Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì – Chương 23: Trận đấu quidditch
“James, Sirius.” Harry cực kỳ quen thuộc chào hỏi.
“Ơ ừm…” Sirius nhìn qua hơi do dự nhưng anh vẫn đi tới trước mặt Harry, “Ngày đó, cám ơn cậu.”
Harry chớp mắt mấy cái, sáng tỏ cười nói, “Ngày đó mình kéo James mà, người cõng cậu chính là Severus đó, cho nên cậu hẳn là đi tìm cậu ấy nói lời cám ơn mới đúng.”
Sirius vẻ mặt đau khổ, “Cậu cảm thấy mình đi cảm ơn cậu ta, cuối cùng sẽ không lại đánh nhau sao chứ?”
Vấn đề này hỏi rất tốt, Harry chính mình cũng không biết.
“Cậu ngày đó…” James muốn hỏi Harry bị thương thế nào nhưng không biết nên hỏi ra sao.
“A, không khóa nhanh cửa thì một cái khung xương cánh của thú hoang đỏ đánh, đập vào sau lưng mình rồi bị cửa mật đạo bẻ gẫy.” Harry không hề để ý nói.
“Ơ ừm… còn có…” James gãi gãi đầu, đây là thói quen của anh, cũng giống với động tác bản năng của Harry, “Phương pháp cậu chỉ cho mình dùng rất được, cảm ơn cậu.” Anh làm theo lời của Harry, chờ ở thư viện, quả nhiên “vô tình gặp được” Lily. Trong lớp thì biến hình của anh là tốt nhất nên khi Lily hỏi anh một số vấn đề khó thì anh cũng trả lời, sau đó bọn họ thường xuyên hẹn đi thư viện mà chính anh cũng sẽ tìm một số vấn đề ở lớp học khác hỏi Lily. Trong khoảng thời gian này thì thời gian anh ở cạnh Lily còn nhiều gấp đôi khi cộng lại cả năm năm trước. Trước kia Lily nhìn thấy anh sẽ bước đi, nếu không thì trợn mắt nhìn, James chưa từng nghĩ tới có một ngày Lily sẽ cho anh một vẻ mặt hòa nhã, anh vốn đã chuẩn bị sau khi tốt nghiệp vẫn tiếp tục theo đuổi Lily nhưng gần đây thay đổi của Lily đã cho anh một hy vọng mới.
“Đừng khách sáo, cho nên nói thật ra thì Lily thích cậu, chỉ là phương thức cậu dùng trước kia không đúng thôi.” Harry chân thành cười nói, “Lily và Sev là bạn tốt, cậu luôn đi bắt nạt Sev, cô ấy đương nhiên sẽ không hòa nhã với cậu rồi. Giống như nếu mình luôn đi bắt nạt Sirius và Remus thì cậu sẽ có cảm giác như thế nào chứ?”
James gãi gãi đầu, dường như cảm thấy lời Harry nói rất đúng.
Bên cạnh Sirius nhìn thấu ý của Harry, anh trêu ghẹo nói, “Nói đến nói đi, không phải cậu muốn nói tốt cho Snape đó chứ.” Bởi Severus đã cứu mình nên Sirius có thế nào cũng không thể đi gọi biệt danh của Severus được. Nhất là khi quan hệ giữa Harry và đối phương rất tốt, cho nên nói thế nào thì anh cũng phải nể mặt Harry một chút không phải sao?
“Ha hả,” Harry cười cười, “Severus là bạn cùng phòng của mình, hơn nữa cậu ấy rất tốt với mình, mình cũng muốn làm bạn với cậu cho nên mình đương nhiên hy vọng các cậu có thể ở chung hòa bình mà.”
James nhìn Harry gần như đang cười ngại ngùng, anh khó hiểu nói, “Cậu bị phân đến Slytherin thật sự khiến người ta phải kinh ngạc đó.”
“Ai? Vì sao lại nói thế?” Harry không hiểu.
“Vì trong Slytherin không có đứa nhỏ thuần khiết như vậy đâu.” James nói.
