[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 57: Mây Hiện


Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ – Chương 57: Mây Hiện

Hiểu rõ câu “biết nhiều khổ nhiều” của phương Đông, Harry bây giờ đang thầm nghĩ muốn ngửa mặt lên trời thở dài — được rồi, Harry không có khả năng làm ra loại chuyện ngửa mặt lên trời thở dài ai thán, cậu chỉ có thể thỉnh thoảng thở dài vài cái trong lúc làm bài tập thôi.

Năm năm quả nhiên không phải là năm có thể tùy tùy tiện tiện vượt qua như những năm trước, Harry đã nhiều lần tự hỏi mình có phải đã thỏa hiệp với tên khốn cực kỳ hiểu rõ cách áp bức mình quá sớm hay chăng.

Lật một trang giấy qua, Harry đảo qua nội dung trên đó nhanh như gió, sau đó vẽ xuống vài kí tự ở dưới cùng coi như là chữ kí của mình.

Bất quá, chuyện này thật sự không có biện pháp gì khác đâu…Bây giờ cậu lại cùng một tiếng nói chung với Draco.

“Harry, đưa bài tập cổ văn Runes của cậu cho tôi mượn xem chút đi, tôi vẫn cảm thấy nó thiếu một cái gì đó.” Hermione ngay cả đầu cũng không thèm nâng, trực tiếp mở miệng luôn. Học kỳ này, chỉ cần không có tiết là nữ cấp trưởng nổi tiếng này nhất định sẽ chui vào phòng điên cuồng ôn tập, ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng chuẩn bị đầy đủ trong phòng học. Harry và Draco đều nhất trí cho rằng, nếu còn tiếp tục như vậy thì cô nhất định sẽ không trụ nổi đến ngày thi.

Ném bài tập của mình sang, Harry cũng không có nâng đầu. Cậu đã có thể lý giải rõ ràng cảm giác phiền toái khi không có đủ thời gian của cô bạn gái duy nhất của mình rồi.

Thời gian thật sự không đủ a…..Nhìn thời gian xem, lại đến lúc phải xuống văn phòng Độc dược chịu cấm túc rồi.

“Đúng rồi, Harry.” Draco cũng vội vàng luyện bài tập bên cạnh lúc này mới gợi sự chú ý, “Cha đỡ đầu của tôi nói hôm nay cậu không phải đi.”

? Harry vứt một ánh mắt nghi hoặc sang.

“Nguyên văn nè: ‘Bảo Potter và con chó hay sủa bừa của nó cút khỏi tầm mắt ta!’ như vậy đó.”

Thiếu niên tinh xảo nhíu mày. “Phải không đó.” Một lát sau, cậu mới trả lời, sau đó mang theo giọng nói đạm nhạt đi ra ngoài.

“Không phải là nói không phải đi sao?” Hermione kì quái nhìn nơi cậu biến mất.

Draco buông tay tỏ vẻ không hiểu được. Ngôn ngữ của vị cha đỡ đầu nhà mình luôn cay nhiệt, Harry lẽ ra nên không để ý mới đúng. Liếc mắt sang nhìn thiếu nữ bên cạnh, Draco cầm túi không gian ra lục lọi một hồi, sau đó lôi ra một cái chai, “Thuốc nâng cao tinh thần, phòng ngừa cô nhét toàn bộ đầu mình vào lọ mực.”


“Cám ơn, Draco.” Không chút khách khí nhận lấy cái chai, đặt lên miệng tu một hơi cạn sạch, thiếu nữ thế nhưng lại lật tức nhắm mắt lại, ngã về sau, lọt vào cái ôm mà kẻ nào đó đã sớm chìa ra.

“Bây giờ cái cô cần là nghỉ ngơi.” Draco nhẹ nhàng nói, một phen ôm lấy cô, đặt lên trên chiếc giường cách đó không xa. Do dự một lát rồi đặt lên trên trán cô một nụ hôn nhẹ, “Ngủ một giấc thật ngon nhé….Hermione……”

Cùng lúc đó, giáo sư Snape vừa dùng bữa tối xong lại bị một người chặn đường ở hành lang dẫn vào văn phòng dưới hầm. Tuy rằng lớn lên nhưng vẫn thấp hơn mình một cái đầu, thiếu niên mắt xanh dùng ánh mắt lạnh lẽo và bình tĩnh mà mình chưa từng nhìn thấy, nhìn chằm chằm mình, cơ thể thẳng tắp.

