[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 14: Đi học


Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn – Chương 14: Đi học

Đông Phương Điểm Trần

o0o

“Nhìn kìa! Đó đó…”

“Chính là thằng tóc đen mắt xanh đấy!”

“Thấy vết thẹo của nó rồi!”

“Thật không thể tin được là nó lại bị xếp vào…”

“Suỵt… Be bé cái mồm thôi! Kẻo nó nghe thấy…”

Khi Harry và những học sinh khác nhà Slytherin cùng đi học, thì y như rằng, cậu đi đến đâu, người bâu đầy như kiến đến đó, chật ních cả hành làng, đồng thời, cậu sẽ lại nge được mấy câu nọ. Mọi ánh mắt đều chăm chăm soi mói vết sẹo trên trán. Harry thực sự nản vô cùng, còn thế này nữa thì cậu lên lớp bằng đường nào đây! Phải vất vả lắm cậu mới thoát khỏi đám đông bu quanh, đuổi kịp bạn học.

“Hừ! Coi xem Thánh Potter được quần chúng hoan nghênh chưa kìa ” Draco Malfoy cất giọng nhão nhoẹt, “Mày cũng đừng khiến đám ngưỡng mộ mày thất vọng đấy nhé!”


Harry thì chỉ liếc cậu ta một cái bâng quơ, cũng chẳng nói lời nào, nhưng chân thì rảo bước về phía phòng học môn Biến Hình học nhanh hơn. Làm cho Draco Malfoy đi sau cậu cay cú đến nghiến răng ngứa ngáy: “Mày dám lơ tao à! Thằng đầu thẹo đáng ghét!”

Đúng lúc học sinh nhà Slytherin vừa đến cửa phòng học Biến Hình, thì cũng là lúc nhà Gryffindor tan học, đôi bên vừa vặn đụng phải nhau. Trước giờ nhà Gryffindor và nhà Slytherin vốn không ưa nhau có tiếng, đó là điều chẳng phải bàn cãi gì. Nhưng hiện tại, kẹp giữa hai nhà lại là một cậu nhỏ Chúa cứu thế – Harry. Không ít học sinh Gryffindor nhìn Harry với ánh mắt đầy phẫn nộ: sao mày lại có thể vào nhà Slytherin được cơ chứ?! Đối diện với những ánh mắt bỏng rát này, dù rằng Harry có trấn tĩnh đến mất, thì cũng bị nhìn cho đến phát hãi. Mà có vài học sinh nhà Gryffindor còn cho rằng, tấn công Harry bằng mắt vẫn chưa đủ, còn phải công kích bằng miệng nữa mới vừa lòng, ví dụ như… Ron Weasley.

Đối với Ron Weasley, Harry ít nhiều cũng có chút áy náy. Trên xe lửa, hai người trò chuyện rất hợp rơ nhau, Weasley còn kể cho mình nghe khá nhiều chuyện trong giới pháp thuật. Cậu ta vẫn cho rằng người như Harry thì nhất định là một Gryffindor chắc rồi, nên có hơi đắc ý thầm, vì mình cũng có thể coi là người bạn đầu tiên Harry Potter làm quen. Nhưng nào ngờ đâu, đời không như là mơ, tức thì có cảm giác như bị Harry phản bội vậy, thế nên cậu ta chẳng ngại ngần gì mà hùng hổ xông lên quát: “Ha… Potter! Trò vốn là Chúa cứu thế đánh bại Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy, sao trò lại có thể gia nhập đám Slytherin đó được! Chẳng lẽ trò quên những gì tôi đã nói với trò trên xe lửa rồi hay sao? Dân nhà Slytherin toàn là phù thủy Hắc Ám cả, làm sao trò có thể…”

Hay đấy, lấy trứng chọi đá, bạn Ron Weasley à, bạn xui chắc rồi…

Draco Malfoy người đầu tiên nổi cơn thịnh nộ: “Đồ mặt chồn () nhà mày đang nói cái gì thế hả?! Potter gia nhập Nhà Slytherin thì sao nào? Mày đang nghĩ xem cái chòi rách nhà mày sẽ được tăng thêm mấy túp lều con đấy hả?!”

