Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược – Chương 5
Động cơ quái dị
“Harry, sao cậu lại làm vậy? Mione không nhắc tới điều đó, cậu hoàn toàn không cần phải như vậy.”
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, trên đường đi trở về tháp,Ron giữ chặt người bạn tóc đen.
Harry bị kéo lại, tay trái trong túi cũng bị kéo ra, cậu dừng bước, quay đầu nhìn Ron, lúc này đáy mắt lóe ánh đỏ.
Ron vừa thấy nhịn không được nuốt nuốt nước miếng khẩn trương, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ lại là……?”
“Mắt mình lại đỏ?” Harry nhướng mày.
Ron mãnh liệt gật đầu, “Thoạt nhìn có chút đáng sợ, hiện tại cậu cảm thấy thế nào? Rất tức giận? Rất muộn buồn?”
“Mình rất tốt a, tâm tình không sai.” Harry tạm dừng, “Mình đã nói rồi mình đã hoàn toàn thích ứng biến hóa kia, từ năm này mình vẫn rất tốt.”
“Không, cậu không tốt! Sao cậu có thể tốt.” Ron nôn nóng phản bác “Cậu mới lập lời thề bất khả bội ngu xuẩn với Malfoy! Nó cũng không phải là chuyện bình thường!! Người anh em, cậu xác định cậu không phải bị cái kia khống chế chứ? Úc — mình cho rằng chúng ta nên lập tức thảo luận với Mione, mấy người đều quá mức khinh thường, mình đã sớm nói chúng ta nên nói cho Dumble….”
Harry có chút không kiên nhẫn,“Về chuyện đó chúng ta đã thảo luận nhiều Ron, nói cho Dumbledore sẽ chỉ làm cảm xúc của mình tệ hơn, mình đang cố gắng tìm kiếm cân bằng, mình cũng làm rất tốt, bỏ qua cái này đi.” Harry nói xong lại bước đi muốn đi trước.
Nhưng Ron không để ý, cậu ta lại kéo lấy cánh tay Harry lo lắng tiếp tục nói.
“Như vậy vì sao cậu lại cố ý yếu lập chú ngữ kia!?Hoàn toàn không có đạo lý. Dumbledore cũng nói không cần, hiệu trưởng cũng không muốn mình làm như vậy, hiệu trưởng hoàn toàn không tán thành chủ ý của Snape, cậu không cần như vậy. Khẳng định là xúc động khiến cậu như vậy, cậu đừng dấu, cậu nhất định là bị nó khống chế có phải hay không? Nó bắt buộc cậu đúng không? Mình sẽ không mặc kệ chuyện này…”
“Không, không phải như cậu nghĩ.”Harry lại đánh gãy Ron, có chút tức giận, “Mình đã nói rất nhiều lần, nó không thể bắt buộc mình.”
Ron lùi bước, không muốn nhắc Harry mắt lại xuất hiện ánh đỏ. Nó không dùng thường xuất hiện, trong năm học này, một tuần nhiều lắm cũng chỉ xuất hiện một lần, nhưng buổi chiều này, ánh đỏ lại xuất hiện hai lần.
Ron nhịn không được lui một bước,“Nhưng cậu thật sự không bình thường a người anh em. Một lời thề bất khả bội, đối tượng lại là Malfoy? Cái tên kia hẳn là đối tượng cuối cùng trong thế giới cậu phải lo lắng!”
Harry có chút phiền, cậu thở dài, không tình nguyện đáp, “Mình đoán mình hy vọng có chút bình tĩnh.”
“Bình tĩnh?”Ron càng không thể tin, “Lợi dụng một lời thề bất khả bội!?”
“Ở cạnh Malfoy tựa hồ có thể lấy lòng nó, mình cảm giác được.” Harry tận lực nhẹ nhàng nói.
“Lấy lòng!?”Ron vặn vẹo lặp lại.
“có lẽ nó thích Malfoy, cậu biết rõ nó thích những thứ xinh đẹp, không cần mình nhắc nhở, nửa năm qua phòng ngủ của mình có những biến hóa gì, cậu rõ ràng hơn bất kì ai. Mình chỉ muốn có lý do bảo đảm có thể ở bên cạnh Malfoy, như vậy tựa hồ sẽ khiến nó vui vẻ.”
“Nnhưng cũng không cần…… Đợi đã, cậu đang nói cho mình biết cái kia, Malfoy xinh đẹp?” Ron mở to mắt, biểu tình so với vừa rồi càng không thể tin.
