Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì – Chương 67: Cúp quidditch thế giới – Khúc nhạc dạo
“Vẫn luôn nghe James nhắc tới con, hiện tại gặp được, mới phát hiện James nói không sai.” Trong lều, Dorea bưng chén trà, hiền hòa nói với Harry, “Harry, có phiền khi bác gọi con thế không?”
“Dạ không phiền đâu ạ, bác cứ gọi cháu là Harry là tốt rồi. Đây là Severus Prince, là bạn trai của con.” Harry cũng không giấu sự thật mình kết bạn với con trai.
“Bác biết, ngày đó khi hai bác tới biệt thự Prince đã thấy thằng bé. Thằng bé này có năng lực xuất sắc, Harry rất có mắt nhìn.” Dorea cười nói, cô xem mắt Severus, Severus khẽ lắc đầu với cô, ý bảo Harry còn chưa biết chuyện sau khi gặp sự cố.
Dorea gật gật đầu, cô cũng biết hiện tại không thích hợp để nói nhiều, James và Lily vẫn còn đang ở đây, bọn chúng không cần biết quá nhiều, vì thế cô nói sang chuyện khác, “Harry, có hứng thú tới biệt thự Potter làm khách khi có thời gian hay không?” Chồng đã gửi vài bức thư mời tới biệt thự Malfoy nhưng lại không nhận được hồi âm, đương nhiên Dorea biết ai đang giở trò, một khi đã vậy, cô tự hỏi thằng bé đáng yêu này không phải tốt hơn sao?
“Có thể chứ ạ?” Harry mở to hai mắt, mong đợi nhìn Dorea.
Cho tới nay, cậu đều mong chờ có thể tìm được nhà chân chính của mình, đáng tiếc biệt thự Potter khóa lại quá kỹ, cho dù là hiệu trưởng Dumbledore cũng không có cách giúp cậu tìm được biệt thự kia.
“Đương nhiên có thể rồi, đứa nhỏ đáng yêu của bác.” Nhớ Draco đã từng nói Harry còn chưa từng trở về biệt thự Potter, giờ phút này lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Harry trước mặt, Dorea cảm thấy mình đau lòng cho Harry.
Đứa nhỏ gia tộc Potter bọn họ, phải được cưng chiều hết mực trong vòng tay che chở của người lớn, thậm chí còn không đành lòng nhìn chúng bị thương – cho dù bọn nhỏ gia tộc Potter khi chơi đùa thường có thể bị thương – sao lại có thể như Harry được, hai mươi năm đều chưa từng về nhà mình, đến nay còn không biết rốt cuộc nhà mình ở nơi nào?
“Chỉ cần cháu muốn thì cháu có thể tới làm khách ở biệt thự Potter bất cứ lúc nào.” Bên cạnh Charlus mỉm cười.
“Cám ơn ạ.” Harry cảm ơn nở nụ cười.
Cậu vẫn rất muốn tới biệt thự Potter một chuyến nhưng ở thế giới của mình, cho dù tìm thế nào thì cũng không thể thành công, không ngờ hiện tại chính mình lại có cơ hội tới biệt thự Potter ở thế giới này, thật sự là quá tốt!
“Hai bác rất thích náo nhiệt, cháu có thể đến nhiều lần chơi cùng hai bác, vợ chồng hai bác rất thích cháu.” Dorea vẫn duy trì lễ nghi của mình, nhưng tất cả mọi người đều thấy được cô rất vui vẻ khi Harry đồng ý, “Nào, đứa nhỏ, nói chuyện khác thôi, nếm thử xem, tay nghề của bác thế nào, đây chính là đồ ngọt bác tự tay làm đấy.” Dorea đưa cái đĩa nhỏ tới trước mặt Harry, đồ ngọt trong đĩa khiến người ta không khỏi đọng ngón trỏ.
Đây cũng không phải cô nhất thời hứng lên đi làm, nhứng thứ này là khi cô biết chồng mình bảo James tìm mọi cách phải kéo được Harry về rồi cẩn thận làm ra.
Trận đấu Quidditch bắt đầu từ lúc tám giờ tối, Harry ở trong lều nhà Potter bốn tiếng đồng hồ, cho tới khi Nagini thu nhỏ đi vào bò lên chân cậu, cậu mới giật mình nhận ra thời gian lại trôi nhanh như vậy.
Cậu và Sev lại có thể nói chuyện bốn tiếng liền với vợ chồng Potter trong căn lều này – James đã sớm dẫn Lily chuồn êm rồi, trong lều cũng chỉ còn bốn người bọn họ. Hiển nhiên vợ chồng Potter không vì cậu mà xem nhẹ Sev, khi bọn họ nói chuyện phiếm, vợ chồng Potter cũng sẽ hỏi Sev một số vấn đề. Tuy bạn trai của cậu ít nói nhưng anh sẽ dùng giọng nói lạnh nhạt cẩn thận tỉ mỉ trả lời vấn đề vợ chồng Potter đưa ra. Cho nên tuy rằng bọn họ ở tới bốn tiếng, Severus cũng không hề biểu hiện không kiên nhẫn khi ở trong này quá lâu.
