ mong, “Vậy cưng à, anh có thể theo dõi được hành tung của họ đúng không?”
Chàng trai cúi đầu, như là nhìn nhìn cô gái kia, nhưng rồi hắn gật đầu. Đũa phép vung lên, khác với gương mặt dữ tợn như bị ăn mòn thì tay hắn rất thon dài, khớp xương có lực, thậm chí da còn trắng.
Đũa phép ngừng lại, một sợi tia sáng nhỏ kéo ra khỏi đỉnh đũa. Cô nàng muốn kéo hắn lại, “Đừng vội cưng à,” Cô nói, “Em thấy mấy người kia không phải loại bèo bọt, không có quá nhiều phù thủy dám tiến vào khu rừng này, tuy em chỉ nhìn ra một phù thủy hắc ám, nhưng cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
“Người kia,” Chàng trai tạm dừng, giọng nói càng khó nghe, “Ẩn thực lực.”
“Đúng vậy, nên chúng ta càng phải cẩn thận, anh nói đi, để mấy cục cưng của tụi mình đi thăm dò thì sao?”
“Đó là chuyện không thể tốt hơn.” Chàng trai gật đầu.
Chỉ thấy cô gái xinh đẹp lấy ra một cái bình, mở rồi nhìn thấy một con rắn nho nhỏ đang ngủ say.
“Hì cưng à, mày nên đi rồi.” Cô nàng dùng đũa phép gõ gõ nó.
Con rắn kia như dựng đứng cơ thể, mà mắt nó còn chưa mở.
“Cưng à, có trò chơi nha.” Cô nàng quơ quơ ngón tay trước mặt con rắn, nó mở mắt ra, “Đi thôi cưng, đi xem phía trước có gì gây trở ngại cho chúng ta.”
Con rắn kia bò ra khỏi bình, cơ thể nhỏ bé khó tin, mất năm sáu giây mới hoàn toàn ra khỏi.
“Chúng ta chờ cục cưng đi xem tình huống trước mắt, cưng à, chúng ta cần nghỉ ngơi một chút.” Cô nàng không hề kiêng dề mà hôn trán người kia qua mũ trùm.
Mà bên kia, khi Harry tới biên giới nước Pháp, thì Tom đã ở nước Đức vài ngày. Mấy ngày qua, y đã liên hệ được rất nhiều phù thủy hắc ám. Muốn học càng nhiều pháp thuật hắc ám thì phải ra tay bên phù thủy hắc ám.
Tom biết, y có tất cả, tri thức, năng lực, y chỉ thiếu kinh nghiệm. Mà y tin, chỉ khi tiếp xúc với phù thủy hắc ám thì mới khiến y nhanh chóng trưởng thành.
“Lord,” Nếu lúc này Harry ở đây sẽ đoán ra Tom đã thành lập tổ chức Tử thần Thực tử ban đầu, “Chuyện đã ổn thỏa.”
“Tốt lắm, Morolle,” Tom buông thư trong tay, đôi mắt vốn hơi ấm áp lại tràn đầy lạnh lùng, “Mi làm rất tốt.”
“Lord có thể hài lòng tốc độ tôi làm việc, là vinh hạnh của tôi.”
“Vậy chúng ta nên diễn rồi, để phù thủy nước Đức xem đi, mi cũng không kém hơn Thánh Đồ.”
Y cần phát triển thế lực Tử thần Thực tử và kết giao một số người trong lúc Grindelwald không ở nước Đức, khi mà không làm Thánh Đồ phát hiện. Nước Đức chỉ là nơi y gây dựng, y cũng không định làm bậy ở trước mắt Grindelwald, dù sao mục tiêu cuối cùng của y là nước Anh.
“Lord, tất cả mọi người đang chờ ngài.”
“Đi thôi.” Tom đứng lên, mà thư trong tay, y nghĩ nghĩ, cuối cùng cẩn thận gấp lại bỏ vào túi áo. Đây là thư Harry gửi, nói họ đã đi tới biên giới nước Pháp, đã tìm được khu rừng rậm kia, tiếp theo sẽ đi mạo hiểm, bức thư này viết vài trang giấy, đều là Harry kể về những thứ anh gặp vào mỗi ngày. Nhưng vì muốn đi vào rừng, cũng không biết khu rừng Morlock thế nào nên Harry nói tiếp theo sẽ không viết thư cho Tom, hơn nữa vì rừng nguy hiểm cũng không đề nghị Tom gửi thư lại.
“Ta sẽ đi ra ngay,” Cuối thư, Harry như an ủi viết, “Đến lúc đó sẽ lấy một ít đồ lạ cho cậu, chỉ cần không bị cậu dùng làm chuyện xấu.” Tom cá khi Harry viết chắc chắn đang cười, “Được rồi, tôi phải bắt đầu chuỗi mạo hiểm mới, cậu biết đó, tôi thích chuyện này, tôi sẽ rời khỏi nơi này nhanh thôi, về nước Anh, chờ khi gặp cậu tôi nghĩ tôi cần phải có người cùng chia sẻ kinh nghiệm với mình.”
Tôi cũng chờ mong đến lúc đó có thể nghe được câu chuyện của anh, Harry. Tom nhẹ nhàng nói trong lòng.
Ai cũng không ngờ, lần gặp mặt tiếp theo lại tròn cả bốn năm…
Thế nhưng… trận chiến này, cũng lấy cơ thể Harry làm sân đấu…