Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ – Chương 2: Mở Đầu
Thân ái gửi tặng bạn Hà Linh:)))
Một mình chìm vào trong màn đêm, cậu thở dài, ngồi xuống. Từ lần tỉnh lại đó, cậu mỗi ngày đều nằm mơ thấy một giấc mơ giống nhau, cậu đứng yên lặng trong bóng đêm sâu thẳm. Lúc đầu, cậu sợ hãi, hoảng loạn, không ngừng chạy, mang theo ý đồ chạy khỏi mảnh bóng đêm dày đặc đang bao lấy mình để đến với ánh sáng. Nhưng, càng chạy, cậu càng nhận ra rằng chung quanh đây vẫn chỉ có bóng đêm, trống trải, yên tĩnh đến đáng sợ. Không biết từ khi nào, cậu đã không còn đấu tranh nữa, cậu chỉ lẳng lặng ngồi xuống, dù sao thì khi trời sáng, cậu cũng sẽ tự động tỉnh dậy, cũng không cần phải chạy loạn khiến cho bản thân mỏi mệt làm gì. Nghĩ thông một lần vậy làm cậu trở nên không còn chán ghét khung cảnh tối tăm xung quanh nữa, dần dần trở thành thói quen, trở nên chết lặng với bóng đêm… Chợt có một người xuất hiện trước mặt cậu, cậu hoảng hốt, nhiều năm qua cậu chưa từng thấy rõ dung mạo của người này, cậu chỉ nhớ rõ, người kia có một nụ cười đầy bí ẩn, nụ cười đó lúc nào cũng xuất hiện trên khóe miệng người kia. Cậu đã từng gặp người này rồi, lúc 2 tuổi, từ đó về sau, tất cả mọi chuyện đều thay đổi, khiến cậu cũng không kịp thích nghi…Lại thở dài, cậu đứng lên, trời sắp sáng rồi…
“Harry!! Mau dậy đi!!” Tiếng nói sắc nhọn từ ngoài cửa phòng vang lên. Cậu dụi dụi mắt, vươn tay nhanh chóng đeo kính mắt lên. Cậu nhảy xuống giường, mặc lên mình một bộ quần áo – bộ quần áo mà anh họ cậu đã xài cũ nên không cần nữa – rồi sau đó đẩy cửa đi ra.
Đang muốn bước ra ngoài liền bị một ai đó xô đẩy, cậu đứng không vững liền ngã nhào ra đất.
Một lần nữa cậu đứng dậy, muốn nhìn quanh xem là ai đẩy mình mà chẳng thấy ai, bước xuống lầu, cậu thấy vị anh họ của mình đang đứng đó, ngây ngô cười.
Hạ mắt, cậu bước vào phòng bếp, thuần thục chuẩn bị nguyên liệu làm bữa sáng.
Sau một lúc bận rộn, vừa mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một chút, cậu lại bị dượng kêu đi lấy thư vào. Cậu đi tới cửa, cầm vài phong thư vào, đột nhiên có một phong thư lọt vào tầm mắt cậu, phong thư viết: “Số 4 đường Priver Drive, phòng xét dưới cầu thang, cậu Harry Potter” Tò mò là đức tính không tốt, cậu nghĩ vậy nên đem phong thư đó giao cho cha dượng.
Vernon Dursley mới đầu vô cùng khó chịu. Ông không hiểu tại sao mình phải nuôi dưỡng đứa con của em gái mình và con quái vật kia chứ? Cha mẹ nó đã mất trong chiến tranh – thật nực cười, ông thật hy vọng cái lũ quái vật kia sẽ tự chém giết lẫn nhau cho đến khi nào diệt vong hết thì thôi, cái tin này đối với những kẻ bình thường quả là một tin tức không thể nào tốt đẹp hơn. Mấy đứa con của chúng sẽ bị đưa vào cô nhi viện, cứng rắn bắt chúng phải tuân theo luật công dân. Cuối cùng, sau một hồi tranh cãi với vợ, ông quyết định sẽ nuôi đứa nhỏ này…
Ngay từ đầu, Harry giống như đứa trẻ thông minh không hề khóc lóc náo loạn. Bọn họ chưa từng thực tâm nghĩ nó là đứa nhỏ mà săn sóc nó cho cẩn thận, bản thân chính bọn họ cũng phải chăm sóc con trai của mình. Năm nó 2 tuổi, bọn họ ra ngoài đi dự sinh nhật của một người bạn, nó kêu mệt nên ở nhà, không nghĩ rằng vừa mới trở về đã phát hiện Harry bất tỉnh nhân sự tại phòng khách.