[Harry, Tom để tôi nói cho cậu, đến lúc phải trở về rồi, về lều nghỉ ngơi một chút, chúng ta có thể ăn bữa tối, rồi nên đi chờ trận đấu bắt đầu,] Nagini tựa đầu mình vào đầu gối Harry.
Harry biết rõ khi nói xà ngữ người bình thường nghe quá mức rét lạnh cũng quá mức rợn tóc gáy, cho nên cậu chỉ gật gật đầu không nói gì, chờ đến khi cậu ngẩng đầu nhìn hướng vợ chồng Potter, dừng vài giây mới mở miệng, “Vậy, chúng con chào hai bác.”
“Không ở lại ăn cơm chiều sao?” Charlus ngạc nhiên hỏi.
Harry lắc lắc đầu.
“Vậy được rồi, hẹn gặp lại vào buổi tối!” Charlus hiền hòa cười nói.
Cho đến khi Harry và Severus rời khỏi, Charlus vẫn còn cười mãi, chờ sau khi Harry đi khuất tầm mắt mình, anh mới lạnh mặt xuống.
Đừng tưởng rằng anh không biết vì sao con rắn kia lại xuất hiện ở đây, cái tên kia đi đón người lại sai một con rắn chứ không tự mình tới, thực sự làm người ta khinh thường – rất hiển nhiên người nào đấy đã quên trước đó mình cũng bảo con trai đón người tới – chẳng qua cũng không sao cả, chờ trận đấu Quidditch đêm nay mà coi, anh có thể đưa ra lời mời trước mặt cái tên kia, mời Harry tới biệt thự Potter làm khách.
Vừa mới nói chuyện lúc nãy chính mình đã nhận ra Harry rất chờ mong tới biệt thự Potter. Mùa hè này vẫn còn dài, anh có thể mời Harry nhiều lần – không phải mời bằng giấy mà trước mỗi khi Harry về anh sẽ thương lượng thời gian Harry đến làm khách lần sau, để xem Riddle còn ngăn cản mình kiểu gì, hừ!
Còn chưa rõ tính cách của Charlus, Harry vui vẻ lôi Severus dưới ý của Nagini về lều Malfoy. Hôm nay cậu không chỉ có được một lời mời tới biệt thự Potter, lại còn nói chuyện với ông bà nội của mình lâu như vậy, đương nhiên cậu rất vui, khi cậu nhìn thấy Voldemort thậm chí còn hiền hòa chào hỏi.
Sau khi Harry vào lều, Voldemort cản Severus lại, đương nhiên anh không mở miệng, nhưng ánh mắt hơi hơi có vẻ lo lắng không che dấu được anh lo lắng cho Harry.
Dù sao đó cũng là người mà Harry vẫn luôn khát vọng thân thiết, đương nhiên anh lo lắng Harry vô tình đồng ý đối phương sẽ luôn luôn làm khách ở biệt thự Potter suốt cả mùa hè kìa.
Biệt thự Malfoy còn có thể ngăn lại thư của vợ chồng Potter, vậy biệt thự Potter nhất định cũng có thể ngăn mình tìm Harry, dù là lý do nào đi nữa.
Trước mắt quan trọng nhất vẫn là ý của Harry.
Severus lắc lắc đầu, “Harry chỉ đồng ý tới làm khách, bọn họ nói những chuyện khác.” Charlus rất thông minh, không hề đề cập ngay đến chuyện Harry vào ở biệt thự Potter khi vừa thấy cậu, cho dù sau khi James kéo Lily ra khỏi lều cũng không nói. Trong bốn tiếng tiếp xúc, Charlus luôn luôn hỏi quá khứ mười mấy năm của Harry, thỉnh thoảng cũng đề cập tới Quidditch mà Harry thích nhất, rồi tới chổi bay, phát biểu ý của mình với vấn đề chổi bay hiện giờ, sau đó lại chậm rãi mở rộng đề tài sang chỗ khác.
Severus nhìn ra được Harry rất thích vị gia chủ Potter này, không chỉ vì đối phương có cùng gương mặt với ông nội ở thế giới kia của cậu, cũng vì khi Harry nói chuyện phiếm với đối phương cũng không nói về nơi này – cho dù Severus cảm thấy, Charlus hoàn toàn phù hợp để Harry yêu thích.
“Con vào đi.” Voldemort phất phất tay nói.
Severus lễ phép gật gật đầu, rồi vào lều.
Voldemort hừ nhẹ một chút, dùng đũa phép đưa ra một tin tức.
Không lâu sau có một người đàn ông mặc áo chùng màu lam đi về phía anh.
“Thưa chủ chân.” Anh ta hơi hơi cúi đầu.
“Ngày ba mươi mốt tháng này, ta muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ở biệt thự Malfoy, ngươi phụ trách mở tiệc chiêu đãi khách quý.” Voldemort đơn giản nói, “Cho dù là trong nước hay là ngoài nước.”