“Giáo sư, câu nói ngài nhờ cậu Malfoy truyền đạt lại tôi nghe được rồi.” Cậu nói, “Tôi quấy rầy ngài ngoài giờ học trái quy định là một chuyện, nhưng ngài lại vũ nhục quản gia của tôi lại là chuyện khác, mong ngài hãy giải thích.”

Nói thật, Snape đã hoàn toàn quên mình đã nói gì. Chính mình nói chuyện vẫn luôn cay nhiệt ác độc, có chút quá phận là chuyện rất đỗi bình thường. Người bị hắn công kích thường là lật tức giận sôi lên lôi đũa phép ra hạ chú, hoặc là yên lặng lui ra xa, chứ chưa từng có ai giống như cậu nhóc này, tức giận theo kiểu vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh.

Không, tựa hồ có một người, cũng từng dùng ánh mắt lạnh băng này nhìn mình, một giây sau đó liền quyết tuyệt xoay người bỏ đi.

Đó là một người có đôi mắt màu xanh biếc giống cậu bé này y như đúc.

Nhận ra mình đang lâm vào hồi ức không tốt, Snape càng độc miệng, “Potter kiêu ngạo, cậu nghĩ cậu đang làm gì? Uy hiếp giáo viên? Ravenclaw trừ 20 điểm! Tôi hy vọng cậu nhớ kỹ, không phải tất cả mọi người ai cũng vì cái thanh danh “Chúa cứu thế” ngu ngốc của cậu mà vô điều kiện….”

“Chuyện này không liên quan đến thanh danh, giáo sư.” Harry không chút khách khí cắt lời, lại nêu ra yêu cầu của mình thêm một lần nữa, “Mong ngày hãy giải thích.”

“Đầu toàn splendens*….”(*splendens: Achnatherum splendens: cỏ độc)

“Mong ngày hãy giải thích.”

“Ravenclaw trừ 20 điểm nữa! Bây giờ, tránh ra!”

“Mong ngày hãy giải thích.”


“Ta nói tránh ra! Potter!”

“Mong ngày hãy giải thích.”

……

Snape nhìn chăm chú cậu thiếu niên cố chấp kia. Bất kể mình nói cái gì, cậu sẽ lật tức ngắt lời lặp đi lặp lại một câu y hệt không ngừng, ngay cả khi mình cố ý niệm phép, cậu ta cũng không lùi về phía sau dù chỉ một bước. Ánh mắt lộ ra kiên định khiến hắn không tự giác lại thất thần.

Nếu lúc trước, Lily cũng cố chấp yêu cầu mình giải thích như vậy, có phải sẽ vãn hồi được hay chăng.

“Tôi giải thích.” Cuối cùng, giáo sư độc dược thở dài, thỏa hiệp.

“Tôi nghe.” Harry nói, hơi hơi cúi người, lùi lại chừa ra con đường bên cạnh. Phút giây này, cậu không còn là cậu học sinh năm năm nhà Ravenclaw của Hogwarts, cậu là Harry Potter, là đứa con mồ côi duy nhất của gia tộc Potter, là gia chủ đương nhiệm.

Snape trong nháy mắt hiểu được lời nói của kẻ kia vài ngày trước. Khi gã triển lãm thực lực tuyệt đối với mình, cái gã đàn ông tên Rei đã dùng ngữ điệu như là sung sướng đánh giá nói, “Thiếu gia là gia chủ duy nhất mà tôi vừa thừa nhận lại vừa đánh giá cao. Cái vĩ đại của cậu ấy, không phải thứ mà ai cũng có thể đánh giá được.”

*******

「 Thiếu gia cư nhiên để ý tôi như vậy, thiệt là, vinh hạnh vô cùng.」Buồi tối khi đã nghe xong sự việc, Zero cong mắt lên cười toe toét.

