[Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược

Chương 9


Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược – Chương 9

Ăn ý và thỏa hiệp

Buổi sáng Draco bị ném một chú ngữ hạ sốt, ngủ rất say.Harry bởi vì tối hôm qua ngủ không đủ, ngủ cũng ngọt ngào, thẳng đến Draco tỉnh lại, phu nhân Pomfrey cũng không đánh thức bọn họ. Vì thế khi Harry ôm Draco đi ra bệnh thất thì đã là 2h chiều.

Đường đến phòng bếp bọn họ không gặp học sinh nào. Có lẽ là vừa ăn xong bữa trưa, nhiều người đang nghỉ ngơi nhưng một lý do khác là Harry chọn đường vắng người. Là chủ nhân của Bản đồ đạo tặc và áo choàng tàng hình, Harry lợi dụng rất nhiều ban đêm quen thuộc mỗi một góc của tòa thành, nhất là khi cậu muốn trốn tránh giấc mơ, cậu sẽ dạ du.

Thứ Harry muốn trốn tránh không phải là giấc mơ của Voldemort khiến đầu cậu đau như muốn nứt, bất quá nói như vậy cũng không hoàn toàn chính xác bởi vì thứ kia vẫn có liên quan đến Voldemort. Thứ Harry muốn tránh là Tom Riddle, chính là Voldemort khi còn trẻ, qua nhật kí mang đến.

Sau năm thứ hai, ở mật thất, Harry dùng bảo kiếm Gryffindor hủy nhật kí.

Lập tức một ánh sáng đỏ phá tan khói đen và tiếng rít chui vào thân thể Harry, lúc ấy Harry suy yếu vô lực né tránh nhưng cậu thấy rất rõ ràng, cậu hoàn toàn không rõ rốt cuộc sao lại thế, trong lòng ẩn ẩn lo lắng sẽ có vấn đề xảy ra.

Chỉ là kế tiếp nói chuyện, Dumbledore nói cho cậu mình và Voldemort sớm đã có nhiều liên kết, Dumbledore lại không nói rõ ràng hơn. Xuất phát từ trực giác, có lẽ còn có một chút sợ hãi, Harry quyết định trước khi mình xuất hiện bất cứ dị trạng nào, những thứ không trọng yếu nhỏ nhỏ không cần nói cho Dumbledore. Tại lần xử lý này, Harry biểu hiện xem nhẹ tạm thời bỏ qua trung thành, cậu được Nón Phân Viện nói có những thứ tiềm ẩn của Slytherin cũng không phải không có nguyên nhân.

Mà chuyện này tạo thành ảnh hưởng trên người Harry, qua rất dài một đoạn thời gian mới xuất hiện, dài đến mức Harry gần như đã quên chuyện này.

Bắt đầu năm thứ tư cùng với tiến hành thi đấu Tam Pháp Thuật, giấc ngủ của Harry dần xuất hiện một giấc mơ. Rất nhiều thời gian đều là những đoạn ngắn không nối liền nhưng kỳ dị là sau khi Harry tỉnh, cậu cũng vẫn nhớ rõ nội dung. Chúng nó không giống giấc mơ Harry sẽ làm cậu đau đầu, làm tâm tình cậu tối tăm, cho nên lúc đầu Harry cũng không chú ý.

Cùng lúc đó tính tình Harry bắt đầu biến hóa. Harry dần dần khó có thể khống chế tức giận, hơn nữa, khi phẫn nộ đáy mắt mơ hồ sẽ xuất hiện ánh đỏ. Bạn tốt của cậu là người đầu tiên phát hiện vấn đề này. Hermione vài lần hỏi Harry cậu có thấy khó chịu chỗ nào không mà Harry đều tưởng rằng vì lúc ấy quan hệ với Ron không tốt dẫn đến.

