Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ – Chương 71
Gần một tháng mưa liên tục, đêm tối bị cắt thành vô số sợi dây nhỏ vụn. Trong phòng chủ nhà, những hạt mưa cơn gió đều bị khóa cặt bên ngoài cửa sổ, do phép thuật nên vẫn duy trì sự ấm áp khô ráo, vốn nên là một căn phòng yên tĩnh, lại vang lên tiếng nước mỏng mảnh. Đâu đây còn nghe được tiếng có người đang phá cửa, khiến cho tiếng nước chảy vốn không thể kiểm soát ngưng bặt lại.
“Chết tiệt!” Snape không để ý đến phép thuật ngăn cản xâm nhập vào phòng chủ nhà, nhìn cái chăn vén sang một bên trên giường thì tức giận mắng một câu, bị Zero ngăn không được vào phòng tắm. Làm động tác im lặng, rồi Zero nâng tay gõ cánh cửa trước mặt hai cái: “Thiếu gia?”
Một lát sau, bên trong truyền ra một tiếng nhẹ nhàng “Ơi.”.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy ngài.” Zero vươn tay định mở cửa ra, đang chuẩn bị mở cửa, giọng nói thanh lãnh của thiếu niên lại đột nhiên cao vút lên: “Ra ngoài.”
Động tác của Zero tạm dừng một lát, Snape đang đứng cạnh cửa chen vào: “Thì ra gia chủ vĩ đại của nhà Potter có thói quen tắm khuya sao? Vẫn là nói cậu bị cỏ Mandela chiếm sạch đầu óc rồi nên mới cố ý dùng phương pháp đặc biệt này để tỏ ý không muốn ra ngoài sao?”
Lần này, thiếu niên sau cánh cửa thật lâu không hề đáp lại. Snape đợi đến độ không còn kiên nhẫn ném qua một câu: “Lật tức lăn ra đây, Potter!” Rồi lùi về phía sau vài bước, khoanh tay chờ đợi.
Zero nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn cái vị mặt đầy sương giá, lắc lắc đầu.
Nếu như thế có thể khiến thiếu gia thỏa hiệp, gã còn phải bất đắc dĩ thế này sao?
“Phiền giáo sư cố ý lại đây mất rồi, một chút việc vặt vãnh thế này vốn không nên quấy rầy ngài. Zero, đã muộn rồi, mau đưa giáo sư về nghỉ ngơi.” Từ đầu đến cuối, cậu bé sau cánh cửa đều không có ý đi ra.
“Potter đáng chết! Mi….” Snape còn chưa nói xong, đã bị Zero cảnh cáo nhìn thoáng qua: “Ngài Snape, trước tiên xin hãy về phòng nghỉ ngơi trước đã, thiếu gia bây giờ thật sự có chút không tiện.” Nói rồi bày ra thủ thế “Ra ngoài rồi nói”.
Cho đến khi nghe thấy hai tiếng bước chân rời đi, vang lên tiếng cửa phòng ngủ khép lại, cậu bé vùi mình trong phòng tắm mới mở mắt ra, cố hết sức mở vòi hoa sen ra phun lên người, rửa sạch mặt đất. Nhìn dòng nước dần dần hòa thành màu đỏ tươi, biến mất không còn một tia dấu vết ở cống thoát nước, cậu rốt cục mới nở một nụ cười khổ.
/…… Cậu đang làm gì./ trong đầu vang lên tiếng Tiểu Thất, ngữ khí vừa phức tạp vừa khó hiểu khiến Harry sửng sốt một lát, rồi lật tức cười rộ lên.
/Anh lo cho tôi sao, Tiểu Thất?/
Tiểu Thất nghẹn họng.
/…… Cậu quả nhiên là tên nhóc dù thế nào cũng không thích đứng dậy, Harry Potter./ Cuối cùng, anh ta cảm thán một câu như thế, ôm chân ngồi phịch xuống trong không gian ý thức, dựa vào vách tường phía sau. Không phải là anh không nghĩ đến chuyện hiện thân để cười nhạo cậu bé bốn phía một phen, mà lấy thân thể hiện tại của cậu bé, sớm đã không đủ ma lực để anh đi ra. Khác với bên ngoài, trong thế giới không gian ý thức, trăng sáng và đẹp đến lạ, vô số tia sáng xuyên qua cửa sổ đầu phòng hạ thành vô số mảng sáng trên thảm trắng, len cả đến chân anh.