“Dạ!” Người tới không hỏi nguyên nhân, trên thực tế chỉ cần Voldemort ra lệnh, anh ta đều đi chấp hành. Đây là nguyên tắc đầu tiên cần phải tuân thủ khi gia nhập Tử thần Thực tử trước đó, “Xin hỏi, chủ nhân tổ chức tiệc sinh nhật cho ai ạ?”
“Con nuôi của ta, ở ngày đó ta sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng cho con nuôi của ta.” Anh sẽ tuyên bố quan hệ cha con của mình và Harry với giới phù thủy.
Xem Charlus còn cướp người với anh kiểu gì!
“Mặt khác, đừng nói cho quá nhiều người biết ai là nhân vật chính.” Nếu để vợ chồng Potter biết thì khó tránh khỏi bọn họ sẽ làm chuyện gì trước khi mình tuyên bố quan hệ cha con giữa mình và Harry mất, cho nên vẫn không nên để họ biết đó là bữa tiệc tổ chức cho Harry thì hơn.
“Dạ!” Người tới cúi đầu, sau khi Voldemort phất tay, rời khỏi.
Ban đêm, đám người Harry tới sân tổ chức Cúp Quidditch thế giới.
Sân vận động nơi này còn hơn nhiều so với trận Cúp Quidditch thế giới khi cậu nhìn thấy ở năm thứ tư kia.
Vì địa vị nhà Malfoy và bản thân Voldemort, đương nhiên bọn họ ngồi ở khu vực khách quý. Cũng là nơi có thể nhìn được toàn bộ sân vận động.
“Còn nửa tiếng nữa là tới trận đấu.” Harry nhìn đồng hồ, nói.
Cho dù còn nửa tiếng nữa nhưng trong sân vận động đã sớm đầy người ồn ào, may mắn trận đấu còn chưa bắt đầu, dãy ghế khách quý cũng được làm thần chú cách âm phạm vi lớn mới không làm người xem không yên lòng vì tiếng hò hét của khán giả.
“Xem ra Harry rất mong chờ trận đấu bắt đầu.” Ngoài dự đoán của Harry, một nhà Potter lại ngồi ngay cạnh Harry, làm cho Voldemort từ khi đi vào sắc mặt không tốt tí nào.
“Hì hì.” Harry nghịch ngợm lắc đầu mình, “Con thích Quidditch mà.”
“Chơi Quidditch càng điên cuồng hơn.” Draco bên cạnh cười nói, “Có một lần còn gãy tay của mình kìa.”
“Nếu không phải là Lockhart thì xương mình có thể nắn lại rồi ý chứ!” Nhắc tới chuyện này, Harry không thể không tức giận. Cậu đang đấu êm đẹp thì giữa đường bị Buldger do Dobby khống chế đập gãy tay coi như xong, sau đó lại bị Lockhart rút hết xương, căn bản cậu vô tội có được hay không vậy?
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hiển nhiên Charlus không quá ngạc nhiên khi Harry chơi Quidditch có thể làm gãy tay mình.
“Người này thích chơi Quidditch, nhưng mỗi lần cưỡi chổi luôn xảy ra chuyện.” Draco nói.
“Ôi, nhóc à, cái này không thể được, như vậy quá nguy hiểm.” Charlus lo lắng nói, “Mỗi lần đều có thể xảy ra chuyện, vậy sẽ có một ngày cơ thể con sẽ không chịu nổi mất.”
Đây là lần đầu tiên Voldemort cảm thấy mình đồng ý lời của Charlus, vì thế anh gia nhập đề tài, để Harry chú ý cái gì khi sau này cưỡi chổi. Đương nhiên mục đích chính của anh là không để lực chú ý của Harry đặt mãi trên người Charlus.
Anh mới là “ba” của Harry, những lời dặn dò con trai mình thì mình nói là tốt rồi!
Rất rõ ràng Draco hiểu được lời của Voldemort, cậu hơi không lịch sự bĩu môi, dời mắt.
Nhưng sau khi cậu dời đi, rồi lại ngoài ý muốn chạm phải ánh mắt của Lucius.
Bên trong đôi mắt kia có loại cảm xúc hỗn loạn gì đó mà cậu không hiểu, nhưng sự nồng nhiệt bên trong làm cậu không tự chủ dời mắt của mình đi.
Cậu không dám đối diện.
Lucius tới trễ hơn mình, nhưng dù tới trễ cậu ta lại thay đổi thái độ không nói gì với mình trước đó, cậu ta quan tâm mọi chuyện của mình, trong mắt cậu ta cũng dường như có rất rất nhiều cảm xúc mà chính mình cũng không hiểu.
Chỉ là, một phần cực nóng làm cho cậu phải giật mình đó, lại chưa bao giờ xóa hết, có lẽ Lucius cho là mình đã che giấu rất tốt, nhưng Draco vẫn sắc bén nhận ra được.
Lucius như vậy, làm Draco không tự chủ được muốn chạy trốn đi rất xa…