Tức thì mặt Weasley đỏ au lại, chuyện nhà cậu nghèo khó cũng đâu phải là chuyện đáng để bô bô ra ngoài, cậu giận dữ rút đũa phép ra, chĩa thẳng vào đối phương: “Malfoy! Hừ! Ai chẳng biết ba mày là tay sai của Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy, rồi tương lai mày cũng là một tên Tử Thần Thực tử đáng khinh mà thôi…”

“Trò Weasley!” Tiếng nói của Giáo sư Mcgonagall vang lên phía sau nó, bà vội ngăn cậu lại, “Trò thật sự khiến ta quá thất vọng!” Bà nghiêm khắc nhìn cậu, đôi mắt ẩn sau cặp kính vuông lóe lên sự lạnh lùng.

“Giáo sư Mcgonagall, là trò Malfoy nó…” Ron Weasley hơi chút tức giận muốn giải thích.

“Đủ rồi, ta chỉ tin tưởng những gì ánh mắt ta chứng kiến!” Mcgonagall giáo sư nói nghiêm khắc, “Ta không thể không trừ nhà Gryffindor mười điểm! Còn bây giờ, các trò nên đi học lớp tiếp theo của các trò, mau lên! Các trò đang làm tắc nghẽn cả hành lang đó!”


Ron Weasley còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Hermione Granger ở bên cạnh ngăn lại, đành lúng ta lúng túng đi thẳng. Lúc đi ngang qua Harry, cậu còn trừng mắt với Harry một cái, trái lại, Granger lại mỉm cười hối lỗi đầy chân thành với Harry chí ít cô bạn này cũng còn hiểu lí lẽ, Harry nghĩ bụng.

Giáo sư Mcgonagall là một cô giáo nghiêm khắc, nhưng cũng vô cùng thông minh, về chuyện Harry vào nhà Slytherin, cô chẳng tỏ vẻ chú ý nhiều, chỉ thỉnh thoảng lại nhìn cậu một cái.

Sau khi chính thức đi học, Harry mới cảm nhận được sự chênh lệch giữa cậu và các bạn học nhà Slytherin khác. Phần lớn học sinh Nhà Slytherin xuất thân quý tộc, từ nhỏ đã phải tiếp thu đủ kiểu huấn luyện, pháp thuật nền móng căn bản là khỏi phải nói. Nhưng Harry thì khác, cậu lớn lên trong gia đình Muggle, dù cho Snape đã từng gửi cho cậu không ít sách pháp thuật căn bản, nhưng những gì cậu biết chỉ là lý luận suông thuần túy, cơ bản cũng chưa bao giờ thử luyện tập bằng đũa phép thực cả.

Bởi vậy, khi Giáo sư Mcgonagall làm mẫu cách biến que diêm thành cây kim, Harry phát hiện ngay, đại bộ học sinh Slytherin đều lập tức vẫy đũa phép, biến que diêm thành cây kim, sau đó lại biến về như cũ, bắt đầu lười biếng “Luyện tập”.

Giấu giếm, đây hiển nhiên là trò vui sở trường nhà Slytherin.

“Bạn sao thế, Potter?” Blaise Zabini ngồi cạnh bên nhắc nhở cậu, “Sao không mau luyện tập đi kìa?”

“Ahh…” Harry gật gật đầu, thử vẫy đũa phép, đọc thần chú, cậu cảm thấy một luồng nhiệt ấm áp tuôn trào, theo đầu ngón tay truyền sang đũa phép, que diêm trên bàn lập tức biến thành một cây kim bạc với một đầu được chạm khắc hoa văn vô cùng tinh xảo.

“Nhìn này, trò Potter đã làm được rồi!” Giáo sư Mcgonagall cất giọng pha chút ngợi khen, “Slytherin thêm mười điểm!”

