Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược – Chương 16
Ron xin lỗi
“Người hầu?” Harry lặp lại, đồng thời cảm thấy thú vị cùng với tức giận, nó truyền lại bất mãn nhưng sự mềm mại ở cánh tay khiến Harry có thể dễ dàng dụi tắt tức giận.
Lúc này Malfoy cũng nhìn Harry, mắt to hiện ra cảnh cáo. Cái miệng nhỏ vô thanh nói chú ngữ, nhắc nhở Harry chú ngữ kia tồn tại.
Harry nhướn mày, tiến hành tầm mắt câu thông với Draco.
Hiện tại trên mặt Malfoy đã không còn thoải mái sinh động như khi chỉ có hai người bọn họ, biểu tình trên khuôn mặt giống như Malfoy bản thiếu niên. Harry tưởng rằng mấy ngày nay tiếp xúc Malfoy bởi vì là trẻ con nên tương đối thuận mắt, nhưng chân chính nguyên nhân kỳ thật là Slytherin đều thích loại diễn xuất trong ngoài không đồng nhất?
Giống như là… Hiện tại nhìn kiêu căng cường thế nhưng ngầm ánh mắt tỏa sáng nhìn nước táo?
Lại như miệng tuyên bố mình là người hầu của cậu ta nhưng lại chưa từng vận dụng quá lời thề bất khả bội.
Nhớ tới vậy, tâm tình Harry đột nhiên lại biến thành vui vẻ.
Cuối cùng một chút bất mãn tiêu tán, cậu lại muốn cắn Malfoy.
Vì thế Harry đứng đắn gật đầu, “Ngài quên nói, là người hầu trung thành nhất, chủ nhân thân ái.”
Đương nhiên, tầm mắt cảnh cáo của Malfoy lập tức chuyển thành cổ quái.
Nott kinh nghi bất định nhìn hai người từng là đối thủ một mất một còn.
Harry hảo tâm giải thích, “Không cần nghi ngờ, chuyện này là công của giáo sư Snape. Giáo sư đã dùng mọi phương pháp, rất tàn nhẫn, rất tà ác, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng, để bảo đảm sự trung thành của tôi. Cho nên, đúng vậy, hiện tại tôi là người hầu trung thành của Malfoy.”
Cậu bé chuyển thành không tán đồng, vươn tay kéo lỗ tai Harry.
Harry nhún nhún vai, “Đương nhiên giáo sư Snape tuyệt đối không thể bị chửi bới.” mới là lạ, “Ta chỉ là tuyên dương giáo sư cường đại cùng sâu không lường được, chủ nhân của ta, không có bất cứ ý tứ bất kính nào.”
Draco trợn trắng mắt, quay sang nhìn bọn họ, bất quá lại hô.
“Vince [Vincent], Grey[Gregory].”
Nghe thấy tên mình, hai tên to con phía sau Nott lướt qua Nott đi đến bên cạnh Draco. Như vậy vô tình chiêu cáo phục tùng Draco. Cho nên địa vị đầu lĩnh Nott mới xây dựng nháy mắt bị tan rã, sắc mặt Nott càng khó xem.
Draco công đạo, “Sự cố, đừng nói, cha ta.”
Vincent và Gregory đồng thời mê võng chớp mắt mấy cái. Harry phiên dịch, “Ý của Malfoy là cậu ta không muốn ngài Malfoy lo lắng, muốn hai người đừng nói ra.”
Thấy Draco gật đầu, hai người gãi đầu đồng ý, “Được, chúng tôi sẽ không nhắc tới chuyện này.”
“Đầu giường, kẹo, các ngươi lấy.” Draco tiếp tục phân phó.
Harry nghĩ nghĩ, “Làm như thưởng, đầu có kẹo thưởng cho các ngươi.”
Draco nhịn không được trừng Harry, ý của cậu là đường hoàng mà kín đáo thu lấy nhân tâm nhưng lại bị hắn giải thích thẳng thừng thô tục như vậy, Draco trừng rõ ràng là không đồng ý với cách nói đó bất quá chỉ đổi lấy Harry tự đắc cười.