Tuy rằng sau khi kiểm tra tất thảy cơ thể nó đề bình thường nhưng nó vẫn không chịu tỉnh lại. Rơi vào đường cùng, bọn họ bèn đem nó lên một căn phòng trên lầu, dần dần quên đi sự hiện hữu của nó trong nhà…
Ngày Dudley 5 tuổi, bọn họ đang chuẩn bị ăn xong điểm tâm sẽ ra ngoài, đột nhiên lại nghe thấy tiếng động từ trên lầu đổ xuống. Bọn họ kinh ngạc nhìn cậu bé từ từ bước xuống cầu thang, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, nó cúi đầu xuống. Petunia kêu lên sợ hãi, Dudlley không tin vào mắt mình, trân trân đứng ngây ngốc nhìn. Cậu bé đứng đó, mấp máy môi do dự nửa ngày, nhẹ giọng nói những câu nói mà người khác không hiểu nổi, tròng mắt màu xanh biếc dần dần nhuốm màu sợ hãi. Vernon kêu tên cậu bằng khẩu khí không mấy dịu dàng, khiến cho vợ ông suýt đánh vỡ cái chén trong tay…
Harry dị thường nghe lời, dẫu có bảo nó làm cái gì, nó đều sẽ không nói một tiếng đi làm. Từ sau lần đó, cậu bé không mở miệng nữa, cậu chỉ im lặng, tựa như chưa từng tồn tại. Quả nhiên, hậu thế của quái vật thì cũng là quái vật.
Vernon đã muốn quên trước kia ông phản đối dữ dội như thế nào, bây giờ ông cũng không quá để ý đứa nhỏ này lắm. Nó im lặng, nhu thuận, chịu mệt nhọc và không quấy rầy sinh hoạt của gia đình họ. Harry ăn rất ít, không giống như con trai ông. Nuôi dưỡng nó, hẳn nó sẽ không bao giờ dám thầm oán mình, nó cảm ơn rối rít còn chưa xong nói chi là oán trách…
Thật là như vậy sao?
Vernon tiếp nhận bức thư của Harry đưa, đột nhiên ông ta biến sắc, ngón tay gắt gao vò nát phong thư, gương mắt nhìn thiếu niên gầy yếu trước mặt, gắt: “Mày xem cái này chưa, Harry???”
Harry ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn dượng mình, chuyển tầm mắt xuống tay ông ta, sau đó chậm rãi lắc đầu, tiếp tục chuyên tâm chuẩn bị bữa sáng.
Vernon thu hổi lại lá thư, bật cười nói: “Tao đã xem qua rồi, là viết sai tên người nhận thôi. Ai lại gửi thư cho mày kia chứ, đúng không, Harry?”
Harry gật gật đầu, ăn một chút xong đứng dậy, lên lầu.
Có ai sẽ sai lầm khi viết một địa chỉ quá chi tiết vậy hay không? Nhưng, chuyện đó cũng đâu có liên quan gì đến cậu.
Từ đó về sau, tình trạng đó vẫn tiếp tục diễn ra, lượng thư tín bằng mọi cách đều cố gắng len vào phòng cậu. Nhìn Dursley cả nhà ba người – bao gồm cả Dudley – đều vô cùng tò mò xem ai lại gấp gáp gửi thư cho cậu đến mức đó, chỉ duy có “người câm” Harry thì vẫn không có thể hiện một chút quan tâm, hứng thú gì với những bức thư gửi cho mình, những bức thư ngày càng trở nên hỗn loạn, khắp nơi đều là thư, thư và thư..
Vernon và Petunia nhìn nhau, khó hiểu nhìn cậu bé đang đi lên cầu thang. Vừa rồi bọn họ vừa nhìn thấy có một phong thư chuẩn xác rơi vào người cậu, theo lẽ thường cậu ta hẳn phải cầm lấy phong thư và xem xét chứ? Nhưng, cậu đã không làm vậy…
“Có lẽ…” Petunia gian nan mở miệng: “Harry không có hứng thú với nơi đó đâu, không bằng chúng ta thử kể với nó xem….”.
“Không được!!” Vernon quả quyết bác bỏ, “Không phải anh đã nói rồi sao, nhất định phải ngăn cái việc kia xảy ra một lần nữa!!! Không được cho nó biết, nó không hứng thú thì càng tốt….”