“Hơn nữa, không thể không nói, bộ dạng của cậu và cả James nữa…” Sirius tỉ mỉ nhìn mặt Harry, điều này làm cho hồi chuông cảnh giác trong lòng của Harry rung lên mãnh liệt. Sirius không phải đã phát hiện ra cái gì đó chớ? Nhưng Sirius không hỏi Harry rốt cuộc có dòng máu của gia đình Potter hay không, anh nói tiếp,”Vừa nghĩ tới James cũng có thể lộ ra vẻ mặt này, mình đã cảm thấy không ổn.”
James luôn luôn thích bắt nạt người khác lại lộ ra nụ cười ngại ngùng của Harry…
Harry nghĩ nghĩ rồi rùng mình một cái. Trong Tấm gương Ảo ảnh cậu đã gặp qua nụ cười hiền lành của ba, trong trí nhớ của Snape xem nụ cười bừa bãi của ba, khi cậu mở Hòn đá Phục sinh nhìn thấy bọn họ cũng thấy nụ cười hiền lành của ba. Nhưng đứa nhỏ này lại chưa từng thấy qua nụ cười ngại ngùng của ba, giờ trong đầu bổ sung thêm vào, không thể không nói cậu cũng hiểu được không ổn.
“Chân Nhồi Bông, không được nói mình như vậy.” James nói, “Harry à, làm bạn với cậu nhất định là một chuyện hăng hái. Nể mặt của cậu, về sau chúng mình sẽ không vừa thấy được Snivellus… Ơ ừm, Snape sẽ đánh nhau với cậu ta nữa, nhưng cậu cũng đừng trông mong gì chúng mình sẽ ở chung hòa bình đâu, đúng không.”
“Các cậu không đánh nhau thì mình cũng đã rất thỏa mãn rồi.” Harry đến nay còn nhớ rõ, năm thứ năm khi nhìn thấy trường hợp trong quảng trường Grimmauld kia, giáo sư Snape ngày thường ở Hogwarts kiệm chữ như vàng tính cách bình tĩnh mặt không đổi sắc thậm chí có thể vì một câu khiêu khích ấu trĩ của ba đỡ đầu nhà mình lại có thể bùng nổ, đũa phép nắm trong tay luân phiên dùng để đánh nhau. Cho nên nói, rất sớm trước kia, Harry đã quên đi cái nguyện vọng hòa hợp này của Severus và Sỉius, bọn họ chỉ cần không đánh nhau, như vậy chính là kỳ tích lớn nhất rồi.
“Đúng rồi, trận đấu Quidditch năm nay đã bắt đầu.” James đột nhiên nói, “Harry cậu sẽ lên sân sao?”
Trận đấu đầu tiên, Slytherin đấu với Ravenclaw.
“Không,” Harry chớp chớp mắt, “Mình giữ lại để đấu với Gryffindor lần sau.” Cậu muốn đấu với ba một trận đã từ lâu lắm, “Draco đã lâu rồi không cưỡi chổi, lần này để cậu ấy trước.” Sau khi phán án kết thúc, không chỉ trùng tu Hogwarts mà còn phải xây dựng lại biệt thự Malfoy, nên Draco đã lâu rồi không cưỡi chổi trên trời. Cậu ấy không giống như Harry có thể đi mạo hiểm xung quanh để giảm bớt áp lực đè nén trong chiến tranh, Draco còn phải gánh vách toàn bộ dòng họ. Khi cả hai người Lucius và Narcissa đồng thời bị cấm túc trong biệt thự Malfoy thì gánh nặng dòng họ liền phải đặt lên trên người của Draco, giờ cũng là lúc để Draco thả lỏng chính mình rồi.
“Cậu chắc chắn không có vấn đề gì chứ?” James hỏi.
“Tin mình đi, James à.” Harry vỗ vỗ vai anh, “Draco còn giỏi hơn cả cậu nghĩ cơ. Ngày đó lựa chọn Quidditch, biểu hiện của Draco tuyệt đối không phải là thực lực thật sự của mình đâu.” Có thể làm cho Tầm thủ xuất sắc nhất của Hogwarts trong vòng trăm năm tới nay coi là đối thủ mạnh nhất, thực lực của Draco làm sao có thể yếu được chứ.”
