Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược – Chương 45: Phiên ngoại 4
Snape cầm tấm da dê tinh xảo trong tay, là luận văn độc dược anh đưa ra, được huân chương Merlin học thuật tối cao, mà năm sau có một yến hội chính thức, người được thưởng cần phải tham dự, cũng chuẩn bị tốt lời phát biểu.
Mặc dù tin tức này tốt hơn những gì mình ban đầu đánh giá nhưng Snape cũng không chú ý nhiều đến nó. Tầm mắt anh chuyển qua cái đồng hồ cổ lão trên tường, kim đồng hồ lúc này chỉ 22h, quả lắc lay động giống như tâm tình hiện tại của anh.
Vừa rồi Draco liên lạc, kích động báo mình đã tìm và trị được cho Bạch kì mã con, đêm nay Draco và Harry sẽ ở sơn động nghỉ ngơi một đêm, ngày mai về tòa thành Hogwarts, hết thảy bình an. Snape nhíu mày, muốn mở miệng hỏi vì sao không lập tức trở về nhưng Draco lại đóng liên lạc giống như đang trốn tránh cái gì đó. Snape bất đắc dĩ nghĩ, quả nhiên Draco bị Potter mang xấu, lúc trước Draco cũng không dám vô lễ chấm dứt đối thoại như vậy, nhưng lại có chút tùy hứng, càng giống cách ứng xử của một thiếu niên 15 tuổi với cha mình, Snape quyết định mình có thể dung túng điều này. Dù sao ngày đầu tiên Draco liên lạc, hai vị ba ba hỏi rất nhiều, có thể xác định bọn họ ở chỗ nào, là nơi đủ an toàn.
Mất mấy phút suy tư về đứa con bốc đồng, Snape nhịn không được lại liếc đồng hồ, cuối cùng anh buông tha thở dài, bỏ tấm da dê trong tay xuống bắt đầu thu dọn.
Anh quyết định đêm nay đi trang viên Malfoy một chuyến.
Ba ngày trước, cũng chính là ngày Draco xuất phát, Snape và Lucius có một tiến triển mà Snape không biết nên định nghĩa như thế nào. Bọn họ lăn lên giường, dưới sự dụ dỗ nhiệt tình như lửa nóng của Lucius.
Ngày đó Lucius hôn khiến đầu anh choáng váng, đôi tay chủ động sờ vào áo sơmi làm anh thở dốc, khi Lucius khàn khàn mở miệng nói, “Đến phòng ngủ đi.”, Snape không cự tuyệt, cũng không dại dột hỏi vì sao. Anh sớm đã có dự cảm, sau khi bọn họ quyết định kết hôn, anh sẽ cung cấp mọi thứ Lucius muốn, vô luận là cái gì. Về phần nguyên nhân, Lucius sẽ không để ý, nhưng Snape biết chính mình, có một bộ phận là áy náy.
Kỳ thật Snape đã quên buổi tối mười mấy năm trước của mình và Lucius.
Khi đó tim anh còn ở trên người Lily, lúc ấy Lily kết hôn và tử vong, những chuyện liên tiếp xảy ra khiến anh không có tâm tư bắt ký ức đêm đó không buông.
Vì thế sau khi biết thân thế của Draco, cảm thụ trong lòng Snape về Lucius phức tạp. Vì buổi đêm còn không lưu lại trong trí nhớ, Lucius vất vả giấu diếm hết thảy mà nuôi dưỡng Draco hơn mười năm, mặc dù lý trí biết Lucius không cần, Snape trừ bỏ cảm kích, như trước vẫn cảm thấy thua thiệt Lucius.
Sau đó bọn họ kết hôn.
Cho dù đó là vì Draco, nhưng Snape là người có quan niệm truyền thống, thêm anh sẽ không nói rõ với ai, hướng tới một gia đình, Snape biết mình sẽ cố gắng bảo vệ phần ràng buộc này. Anh từng nói với Lucius, đó cũng không phải là hứa hẹn với Lucius mà là với chính mình.
Hôn sau, ở trang viên Malfoy có một thư phòng và phòng độc dược chuyên dụng của anh, thậm chí một thư viện độc dược. Về phần phòng ngủ, Snape biết Lucius vì không để Draco nghi hoặc, để bọn họ ngủ cùng nhau.
