Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì – Chương 74: Lời hứa hẹn của ba vol
“Thật sự là một hồi ức không thoải mái.” Draco nhìn Harry còn đang ngẩn người, cười nhạo nói.
“Quả thật không thể nào vui nổi.” Harry dường như đang nói với Draco, cũng dường như đang nói với mình, “Tôi vẫn không nghĩ kết nối đũa phép này sẽ lại xuất hiện.”
“Xem ra Harry dường như biết xảy ra chuyện gì sao?” Abraxas nhìn Harry nhăn mặt nói.
Harry không nói gì, chỉ ngẩn người nhìn đũa phép của mình.
Lúc này Severus đưa độc dược cậu cần cho Draco, rồi tới nắm tay Harry, nhìn Harry dường như đang chìm vào hồi ức, cũng không hỏi gì.
Hồi lâu sau, Harry khẽ nói, “Lõi đũa phép này là lông phượng hoàng, là lông của Fawkes ở thế giới kia của chúng tôi.”
Voldemort nháy mắt mấy cái, nhìn nhìn Harry, lại nhìn nhìn đũa phép của mình.
Anh nhớ rõ khi anh còn là học trò, đã từng ngoài ý muốn biết được lông phương hoàng trong đũa phép mình là của Fawkes.
“Hiệu trưởng đã từng nói với tôi, lông cây đũa phép này là của Fawkes của cụ ấy… Khi tôi mua cây đũa phép này, ông Ollivander nói với tôi, lấy lông của cùng một con phượng hoàng làm thành hai cây đũa phép, ông ấy nói với tôi đã định dùng cây đũa phép gỗ sồi xanh này, mà… một cây đũa phép đã để lại cho tôi cái này.” Harry chỉ chỉ trán mình, sau khi lấy mảnh linh hồn kia ra, vết sẹo này cũng không rõ ràng như trước, nhưng dấu vết của nó vẫn rất rõ.
Tuy Hermione đã từng nghĩ rất nhiều biện pháp cũng không xóa được nó hoàn toàn, theo lời của cụ Dumbledore trong bức ảnh thì đây là vết thương do Lời nguyền Chết chóc tạo ra, hơn nữa trong đó đã từng có một mảnh linh hồn, ở trong đó quá lâu nên vết sẹo này sẽ theo Harry cả đời.
“Đây là…” Abraxas hơi giật mình nhìn vết sẹo trên trán Harry, vết sẹo hình tia chớp kia làm anh khó hiểu đã lâu.
Khi nhỏ trẻ con bị ngã va chạm là khó tránh khỏi, nhưng chỉ cần có độc dược thì những vết sẹo như vậy cũng có thể xử lý hết. Tuy lần trước Draco nói rằng Harry lớn lên ở giới Muggle nhưng sau khi mười một tuổi tiến vào giới phù thủy thì hẳn đã có thể tự mình đi tìm độc dược xử lý vết sẹo này rồi mới đúng.
“Vết sẹo do Avada Kedavra lưu lại.” Harry khẽ nói.
Lập tức, cậu cảm giác được tay Severus đang nắm tay mình nhẹ nhàng run rẩy, cậu mỉm cười rồi nhích lại gần, nắm chặt tay Severus.
“Khi một tuổi, ông ta đã giết ba mẹ tôi rồi cũng muốn giết tôi, nhưng buồn cười chính là chẳng những ông ta khôn giết được tôi còn tự biến mình thành nửa người nửa ngợm, Avada Kedavra bắn ngược lại trên người mình. Nhưng trước đó cũng để lại vết sẹo này trên trán tôi. Sau rồi khi quyết chiến tôi lại trúng Avada Kedavra lần nữa, may mắn là, người chết vẫn không là tôi.”
Ngược lại là tiêu diệt mảnh linh hồn trên trán cậu, nhưng lại giữ năng lực nói xà ngữ, Harry vô cùng khó hiểu.
Rồi, giáo sư Dumbledore cũng không giải thích được.
“Năm thứ tư, tôi và ông ta có một lần đối chiến ngoài ý muốn, sau khi hai thần chú chạm nhau thì đũa phép của chúng tôi kết nối. Đây là lần đầu tiên đũa phép của tôi xuất hiện kết nối, cũng vì kết nối đó tôi thấy được ba mẹ của mình… Sau khi ông ta chết, tôi vốn nghĩ đũa phép mình sẽ không bao giờ kết nối với một cây đũa phép nào khác nữa…” Nhưng không ngờ… hôm nay khi cứu Lucius lại bất ngờ xuất hiện kết nối đũa phép lần hai.
Nhớ lại quá khứ, không chỉ có Harry mà ngay cả Draco tâm tình cũng không tốt lắm.
Draco là một trong số ít người biết đũa phép của cậu và Voldemort có thể kết nối. Cậu đã từng nghe Harry kể lại quá trình chạy trốn trong khu mộ đó, cho nên lần thứ hai thấy đũa phép Harry xuất hiện kết nối với đũa phép khác, cậu không thể không nhớ lại Voldemort.
