Đọc truyện Harry Potter Chi Bạch Kim Bao Tử – Chương 13: Zabini
Đối mặt với một bàn ảnh chụp chớp động rõ ràng, Zabini xoa huyệt Thái Dương, anh đau đầu.
Nhưng chủ nhiệm hói đầu lại cứ đứng khuyên bảo làm người thừa kế gia tộc Zabini cao quý tao nhã giàu có ý tưởng đạp vào mặt ông.
“Ngài Zabini, đây là Mark trong lúc vô ý chụp được. Những bức ảnh này nhất định có thể chiếm lĩnh thị trường truyền thông! Nếu chúng ta giành đăng trước, lượng tiêu thụ nhất định sẽ vượt qua nhật báo tiên tri!” Chủ nhiệm ban biên tập hưng phấn vung cánh tay to béo đến đáng sợ, nước miếng bay tứ tung, “Ngài Zabini, tuy rằng ngài Malfoy và ngài là bạn nhưng lúc này xin ngài không cần do dự!”
Zabini ấn gân xanh vặn vẹo trên thái dương xuống. Anh liếc qua ảnh chụp trên bàn rồi thở dài.
Draco rất không cẩn thận.
Nhân vật chính của bộ ảnh đều là hai bạch kim một lớn một nhỏ. Mái tóc bạch kim, đôi mắt lam xám… Ai có thể nói đây không phải hai cha con?
Zabini thẳng lưng, mỉm cười nhìn vị chủ nhiệm đang mặc sức tự do tưởng tượng tương lai, ngữ khí ôn hòa nói: “Chủ nhiệm ông có thể tự mình viết thư hỏi ý kiến ngài Malfoy, đương nhiên, tôi có thể cung cấp con cú mèo.”
Chủ nhiệm há hốc mồm. Gì?! Boss nhà mình điên rồi hay làm sao? Có tiền không kiếm?
Cốc cốc cốc. Cửa bị gõ nhẹ, còn chưa chờ Zabini nói ‘Mời vào’, cửa đã bị đẩy ra.
Người tới khuôn mặt tuấn mỹ, khóe miệng giả cười hoàn mỹ, bước đi tao nhã vào phòng, áo choàng màu đen hoa lệ tạo độ cong hoàn mỹ theo bước chân anh.
“Zabini.” Người tới gật đầu với Zabini ngồi ở phía sau bàn công tác, ánh mắt đảo qua ảnh chụp trên bàn, nụ cười nơi khóe miệng không có chút biến hóa, chỉ là khi nhìn về phía chủ nhiệm kia ánh mắt cũng mang theo lạnh lùng.
Zabini cười mỉm nhìn chủ nhiệm ban biên tập cứng ngắc, mang theo tao nhã quý tộc, có chút ác liệt mở miệng: “Nếu ngài Malfoy đã tự đến, không cần ông viết thư.”
“Ngài, ngài, tôi tôi…”
“Tốt lắm, đi xuống đi. Chuyện gì có thể nói chuyện gì không thể nói, ông cũng rõ ràng.” Zabini hàm hồ ái muội nói, cảnh cáo chủ nhiệm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Dạ! Dạ!” Nghe Boss nhà mình thả cho mình rời đi, chủ nhiệm kia mừng rỡ như điên bắt đầu cảm ơn Merlin cảm ơn vua Arthur.
Trong phòng chỉ còn lại Zabini ngồi ở phía sau bàn công tác cười mỉm và Malfoy khóe miệng vẫn treo giả cười tao nhã hoàn mỹ.
“Chậc chậc.” Zabini cười híp mắt, ngón tay phất phất ảnh chụp, “Không thể tưởng được người luôn luôn cẩn thận như anh cũng sẽ có lúc sơ sẩy.”
Anh bỡn cợt mà chớp chớp mắt với Draco, bộ dáng chị gái tri tâm, tò mò hỏi thăm Malfoy giả cười thêm cười lạnh: “Nói vậy ngài Malfoy tôn kính không để ý chia sẻ một chút với người bạn chân thành của mình chứ, là nữ phù thủy nào làm anh bỏ một thanh viên vĩ đại, còn sinh người thừa kế cho gia tộc Malfoy?”
Draco nhíu mày, dựa vào tường, hai tay ôm ngực, mái tóc bạch kim rủ xuống mắt. Anh nhìn đôi mắt Zabini tìm tòi nghiên cứu, giả cười lễ phép trên mặt mở rộng vài phần. Nhưng đôi mắt thâm thúy không chút gợn sóng kia làm Zabini có chút chột dạ.