Hai người to con không để ý này, còn vui vẻ hỏi, “Thật sự? Toàn bộ?” Bọn họ mơ ước kẹo của Draco đã lâu.
“Ác, không.” Harry càng nói càng thuận, “Hai người còn phải lưu một chút cho ta, hiện tại ta cũng là một người dưới trướng Malfoy.”
“Được rồi. Nhưng chỉ có một phần tư, còn lại là của chúng ta.” Vincent nhịn đau nói, “Cậu mới tới.”
Nghe vậy Draco nhịn không được lại trừng Harry, tưởng rằng Harry còn muốn qua cái này giễu cợt địa vị người hầu của Vincent và Gregory, lúc trước Weasley luôn công kích điểm ấy, nói chính mình không có bạn chân chính.
Nhưng trên thực tế Harry nói như vậy lại là kéo Vincent và Gregory cùng chính mình vào một khối.
Điều đó sẽ khiến Harry ở cạnh Malfoy như trước có được liên hệ với Slytherin, gián tiếp có nhất định giúp ích cho Malfoy củng cố địa vị. Mà thao tác rất nhỏ như thế có thể nói là giống như Slytherin, Harry hoàn thành rất tự nhiên, thậm chí Draco cũng không thể phát hiện.
Cuối cùng Nott hoàn toàn bị vứt sang một bên, ngay cả Vincent và Gregory đầu gỗ cũng vô pháp khống chế. Tự nhiên dã tâm Nott nghĩ ở trước Slytherin tuyên truyền và bảo đảm địa vị mới này bị đánh hoa rơi nước chảy, chỉ có thể vội vàng chấm dứt đối thoại trở lại chỗ ngồi.
Những Slytherin nhìn vậy cũng biết tỏ thái độ như thế nào.
Blaise và Pansy lại đây tìm Draco nói chuyện, hỏi một chút hiện trạng và có cần cái gì hỗ trợ không. Sau đó Pansy đồng ý hỗ trợ Draco sưu tập bài của Slytherin mà Blaise giúp Draco xin phép đội trưởng Quidditch, bảo dưỡng chổi của Draco, chổi bình thường một tuần cần bảo dưỡng một lần.
Trung gian, Harry ôm Malfoy ngồi trở lại chỗ ngồi, vẫn để Draco ở trên đùi mình khiến Draco giống vương tử nhận các học sinh ân cần thăm hỏi.
Mà nếu lấy góc độ khác đến thưởng thức biểu tình Malfoy mất thăng bằng, Harry cho rằng mình muốn cắn một cái là rất bình thường.
Khi Slytherin bái phỏng xong, Harry cầm ra một bình nhỏ, để ống hút bên miệng Draco, “Uống nước, cậu nên uống nhiều nước.”
Draco chớp mắt, thuận theo uống một ngụm rồi lại rùng mình một cái.
“Rất lạnh?” Harry xoay người.
Mặc dù hiện tại là mùa đông, phòng học có bùa ấm áp cũng không quá ấm để học sinh không buồn ngủ. Bởi vậy độ ấm này đối với trẻ con vẫn là quá lạnh.
Draco nhếch miệng không nhận đó là vấn đề lớn, còn muốn tiếp tục uống, ống hút lại bị dời đi. Harry làm nóng nước.
“Được rồi, hiện tại hẳn là không lạnh như vậy, tôi cho nóng thêm chút rồi.” Harry lại để ống hút bên cạnh miệng Draco.
Draco mở to mắt, “Vô trượng… Ma pháp?” (sử dụng pháp thuật không cần đũa phép)
“Cần tập trung, không phải quá quen thuộc.” Harry nói, “Thử độ ấm xem, tôi không cho quá nóng.”
Draco nhíu mày, cậu nhớ tới một cuốn sách có viết về “Vô trượng ma pháp”.