Bất quá, một giấc mơ khiến Harry biết tình thế nghiêm trọng vì Harry lại ở đó nhìn thấy tay mình, ở cuối tấm da dê ký một cái tên cậu tuyệt đối sẽ không nhớ sai, Tom Riddle.

Vì thế những giấc mơ phía trước xuất hiện, bị một đám trẻ con bắt nạt, âm thầm giấu những thứ không được phép có, vụng trộm nuôi một con rắn và nói chuyện cùng chúng nó……

Khi Harry thanh tỉnh, tất cả đều nối liền. Ánh sáng đỏ hơn một năm trước tiến vào trong thân thể, những giấc mơ, toàn bộ đều có liên quan với Tom Riddle.


Harry không thể không thấy sợ hãi. Harry nhớ tới những gì Tom Riddle nói.

Tom Riddle nói bọn họ rất giống nhau. Bọn họ đều là hỗn huyết, bọn họ đều mồ côi, bọn họ đều nghe hiểu xà ngữ, bọn họ đều bị Muggle nuôi lớn lên, thậm chí đều bị bắt nạt. Harry nhớ lại lúc trước, xuất hiện tựa hồ chính là những cảnh tượng giống nhau của mình và Tom Riddle, nó như là có ý định khơi mào góc âm u trong ký ức. Cho nên nó có ý gì? Chẳng lẽ nó muốn cướp lấy thân thể của mình, giống như là cướp lấy sinh mệnh của Ginny sống lại?

Hoài nghi không ngừng mà cắn phệ Harry, cậu bắt đầu có ý thức cách ly nó ra, vô luận là giấc mơ hay là tính tình không nên thuộc về mình trong sinh hoạt, cậu cần phòng vệ, mặc dù nó ở trong đầu Harry, kỳ thật không xuất hiện qua ý thức độc lập nào.

Nhưng là khi cậu không biết đâu? Có lẽ bất tri bất giác cậu đã bị nó khống chế? Sự hoài nghi này cuối cùng vẫn khiến Harry xin giúp đỡ bạn mình. Cậu cũng chỉ có Hermione và Ron, mà cậu vẫn kháng cự đi tìm Dumbledore. Cậu không dám.

Bất quá khiến Harry thoáng thả lỏng là tính đến trước mắt, những dị trạng chỉ là khó có thể khống chế sự tức giận. Vấn đề này chỉ cần ý chí đủ kiên định thì sẽ có thể giải quyết. Vì thế, liền tính y theo Hermione phỏng đoán thứ chạy vào người Harry có thể là mảnh hồn xuất hiện qua trong giấc mơ của Harry. Nó thật rất là dọa người, Harry quyết định thẳng đến xuất hiện nguy hại không thể giải quyết, có thể kéo dài một ngày thì cứ kéo.

Ngoài ra Harry cũng có ý tưởng rấ lạc quan. Harry nghĩ chỉ cần có phương hướng, có lẽ cso một ngày cậu và những người bạn có thể tìm ra phương thức triệt để giải quyết nó. Sau đó, cậu đã thành khách quen của khu sách cấm, không chỉ là cung cấp cho Hermione nghiên cứu, chính cậu cũng nhìn không thiếu những quyển sách kỳ quái. Thậm chí những đoạn ngắn nếu xuất hiện bất cứ chú ngữ Tom Riddle nghiên cứu, cậu sẽ ghi lại điều tra vì có lẽ đó có thể là đáp án.

Mà hôm nay Hermione cũng không nói rõ cô tìm được phương pháp nào? Tuy rằng Harry rất hiếu kì Hermione có thêm phương pháp gì nhưng tiến triển tình cảm giữa cô bạn và Ron cũng rất quan trọng, cô ấy đã giúp cậu rất nhiều, cậu cũng không thể chậm trễ hạnh phúc của bạn tốt. Huống chi, cậu còn ôm một đứa bé, cậu hứa hẹn với phu nhân Pomfrey lúc nào cũng nhìn Malfoy, lần này cậu sẽ làm tốt.