“Kết nối đũa phép, không phải chuyện tốt gì với cậu ấy cả.” Draco bên cạnh tổng kết.
Voldemort đến cạnh Harry, tay nhẹ nhàng vuốt trán cậu, “Harry, ba hứa với con, cây đũa phép này tuyệt đối sẽ không có ngày chỉ về phía con.”
Hai thế giới thoạt nhìn giống nhau nhưng quỹ đạo vận hành lại thật khác nhau, ở trong này anh xác định lông Fawkes chỉ làm thành một cây đũa phép trong tay anh, nhưng đũa phép bọn họ lại có thể kết nói, điều đó vẫn chưa thể nói rõ duyên phận giữa anh và Harry sao chứ?
Chờ khi nào Charlus đến cướp người, anh sẽ lôi lý do này ra, đến lúc đó xem tên kia còn có lý do nào nữa!
Nếu trong thế giới Harry cậu đã từng chịu đau khổ vì một cây đũa phép lõi lông phượng hoàng khác thì về sau hãy để cây đũa phép trong tay mình bảo vệ tốt đứa bé này không phải tốt lắm sao?
Đứa nhỏ đầy người vết thương lại vẫn duy trì tấm lòng thuần khiết, xứng đáng để anh coi thành người thân mà bảo vệ.
Đứa nhỏ mà, chỉ cần vui vẻ giống một đứa nhỏ mà trưởng thành thì không phải tốt rồi sao?
Vì Voldemort chạm vào, cơ thể Harry cứng đơ, nhưng cậu không đẩy tay Voldemort ra, mà lăng lăng nhìn đối phương.
Đây là lần đầu tiên Voldemort tới gần cậu như vậy kể từ khi vào thế giới này, cũng là lần đầu tiên cậu thấy phần hiền hòa trong mắt đối phương.
Khác với kẻ thù điên cuồng độc ác của cậu, đôi mắt vốn làm người ta phải sợ hãi lại chỉ có sự thông minh và hiền hòa, mặc dù có lúc đầu óc Harry ngốc nghếch chậm hiểu nhưng cậu không đến mức không nhận ra quan tâm ở đáy mắt đối phương.
Sự quan tâm phát ra từ tận đáy lòng, sự thân thiết mà người lớn đối với một đứa nhỏ.
Harry hơi mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, “Tôi muốn đi nghỉ ngơi trước, mệt…” Severus không nói hai lời ôm lấy Harry, đơn giản cúi đầu với hai người lớn rồi mang theo Harry đi ra ngoài. Gia tinh còn đang chờ ngoài cửa, anh có thể bảo nó muốn một căn phòng để Harry nghỉ ngơi một chút, nhất định Harry đã mệt muốn chết rồi.
“Draco, Lucius làm phiền con rồi.” Sau khi Harry rời khỏi Abraxas mỉm cười hiền hòa nói với Draco, không đợi Draco kịp phản ứng liền lôi kéo Voldemort đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại Draco và Lucius, nhìn Lucius yên bình ngủ, Draco chậm rãi lấy ra gương hai mặt của mình, nhiều lần chạm vào.
Cậu rất muốn mở ra liên lạc, nhưng cậu còn không nghĩ kỹ để làm sao giải quyết tình huống của mình. Khi Lucius bị thương Draco quả thật đã nghĩ chỉ cần Lucius tỉnh lại thì mình sẽ như anh mong muốn, nhưng sau khi anh ấy tỉnh táo thì lại phát hiện còn rất nhiều chuyện mình cần đối mặt, mà…
“Anh đáng giá để em buông tất cả sao? Lucius…” Draco nhìn đối phương, chậm rãi khẽ nói.
Cậu biết mình không phải không có cảm giác với Lucius, nhưng cậu thật sự không biết phần tình cảm này có xứng đáng để cậu buông tha tất cả vì Lucius hay không.
Nhất là khi gia tộc Malfoy đang cần cậu nhất.
Không, không chỉ có gia tộc Malfoy, mà còn là toàn bộ giới quý tộc nước Anh nữa.
Khi thẩm phán sau chiến, dường như một nửa quý tộc phải vào Azkaban, còn lại đều đi theo gia tộc Malfoy. Dù sao những quý tộc trung lập thật ra cũng không nhiều, cho nên hiện tại toàn bộ giới quý tộc đều đang nhìn chăm chú vào từng hành động của gia tộc Malfoy. Gia tộc Malfoy làm gì, vứt bỏ cái gì, kéo dài cái gì, thì bọn họ sẽ tiếp tục y hệt theo con đường này.
Nếu gia tộc Malfoy xảy ra vấn đề, chỉ sợ toàn bộ giới quý tộc nước Anh cũng xảy ra chuyện.
Hiện tại ba mẹ đang bị cấm túc trong biệt thự Malfoy, cho nên Draco có thể nói là lãnh tụ của các quý tộc, nếu Draco thật sự buông tha tất cả vì Lucius thì sẽ giáng một đòn rất nặng vào giới quý tộc.