Rốt cục, bọn họ cũng không thể chịu được, liền thu xếp tạm chuyển qua sống tại chỗ khác. Harry im lặng đi theo họ. Cậu đã sớm xem xong mấy quyển sách giáo khoa trung học, hiện cậu đang đọc cuốn Bách Khoa Toàn Thư thật dầy mà cậu mới mượn ở thư viện về.
Theo đường Privet Drive, họ đến một khách sạn nông thôn, đến ở tại một căn chòi nhỏ đơn sơ, Dudley một khắc cũng không ngừng oán giận là không được ăn no, không có TV để xem. Vernon hung tợn trừng mắt nhìn Harry, trong tay ôm chặt lấy một khẩu súng săn. Nhưng tất cả Harry cũng chưa từng để ý qua, cậu vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình, ánh nhìn chăm chú nhìn thẳng vào thế giới.
Cậu vẫn ngủ không được. Nhìn chiếc ghế sô pha được lót thảm thật dày, đâu đó quanh đây có cả tiếng ngáy to của Dudley, cậu leo lên ghế ngồi, phất tay triệu đến vào ngọn lửa nhỏ rồi nương theo ánh sáng mập mờ của những đốm lửa mà chuyên chú đọc tiếp. Trải qua vào lần thử nghiệm, cậu đã có thể sử dụng thuần thục một số năng lực trời phú của mình – đó là điều mà lúc 5 tuổi cậu phát hiện ra
Khoảng thời gian ở trong không gian hắc ám kia khiến cho thị lực của cậu tương đối tốt hơn, về phần kính mắt, cậu đeo chẳng qua là để ngăn ánh nhìn của người ngoài với mình mà thôi.
Hiện tại, ngoài trời đang mưa to, tiếng sấm chớp xuyên qua cánh cửa gỗ đơn giản đi vào trong nhà. Lò sưởi giờ chỉ còn một ít tàn lửa. Harry ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, cậu đối với cái giá lạnh xung quanh không có mấy phản ứng gì, cậu không hề nhúc nhích khiến cho người ta tưởng rằng cậu đã bị đông cứng mất rồi.
Đêm khuya, một tiếng đập cửa lớn vang lên, tất cả các gian phòng đều bị tiếng đập cửa đó lay động. Một lát sau, một trận đập cửa liên hồi nữa lại vang lên, Dudley bừng tỉnh. Ông ta hét lên một tiếng, sợ hãi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang không ngừng rung động…
Vernon giơ khẩu súng săn lên, giọng nói có chút run rẩy hô: “AI Ở BÊN NGOÀI, TAO CẢNH CÁO MÀY. TAO CÓ SÚNG ĐẤY”
Tiếng đập cửa dừng lại. Đột nhiên, cửa bị phá mở, ván cửa thẳng tắp bay vào trong nhà, phát ra một tiếng “Rầm!!”. Một gã khổng lồ đi vào phòng, ánh mắt đen thẳm tỏa sáng nhìn chằm chằm từng người trong phòng.
“Không thể cho ta đến uống một tách trà sao? Đi đường cũng mệt lắm đó.” Hắn ta bước tới sô pha, hướng về phía Dudley đang bị dọa cho phát ngốc kia nhếch miệng cười giễu cợt. Hắn nhìn Dudley, ngẫm nghĩ điều gì đó…
Harry ngẩng đầu nhìn vị khách không mời mà đến, đôi mắt màu xanh biếc giấu sau tấm kính dày khiến người ta nhìn không rõ cảm xúc của cậu lúc này.Thân hình nhỏ gầy tựa như một bức tượng đá đứng thẳng tắp.
Gã khổng lồ sửng sốt một lúc, sau đó cười nói: “Harry, thì ra cháu ở trong này!”
Harry không nói gì, vẫn đứng không nhúc nhích, cho đến Dudley chạy ra trốn sau lưng cha mẹ mình, cậu mới cử động, lùi ra phía sau sô pha.
“Trước kia, ta có thấy cháu một lần nhưng lúc đó cháu mới chỉ là một đứa bé sơ sinh” Gã khổng lồ khoa chân múa tay, nói: “Cháu xem cháu kìa, càng lớn càng giống cha cháu, nhưng ánh mắt, ánh mắt lại giống mẹ cháu ~~”
“Tôi ra lệnh cho ông lập tức rời đi, thưa ông!” Vernon giơ súng săn nhắm vào hắn, “Ông không thuộc về nơi này!”
