[Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược

Chương 3


Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược – Chương 3

Ảnh hưởng của độc dược

Khi Draco mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là chăn đệm có chút thô ráp, không giống chăn lụa mềm mại trên giường mình, khiến mặt cậu có chút không thoải mái.

Draco nhíu mày, quay đầu mới phát hiện mình đang nghiêng người. Xoay cổ ngủ không phải tư thế đúng, cậu quyết định điều chỉnh lại thì phát hiện toàn thân mềm nhũn, ngay cả khí lực quay người cũng không có.

Điều này làm cho Draco càng thanh tỉnh chút, lại thử đứng dậy, phát hiện chăn trên người rất nặng mà đệm mềm mãi khiến cậu lún sâu vào, tựa như bị chôn trong chăn cự đại, trong khoảng thời gian ngắn không tránh thoát được!?

Ngô, sao lại thế này……?

Draco mơ hồ nhắm mắt, quyết định nghỉ ngơi trước. Tại sáng sớm nào đó như ngày đấu Quidditch, sau khi tỉnh ngủ toàn thân bủn rủn cũng có, chẳng qua, cậu chưa từng cảm thụ vô lực giống hôm nay thật giống như mất hết khí lực không chỉ huy được các cơ……Draco ngẩn ngơ, muốn hồi tưởng một lần thanh tỉnh cuối cùng, trong óc lại trống rỗng.

Lúc này, tiếng khắc khẩu càng lúc càng lớn, theo Draco tầm mắt thấy rèm che màu trắng. Rèm màu trắng? Thấy thế nào có chút giống bệnh thất? Draco nghi hoặc.

“….. Nghỉ học! Tôi kiên trì…… Dược liệu rất nguy hiểm…… Cái tên ngu xuẩn điếc ko sợ súng..”

“A, Weasley đương nhiên là sai, không thể nghi ngờ, nhưng…… không phải cố ý, tôi sẽ xử phạt hợp lý, tôi cam đoan……」

“Tôi hy vọng lần này sẽ hợp lý! Nếu cụ vẫn như cũ…… Tôi sẽ…… Lần này tôi sẽ không thoái nhượng!”

“Bình tĩnh,Severus, tôi phải nói thầy rất phẫn nộ, chúng ta cần chờ ……Draco tỉnh đã, thành phần độc dược……」

“…. Tôi đã lấy dược còn sót lại…… Nhưng bên trong hỗn hợp rất nhiều…… Cái tên ngu xuẩn kia căn bản không nhớ rõ mình ném……”

“…. hiệu lực…… ảnh hưởng gì?”

“…..Trước khi phân tích xong…… Tôi không thể khẳng định…..”

Draco lập tức nhận ra đây là giọng Snape và Dumbledore, hơn nữa, khi nghe đến từ độc dược, ký ức tựa như bị ấn vào nút mở, toàn bộ tỉnh lại.


Đúng, độc dược!! Độc dược thất bại trong vạc!!

Mình giống như, hẳn là bị độc dược phun vào!?

Tiếp theo, Draco hoàn toàn tỉnh lại, biết này cũng không phải là bình thường.

Draco lập tức vặn vẹo ra sức muốn xác nhận trạng huống thân thể của mình. Mà toàn thân vô lực đã khiến cậu kinh ngạc, đem lực chú ý tới những chỗ tầm mắt có thể thấy,…… Đó là một cánh tay ngắn ngủn trắng mập mạp, đầu ngón tay ngắn nhỏ tựa như món đồ chơi sắp hàng, mu bàn tay còn có thịt giống như một đứa bé!?

Draco mở lớn mắt, phe phẩy cánh tay như là của mình lại không phải là của mình.

Draco thử nắm năm ngón tay, hoảng sợ nhìn năm ngón ngốc ngốc năm lại, khẽ gọi ra tiếng.

“Nha ha!!?” Tay của tôi?

!?

“Hạt y —!? Tra a –!?” Giọng nói!? Sao lại thế này!?

Draco sắc mặt đại biến, muốn nói lại phát hiện cơ miệng cũng không thể khống chế, thậm chí còn có chút ẩm ướt, mình không phải chảy nước miếng! Draco càng kinh hoảng giãy dụa.

“Hoa yên!!” Khốn kiếp!!

“Thất ca ox %!” Đừng đùa chứ!?

Tiếp theo, rèm “xoát” một tiếng bị kéo ra. Xuất hiện khuôn mặt sầu lo của Snape, hắn đi nhanh tới cúi người quay Draco trong chăn nghịch vất vả lại “Draco?? Cảm thấy thế nào?”

“Sa–!! bát ha —!?” Snape!! Giúp con!?

Draco hoảng sợ nhìn cha đỡ đầu của mình phát hiện cha dị thường cao lớn. Đôi mắt xanh xám trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa lớn vừa hoảng sợ, hốc mắt còn có chút nước, giống như là sắp khóc.


Snape không nói gì ôm lấy Draco mà điều đó khiến Draco có thể cúi đầu thấy rõ thân thể của mình. Chỉ thấy một đôi chân nhỏ bé đá đá trong không trung, thước tấc giống tay cậu, Draco bi thảm rên rỉ trong lòng.