Harry cầm chặt đũa phép ngốc lăng, vừa rồi cảm giác… Rất quen thuộc… Giống như đã luyện tập qua rất nhiều lần rồi…


Blaise Zabini nhìn cậu, đoán thầm: “Đây là lần đầu tiên bạn sử dụng pháp thuật hả?”

“Ừ.” Harry cười ngượng nghịu, đũa phép lại vẫy một cái nữa, cây kim biến trở lại thành que diêm như ban đầu.

Blaise Zabini quan sát cậu nhỏ Chúa cứu thế này, nghĩ thầm: nhìn dáng vẻ của cậu ta, đúng là lần đầu tiên sử dụng phép thuật, lại thành công như vậy, xem ra cậu ta cũng có tí bản lĩnh đấy chứ. Cậu bắt đầu không thể không tự nghĩ xem, mình có nên tạo mối quan hệ tốt với “nhân tố lạc đàn Nhà Slytherin ” này hay không.

ta là lớp Độc Dược phân cách tuyến

Lớp học Độc Dược lại có vẻ yên ả hơn nhiều, đương nhiên là vì Snape sẽ chẳng nhắm vào Harry nữa, khi điểm danh đến tên cậu, anh còn tặng cậu một nụ cười khó phát hiện. Sau đó, lại ca lại bài diễn thuyết kinh điển đặc trưng dành cho đám học sinh mới:

“Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược. ” Giọng anh cũng chẳng lớn hơn tiếng thì thầm là mấy, nhưng ai nấy đều nghe rõ mồn một. Giống y chang giáo sư McGonagall, giáo sư Snape cũng không cần quá tốn công sức để khiến cho lớp học phải im lặng lắng nghe. “Vì trong lãnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình phép thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa làn hương thoang thoảng cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy…” Ánh mắt Snape quét qua từng khuôn mặt của từng đứa một, những học sinh bị anh nhìn đến lập tức run như cầy sấy, “Nhưng ta có thể dạy chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.”

Rất nhiều học sinh nhà Slytherin khi nghe đến đây đều hướng mắt nhìn sang đám nhà Gryffindor đang ngồi bên kia như phản xạ có điều kiện, Harry còn nghe được tiếng cười khẩy hơi lớn của Malfoy ngồi phía sau. Cậu chú ý đến Granger ngồi chồm tới trước, như thể muốn tha thiết chứng tỏ mình không phải là một đứa đầu bò như lời Giáo sư Snape vừa nói. Weasley thì đang ngớ người, ngồi bên cạnh cậu là cậu bạn mặt tròn mất cóc trên xe lửa.

Snape cũng chẳng gọi ai trả lời mấy câu hỏi của mình (đó vốn là mấy câu hỏi anh muốn dành để hạ bệ Harry nên mới hỏi), mà trực tiếp đi thẳng vào bài học chính, vẫy đũa phép cho công thức trộn độc dược chữa mụn nhọt hiện lên trên bảng, lại lưu ý vài trọng điểm: lượng cây tầm gai, cách nghiền nanh rắn, phương pháp hầm nhừ sên có sừng, và tất cả những chú ý khác về nhiệt độ vạc trong từng giai đoạn, sau đó yêu cầu mọi người theo đúng trình tự mà làm.

Harry vẫn cùng một tổ với Zabini, cậu để Zabini cân tầm ma khô, còn mình thì bắt đầu nghiền nanh rắn. Zabini vừa cân vừa nhìn Chúa cứu thế làm, động tác dù hơi vẻ lơ đễnh, nhưng những trọng điểm thì lại nhớ rất rõ ràng, xử lý đám nanh rắn đó rất được, cậu dám cam đoan, thậm chí đến Draco cũng khó mà nghiền nát tốt như cậu ta làm. Khi cậu nhìn Harry hầm nhừ ốc sên, rồi cả lúc chỉnh lửa, canh nhiệt độ, một lần nữa cậu cảm thán, so với cẩn thận cậu ta còn cẩn thận hơn, chẳng trách cậu ta có thể vào nhà Slytherin.