「 Ông là quản gia của tôi, vũ nhục ông chính là vũ nhục tôi, là vô lễ đối với gia tộc, không hơn.」

「 Nga ~ thiếu gia càng ngày càng thích ứng với thân phận gia chủ nhé, tôi rất vui a~」Nụ cười còn lưu trên mặt, lật đật bê một đống da dê lớn oanh oanh liệt liệt lại đó.


「Cứ vui mừng đi, sau này đừng có mà gì cũng ném cho tôi nữa.」Ngay cả phương pháp sử dụng hậu viện sau trang viên cũng bắt mình nghĩ cách, quá phận thì cũng phải có giới hạn chớ.

Sửng sốt một lát, sau đó Zero lật tức trịnh trọng đứng thẳng hành lễ, 「Vâng, thiếu gia」Nói rồi sửa sang lại chồng ra dê, phân ra từng chồng rồi ôm chúng đặt lên bàn.

Có lẽ đối với phù thủy nước Anh mà nói, năm thứ năm là năm vô cùng quan trọng….Zero tuy rằng không có kinh nghiệm trước đó, nhưng chỉ cần nhìn là có thể hiểu được.

Mỏi mệt trên mặt thiếu gia, hình như đã tích lũy rất sâu rồi. Như vậy, sau này hẳn là nên thu liễm một chút, không nên khiến thiếu gia mệt mỏi hơn a~

Có thể như vậy mấy bận? Harry trừng mắt nhìn gã một cái, vô cùng tự nhiên chiếm lấy bàn làm việc của quản gia nhà mình, bắt đầu phê duyệt văn kiệt mới, thỉnh thoáng phát ra vài tiếng oán hận như là 「Tôi nhớ chức vị của tôi không phải là quản lí hồ sơ.」

「 Đúng vậy, ta có thể cam đoan người quản lý hồ sơ so với ngài càng bận rộn hơn.」Đặt một ly hồng trà nóng hôi hổi lên bàn, Zero trả lời, 「 Hôm nay là hồng trà hoàng gia Tích lan mới nhất.」

Gian phòng này hoàn toàn rập khuôn theo thư phòng ở nhà Potter, nói vậy nghĩa là thiếu gia cũng rất hoài niệm đi.

Thật sự, khi Harry bước chân vào căn phòng này lần đầu tiên, đôi mắt hơi nheo lại cùng khóe miệng hơi cong lên đã biểu thị tâm trạng của cậu rất tốt. Khung cảnh quem thuộc khiến cậu hoàn toàn trấn tĩnh lại.

「 Ừ, chương trình học của ông.」 Nhấc chén lên mân một ngụm, thiếu niên đã lộ ra gien vĩ đại, cao thượng của nhà Potter thản nhiên mở miệng, 「 vẫn tiến hành như vậy đi, không cần gợi sự chú ý không cần thiết.」 Nói rồi cậu rút một tờ văn kiện ra, 「Xem này, hiệu trưởng của chúng ta đã hành động rồi.」

「 Ngài Dumbledore không làm được gì đâu. Hoặc là nói, ông ta không thể làm được chuyện quan trọng gì.」

「 Tôi không hy vọng kế hoạch của tôi bị chặn lại. Trước đó, bất cứ chuyện gì bị chú ý quá mức đều có thể trở thành vết thương trí mạng.」

「 Yên tâm, thiếu gia, tôi có chừng mực.」 Tên nói câu “có chừng mực” cười đểu càng sâu, nhìn xem, đến Harry cũng phải giật giật khóe miệng kìa.