“Mình rất mong đợi.” Nghe Harry nói, James cũng chỉ có thể tỏ vẻ mình mỏi mắt mong chờ.
Ba ngày sau, trận đấu Quidditch giữa Slytherin và Ravenclaw mở màn học kỳ. Bên Slytherin Draco là Tầm thủ mới, dường như tất cả Slytherin đều chờ đợi biểu hiện của cậu. Mà Harry thì làm Truy thủ tham gia thi đấu, đây là chức vụ đầu tiên ngoài Tầm thủ mà cậu đảm nhiệm qua nhiều năm chơi Quidditch như vậy.
“A, đúng vậy, năm nay trận Quidditch vào mười giờ trưa sẽ mở màn. Năm nay đội bóng Nhà Slytherin có thể nói là thay máu, một Tầm thủ, một Truy thủ, hai Tấn thủ đều là những gương mặt mới, bọn họ sẽ mang tới cho chúng ta điều bất ngờ gì đây? Hãy để chúng ta mỏi mắt trông chờ xem sao.” Người bình luận là học trò bên Gryffindor, so với năm Harry nhập học thì vị bình luận viên này không có tí thành kiến Nhà nào cả, bình luận công bằng, tuy rằng giọng nói của cậu ta có vẻ rất kích động, đại khái người này cũng là một người yêu thích cuồng nhiệt Quidditch rồi.
“Về bên Ravenclaw, Tầm thủ của bọn họ vẫn là cô nàng xinh đẹp Mose, cô ấy giờ mới ở năm thứ tư, còn chưa đến tuổi rời khỏi nhưng Thủ quân bên Ravenclaw chỉ có một cầu thủ mới. A, tôi nhìn thấy Tấn thủ bên bọn họ cũng thay đổi một người, Abbott đáng thương chắc chắn vì việc học nặng nề nên không thể không rời khỏi chuẩn bị cuộc thi tốt nghiệp rồi. Cầu Merlin phù hộ cho anh ấy có thể tốt nghiệp một cách thuận lợi,” Bình luận viên nói vui, “Tốt lắm, tiếng còi đã vang lên, đúng vậy trận đấu bắt đầu, hãy để chúng ta xem những cầu thủ mới sẽ phối hợp với những đồng đội cũ như thế nào nào… Hai vị Tầm thủ đồng thời lên không, phải rồi hiển nhiên trước khi tìm được trái Snitch nghịch ngợm thì bọn họ cần phải né Bludger nhắm vào trước đã… A đó là Truy thủ mới của Slytherin sao? Cậu ấy đã bắt được Quaffle rồi, nhìn kìa! Vào rồi, thưa các vị, ngay khi chúng ta còn đang nói chuyện thì Slytherin đã đạt được mười điểm đầu tiên!”
Mở màn chưa tới năm phút, Harry dựa vào kỹ thuật thành thạo của mình lấy được mười điểm đầu tiên cho Slytherin, dẫn tới một trận vỗ tay của nhóm Slytherin. Ngay khi mở màn đã nhanh chóng đạt được điểm là có thể cổ vũ các đội viên.
“Thật không thể tin được, có rất ít người có thể ngay khi mới bắt đầu đã lấy được điểm. Ôi, cậu ấy lại cướp được bóng rồi, hãy để chúng ta xem tiếp theo cậu ấy muốn làm thế nào? Cậu ấy tránh thoát rồi, a, thậm chí đội trưởng Ravenclaw cũng không bay nhanh như cậu ấy…”
Harry ôm bóng một đường bay vội, có khi gặp được Ravenclaw muốn cản lại thì trước tiên cậu bay vòng làm cho người đuổi theo phía sau suýt nữa bay lên mà không thể không tạm dừng chuyển biến. Sau đó, cậu truyền bóng cho một bạn trong đội đang ở phía trước chờ tiếp ứng cậu.
“Cậu ấy truyền bóng cho Northan, Northan cách cột gôn chỉ có vài bước, a đúng vậy, không ngoài ý muốn thì bóng đã vào gôn.”
Mười phút mở màn, Slytherin lấy được hai mươi điểm dẫn trước Ravenclaw.