/ Ha ha, vốn cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm lắm, Zero gần đây lại càng hay ngạc nhiên hơn./ Rửa sạch sàn, Harry kéo cái cơ thể cạn kiệt sức lực của mình vào bồn tắm lớn. Nước nóng dâng lên một tầng sương mù, vây lấy toàn bộ cơ thể cậu, khiến cho Harry thoải mái đến độ thở dài ra một hơi.
/ Cái gọi là ‘không có gì ghê gớm’ ấy chính là khổ sở đến mức cả người run rẩy, mô hôi lạnh thấm đẫm đệm chăn và sàng đan, không thể nào không cứ tối tối là lại chạy vào phòng tắm tắm nước ấm, kết quả là vừa vào phòng tắm đã thoát lực quỳ xuống thổ huyết một ngụm máu to, biến phòng tắm thành hiện trường hung án hả?/
/ Đây là bài luyện tập của gia tộc với mỗi một gia chủ. Qúa trình tuy là có hơi nghiêm khắc, sống qua là được. Tuy rằng trước kia chưa từng có vị thành niên nào chịu huấn luyện, nhưng làm gia chủ đương nhiêm, chút chuyện này tin chắc rằng vẫn phải có./ Làn da vừa mới tái nhợt dần nổi lên màu máu, Harry nhắm mắt lại, không tự giác cuộn tròn cơ thể mình lại, bày ra tư thế quen thuộc.
/…… Vì mở hệ thống phòng ngự trong trang viên Potter đến lớn nhất sao?/ Nghi vấn nói ra cùng với ý thở dài hàm xúc. /Nếu cậu mà chết, chủ hồn đại khái sẽ mở tiệc ăn mừng vài ngày đi……./
/Nếu tôi chết, anh ta sẽ triệt để thua vụ cược kia./
/?/
/ Không nghe nói sao? Càng mong càng không được, dấu vết lưu trong linh hồn sẽ càng sâu. Một người đàn ông chiếm dục mạnh mẽ với thứ gì đó càng cố gắng bao nhiêu thì lại càng không có cách gì với tới bấy nhiên, ban đầu là dục vọng muốn giữ lấy sau này sẽ biến thành chấp niệm xâm nhập vào tận xương tủy, tuy rằng ngay từ đầu có lẽ cũng không muốn như vậy. Cảm xúc của con người rất dễ biến chất theo những thứ mờ ám nhất, tôi nếu thật sự chết đi khi vụ cược vẫn chưa kết thúc, một ngày nào đó anh ta sẽ ảo giác rằng mình yêu tôi./
/ Huống chi……/
/ Gì?/
Harry gợi khóe môi lên, nghiêng đầu áp mặt mình lên bức tường lát gạch mem sứ: /Tôi còn đang chờ anh ta chạy tới trước mặt tôi khóc than mà ~/
/…… Harry Potter, cậu khốn nạn!/
Bơ cái tên đang xù lông trong không gian ý thức, Harry hoàn toàn trầm tĩnh lại, im lặng nửa nằm trong bồn tắm.
Không sao đâu, nếu mình có thể may mắn sống đến tận bây giờ, lúc này đây, nhất định có thể hóa nguy thành lành.
Cho nên không sao đâu, Harry, đừng lo lắng.
Sẽ kết thúc nhanh thôi.