Cho nên cậu nghĩ đáp án kia có thể chờ một chút cũng không sao.

“Không.” Draco cau mày xoay cổ.

“Không phải nói đói sao, sao không uống?”

Harry sửng sốt, lấy bình sữa thử một lần nữa, lần này bị Malfoy đẩy ra.

Hiện tại bọn họ ở phòng bếp, xung quanh là những gia tinh bận rộn. Có bận rộn chuẩn bị trà chiều cho giáo sư, có chuẩn bị bữa tối, bánh ngọt cùng thịt nướng, quỷ dị nhưng phối hợp tràn ngập tại không gian này.

Harry rất quen thuộc nơi này, vì Draco hỏi gia tinh bàn ăn thích hợp trẻ con, bọn họ ngồi vào chỗ của mình bên bàn ăn, tiếp theo Harry gọi sữa thích hợp cho trẻ con và cơm trưa của mình nhưng sữa lại bị Malfoy cự tuyệt.


“Lấy [khó] uống.” Draco ghét bỏ nói, “Không!”

“Nhưng cậu lại không có răng, cậu chỉ có thể ăn cái này.” Nói xong Harry đột nhiên có chút tò mò, cậu niết cằm Draco, nghiêng đầu muốn nhìn răng.

“Hoảng thục.” Draco bất mãn đẩy ra, rất không lễ phép!

“Tôi phải nhìn xem răng của cậu.” Harry nghĩ nghĩ, “Hay là cậu có thể ăn Pudding?”

Không biết vì sao sau khi ra bệnh thất, Harry phát giác mình có thể lấy phương thức bạn ở chung với Malfoy mà không giống tối hôm qua bảo trì khoảng cách.

Có lẽ là bởi vì vừa rồi khi giằng co với phu nhân Pomfrey, Malfoy đứng ở bên mình không yêu cầu phu nhân Pomfrey chăm sóc. Nếu Malfoy nói như vậy, Harry biết mình hoàn toàn không có cơ hội. Loại lập trường nhất trí vi diệu này mặc kệ nguyên nhân là gì cũng làm cho Harry rất vui vẻ, cũng khiến Malfoy luôn bất mãn thoạt nhìn cũng không toàn là ác ý, thậm chí mang theo không được tự nhiên thú vị.

Draco tức giận đẩy tay Harry, chỉ chỉ cơm trưa trước mặt Harry, “Đương [canh ]!”

“Cậu muốn uống canh?” Harry lý giải.

Draco khẳng định gật đầu, trừng mắt biểu tình ta nói cậu phải nghe ta.

Harry cầm lấy thìa khuấy canh, hôm nay gia tinh chuẩn canh khoai tây, bên trong trừ bỏ một ít khối khoai tây mềm còn có cà chua và cùng đậu, lấy nước xương hầm nấu, ngửi lên rất ngon miệng, hẳn là cũng sẽ không có cái gì mắc vào yết hầu.

“Được, chúng ta thử xem.”

Harry dùng thìa nghiền khoai tây rồi lên đưa đến trước mặt Draco.


Nhưng Draco chần chừ, đối với Harry đút có chút chống cự. Draco vươn tay muốn cầm thìa nhưng thìa lại bị Harry cầm rất vững vàng.

Draco trừng Harry, Harry lắc đầu cự tuyệt, “Cậu không làm được, phu nhân Pomfrey nói tôi phải giúp cậu.”

Vài giây sau Draco tức giận thở dài, quyết định buông tha. Lực lượng không ngang hàng đối kháng sẽ chỉ làm mình bi thảm. Draco mở ra cái miệng nhỏ nhắn, để Harry cho thìa vào trong miệng nhưng giây tiếp theo khuôn mặt nhỏ nhắn của Draco nhăn lại, “Phi phi!”

“Ách.” Harry cũng hoảng sợ, “sao vậy?”

Harry buông thìa, tay vỗ lưng Malfoy.

