Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ – Chương 20: Phiên Ngoại : Có một loại sinh mệnh tên là không thể bất lực!
Phillips Kraut, người thứa kế thứ 186 của gia tộc Kraut, sinh năm 1977, đêm trước lễ Phục Sinh.
Phillips từ nhỏ đã biết mình là người thừa kế sự nghiệp của gia tộc Kraut, sau khi trưởng thành sẽ tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc. Cho nên dù đối mặt với cuộc huấn luyện thừa kế nặng nề thế nào, anh cũng không hề oán giận. Hơn nữa sau khi anh ra đời được năm năm, trong nhà anh lại có thêm một thành viên mới.
Chỉ vào đứa nhỏ trong lòng mẹ, cha anh nói với anh như vậy, đây là em trai anh, người sẽ phụ tá anh kế thừa gia nghiệp. Nhìn chăm chú vào cơ thể mền mền đang ngủ thật yên bình, Phillips đột nhiên cảm thấy, sứ mệnh gánh vác gia tộc của mình trước giờ chưa từng chân thật.
Gia tộc Kraut từ trước đến nay đều thuộc nhà Gryffindor. Tổ tiên họ là những người đầu tiên đi theo người sáng lập ra Hogwarts, là một trong số ít đứa trẻ sống ở đó. Chỉ là bởi vì có gia tộc Potter, Weasley điển hình hay náo nộng Gryffindor tồn tại, nên bọn họ trở thành một gia tộc tương đối mờ nhạt.
Phillips hiểu được tộc nhân muốn bảo trì nguyện vọng nhỏ bé, những năm trước khi chiến tranh kết thúc hoàn toàn, bởi vì lợi ích của một số người, hàng trăm ngàn người đã bị chôn vùi trong chiến tranh.
Làm người thuộc nhà Gryffindor, gia tộc Kraut rất khó có thể bảo trì trung lập, tộc nhân cũng không ham thích ra nhập chiến tranh. Hy sinh nhiều chỉ khiến cho gia tộc ngày càng suy tàn. Phillips đến nay vần nhớ tới thân thể đẫm máu của người cậu mà anh thân thiết nhất, bị khóa lại mang về nhà, ngay cả một cái liếc mắt của tộc nhân cũng chưa có mà đã rời khỏi nhân thế. Lúc đó, anh còn chưa đến ba tuổi. Sau này, chiến tranh đột nhiên chấm dứt, em trai anh được sinh ra. Khi anh nhìn thấy đứa em máu mủ của mình, anh liền lập một lời thề thật sâu trong lòng sâu, nhất định không để cho nó nhìn thấy chiến tranh tàn khốc.
Tháng 7 năm 1988, Phillips nhận được thư từ Hogwarts, sau đó không lâu, hiệu trưởng Dumbledore tới chơi. Vị Phù Thủy đức cao vọng trọng uyển chuyển nhắc tới vị “Chúa cứu thế” nổi tiếng, hy vọng Phillips vào nhà Gryffindor, sau đó Harry Potter nhập học. Phillips nghe lời ông ta khống chế những ý niệm nồng đậm trong đầu.
“Tôi muốn vào nhà Ravenclaw” Trong đầu anh đã nói như vậy với Nón Phân Viện.
“Nhưng trò là Kraut, nhà Kraut đều vào nhà Gryffindor.” Nón Phân Viện kiên trì.
“Tôi muốn vào nhà Ravenclaw.” Anh không tranh cãi mà chỉ là nhắc lại yêu cầu một lần nữa.
“Nhưng ……” Nón Phân Viện còn đang đấu tranh.
“Tôi muốn vào nhà Ravenclaw.”
……
Ngồi ở bản cuối cùng nhà Ravenclaw, Phillips ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của hiệu trưởng lóe lóe sáng. Anh cụp mắt xuống, anh bắt đầu cùng các bạn học bên cạnh trò chuyện.