——–
Bên kia, Zero lần đầu tiên cảm thấy cái danh “Hầm Xà vương” của kẻ nào đó không phải hư danh. Khi Snape càng ngày càng phát ra áp suất thấp lạnh lẽo, Zero giải thích nói: “Ba tháng trước, trang viên Potter tiến vào trạng thái phòng ngực cấm ma chỉnh thể, muốn hệ thống phòng ngự mở đến lớn nhất thì thiếu gia chỉ có thể dùng thân phận gia chủ thì mới có tư cách mở. Mỗi gia tộc đều có bí mật riêng, cho dù là người thân cận nhất cũng không thể tiết lộ, chỉ có thể giấu trong lòng của một mình gia chủ, bởi vậy nên tôi cũng không để ý. Dù cho sau đó cơ thể thiếu gia thường xuyên xuất hiện dấu hiệu mỏi mệt, ma lực có chút hỗn loạn, tôi cũng chỉ cho rằng số ma lực cung cấp cho hệ thống phòng ngự vượt khỏi khả năng thừa nhận hiện tại của thiếu gia sinh ra phản ứng không thích hợp, nên cũng không đặc biệt coi trọng. Là tôi sơ suất, quên mất nguyên lý trao đổi đồng giá đơn giản nhất. Nếu mở ra phép thuật cấm ma triệt để và toàn diện như thế, cái giá phải trả sẽ lớn vô cùng, cho dù có hệ thống huyết mạch của gia tộc, nhưng thiếu gia chưa trưởng thành cũng tuyệt đối không thể tự gánh chịu một mình. Thực ra, thiếu gia có thể kiên trì đến giờ mới xuất hiện phản ứng rõ ràng, đã vượt ngoài dự kiến lắm rồi.”
Sắc mặt Snape lại càng thêm xầm xì, tay phải không tự chủ được xiết chặt: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sao?”
“Thiếu gia sẽ chết dần đi vì cơ thể suy yếu và ma mực suy kiệt.” Đối mặt với kẻ có quyền được biết, Zero cũng không trốn tránh. Chuyện này thật sự là do gã sơ sót, hoặc là nói, gã hoàn toàn không nghĩ đến, mở hệ thống phòng ngự ở nhà mình ra lại phải trá một cái giá lớn đến vậy. Xét theo góc độ khác, chỉ sợ rằng trang viên Potter cũng không thật lòng thừa nhận địa vị chủ nhà của thiếu gia, muốn thông qua cách này để dò xem thực lực của đứa nhóc kia thế nào, xem nó có đủ năng lực để tiếp nhận cái gia tộc đang trên đà xuống dốc này hay không. Lau vết máu nơi khóe miệng, Zero nhìn chăm chủ vào cặp mắt lạnh lẽ đầy tuyệt vọng kia, tiếp tục đề tài, “Vấn đề là, hiện tại đã không thể khiến thiếu gia ngừng tràn ma lực ấy ra. Không bàn đến chuyện thiếu gia tuyệt đối sẽ không đồng ý, mà nay hệ thống phòng ngự đã hòa thành một thể với ma lực của thiếu gia, mạnh mẽ ngừng lại chắc hẳn sẽ không thua gì tự sát. Mà trong toàn bộ trang viên này, chỉ có ngài mới có phương tiện nghiên cứu trong phòng thí nghiệm độc dược, cho nên ngài chính là ngoại lệ của phép cấm ma.”
Bởi vậy nên chỉ có thể đưa thiếu gia đến phòng thí nghiệp, sau đó nhờ Snape kiểm tra và sử dụng ma dược điều trị thích hợp, mới có một con đường sống.
“Đương nhiên, cũng có thể dựa năng lực khá mạnh trong quá khứ của chính thiếu gia. Chỉ là thiếu gia còn chưa trưởng thành, độ nguy hiểm của cách này quá lớn.”
Kỳ thật còn có một cách, nhưng Zero tuyệt đối sẽ không nhắc tới, ngay cả tự hỏi một chút xem có thể hay chăng cũng không làm.
——–
Trong trang viên Voldemor xa xôi, người người đều phải thức trắng đêm làm việc trong tình thế khẩn trương, chủ nhân trang viên Muggle đã càng ngày càng nghĩ ra nhiều chắc kiếm tiền, rõ ràng đã giàu sự một kiếp lại đột nhiên tim đập nhanh một trận. Trong đôi mắt đỏ sậm chợt lóe ra một tia sáng, Voldemort dừng bút đứng lên, phất tay “Bá” một tiếng kéo tấm rèm ra. Cơn mưa liên miên không dứt đã bị ngăn lại bên ngoài trang viên, nhưng mặt trăng vẫn bị tầng mây thật dày che đậy như trước. Điều này khiến cho Chúa tể Hắc Ám nhìn đông nhìn tây bầu trời không khỏi sinh ra một cỗ nuối tiếc.