“Khụ khụ.” Zabini ho nhẹ vài tiếng, vì hòa nhau một ván không chút do dự bắt đầu trạc chỗ đau nhức của Malfoy, “Nếu người kia thấy được, không biết sẽ có ý kiến gì.”
“Ha ha.” Anh khẽ cười một tiếng như cười nhạo Zabini ngu xuẩn, “Merlin luôn chăm sóc Malfoy.”
“Well, cậu không sợ hãi tôi đăng sao?”
“Đương nhiên sợ.” Bạch kim quý tộc vô tội nhún vai, giả cười trên mặt càng sáng lạn, “Chỉ cần cậu không sợ hãi Longbottom ‘bỏ gian tà theo chính nghĩa’.”
Zabini mỉm cười, trầm mặc một lúc. Rốt cục, anh cười khổ bất đắc dĩ giang tay: “Draco, được rồi, cậu thắng.”
Bạch kim quý tộc không cười dọa người nữa. Anh đi đến bàn làm việc, cầm đống ảnh trên bàn, tùy ý lật lật, mỉm cười: “Chụp không tồi.” Nói xong không chút khách khí cầm ảnh đi cất vào túi áo mình.
“Cậu sẽ có quà vừa lòng.” Draco mỉm cười đi.
Zabini nhìn bóng dáng Draco biến mất sau cánh cửa, tâm tình giống như bị mèo gãi tò mò muốn đi tìm tòi nghiên cứu tiểu thiếu gia thần bí là thế nào. Anh không tin Malfoy sẽ trộm Potter dính, được rồi, kỳ thật anh càng tin tưởng năng lực Malfoy lau miệng sau khi làm chuyện xấu, sai lầm cấp thấp này sao có thể là vô ý phạm phải?
Zabini gõ bàn, tròng mắt chuyển động rồi mỉm cười.
Xem ra anh nên đi gặp dì Narcissa.
Ngày thứ hai, trang viên Malfoy tiếp đón một vị khách trẻ tuổi.
“A Zabini, đã lâu không gặp!” Narcissa mỉm cười, nhẹ nhàng ôm Zabini, “Cháu và Tiểu Long cao bằng nhau đâu, dì lùn nhiều lắm.”
“Nhưng dì Narcissa xinh đẹp a.” Zabini cười tủm tỉm nói.
Có người phụ nữ nào không thích nghe ca ngợi? Narcissa vui vẻ: “Đứa nhỏ này thật khéo nói. Không giống Tiểu Long cùng ba nó, nửa ngày nghẹn không ra một câu.”
“Khụ khụ.” Lucius Malfoy ngồi đọc sách bên cạnh hắng giọng ho một tiếng.
“Ai ai, Zabini cháu thích người nào chưa?” Narcissa cười sáng lạn, “Có cần dì giới thiệu cho cháu mấy cô bé xinh đẹp không?”
Trên thế giới luôn có những người phụ nữ đáng yêu ý đồ ghép những chàng trai cô gái độc thân bên cạnh mình thành một đôi.
Zabini cười cự tuyệt: “Không, cháu đã thích một người, chẳng qua còn đang theo đuổi.”
Narcissa thở dài: “Zabini ôn nhu như thế nhất định có thể thành công. Ngược lại Tiểu Long nhà dì a…”
“Dray quá mạnh mẽ kiêu ngạo, con gái nha, chính là cần dỗ…” Narcissa vừa nói vừa dùng ánh mắt chọc Lucius ngồi bên cạnh làm bộ như không biết cái gì.
Zabini thiếu chút nữa cười. Merlin ren Bra a, cứu thế chủ cần dỗ dành? Vậy không phải Chúa Tể Hắc Ám cần che chở sao?!
“Khụ khụ.” Zabini ho khan vài tiếng che dấu ý cười, “Cháu nghĩ cậu ấy nhất định có thể được đến con mồi.” So với bạn gái, vị trí con mồi càng thích hợp Harry Potter. Không cần yểu điệu cần dỗ mà là truy đuổi, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, là mục tiêu mà chạy trốn, đối thủ cạnh tranh cho động lực sống sót—— con mồi.
Narcissa nghe ‘Con mồi’ thì không khỏi lo lắng EQ của những nam tính Slytherin, quá không ôn nhu đi?
“Công ty Zabini mở bây giờ còn không tồi chứ?” Lucius từ trong sách ngẩng đầu lên hỏi.