“Đãng [ nóng ]!”

Draco kháng nghị, không cố được lễ nghi thè lưỡi.

Harry nâng dậy cằm Draco, ảo não nói, “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới, cậu không sao chứ?” Harry nói xong không chút suy nghĩ mở miệng Draco thổi khí vào.

Draco mặt đỏ bừng, tuy rằng bị nóng kích thích khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nhưng hiện tại thêm một lý do. Miệng nóng rát, nhất là đầu lưỡi, mà hơi thở của Harry như là thổi tới trong lòng. Draco bị biến thành không chỗ né tránh nhưng Harry không phát hiện, đồng thời bưng lên một ly nước bí đỏ lạnh tới gần miệng Draco, “Muốn uống nước lạnh không?”

Draco lần này không giãy dụa cầm tay Harry uống mấy ngụm, muốn đuổi những thứ không được tự nhiên vừa rồi.

“Đỡ một chút?” Harry liên tục vỗ lưng Draco cúi đầu hỏi.

Draco không nói gì gật đầu nhưng tầm mắt không được tự nhiên cố định ở ly nước bí đỏ. Nhưng nước mắt trong hốc mắt khiến cậu nhìn rất ủy khuất.

Tiếp theo Harry lại cầm thìa, lần này thổi vài lần, thậm chí dùng miệng thử độ ấm rồi mới để tới trước mặt Draco, lấy lòng nói, “Được rồi, lần này hẳn là không có vấn đề gì.”

Draco trừng thìa rồi lại nhìn Harry. Cái này Harry vừa chạm qua đúng không?


Harry tưởng rằng Draco vẫn hoài nghi, mặt cam đoan, “Tôi cũng đã thử qua, khẳng định không có việc gì.”

Draco biểu tình cổ quái, giãy dụa nghĩ có cần nhắc nhở Harry vấn đề không ở này không. Bởi vì Harry chưa bao giờ đối đãi cậu như vậy, cho dù là tối hôm qua, Harry cũng là không quan trọng, nhưng hiện tại trong giọng nói của Harry có chút ân cần, điều này thoạt nhìn rất… Thân mật.

Mà cậu lức trước vô số lần ảo tưởng, nếu bọn họ có thể hòa bình ở chung, lúc đó sẽ thế nào?

Nếu cậu hiện tại khủng hoảng thì có thể sẽ phá hư cơ hội hòa bình ở chung này hay không?

Sau đó, ân, cái này nên tính là gián tiếp kiss đi…

Draco mặt nóng lên, mắt lóe sáng.

Cuối cùng cậu nghĩ, được rồi, tuy rằng cậu quyết định không hề thích Harry nữa nhưng cậu vẫn có thể thử làm bạn với Harry, này… Này cũng không xung đột, mà Harry khẳng định sẽ phát hiện lúc trước lựa chọn Weasley là sai, điều này rất quan trọng!

Vì thế Draco hơi há miệng, Harry lập tức đưa thìa vào miệng Draco.

Thức ăn mỹ vị và phục vụ chu đáo khiến Draco nheo mắt, thật ngon.

Harry tựa hồ nhận được cổ vũ, thìa canh thứ hai rất nhanh đã đến miệng Draco.

Vì thế một ngụm một ngụm, Harry vừa cắn bánh mỳ, vừa đút cho Draco hơn nửa bát canh.

Cuối cùng Draco còn chỉ chỉ bánh ngọt của Harry, kem mật đào gia tinh mang ra.

Harry cho Draco liếm một chút rồi sau đó Draco nhăn nhó nhìn Harry ăn hết.

Mà hai người kia còn không biết, trẻ con 7,8 tám tháng không thể ăn canh vì rất nhiều mỡ, càng đừng nói là đồ lạnh như kem.

Bất quá đến đêm Draco bắt đầu tiêu chảy, bọn họ mới có thể tỉnh ngộ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.