“Vô trượng ma pháp” là giấc mộng của nhiều Phù thủy theo đuổi suốt đời, mấy trăm năm cũng chỉ có vài vị Phù thủy ít ỏi có thể đạt thành, mặc dù được gọi là Phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ này Dumbledore cũng không làm được. Điều kiện làm được không rõ, có người cho rằng là ma lực cường đại đến trình độ nào đó sẽ tự nhiên học được, nhưng có Phù thủy kiên trì đây là thiên phú di truyền, không thể dựa vào cố gắng mà đạt được. Mà sở dĩ có nhiều thuyết là vì quá ít người làm được, không có người nào có thể đưa ra định luận.
Cho nên hiện tại cũng còn tồn tại viện nghiên cứu chuyên môn nghiên cứu vô trượng ma pháp do Ma Pháp Bộ chi phí. Nếu bọn họ biết Harry làm được thì khẳng định sẽ bắt người tới triệt để nghiên cứu, mặc kệ cậu ta có phải cứu thế chủ hay là vị thành niên.
“Sao làm…?” Draco có chút sững sờ.
Harry nhún vai, “Tôi không rõ lắm, ngẫu nhiên thử, có một ngày nó đột nhiên thành công.”
Draco nhìn Harry như là nhìn cự quái. Ngẫu nhiên thử?
“Người khác, biết?” Draco nhịn không được hỏi.
“Ron và Hermione biết.” Harry nói, “Lại uống thêm một chút.”
Draco đẩy ra nhíu mày, “Người khác, không thể, biết.”
Harry dừng lại, “Tôi biết, Mione đã nhắc nhở.”
Draco càng cổ quái trừng Harry, biểu tình trên mặt rõ ràng là vậy vừa mới là cái gì?
Harry nhân cơ hội nhét ống hút vào cái miệng nhỏ của Draco.
Draco tức giận lại trừng, bất quá vẫn ngoan ngoãn uống thêm một chút.
Lúc này một giọng nói chen vào, “Harry!”
Harry ngẩng đầu thì thấy Ron bất mãn và Hermione vẫn nhìn Draco.
“Hi, hai người cũng đến chào hỏi Malfoy?”
“Harry.” Giọng Ron giống như bị cái gì đó bóp, “Cậu …Snape lại làm cái gì!? Chẳng lẽ chú ngữ kia còn chưa đủ? Ông ấy quá đáng quá đấy!!” Bọn họ vừa rồi cũng chú ý Harry, vẫn đợi đến khi Slytherin đi hết rồi mới lại gần.
Nghe vậy Draco lập tức võ trang, phun ống hút há miệng muốn cãi nhau.
Harry rất quen thuộc hình thức này. Cậu véo hai má Draco, thừa dịp Draco kinh ngạc, nhanh chóng giải thích, “Đó chỉ là lý do, tốt hơn chuyện công khai chú ngữ kia.”
Draco kéo tay Harry ra, bất mãn quay đầu, “Cho nên, ngươi nói, Sev, nói bậy?” Cái này không quá Gryffindor.
“Nhưng tôi cho rằng giáo sư sẽ cao hứng.” Harry không cho là đúng, “Làm cho mọi học sinh sợ hãi là hứng thú của giáo sư, ngẫm lại buổi học độc dược đầu tiên đi, còn những buổi kế tiếp nữa, cậu không thấy rõ ràng?”
Draco hơi hoang mang, một lần nữa tự hỏi vì sao Harry sẽ dễ dàng phối hợp mình như thế.
Đồng dạng hoang mang còn có Ron.
Ron bất bình nói, “Một khi đã như vậy,Harry, cậu cũng không cần để Malfoy chiếm thời gian của cậu!Malfoy, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu tưởng lấy…”
Harry nói, “Ron, dừng lại, đây là quyết định của mình.”
“Mình hoài nghi điều đó,” Ron có chút tức giận, “Cậu vừa mới thừa nhận mình là một trong những người hầu của tên Malfoy ngu ngốc này!”
Sau khi chuyện đó xảy ra, Harry luôn thiên hướng Malfoy, chuyện đó không bình thường.
Draco lập tức nheo mắt, “Ngu ngốc, tốt hơn, ngươi.”」
“Nói giống như tôi sẽ để ý đánh giá của cậu vậy?” Ron hầm hừ.