Sau khi nguyên liệu được xử lí xong, thì là bắt đầu dùng đũa phép quấy. Zabini nhìn những gì viết trên bảng: khuấy bảy vòng xuôi chiều kim đồng hồ, rồi sau đó khuấy thêm năm vòng ngược chiều kim đồng hồ. Cậu vừa quay đầu lại, Potter đã bắt đầu khuấy, ê khoan đã…! Cậu ta làm cái quỷ gì vậy!


“Potter, là phải khuấy bảy vòng xuôi chiều kim đồng hồ, rồi khuấy thêm năm vòng ngược chiều kim đồng hồ nữa, sao bạn lại…” Zabini nhìn Harry khuấy ba vong xuôi chiều kim đồng hồ, rồi khuấy một vòng ngược chiều kim đồng hồ, lại lặp lại như thế thêm hai lần nữa.

Harry không trả lời, chỉ buông đũa phép, độc dược trong vạc đã được làm xong, màu sắc, mùi vị đều chuẩn như những gì trên bảng đen miêu tả lạy Salazar! Zabini trợn mắt há hốc mồm nhìn Harry, rõ ràng là cậu ta thành công rồi!

Snape đi đến bên bọn nó, anh quan sát cách khuấy không giống bình thường của Harry, trong lòng cũng chấn động đây… đây là cách mà Hoàng tử Lai đã từng sử dụng! Làm sao Harry cũng… Chẳng lẽ em ấy cũng…

“Trò Potter, trò có thể cho ta biết tại sao trò lại làm cách đó hay không?” cuối cùng Snape không nhịn được hỏi.

“Dạ?” Harry đang rót thuốc vào ống nghiệm, lơ đãng đáp lời, “Chỉ là con có cảm giác làm thế sẽ tiện lợi hơn thôi, thưa thầy, thế có sao không ạ?” Nó hỏi.

“Không, trò làm tốt lắm! Cộng cho nhà Slytherin 20 điểm!” Snape đang ráng kiềm chế sự kích động trong lòng, hiện giờ anh bắt đầu hoài nghi, nếu mình đã có thể trở lại quá khứ, thì tại sao Harry lại không thể chứ? Cuốn sách của Hoàng tử Lai là bí mật chỉ riêng mình và em ấy mới biết, hơn nữa, trước khi Harry phát hiện ra cuốn sách, thì chẳng ai thèm ngó đến cuốn sách cũ đó cả, nên chuyện có người nào đó nói cho em ấy biết là điều bất khả thi. Em ấy cũng nói là trực giác, vậy có lẽ nào…

Bên này Snape lòng ngổn ngang trăm mối, thì bên kia Draco Malfoy đang điên tiết mà không biết làm sao: dựa vào cái gì mà Độc Dược của tên Chúa cứu thế đó có thể tốt hơn mình được chứ?! Bản thân mình được đích thân cha đỡ đầu dạy dỗ nghiêm khắc, thế mà lại thua tên đó! Hừ, hãy đợi đấy, độc dược mình làm nhất định còn tốt hơn cậu ta làm nhiều!

Nhưng, cậu chủ nhỏ Malfoy của chúng ta sẽ chẳng bao giờ nhìn được thành phẩm của mình, bởi vì… vạc của Neville Longbottom nổ bùm, giờ Độc Dược đành phải tạm ngưng lại. Từ đó về sau, Draco Malfoy căm hận Neville Longbottom mãi không thôi, đương nhiên, đó là chuyện sau này.

Họ của Ron là Weasley gần giống từ weasel (con chồn)

Cảm ơn bạn Hiên Viên Nguyệt về vấn đề này, từ này trong QT dịch là “thối Itachi” làm mềnh chả hỉu chi cả (=3=


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.