Hiệu trưởng, tôi đã biểu lộ thái độ của tôi rồi, mà tôi, là người đại diện cho gia tộc của tôi. Cho nên, tất cả những gì liên quan đến lợi ích của ông, gia tộc Kraut đều không liên quan đến.
Cái này cũng là vì không muốn để Morris bé nhỏ bị cuốn vào chiến tranh. Nhớ tới đứa em trai thông minh, xinh xắn nhà mình, Phillips liền lộ ra một nụ cười ấm áp.
Nếu vận mệnh có thể dễ dàng thay đổi, thì đó không phải là vận mệnh.
Phillipsđã hiểu được ý nghĩa của câu nói này vào năm học thứ tư.
Nhìn cậu bé nhỏ bé im lặng đi tới, ngồi bên cạnh mình, Phillips không tự chủ được ngẩng đầu nhìn giáo sư. Ngồi ở vị trí trung gian, Hiệu Trưởng hiền lành mỉm cười, giống như ông Noel hòa ái, nhưng anh nhìn ra ánh sáng màu lam trong con mắt kia chợt lóe lên, là ánh sáng của sự tính toán.
“Hiệu trưởng tìm tôi có việc gì?” Đứng trong phòng Hiệu Trưởng, Phillips hỏi.
“A, cậu Kraut.” Dumbledore ha ha cười cầm ra một đĩa kẹo, “Nếm thử xem? Vị mật ong đấy.”
“Không cần, giáo sư. Bây giờ đã rất muộn, mai tôi còn có tiết.”
“A, không cần sốt ruột, tôi cam đoan rằng cậu có thể nằm lên chiêc giường thân yêu của mình nhanh thôi.” Dumbledore vừa nói vừa cầm một viên kẹo bỏ vào miệng, “Nghe nói cậu Kraut ở cùng phòng ngủ với Harry?”
“Tôi sẽ thử làm bạn với cậu ta, nếu đây là cái mà ngài lo lắng.” Anh không chút do dự nói, với hy vọng có thể rời khỏi cái nơi tràn ngập đồ ngọt này thật nhanh.
“A, cậu cũng cho rằng Harry là một đứa trẻ rất vĩ đại, phải không?” Hiệu trưởng cười ha hả ăn kẹo dẻo, “Thế thì, tôi nghĩ cậu Kraut sẽ không để ý đến việc giúp lão già này một việc nhỏ xíu chứ? Biết không, là nhân tài vĩ đại của Hội Phượng Hoàng, tôi vô cùng át náy đối với cha mẹ Harry, nhưng, làm Hiệu Trưởng, tôi thật sự có rất ít thời gian. Nên, cậu Kraut có đồng ý giúp tôi quan tâm đến sinh hoạt của Harry được không? Giống như tôi đã nói với cậu từ trước khi cậu vào trường ấy.”
“Cho nên, ngài Hiệu Trưởng muốn nhờ tôi giám thị người vốn là ‘cậu bé hoàng kim nhà Gryffindor’?” Phillips nhướn mày, quả không hề nể mặt nói thẳng vào mặt Dumbledore một lời nói đầy ẩn ý.
“Không, tôi nghĩcậu hiểu lầm rồi, Kraut.” Hiệu trưởng vẫn bày ra bộ dáng hòa ái như cũ,“Tôi chỉ là lo lắng cho Harry, muốn biết nó có giống trong tưởng tượng của mọi người hay không …..Tôi nghĩ, chỉ là mỗi ngày ghi chép lại một chút thôi mà, cũng sẽ không tiêu phí của cậu quá nhiều thời gian đâu.”
“Tôi không đồng ý ”. Không có chút suy xét, Phillips nói, “Hơn nữa, làm tộc trưởng tiếp theo của gia tộc Kraut, tôi chính thức tuyên bố với ngài rằng gia tộc Kraut sau này sẽ ở phe Trung Lập trong chiến tranh!”