Harry phối hợp rất tốt với nhóm cầu thủ Slytherin, một chút cũng không nhìn ra được một cầu thủ mới đang hoảng sợ. Mà kỹ thuật thành thạo của Harry cũng làm cậu có được không ít ủng hộ cho mình, nửa tiếng mở màn Slytherin đã lấy tỉ số 80 30 dẫn trước Ravenclaw.
Trên sân, thỉnh thoảng Harry làm vài động tác có độ khó cao, vừa tránh né cầu thủ bên Ravenclaw vừa một trước một sau một gây nhiễu né tránh mà xoay bong bóng một người muốn nhắm Bludger vào cậu, làm khán giả khán đài vui mừng.
Trên khán đài, Severus nhìn động tác chơi đùa nguy hiểm cao của Harry – trong mắt những đứa nhỏ ở đây, không thành thành thật thật bay mà rối loạn lung tung chính là động tác nguy hiểm cao – tay trong áo chùng dần dần nắm chặt.
Tên ngu ngốc này, vừa mới khỏi bệnh lại dám chơi hành động không muốn sống như vậy, cậu ta định thêm một lần vào bệnh thất nữa hả?
Chờ khi trận đấu chấm dứt, anh nhất định phải…dạy dỗ cậu ta một trận mới được!
Bên kia, trên khán đài Gryffindor.
“Quả thật cậu ta đáng giá để cậu coi là đối thủ đó,” Sirius buông kính viễn vọng, nói với James đang ở bên cạnh, “Trận đấu sau của Slytherin là với Gryffindor, nghe nói cậu ta và Draco Malfoy kia đều lấy danh nghĩa Tầm thủ tiến vào đội Nhà, mà còn thay phiên đảm nhiệm Tầm thủ nữa. Nếu tin tức này là chính xác, vậy trận đấu sau cậu có thể sẽ rất vất vả đấy.”
“Có thể gặp được đối thủ ở trận đấu sau là một chuyện tốt mà, Sirius.” James cười nói, “Chẳng qua mình rất ngạc nhiên vì sao cậu ta lại nói thực lực của Malfoy kia không chỉ như vậy thôi.”
“Nhìn xem thì chẳng phải sẽ biết sao?”
“Tầm thủ đội Slytherin đột nhiên lao xuống… A, với tốc độ này, cậu ấy sẽ rơi xuống chết không thể nghi ngờ!” Bình luận viên đột nhiên kinh hô.
Người xem ở đây dường như tất cả đều đứng lên, nhìn Draco từ độ cao mấy chục thước Anh lao thẳng xuống dưới.
“A!” Trong đám người phát ra tiếng lo lắng, rất nhiều người cũng nhịn không được nhắm hai mắt lại.
“Cậu ta muốn bay lên sao?” Bình luận viên kinh hô.
Nhưng không có, Draco ở độ cao gần mười thước Anh so với mặt đất nâng cao chổi, ở trên độ cao này dùng tốc độ như cũ bay nửa vòng sân Quidditch, mới dần dần giảm xuống, rồi cậu giơ lên tay phải của mình.
James nheo mắt lại.
Trên tay Draco, trái Snitch giãy dụa cánh nhưng không trốn ra được khỏi tay Draco.
Draco bắt được trái Snitch, trận đấu chấm dứt.
Nhưng James tin chắc, từ khi Draco lao xuống mình nhìn chằm chằm vào cậu ta nhưng thậm chí anh không biết Draco Malfoy khi nào bắt được trái Snitch cả.
Đây là năng lực mà Malfoy che dấu sao?
Đám người bùng nổ một trận hoan hô, cho dù Slytherin bình thường rất bình tĩnh cũng trở nên cực kỳ kích động, một đám người đi lên trước nghênh đón cầu thủ của bọn họ. Chỉ có một mình Lucius, nhìn về hướng Harry Potter đang nói gì đó với Draco, nheo mắt lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Harry nhóc thảm rồi, giáo sư sẽ hung hăng mắng cậu, cậu luôn làm giáo sư lo lắng đấy nhóc. Còn có, Draco à nhóc cũng thảm luôn, Lucius nhịn không được rồi nha