Suy nghĩ trong chớp mắt, Voldemort lại tự giễu cười khổ một cái. Từ khi nào, mình lại tham luyến cái ánh sáng thanh lãnh kia. Đại khái là 5 năm trước đi, cái lúc mà mình phải thê thảm bám vào người kẻ khác, lần đầu tiên bị tên nhóc tóc đen không chịu để ý hậu quả kia bảo vệ.
Lại nói tiếp, Tiểu Thất đã lâu không truyền tin tức lại đây rồi………Dùng lực lắc lắc đầu, muốn đuổi khuôn mặt đạm mạc đến lạ của thiếu niên nào đó ra ngoài, kéo bức màn lại, Voldemort ngồi lại trước bàn, một lần nữa nhấc bút lên.
Quả nhiên, tất cả thứ tình cảm không thuộc về lý trí dù thế nào cũng chỉ khiến cho người ta trở nên yếu đuối thôi, chẳng có ích lợi gì.
Ánh lửa chập chờn, khiến cho dầu trong ngọn đèn ngày càng vơi đi, đường chân trời dần dần hiện lên. Xem xong phần văn kiện cuối cùng, Voldemort nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế dựa phía sau. Thống trị thế giới thật sự là một từ vô cùng mê người, nhưng kẻ không ngồi vào vị trí này vĩnh viễn cũng không có cách gì hiểu được, người thống trị thế giới đến tột cùng là phải trả cái giá gì. Gã từng tưởng rằng, dẫu có là thế giới nào cũng không hề có công bằng, không thì vì sao lại có kẻ sinh ra đã cao quý, hưởng thụ ngàn vạn sủng ái, có kẻ lại vừa sinh ra đã cực khổ đến cùng cực. Mà bước đi đến hôm nay, trải qua lên lên xuống xuống, gã đã không còn nghĩ vậy nữa.
Tựa như thuật giả kim ai cũng biết con người ai cũng đều có quy tắc cơ bản giống nhau, tất cả thế giới, bất quá cũng chỉ là trao đổi đồng giá mà thôi. Muốn có được gì đó, thì nhất định sẽ phải trả giá gì đó; Đạt được thành công ở nơi nào đó, tất sẽ thất bại thảm hại ở một nơi khác. Nếu gã thật sự sinh ra trong áo cơm vô lo vô nghĩ, trong gia đình có cha lành mẹ hiền, thật sự có thể có được lực lượng như giờ, ngồi vào vị trí cao thượng như giờ sao? Voldemort không biết, cũng không muốn biết. Giả thuyết như vậy không có bất cứ ý nghĩa gì cả.
Mình thì ở trong này vất vả cả đêm, Potter lại chìm vào giấc ngủ say trong trang viên, đúng là người làm người ta tức chết mà.
Khoan đã!
Voldemort cảm giác bản thân hình bắt được điểm mấu chốt gì đó.
Có được hệ thống phòng ngự trang viên mạnh mẽ nhất mà gã chưa từng thấy qua….
Trao đổi đồng giá……
Công bằng……
……
Voldemort trực tiếp kích hoạt dấu hiệu hắc ám của Lucius Malfoy, trong khi trời vẫn chưa hoàn toàn sáng hẳn.
“Ta muốn biết tình trạng cơ thể của Harry Potter, dùng tốc độ nhanh nhất!” Vị Ma Vương thứ hai vội vàng nói, hạ lệnh nhanh đến độ gia chủ đương nhiệm tóc dài màu bạch kim nhà Malfoy chưa kịp hiểu rõ đã tắt.
Lucius tỏ vẻ đau dạ dày, muốn chạy đi kiếm thuốc ăn.