Snape cho Draco ngồi ở cánh tay mình, tầm mắt đối mắt với mình. “Thử nói chuyện, Draco đừng sợ. Độc dược hẳn là chỉ là khiến tuổi thân thể con thoái hóa, mặc dù bên trong có thêm dược liệu nhưng cũng không ảnh hưởng cái khác, mà chúng ta cần biết trạng huống của con, hiện tại con thấy thế nào?”

“Khoa Se…..” Nhưng Snape……

Draco lại cố gắng nói, trạng huống so với vừa rồi tốt hơn một ít, cậu vẫn cảm thấy vô lực khống chế toàn thân bao gồm miệng đầu lưỡi, “Hạt ha…… Phốc, phốc” cuối cùng thất bại bắt lấy cổ áo Snape lắc đầu.

“Không được?” Snape nghiêm khắc nhíu mày, bàn tay lớn nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Draco lắc giống như sắp rơi xuống, “Đừng nóng vội, cho chúng ta xác nhận rõ ràng, con nghe hiểu được những gì ta nói thì gật đầu, không nghe hiểu thì lắc đầu.”

Draco khẩn trương gật gật đầu.

“Hôm nay xảy ra chuyện ở lớp độc dược, con còn nhớ rõ?” gật đầu.

“Rất tốt. Đầu choáng?” Lắc đầu.

“Buồn nôn?” Lắc đầu.

“Có đau chỗ nào không?” Lại lắc đầu.

“Ta là cha đỡ đầu của con?”

Draco mới dùng lực lắc đầu lại khẩn trương gật đầu nhưng cổ nhỏ theo không kịp, toàn bộ đầu lại bởi vậy ngả ra sau, thân thể mất đi trọng tâm lại sắp ngã về phía sau. May mắn Snape nhanh nhẹn đỡ Draco đẩy trở về nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Draco lại xuất hiện càng nhiều kinh hách, mắt trừng lớn truyền đạt bất an rất rõ ràng.

Điều đó khiến Snape có chút mềm mại, hắn chưa từng chăm sóc trẻ nhỏ, hắn trực giác ôm chặt khiến Draco mềm mềm bé bé dựa vào ngực mình, tay vỗ vỗ lưng hiện tại chỉ có một bàn tay, “Được rồi, đừng lo lắng, ta sẽ tìm ra giải dược, vô luận như thế nào.”


Mà Draco quả thật cần một chỗ dựa chắc chắn về cả tâm hồn và thân thể, cậu tự nhiên ôm lấy cổ Snape. Mặc dù bọn họ lúc trước chưa từng thân cận như vậy nhưng Snape lúc này là người Draco có thể tín nhiệm nhất. Nghe cam đoan như vậy, Draco sầu lo hạ thấp, miễn cưỡng khiến mình trấn định nói, “…..k[ok].”

Lúc này Dumbledore cũng lại gần, cẩn thận chăm chú nhìn Draco ở cánh tay Snape.

Mà Draco như là một cậu bé mới sáu bảy tháng, cổ mềm mềm, đầu to to, tóc vàng thưa thớt, toàn thân trắng trắng mềm mềm lại béo béo, trừ bỏ mắt có chút kinh hoảng, hai má ngược lại khỏe mạnh đỏ bừng, thêm Pomfrey vừa rồi còn giúp Draco thay quần áo màu phấn hồng của trẻ em, không biết bà ấy lấy từ đâu ra, còn có nơ bướm xinh đẹp, người thừa kế Malfoy gia 15 tuổi, thoạt nhìn hoàn toàn giống em bé “Khỏe mạnh bình thường”. Nha, rất tốt.

Dumbledore coi như khoái trá sờ sờ râu, cười tủm tỉm nói, “Như vậy, cuối cùng là trong cái rủi có cái may. Draco nghe hiểu được những gì chúng ta nói tỏ vẻ ký ức cùng trí lực của Draco cũng không có có sai lầm, trạng huống đơn giản hơn rất nhiều, tôi vừa thông tri cho Pomfrey, sau đó cô ấy sẽ đến đây kiểm tra cho Draco, thầy thả lỏng được rồi, Severu……」

“Đừng tưởng rằng như vậy có thể cho hai cái ngu xuẩn kia tránh được trừng phạt!” Snape không chút khách khí đánh gãy, “Dumbledore, tôi cường điệu, Weasley loạn ném một số thứ vào vạc Draco khiến chế tác giải dược càng thêm khó khăn cùng không xác định! Huống chi chúng ta còn không thể xác nhận có tác dụng phụ khác lưu lại trên người Draco hay không, này phải trải qua ít nhất vài tuần quan sát!”

“Đúng vậy, đương nhiên, bọn họ sẽ phải bị phạt.” Giọng Dumbledore tràn ngập trấn an, “Không cần thầy nhắc nhở ngài Malfoy khẳng định cũng sẽ truy cứu, chúng ta tất yếu đưa ra……, ân, như thầy nói, công đạo hợp lý. Chỉ là sẽ cần xác định toàn bộ trạng huống, bao gồm trạng huống của Draco cùng với chuyện ngoài ý muốn phát sinh, mới có thể thích hợp xử trí, không phải sao?”