Lúc này nhớ tới, nếu thật sự phải ở lại chỗ này thì quyết định của cậu sẽ gây ra sóng gió rất lớn.
Draco nắm gương hai mặt trong tay, thở dài thật sâu.
Cậu cần phải nghĩ kỹ lại, nghĩ kỹ lại.
Ngày tiếp theo.
“Tỉnh rồi?” Harry vừa mới mở to mắt đã nghe được giọng nói của Severus, cậu trừng mắt nhìn, mơ mơ màng màng đứng lên.
“Sev…” Severus đang ngồi ở mép giường, khẽ mỉm cười nhìn cậu, Harry theo bản năng hôn lên mặt của đối phương, “Buổi sáng tốt lành.”
“Không còn sáng nữa, đồ lười, hiện tại đã mười hai giờ trưa rồi.” Severus nhéo nhéo chóp mũi cậu, “Đứng lên đi, chắc chắn em đã đói bụng rồi.” Ngày hôm qua anh cho Harry uống nước thuốc vô mộng để Harry có thể ngủ một giấc thật ngon, không ngờ Harry ngủ cả một ngày, xem ra ngày hôm qua thật sự mệt chết cậu rồi.
“Hic, thảo nào em cảm thấy cổ hơi đau, hóa ra là do ngủ quá lâu,” Harry bóp bóp cổ mình, chậm rãi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Chờ khi cậu và Severus xuất hiện tại bàn ăn – những người này đều đã ăn xong cơm trưa rồi – ngoài Lucius thì tất cả đều có mặt đông đủ, cộng thêm hai người nữa.
Cụ Dumbledore và Grindelwald.
“Hy vọng ngày hôm qua khi tôi không ở đây mọi người đã được tiếp đón rất tốt.” Sau khi Grindelwald thấy Harry đi xuống, mở miệng nói.
“Đương nhiên rồi, tôi muốn nói là, nơi này và nửa năm trước khi tôi tới thật sự cách xa một trời một vực.” Xem Nurmengard hiện tại thì ai còn có thể đoán ra ban đầu nơi này là một tòa ngục giam chứ?
“Tôi chỉ khôi phục nơi này như bộ dáng vốn có lúc ban đầu xây dựng thôi.” Nurmengard, vốn là một biệt thự ông muốn tặng cho Dumbledore. Sau khi ông bị “thua” thì tiến vào nơi vẫn chưa hoàn tất này, cho nên rất nhiều người đều cho rằng nơi này vốn là một tòa ngục giam.
Sau khi ông lựa chọn không hề suy sút nữa thì liền thúc giục nhóm Thánh Đồ tiếp tục xây dựng nốt Nurmengard chưa hoàn tất, đây mới là vẻ ngoài nên có của Nurmengard.
“Có chuyện muốn nói trước cho cậu, nhóc kia.” Sau khi Harry ngồi xuống, Grindelwald lấy ra một tờ báo.
Harry khó hiểu cầm tờ báo, chỉ thấy trên đó có một bức ảnh, là cảnh tượng khi cậu đang chiến đấu, cho dù chỉ có bóng dáng, nhưng Harry nhận ra đó là mình.
“Chuyện gì vậy?” Harry hơi khó hiểu nhìn ảnh trên báo.
Trong khi đang có nguy hiểm chết người, lại có người còn có tâm tình chụp ảnh sao?
“Là lấy ra ký ức người chứng kiến, miêu tả bức ảnh này ra. Cậu thấy sao, người trong ảnh này không thể động đậy… Hiện tại Bộ Pháp thuật nước Đức, nước Pháp, nước Anh, nước Mỹ và châu Âu cùng một số quốc gia khác đang suy nghĩ tìm ra người trong bức ảnh này. bọn họ muốn tặng huy hiệu cho người dũng cảm, cảm ơn lúc đó người ấy cứu những người trong sân Quidditch, mà còn liên danh tặng huân chương nữa.” Grindelwald giải thích.
“…” Harry im lặng, không nói gì.
“Sao, không vui hả?” Voldemort đã nhận ra Harry khác thường.
“Cậu ấy không thích dính dáng tới chính trị, cậu ấy đã ăn rất nhiều quả đắng ở nơi đó rồi.” Draco uống trà, bớt thời gian giải thích một câu.
“Tôi cứu những người này không phải vì muốn được vinh danh.” Harry buông báo chí nói, “Dù sao gương mặt khi tôi mười sáu tuổi cũng khác xa với sau khi trưởng thành, chỉ cần không nói thì ai cũng sẽ không nghĩ một đứa nhỏ mười sáu tuổi có thể phá giải được pháp thuật hắc ám mạnh mẽ như vậy.”
Thái độ Harry rất rõ ràng, cậu sẽ không đi ra ngoài nơi nơi tuyên bố cậu chính là người kia.
Tất thối của Merlin chứ, mỗi hành động của cậu lại có cảm giác bị người ta chỉ trỏ khi ở Hogwarts rồi!
Severus vẫn ủng hộ quyết định của Harry như cũ, mà vài người lớn nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Đứa bé này, thật ra rất quật cường ở phương diện đó, không phải sao?