“Đây là quan điểm của nó.” Harry nói như không liên quan đến mình. Cậu sẽ không ngốc đến mức thừa nhận mình cũng nghĩ như vậy,“Mà nếu điều đó có thể để mình không cần phải hao tâm tốn sức ứng phó cảm xúc nó mang đến, mình sẽ rất vui vẻ thử, thậm chí đổi chăn đệm thành tơ lụa mình cũng đều làm, không phải sao?」
Ron nhíu mày,“Quả thật dọa mình nhảy dựng.”
Harry nhún vai, “Mình có lẽ chịu chút ảnh hưởng nhưng mình không bị khống chế. Đó là biện pháp tạm thích ứng giúp cậu đồng thời cũng có thể giúp mình. Cậu có thể nghĩ đó là một ít chuyển biến. Sách Mione cung cấp cũng nhắc tới, không có gì đáng ngạc nhiên.”
“Nhưng cậu sẽ bị nguy hiểm sinh mệnh, cậu cần suy xét. Nếu có cơ hội, câu đầu tiên Malfoy mở miệng khẳng định chính là để cậu nhảy xuống từ tháp.” Ron khẳng định.
Harry trực giác trợn trắng, “Không, cậu ta sẽ không sẽ không làm vậy.”
“Harry.” Ron giật mình, “Đừng nói cho mình cậu lại suy xét tín nhiệm một Malfoy!?”
Harry bổ sung, “Bởi vì chuyện đó cần lá gan, không giống như là chuyện Malfoy sẽ làm. Mà chú ngữ của mình đặt ra là giúp cậu ta, mình không cho rằng ma pháp để mình nhảy xuống có thể giúp cậu ta. Không phải cậu đã nói ma pháp là thứ thành thực nhất sao?”
“Được rồi, cậu nói như vậy cũng không sai.” Nghe Harry dùng tới những gì mình nói khiến Ron được trấn an, “Bất quá mình vẫn cho rằng chúng ta nên suy xét một lần nữa có nên đem chuyện phát sinh trên người cậu nói cho Dumbledore hay không. Đừng trừng mình như vậy người anh em, rất nhiều chuyện nhỏ cậu không biết nhưng mình có cảm giác không ổn, cậu càng ngày càng không giống cậu….”
Harry liếc Ron, nuốt vào phản bác muốn thốt ra nhưng cậu quyết định có thể khiến Ron bỏ qua đề tài này mới là trọng yếu nhất vì thế Harry đẩy Ron,“Đi nhanh đi, Mione còn chờ chúng ta báo cáo, cô ấy khẳng định đã kéo không ít tóc.”
“Thiếu mấy sợi như vậy, thậm chí là hơn mười sợi, có lẽ tốt hơn.” Ron nói thầm. Thiếu niên đang yêu sẽ cố ý khủng hoảng người mình thích là chuyện bình thường.
Harry nhếch miệng, dùng lực vỗ vai Ron.
Harry bước đi nhẹ nhàng, tâm tình hình như rất vui vẻ như cậu vừa tuyên bố.
Về phương diện khác, Draco tại phòng hiệu trưởng thưởng thức hai người ngu ngốc bị xử phạt sau [đương nhiên còn có một ít chút mừng thầm, có liên quan đến việc Harry trở thành người hầu của mình], bắt đầu thời gian đặc thù, cần thời gian thích ứng thân thể.
Đầu tiên, khi bọn họ đi ra phòng hiệu trưởng, trong giai đoạn này, Draco không thể trở lại phòng mình, cậu phải ở chỗ Snape.
Snape chưa từng suy xét cho Slytherin hỗ trợ chiếu cố Draco, hắn biết học viện của mình, một Malfoy quá yếu ớt cũng không thích hợp bị bại lộ trước mặt bạn học.
Không phải là Snape hoài nghi Draco sẽ bị khi dễ. Hắn cũng không cho phép loại chuyện này phát sinh, hắn chủ yếu là suy tính khả năng này sẽ tạo thành một ít phức tạp sau khi Draco khôi phục như là bị giễu cợt cho nên hắn muốn Draco tránh đi.
Đương nhiên Draco cũng không nghĩ tới cho Zabini hoặc là Crabbe ôm mình, càng miễn bàn Parkinson mặc dù cô là số ít bạn cậu nhận thức trước khi đi học, rất không tự nhiên cho nên khi Snape tuyên bố cậu ở chung, cho dù khả năng kia dẫn đến 24h đều phải căng thẳng thần kinh để tránh nghiêm khắc răn dạy đến từ Snape, Draco vẫn cảm kích.