Dumbledore cũng không lấy làm kinh ngạc cho tuyên ngôn bất thình lình này, “Ha ha, tôi nghĩ lúc này chúng ta đang thảo luận về Harry, không phải sao? Về phần tuyên ngôn trung lập của cậu Kraut, dù sao bây giờ chiến tranh cũng chưa bắt đầu nên cái đó để sau. Tôi chỉ hy vọng, cậu Kraut có thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé của lão già này mà quan tâm đến Harry một chút thôi. Đương nhiên, nghe nói cậu Morris Kraut năm sau cũng nhập học vào Hogwarts nhỉ, hy vọng cậu ấy có thể trở thành bạn tốt của Harry.”
Bàn tay giấu trong áo choàng đột nhiên siết chặt. Lúc nhắc tới Morris, anh biết lão già kia đã thắng. Xác thực, anh đã quên vị trí của người này, điều này khiến anh nhớ tới câu nói của “Người kia”: [Những người mình quan tâm sẽ trở thành gông xiềng vĩnh viễn của chính mình.]
Phù thủy ánh sáng vĩ đại nhất sao?
Anh hít một hơi thật sâu: “Một lần một tuần, không hơn, tôi bây giờ vẫn là học sinh không phải sao, giáo sư?” Anh nhấn mạnh cách xưng hô cuối cùng.
“Ha ha, đương nhiên, vậy một tuần một lần. Thật sự là rất cảm ơn cậu nhé, đứa trẻ của tôi.”
Trên đường trở về phòng ngủ, Phillips cảm thấy mình đã thất bại thảm hại. Không khỏi nhớ tới cậu bé nhỏ bé đang say giấc trong phòng, thân thể gầy yếu được bao bởi áo choàng phù thủy rộng thùng thình, phảng phất giống như sẽ bị áp đến suy sụp. Anh không biết vì sao, Dumbledore lại để cho Cậu bé cứu thế của nhà Gryffindor trở thành một đứa trẻ im lặng nhà Ravenclaw. Nhưng, với tính cách của cậu ta hiện giờ, nhà Gryffindor hiển nhiên đã không còn thích hợp với cậu ta nữa.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt, hình dáng tròn, hai tròng mắt đen sáng như sao. Morris. Nhẹ nhàng gọi đi gọi lại cái tên vướng bận nhất với mình kia.
Rất xin lỗi, Harry.
“Xem ra, cậu Kraut của chúng ta dường như thiếu khái niệm cơ bản nhất về thời gian.” Giọng nói trầm thấp như tơ truyền đến giữa màn đêm, Phillips dừng chân lại, không ngại bước ba bước khá xa, đứng trước vị giáo viên độc dược nổi tiếng.
Về Severus Snape, gia tộc Kraut đa số đều không biết nhiều về kẻ bí ẩn này. Vì tình yêu mà phản bội lại lý tưởng, cũng giống như vì tình yêu mà phải bội lại linh hồn của chính mình. Một người như vậy, cho dù không thể thích, cũng vĩnh viễn không thể ghét.
“Thế thì, điểm nhà Ravenclaw ……”
“Giáo sư, có gì đâu.” Anh cắt ngang lời nói của giáo sư Snape, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta đều là những kẻ bất đắc dĩ. Khác nhau chỉ là, bị trở thành lợi thế của một kẻ còn sống và một kẻ đã chết mà thôi!” Nói xong, anh xuyên qua vị giáo sư độc dược của mình, đi về cánh cửa lớn của phòng ngủ công cộng nhà Ravenclaw cách đó không xa.
Đúng vậy, chúng ta đều là những kẻ bất đắc dĩ nhất của thế giới này, tự cho rằng mình có thể thoát khỏi số mệnh mỏi mệt, sau này mới nhận ra, càng đấu tranh, chúng ta trái lại chìm vào càng sâu. Thế giới này tựa như một bàn cờ, vĩnh viễn chỉ thuộc về người chơi cờ, chứ làm quân cờ thì phải biết tự giác ngộ.
Nghĩ đến ngày sinh của chính mình, anh lộ ra một nụ cười khổ. Có lẽ, cái gọi là sự cứu rỗi, thật ra chưa từng thuộc về anh.