“Câm miệng, Dursley!” Người khổng lồ vượt qua sô pha, một phen đoạt lấy cây súng ném sang một góc.
“Dẫu cho thế nào — Harry,” Người khổng lồ nọ quay lại nhìn Harry: “Chúc cháu sinh nhật vui vẻ. Ta có món quà muốn tặng cho cháu, khả năng có vài chỗ bị ta phá hỏng, nhưng nó vẫn ngon lắm.” Người khổng lồ lấy từ trong áo gió ra một hộp quà có đôi chỗ bị bẹp đưa cho Harry. Harry đưa hai tay nhận lấy, sau đó mở ra, bên trong là một chiếc bánh Chocolate có dòng chữ màu xanh bằng kem ghi: “Chúc Harry sinh nhật vui vẻ”.
Harry nhìn chằm chằm người khổng lồ trong chốc lát, lại nhìn nhìn chiếc bánh ngọt, sau đó xoay người đi đến trước mặt Dudley, đem bánh ngọt đưa cho cậu, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.
“Cho…… cho tao sao?” Dudley do dự nói, có chút tham lam nhìn chiếc bánh ngọt trước mắt, nuốt nuốt nước miếng.
Harry đem bánh ngọt nhét vào trong tay cậu, lấy từ trong túi ra một cây bút, cậu viết lên một mảnh giấy vài chữ, cuộn lại rồi đưa cho Dudley.
Trên mảnh giấy đó viết: [Do tôi nên anh mới không được ăn no, cho nên bánh ngọt này cho anh.]
Lúc này Vernon nghiêm khắc nói: “Không được đụng vào đồ của nó, Dudley!”
Rubeus Hagrid
Bên cạnh, gã khổng lồ ha ha nở nụ cười. “Thiếu chút nữa đã quên tự giới thiệu. Ta gọi là Rubeus Hagrid, là người trông coi trường Hogwarts. Cháu biết Hogwarts chứ?”
Harry mê man nhìn người khổng lồ, sau đó lắc lắc đầu.
“Cái gì? Cháu không biết!” Hagrid giật mình. “Ta biết cháu không có nhận được thư, nhưng ta vạn lần không nghĩ tới cháu ngay cả trường Hogwarts cũng không biết! Chẳng lẽ cháu chưa từng nghĩ tới cha mẹ cháu là học viên ở đâu sao?”
Harry tiếp tục mê man nhìn người khổng lồ. Hagrid theo dõi cậu ước chừng một phút đồng hồ, cuối cùng giống như thực gian nan xác định cậu bé trước mặt cái gì cũng không biết. “Cháu đừng nói với ta là cháu chẳng biết gì về bản thân nhé! Về thế giới của chúng ta, về thế giới của cháu, về thế giới của ta, về thế giới của cha mẹ cháu, tất cả, cháu đều không biết gì hết sao, Harry?”
Harry vẫn duy trì ánh mắt mê man, lùi lại mấy bước.
Hagrid nhảy dựng lên, tức giận đến độ quả thật muốn phá nát cả căn phòng này: “Dursley!”
Cả nhà Dursley đã sợ tới mức lùi sâu vào góc tường.
“Vậy cháu ít nhất cũng phải biết cha mẹ của cháu chứ?” Hagrid ôm một hy vọng cuối cùng hỏi, “Bọn họ nổi tiếng như vậy, hẳn là cháu phải biết chứ?.”
Harry quay đầu mắt nhìn cả nhà ba người Dursley, sau đó yên lặng quay lại, cúi đầu hạ mi mắt.
Lúc này dượng Vernon giống như có thêm dũng khí, ông ta gắt: “Im miệng!” Ông ta còn dùng giọng điệu ra lệnh nói, “Không được nói! Tao không cho phép mày nói cho nó biết chuyện đó!!!!”
Hagrid hung hăng trừng mắt nhìn ông ta, lúc đó lời nói của hắn từng câu từng chữ đều thể hiện sự phẫn nộ tột cùng.
“Ông chưa từng nói cho nó biết sao? Không nói cho nó biết Dumbledore lưu lại cho nó một lá thư viết cái gì sao? Ta lúc ấy đã chứng kiến tận mắt Dumbledore đưa lá thư cho ông rồi mà, Dursley! Nhiều năm như vậy mà ông vẫn cứ gạt nó sao?”
“Im miệng! Tao cảnh cáo mày!” Vernon kinh hoảng kêu lên. Một bên kia, dì Petunia sợ hãi gần tắc thở.