Bất quá trạng huống có chút ra ngoài Draco dự kiến.
Khi cậu mang bộ dáng ngốc này, thái độ của Snape hình như mềm hoá rất nhiều, thậm chí có thể coi như có một chút ôn nhu.
Khi Snape mang Draco trở về hầm, đó là một phòng có thư phòng, phòng ngủ, phòng tắm độc lập cùng với phòng khách,Snape không nói gì, lập tức dùng bùa thanh lí chú đem mọi bộ sách phân tán cùng với những loại dược liệu trở về vị trí cũ, cũng đồng thời làm sáng đèn ma pháp trong các góc.
Draco cũng không phải là một đứa bé thật nhưng đem một người giống một đứa trẻ đặt trong một phòng u ám lại hỗn độn nơi có khả năng sẽ có nhện, bò sát [Lúc trước Snape không để ý cái này], xem ra dù là Snape cũng sẽ có chút tội ác cảm.
Tiếp theo,Snape một tay ôm Draco, hắn tựa hồ quên có thể để Draco ở trên ghế, một tay huy động đũa phép tinh chuẩn biến bàn trà thành một cái giường bé lan can khắc hoa, còn mang là nôi. Phía trên là chăn đệm thoải mái màu xanh nhạt cùng một cái gối nhỏ mềm mại. Phía trên còn có sa mỏng trong, viền màu bạc mĩ lệ.
Draco nhìn Snape khó được bày ra khả năng biến hình tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng lẩm bẩm. Trừ bỏ có chút kinh ngạc, một nguyên nhân khác khiến cậu nói thầm là cậu không nghĩ mình cần dùng đến lan can, cậu mới không dại dột lăn xuống giường. Nhưng trước mắt miệng lưỡi không thể kháng nghị điều này, Draco quyết định sau này khi ở một mình, cậu cần nghiêm túc huấn luyện nói chuyện, nó là chuyện cần ưu tiên nhất hiện nay.
Bất quá Snape không lý giải được phản ứng của Draco, đôi mắt ưng tiếp tục quét qua căn phòng, cẩn thận kiểm tra còn có nơi nào có thể cải thiện. Snape quay đầu hỏi Draco, “Trò hy vọng có giá sách không? Trò có thể đọc sách.”
Draco sửng sốt rồi gật đầu.
Vì thế một ánh sáng qua đi, góc tường xuất hiện một loạt ngăn nhỏ, độ cao vừa lúc thích hợp với Draco.
“Sau đó ta sẽ lấy sách giáo khoa của trog đến, như vậy trò không cần lo lắng tiến độ học của mình.” Snape tựa hồ rất vừa lòng, “Cần thảm không? Trò có thể thử đi đường.”
Lần này Draco lập tức gật đầu.
Lại có ánh sáng xuất hiện, trong phòng trải thảm vàng nhạt mềm mại đồng thời Snape cũng biến giầy thành dép.
“Còn có yêu cầu gì không?” Snape tiếp tục nhìn.
Đầu Draco mềm mềm lại nhìn một vòng, thấy tủ quần áo thì giật nhẹ quần áo của mình.
Mà thẳng đến lúc này,Draco mới nhớ tới cúi đầu quan sát mình. Nhưng vừa thấy Draco đã khiếp sợ trừng mắt, màu hồng? Nơ bướm? Merlin? Đây là bộ quần áo từ đâu đến? Draco kéo quần áo trên người.
Snape nhẹ nhàng nắm tay Draco, “Đương nhiên, một tủ quần áo thích hợp, trò là Malfoy, ta sẽ đặt hàng mấy thứ thích hợp.”
“Nha nha.” Draco ngẩng đầu cảm kích cười.
Snape không thừa nhận nụ cười kia có chút ảnh hưởng đến mình, bọn họ di động đến phòng tắm tiếp tục cải tạo.
Tiếp theo, một bồn tắm nhỏ, một bồn cầu nhỏ, một bộ sữa tắm thích hợp làn da em bé, khăn mặt khăn tắm mới, còn có một con vịt màu vàng [đây là đồ chơi] được an trí trong phòng tắm sạch sẽ.