Trong năm học, đương nhiên Snape ở lại trường, nghỉ dài hạn nếu ngủ cùng phòng với Lucius thì cũng không cần lo lắng, chủ phòng ngủ của trang viên Malfoy đầy đủ xa hoa rộng mở, anh có thể tìm một góc biến ra một cái giường, không tính là phức tạp. Sau hôn lễ, cũng chính là sau cuộc chiến kia,Snape vẫn tuân thủ nguyên tắc trên.
Cho nên Snape chưa từng nghĩ tới sẽ đạt tới tầng quan hiện tại hệ.
Ngày Draco xuất phát, anh hôn Lucius, là vì cô đơn trên mặt Lucius.
Snape có thể hiểu tình yêu của Lucius với Draco. Anh mới chỉ làm cha mấy tuần mà đã hy vọng Draco vĩnh viễn không cần lớn lên, vĩnh viễn như vậy ở trước mắt mình. Huống chi Lucius đã có mười mấy năm trân trọng.
Là một người cha, mọi chuyện Lucius làm vì Draco đều khiến Snape xúc động. Càng vi diệu là khi Lucius chăm sóc Draco,Snape lại có ảo giác, thật giống như là một bộ phận cũng là đối với mình.
Draco là con của bọn họ. Draco sống hạnh phúc bọn họ cũng vui. Không thể đánh vỡ liên hệ cùng logic khiến Snape nhịn không được tự mình đa tình. Vì thế khi thất lạc Lucius vì con trai độc lập, Snape đã muốn nhắc nhở anh, còn có ta ở bên cạnh.
Cứ như vậy, cảm kích, xúc động, áy náy, ràng buộc vô danh, giờ phút kia hòa nhập vào nhau.
Snape hôn lên môi Lucius, cũng cho ra kết luận.
Mình sẽ cung cấp mọi thứ Lucius cần, chỉ cần Lucius muốn.
Mà hôm nay là buổi tối thứ tư.
Snape bóp chặt lá thư, tâm phiền ý loạn, chính mình nên ở đâu cho qua đêm này.
Là trang viên Malfoy? Hay là giống tiền mấy tuần ở Hogwarts?
Cùng Lucius qua một đêm đó, sáng sớm hôm sau Lucius sốt nhẹ. Cho nên hôm sau Snape dùng lò sưởi về trang viên thăm Lucius, mà nhiệt độ cơ thể của Lucius lại vẫn hơi cao, tự nhiên Snape ở lại chăm sóc. Đó là buổi tối thứ hai.
Buổi tối thứ ba, Snape nói cho mình, mình có nghĩa vụ về đó xác nhận Lucius đã hoàn toàn khỏe lại. Đêm đó chấm dứt phê chữa luận văn trong tay, Snape về trang viên Malfoy vào 10h tối. Anh đã đấu tranh với chính mình, bởi vì buổi sáng khi đi, nhiệt độ cơ thể của Lucius đã bình thường. Nhưng cuối cùng Snape quyết định, nếu Lucius đã đi vào giấc ngủ, anh chỉ đi xem trán Lucius. Nếu là chưa ngủ, mình nên hỏi Lucius hôm nay thấy thế nào. Điều đó sẽ không quấy rầy Lucius.
Chỉ là khi Snape một bước tiến vào chủ phòng ngủ thì anh thấy Lucius đã mặc áo ngủ tơ lụa nằm tựa ở đầu giường, quyển sách cầm trong tay đọc dưới ánh sáng mờ ảo.
Snape hô hấp ngừng lại một chút, ngọn đèn mờ nhạt làm tăng thêm một lớp ấm áp trên người Lucius, mà bóng đáng đó như là đang đợi ai, lại giống chỉ là đọc chút sách trước khi ngủ. Snape chần chừ bước tới hỏi Lucius ngày hôm nay, Lucius thản nhiên trả lời rồi cất sách chuẩn bị đi ngủ. Điều này làm cho Snape sững sờ tại chỗ, không xác định chính mình có nên lập tức chào không, hay là, giống hai tối trước, thay áo ngủ ở lại…
Lơ đãng, Snape thoáng nhìn thấy áo ngủ của mình ở đầu giường. Snape không thể phán đoán đây là gia tinh chuẩn bị hay là Lucius cố ý cho gia tinh chuẩn bị… Lúc này trên giường truyền đến một chút động tĩnh, giống như là Lucius xoay người.
Không biết vì sao Snape quyết định, mình nên ở lại… Mình cũng muốn ở lại.
Mà hôm nay là buổi tối thứ tư.