Draco nói, “Ngươi, vĩnh viễn, ở, phía sau Harry.”
Những lời này giống như một quả bom khiến mặt Ron lập tức đỏ bừng.
Harry sửng sốt.
Mà Ron đương nhiên biết sự cố lần này là lỗi của mình. Nhưng Harry cùng mình nhận trách nhiệm, nhận sai hộ mình, thậm chí còn lập lời thề bất khả bội đáng sợ kia, tuy rằng cũng có mục đích khác, Ron tin tưởng nó vẫn là vì mình không cần bị xử phạt quá nặng. Mà sau, chân chính bôn ba vì Malfoy vẫn là Harry, chính cậu đầu sỏ gây nên quả thật giống như Malfoy nói, tránh ở phía sau Harry, không trả giá, không cố gắng.
Sau đó, còn có rất nhiều lần tranh chấp với Malfoy, Ron biết đại bộ phận là chính mình khơi mào nhưng hơn phân nửa, không biết tại sao tranh chấp liền chuyển tới Harry và Malfoy. Nếu bọn họ động thủ thì bị trừ điểm xử phạt, Ron nhân vật không bị người chú ý ngược lại thường bị xem nhẹ. Có lẽ cái nhìn của Malfoy là cậu tránh ở mặt sau Harry. Nhưng có người nghĩ tới bị xem nhẹ mới nan kham nhất?
Đây là chuyện Ron không muốn thừa nhận nhất, cũng là một trong những nguyên nhân năm trước cậu và Harry mâu thuẫn, hiện tại lại bị Malfoy nói như vậy.
“Tôi … Tôi không phải, tôi căn bản là…” Ron xấu hổ và giận dữ, mặt đều sắp thiêu cháy.
Harry giương mắt thấy tầm mắt phức tạp khó hiểu của Ron.
Bất quá Harry lý giải mỉm cười, lại lắc đầu, “Ron, mình đã xin lỗi Malfoy, mình nghĩ cậu cũng có thể, chuyện này chúng mình quả thật sai.”
Nghe vậy Ron càng phức tạp.
Mặc dù hiện tại, Harry như trước giúp cậu gánh trách nhiệm. Mà Harry kỳ thật không cần, bọn họ đều là đương sự, đều biết chân tướng.
Mà Harry nghĩa khí, không phải mình biểu hiện rất khó coi sao?
Chính mình có cái gì không cân bằng? Bởi vì sự thật như thế, mà tương lai, mình cũng muốn tiếp tục như thế?
Nghĩ đến đây, Ron hít một hơi sâu, đột nhiên trừng Malfoy, cứng ngắc nói, “Tôi xin lỗi, Malfoy. Tôi không phải cố ý làm đổ độc dược, tôi… Tôi cũng xin lỗi vì những gì mình nói ngày đó.”
Kế tiếp vài giây là cứng ngắc trầm mặc.
Không có người nói, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của Ron.
Mấy người bọn họ như đang chờ đợi Draco tuyên án. Thậm chí Harry cũng không tỏ vẻ cái gì.
Thẳng đến Draco mặt không chút thay đổi gật nhẹ, liền giống như huy đũa phép một chút, không khí nhất thời thông thoáng hơn rất nhiều.
Harry thả lỏng ôm sát đứa bé tóc vàng.
Mà Hermione vừa rồi vẫn không gia nhập nói chuyện, lúc này đột nhiên vươn tay, nắm chặt tay Ron.
Ron quay đầu, mặt vẫn đỏ, cười cười với Hermione, nhưng tự tin hơn.
Harry cúi đầu nhìn Draco tựa hồ còn có chút bất mãn.
Lần này cậu thuận theo xúc động, thật sự cắn một cái.
“Đau!” Draco kinh ngạc quay đầu nhìn Harry.
Harry đến gần tai Draco, “Cậu rất tuyệt,Draco.”
Draco mặt đỏ chút. Harry gọi cậu là Draco?
“Cậu làm được chuyện tôi không có cách nào làm được, tôi nghĩ chúng ta sẽ là những người bạn tốt.”