Sắc mặt Snape trầm xuống vì Dumbledore nói nghe như vẫn thiên hướng Gryffindor ông vẫn trân trọng. Snape mới định phản bác Draco lại giãy dụa ngẩng đầu, kéo kéo cổ áo Snape, vẻ mặt nôn nóng, “Papa? Cha, hạt…!?”

Snape nhíu mày, “Papa?…… Con muốn hỏi cha con?”

Draco gật đầu, chỉ chỉ vào mình, “Hạt hạt, hạt!?”

Cha nói cho papa chưa!? Cha đã nói sao!?

“…. Không, ta còn không nói cho Lucius, nếu con muốn hỏi vậy. Dumbledore kiên trì chờ con thanh tỉnh rồi mới nói cho anh ấy trạng huống của con.” Snape khẩu khí không tốt trả lời.

Dumbledore ôn hòa bổ sung, “ Úc, đây là vì dự phòng bởi vì quá độ sầu lo làm ra những hành vi vượt qua lý tính. Đối với một gia trưởng vô cùng yêu thương con mình mà nói, thi thố này không thể không áp dụng, hy vọng trò có thể lý giải Draco. Đương nhiên đó chỉ là tạm thời, chờ Pomfrey lại đây xác nhận trạng huống khỏe mạnh của trò sau, Severus sẽ viết thư cho ngài Malfoy.”

“Phốc ô ———.”

Nhưng Dumbledore còn chưa nói xong Draco đã kêu lên.

Draco nôn nóng nhìn Dumbledore rồi lại nhìn Snape, mãnh liệt lắc đầu cùng bàn tay bé nhỏ của mình, “Phốc!Papa, không —–!” Một ít từ đơn giản bị Draco nói vài lần sau, tựa hồ tương đối rõ ràng chút.

Snape cau mày đoán, “Con không muốn cho Lucius biết?”

Hy vọng sáng lên trong mắt Draco, cậu dùng lực gật đầu. Snape lại lãnh khốc nói: “Không có khả năng, đây là một sự cố nghiêm trọng, Lucius cần lý giải trạng huống của con.”


Draco kéo cổ áo Snape, “Không không!! Không!!” Cậu cố gắng khẩn cầu.

Snape nhíu mày, “Vì sao?”

“Con…… Ngoại [xấu],papa……, tức [tức giận]! Không! Không không!”

Draco nôn nóng muốn biểu đạt lại thất bại chỉ có thể phát ra vài chữ.

Mà lý do Draco cực lực phản đối là vì lá thư của Lucius. Nếu bọn họ nói cho ba, ba khẳng định cũng sẽ biết mình sai lầm trước. Nhưng cậu mới bị ba ghét bỏ học không tốt, là người thừa kế không đủ tư cách, thậm chí không có tư cách về nhà, cậu không thể cho ba biết mình càng không xong.

Cậu còn muốn cố gắng, cậu còn cơ hội cho nên cậu không thể cho ba biết, ba nếu nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này của mình, nó sẽ hủy hết tất cả khả năng! Mà vừa nghĩ đến có khả năng bị ba vứt bỏ, nước mắt nôn nóng lại từ mắt Draco rơi ra.

Snape không đoán trước được, hắn kinh ngạc nhìn nước mắt, nâng tay lau chúng. “Vì sao khóc?”

“Ô ô, Se……, không,” Khuôn mặt nhỏ nhắn Draco khẩn cầu, “…. Thu [cầu] cha?”

Snape có chút dao động, cũng nhớ lại thứ mình tựa hồ chưa trải qua.

Khi Lucius mang Draco sinh ra ở nước ngoài đến trước mặt mình thỉnh cầu mình làm cha đỡ đầu của Draco, khi đó Draco đã bảy tuổi, là Malfoy có lễ phép. Draco ở trước mặt hắn chưa bao giờ quá mềm mại bất lực như vậy.

Tại Snape trừng và Draco hai mắt đẫm lệ giằng co thì truyền đến tiếng mở cửa.

Snape cùng Dumbledore quay đầu thì thấy Pomfrey đi vào. Bà tới kiểm tra cho Draco. Mà phía sau là đầu sỏ, RonWeasley và HarryPotter.

Snape sắc mặt trầm xuống.

Nam hài tóc đỏ nhất thời có chút nao núng nhưng nam hài tóc đen lại không để ý ánh mắt giết người của Snape.

Bởi vì tầm mắt Harry lập tức liền bị cậu bé tóc vàng ở cánh tay Snape hấp dẫn.

Draco cũng phát hiện tầm mắt của Harry bất quá cậu nhớ tới mình khóc đỏ mắt cùng với bộ dáng ngu ngốc của mình, trực giác, cậu vùi đầu trốn vào trong lòng Snape.

Lúc này đáy mắt Harry lại chợt lóe ánh đỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.