「 À, thiếu gia,」 đột nhiên nghĩ đến gì đó, Zero đột nhiên sửa lại biển tình trên mặt, 「Chuyện mà mấy mảnh hồn bên kia đã sớm biết, ngài nghĩ nên tiết lộ cho vị giáo sư kia vào lúc nào thì thích hợp?」

Harry tự hỏi trong chốc lát, mở miệng lại là một chuyện chẳng liên quan, 「Hiệu trưởng đã tra được bao nhiêu?」

Zero thoáng sửng sốt, rồi biểu tình lật tức trở nên ấm áp, 「Thôi nha thôi nha, thiếu gia thiệt quan tâm tôi mà ~」Không đợi cậu bé mở miệng phản bác, gã nói tiếp, 「Có thể nói, ngoài cái lý lịch tôi đã chuẩn bị ra thì ngài Dumbledore cùng với Hội Phương Hoàng hoàn toàn không tra được cái gì có giá trị. Thiếu gia hẳn là nên tin tưởng vào năng lực che giấu của tôi chứ. Bất quá….」


Thiếu niên ngẩng đầu nghi hoặc.

「 Năm đó ở Trung Quốc, do không kịp chặn nên thông tin đã bị rò rỉ ra ngoài một chút, cũng không quan trọng gì cả, hơn nữa tư liệu về Tu Chân Giới Trung Quốc cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể xem được, cho dù là “Phù thủy trắng vĩ đại nhất Anh quốc”, ở đó, chưa chắc hắn ta đã biết được cái gì đâu. 」

「 Tu Chân Giới?」 Harry dường như nhớ tới cái gì đó nên đứng phắt dậy, 「Bây giờ tôi sẽ tới văn phòng Độc dược.」

「 Thiếu gia?」

Hai tròng mắt màu xanh biếc lóe lên ánh sáng không thể lý giải, có vẻ là dầy đặc ủ dột, 「Chiều nay Dumbledore sẽ phái người truyền tin tới Phương Đông, nhiều nhất là tuần sau, lão ta sẽ nắm giữ đại bộ phận tin tức về ông ở đó. Cái quan trọng bây giờ là phải khiến giáo sư Snape kiên định đứng về phía chúng ta.」

「…… Dumbledore từng có liên hệ với bọn họ?」Lúc này đến phiên Zero kinh ngạc.

「 Ở thế chiến thứ hai, ông ta đã cứu một vị trưởng lão của Tu Chân Giới một mệnh từ tay Phát xít Đức.」Ơn cứu mạng ở phương Đông luôn luôn là thứ quý giá nhất trước khi chết.

Vắt chiếc áo choàng lông lên tay, Zero thở dài trong lòng.

Người Maya cổ đại có một phương pháp đọc kí ức của người khác. Khác với phép Nhiếp hồn thủ niệm của phù thủy, loại phương pháp này không làm cho người ta phát hiện, nhưng khuyết điểm chính là tiêu thao rất nhiều lực lượng, mà tính nguy hiểm cũng rất cao. Nhiều khi tiêu hao hết sạch ma pháp rồi mà vẫn không tìm được thứ mình muốn nên dần dần không còn ai dùng nó nữa. Trước đây, gã đi du lịch không cẩn thận rơi vào một lăng mộ ẩn, tình cờ phát hiện ra.

Cho nên mới nói vận khí của thiếu gia nhà mình quá tốt sao? Giống như những tin tức linh tinh như “Dumbledore có liên hệ với trưởng lão Tu Chân Giới”, chỉ cần vẫn còn tồn đọng trong trí óc là có thể thấy được. Mà mình thấy Hiệu trưởng nhiều lần như thế, lão ta vẫn hoàn toàn không hề nhận ra.

Kỳ thật bất quá chỉ là một chút năng lực ẩn sau cái tên thôi, năm đó mình đã vô cùng biết cách ẩn nấp. Nói rằng bị Hiệu trưởng nhìn ra, nói không chừng có thể trở thành đối tượng để tranh thủ đó. Cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến kế hoạch của thiếu gia nhà mình.

Nhưng mà, cái cảm giác được cậu bé vĩ đại như vậy quan tâm, đặt vào trong lòng, thiệt tốt đẹp biết bao…..

_______

Zô: Rồng và sư tử khiến tôi mù mắt chó rồi, đây là đam mỹ cơ mà, hai đứa có cần dễ thương thế không TTxTT

Tu chân giới, giới Tu Chân, lẽ nào còn có màn Phù Thủy đánh nhau với Thần tiên nữa sao? =A=


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.