Snape giãy dụa ở văn phòng, như trước trở lại chủ phòng ngủ ở trang viên Malfoy.
Vừa chuyển đạt nội dung Draco hôm nay liên lạc, Snape nhìn như tự nhiên thay áo ngủ, nằm lên giường lớn. Kỳ thật dáng ngủ của anh và Lucius đều rất tốt, hai tối trước cùng ngủ trên một giường đều không có chuyện gì xảy ra, không phát sinh ai chiếm vị trí hoặc là chăn ai.
Mà Lucius sớm trèo lên giường lúc này xoay người lấy một lọ độc dược uống.
Snape thấy thế nhíu mày hỏi, “Anh vẫn cảm thấy không thoải mái?” Nói xong Snape sờ sờ trán Lucius.
Lucius không tránh, nhìn Snape nói, “Chỉ là thuốc tránh thai.”
Snape cứng đờ, đột nhiên có chút vô thố.
Cùng lúc, Lucius tắt đèn, cả căn phòng tối đen.
Chấn động truyền đến khiến Snape biết Lucius xoay người. Cho nên chính mình cũng nên tự nhiên chút không, giống như hai ngày trước… Mà thuốc tránh thai… Đột nhiên trong đầu Snape chợt lóe cái gì đó, trong bóng đêm anh mở miệng, “Không phải cái kia cần uống trong vòng 24 giờ sao?”
“Dự bị mà thôi.” Lucius lẳng lặng đáp.
Snape ngừng hô hấp, nhịn không được bật đèn nhìn Lucius đã trùm chăn lên người, lúc này Lucius cũng nhìn anh giống như đang nghi vấn.
Mà nam nhân tóc vàng thoải mái nằm, biểu tình lười nhác khiến Snape như trước không đọc được tâm tư của anh. Nhưng tim Snape lại đập nhanh hơn, anh chậm rãi cúi xuống khẽ hôn đôi môi mềm mại của Lucius, thấp giọng nói, “Em mới khôi phục…”
Lucius một tay nắm cằm Snape, hơi há miệng giống như muốn Snape chủ động in lại cái hôn thứ hai, thứ ba. Snape làm theo trực giác, giống như bị thôi miên.
Khi thân mật hôn nhau, Lucius nhắm mắt lại mệnh lệnh, “Tắt đèn.”
Vì thế căn phòng tối sầm lại, Snape lại ngã xuống người Lucius.
Lần này anh vẫn đầu váng mắt hoa, nhưng anh thề sẽ dùng tới tất cả ôn nhu cùng đau lòng, chăm sóc Lucius.
Snape không biết đây là không phải yêu, chỉ biết là Lucius khiến lòng anh nóng lên.
Sáng sớm hôm sau, Snape cảm thụ da thịt ấm áp của Lucius mà tỉnh lại.
Bọn họ không mặc gì, tay chân quấn quanh, sau khi kích tình rút đi, có sự thân mật và ấm áp khác.
Snape hơi lui ra phía sau sờ trán Lucius xem Lucius có bị sao không.
Mà Lucius nhíu mày, lông mi thật dài rung động, anh sắp tỉnh lại.
Chỉ là lần này Snape không động đậy, thậm chí ôm thân thể ấm áp trong lòng mình càng chặt hơn, chờ đợi cặp mắt lam xám đạm mạc kia hồi phục sự sắc bén.
Lucius chớp mắt vài lần, Snape im lặng chờ đợi, rốt cục anh cũng nhìn rõ hình ảnh trước mắt. Tiếp theo Lucius cúi đầu, không ngờ anh lại cọ cọ hai má Snape, giống như đang tính tìm vị trí thoải mái.
Snape điều chỉnh vị trí cho Lucius gối lên cánh tay mình, mà bàn tay kia để ở trên lưng Lucius, thong thả mà mềm nhẹ xoa, anh muốn cơ thịt nơi đó thả lỏng.
Lucius nhắm mắt, giọng mũi dày đặc nói, “Mấy giờ?”
Snape quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, anh không muốn dùng tay huy động đũa phép.
“7h20’.”
“8h gọi tôi.” Lucius nói nhỏ dần.
Snape hôn tóc Lucius khẽ ừ một tiếng.
Tiếp theo hơi thở Lucius lại nhẹ nhàng chậm chạp, vững vàng.
Mà Snape nghĩ, như vậy là đủ rồi.
Giữa bọn họ không cần nói cái gì.
Thẳng đến cuối sinh mệnh, sẽ hiểu được.