“Mấy kẻ các người đều muốn chết cả rồi!” Hagrid nói, “Harry, cháu là một Phù Thủy.” Trong khoảnh khắc đó cả gian phòng đều yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước biển hòa cùng tiếng gió biển gào thét.
Harry không nói gì vẫn như cũ, chỉ là đi đến trước mặt Hagrid, lẳng lặng vươn tay.
“Cháu muốn cái gì, Harry?” Hagrid nghi hoặc nhìn cậu.
“Bức thư” Một giọng nói mỏng manh vang lên.Vợ chồng nhà Dursley kinh hoảng quay đầu, nhìn con trai của mình cầm bánh ngọt trong tay, run rẩy nói: “Harry muốn mấy người đưa bức thư đó cho cậu ấy.”
“A ~~ thư a.” Hagrid cũng có chút kinh ngạc, “Ta cảm giác đây cũng là thời điểm thích hợp cho cháu xem lá thư này.” Hắn lôi từ trong túi áo ra một phong thư. Harry nhìn địa chỉ trên mặt, nó ghi:“Ngôi nhà trên biển, ngài Harry Potter.”
Harry mở bức thư ra:
“TRƯỜNG HỌC PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS
Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
[Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, Đại phù thủy, Tổng Warlock, Trọng Nhân Tối Cao, Liên đoàn Phù Thủy Quốc Tế]
Thân ái gửi ngài Potter:
Chúng tôi rất lất làm hân hạnh thông báo cho ngài biết rằng ngài đã trúng tuyển vào Học viên pháp thuật và ma pháp Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách giáo khoa và trang thiết bị cần thiết.
Trường học khai giảng ngày mùng 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của ngài. Chậm nhất là ngày 31 tháng 7 hãy đến trường học báo danh.
Người bạn trung thành
Trợ lý hiệu trưởng
Minerva McGonagall.”
Một lần nữa bỏ bức thư vào túi, Harry nghiêng mình nhìn dì và dượng của mình.
“Nó sẽ không đi!” Vernon rít gào: “Chúng ta đã sắp xếp cho nó theo học tại một trường trung học rồi. Nó sẽ cảm kích chúng ta. Nó không cần mấy thứ rác ruởi này!!”
“Nếu cậu bé muốn đi thì lời nói của một Muggle (= con người bình thường) như ông sẽ cản được cậu ấy sao?” Hagrid rống lên: “Ông nghĩ mình sẽ cản được con trai của Lily và James sao? Ông thật điên rồ!”
“Nhưng Harry sẽ không đi!!” Petunia hét: “Lần trước rõ ràng có phong thư ở ngay trước mặt nó, nó chưa từng liếc mắt một cái đã ném đi. Harry, mày sẽ không đến trường của quái vật học, đúng hay không?”
“Cái gì?” Hagrid nhìn qua vô cùng kinh ngạc, “Sao cháu lại làm vậy? Harry, cháu đương nhiên muốn đi tới Hogwarts. Hogwarts là trường phép thuật tốt nhất, là nơi mà cha mẹ cháu đã từng học.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cậu bé. Harry buông mắt xuống, cầm một tờ giấy, viết viết lên đó mấy chữ.
Trong hoàn cảnh đen tối này, cậu đã từng suy nghĩ: [Tôi nên lựa chọn ra sao?]
“Cậu ấy sẽ đi.” Lại là tiếng nói mỏng manh phát ra. Dudley cố sức đứng vững, lại vẫn cúi đầu nhìn ổ bánh ngọt trong tay, “Ba ba ma ma, cho cậu ấy theo học ở cái trường gì đó đi!”
“Dudley?” Vợ chống nhà Dursley gắt gao nhìn chằm chằm vào đứa con của chính mình. “Con làm sao vậy, Duddy?” Petunia cẩn thận hỏi.
Nhưng con bà lại ngẩng đầu, lướt qua cha mẹ của mình nhìn tới Harry.
“Harry, tao……” Nói đến đây nó lại cúi đầu, dùng tiếng nói so với tiếng muỗi kêu còn nhỏ hơn, nói: “Sinh nhật vui vẻ!!”
“Nga! Duddy bảo bối bé nhỏ của mẹ! Con thật tốt bụng a~!” Petunia khoa trương kêu lên, chạy tới ôm con trai mình, như là muốn đem nó nuốt vào trong bụng.
Harry nhìn vị anh họ sắp hít thở không thông kia, nở nụ cười ôn hòa.
____________________