“Đúng vậy, lúc ấy cháu nói muốn thoát ra gia tộc tự mở công ty chúng ta còn hoảng sợ.”
Zabini bưng chén, nhẹ uống hồng trà, cười nói: “Bình thường thôi, không tính quá tốt cũng không tính quá xấu. Chỉ là thú vị. Huống hồ gần đây chuyện đặc biệt còn đặc biệt nhiều.”
“Gì vậy?”
“Ví dụ như ngày đó chủ nhiệm ban biên tập ngăn đón cháu để đăng một số ảnh.”
Narcissa bắt đầu tò mò: “Là ảnh gì a?”
“Chỗ ảnh kia a, vừa thấy đã biết là giả. Trong ảnh là Draco và con cậu ta?! Ai cũng biết Draco còn chưa kết hôn, con tới từ chỗ nào! Hai người xem có buồn cười không.” Zabini nói xong thì cười to giống như đây là câu chuyện buồn cười nhất trên đời. Nhưng Narcissa và Lucius không cười.
Đối với đôi vợ chồng lăn lộn lâu như vậy, thấy nhiều như vậy, làm sao có thể bị một từ ‘giả tạo’ qua mắt? Vô luận là chuyện gì thì cũng đều có chút căn cứ bắt gió bắt bóng, chẳng qua bị vô hạn khuyếch đại là thành scandal.
“Zabini, chỗ ảnh kia không biết cháu có đăng không?”
“Draco là bạn cháu, loại scandal này sao có thể làm to ra?”
“Không biết chúng ta có thể nhìn một chút không?”
Zabini lộ ra thần sắc khó xử: “Ngày đó cháu gọi cho Draco nhưng hình như cậu rất giận cầm hết ảnh đi, cháu cũng không còn hình nào. Nếu hai người muốn nhìn thì có thể tìm Draco.” Zabini hưng phấn, tận lực khuyếch đại phản ứng của Draco.
Zabini lại nhấp hồng trà.
“Nhưng những bức ảnh giả tạo kia không tồi. Lúc ấy thiếu chút nữa là cháu tin đó là thật!”
“Thiếu chút nữa?”
“Đúng vậy, trong ảnh Draco dắt một cậu bé 5 tuổi tóc bạch kim, đôi mắt màu lam xám, rất giống Draco khi bé. Nếu không biết Draco chưa kết hôn, cháu cũng bị lừa.”
“Này ảnh là ai chụp?”
“A, là phóng viên tòa soạn báo của cháu. Nói là buổi chiều hôm qua đi Hogsmeade mua đồ ngẫu nhiên thấy.” Zabini vừa nói vừa cười ác liệt, giây lát rồi biến mất.
“Hogsmeade?”
Đôi vợ chồng cùng nghĩ đến——Công Tước Mật không phải tại Hogsmeade sao? Hai vợ chồng nhìn nhau —— tin tức này, không phải thật chứ?
Nhưng ngày hôm qua, Tiểu Long của bọn họ nói mình đã yêu một người, kết quả hôm nay lại được báo cho đã có một cháu trai 5 tuổi!
Quần gợi cảm của Merlin!
Narcissa không biết nên vui vẻ hay nên giận.
Zabini nhìn hai người phản ứng thì vui vẻ, tuy rằng thảo luận đánh không lại được cậu Draco Malfoy nhưng tôi có thể ở sau lưng tiết lộ một ít thứ cho cha mẹ cậu a…
“Dì Narcissa, chú Lucius, thời gian không còn sớm, công ty còn có chuyện phải làm, cháu xin phép đi về.”
Mục đích đạt tới, Zabini cũng thoả mãn vỗ vỗ bụng đi về. Để lại một đôi vợ chồng mắt to trừng đôi mắt nhỏ hai mặt nhìn nhau.
“Lucius, chúng ta có cần nghiêm hình tra tấn Tiểu Long không?”
Gia chủ Malfoy vẻ mặt bình tĩnh, đẩy cặp kính ở mũi đề nghị: “Anh cảm thấy chúng ta nên giả ngu.”
Vì thế đôi vợ chồng già Malfoy quyết định cảnh giác cao độ bịt kín lỗ tai, sưu tầm tồn tại về đứa cháu 5 tuổi của bọn họ, giả vờ điếc. Mặc kệ nói như thế nào, ngay cả con cũng sinh, con dâu còn không phải ván đã đóng thuyền sao? Sớm hay muộn cũng vậy, lo lắng cái cái gì!