Sau khi làm xong thì đến bữa tối. Draco bắt đầu dụi mắt, cậu cảm thấy có chút mệt mỏi. Snape thấy thế gọi gia tinh đưa tới sữa thích hợp cho em bé, tính toán cho Draco ăn no rồi để cậu lên giường.
Nhưng vào lúc này,Snape đột nhiên biến sắc, cánh tay ôm Draco ẩn ẩn run lên.
Draco mới cảm giác không đúng thì thấy Snape vội vàng thả mình vào giường bọn họ vừa mới chuẩn bị tốt, cũng đem bình sữa để bên cạnh Draco.
Snape nghiêm túc, “Có thể tự mình?”
“Ngô?” Draco nghi hoặc nhíu mày. Làm sao vậy?
Snape nhíu mày như đang tại chịu đựng cái gì đó nhưng tay sờ đầu Draco vẫn rất ôn nhu, “Ta đột nhiên nhớ tới ta còn chuyện cần là,, giờ phải lập tức đi, trò có thể một mình chứ?”
Draco kinh ngạc nhìn Snape rồi gật gật đầu.
Snape đột nhiên không thích hợp, rõ ràng một giây trước vẻ mặt còn thoải mái, là có chuyện gì phát sinh sao? Draco vươn tay kéo tay áo Snape, quan tâm hỏi, “Táp táp?” Làm sao vậy?
Này lại khiến Snape có chút hiểu lầm Draco. Một em bé sầu lo ở trong mắt người trưởng thành bình thường sẽ bị phóng đại,Snape chưa từng ứng phó nên đương nhiên tưởng rằng Draco sợ hãi. Lấy loại thân thể này, dù sao là không tiện.
Trên mặt Snape xuất hiện giãy dụa, cuối cùng hắn nhanh chóng nói,“Xem ra ta phải tìm người. Ta không xác định bao lâu là trở về, có lẽ là sáng mai, thậm chí là chiều mai.”
Mà dự định khiến Snape thấy lo âu cũng chỉ có Chúa tể hắc ám triệu hồi.
Bởi vì chỉ cần đến quá muộn, Chúa tể hắc ám vì bày ra quyền khống chế tuyệt đối sẽ vui lòng cho tùy tùng mấy Curcio. Mà Chúa tể hắc ám triệu hồi cũng bình thường không suy xét thời gian, nếu đụng phải cuối tuần,Snape vốn không có lý do lên lớp để thoát khỏi tụ hội âm u tà ác đó.
Mà không khéo là Snape nhớ hiện tại vừa lúc là thứ sáu. Có lẽ hai ngày nghỉ hắn đều lãng phí ở cạnh Chúa tể hắc ám, nịnh hót lực lượng dần hồi phục và bị bắt buộc xem xét lực lượng đó.
Vì thế Snape nhanh chóng đi vào bàn, viết tờ giấy gọi cú.
Trong lúc Draco vẫn sầu lo nhìn cha đỡ đầu của mình, sắc mặt Snape không tốt, tựa hồ chảy mồ hôi.
“Se.” Draco lại lo lắng hỏi.
Snape lại sờ sờ đầu Draco, nhanh chóng nói, “Ta xin lỗi, ta không có cách nào đợi người đến, hiện tại ta phải rời đi, nơi này sẽ không có ai khác tiến vào trừ bỏ người ta gọi đến, có thể yên tâm, có chuyện gì để cho cậu ta làm biết không?”
Draco gật đầu, cố gắng biểu đạt, “Đan Se…ok?” Nhưng Sev có sao không?
Lần này Snape tựa hồ nghe hiểu. Giọng nói non nớt khiến Snape nhịn không được xoa nhẹ đầu Draco, ngắn gọn nói, “Ta rất tốt nhưng ta cần phải đi.”
“Ác.”Draco lại gật đầu, tiếp theo vỗ vỗ ngực, lắc lắc tay, “Bài.”
Ý là cậu rất tốt, không cần lo lắng.
Snape lại nhìn Draco nhu thuận rồi quyết đoán đi vào lò sưởi. Trong nháy mắt, Snape nghĩ đến Lucius vất vả hơn mình tưởng tượng bởi vì anh ta có thể nghiêm khắc với Draco.
10 phút sau, cửa hầm Snape tại một tiếng mật ngữ sau lẳng lặng mở ra.
Harry đi qua phòng khách, tại cửa phòng ngủ thấy được một cái đứa bé tóc vàng kim đang cố gắng muốn trèo qua lan can giường, đang lung lay sắp ngã.