[Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 2: Áp đảo


Đọc truyện [Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh – Chương 2: Áp đảo

Thời gian trôi nhanh, ngày tháng tựa thoi đưa, nước chảy như ca.

Tóm lại, hai củ cải của chúng ta đã lớn, hỏi ta vì sao lại là củ cải? Oh, cái này phải nghiêm túc thảo luận một phen.

(Lưu Li: Dùng hai con mèo nhỏ cũng được, rất đáng yêu.

Chúa tể nào đó: Mèo chính là người mắt xanh kia, ta không giống.

Lưu Li: Được rồi, ngươi là con thỏ mắt đỏ.

Harry: Phụt ha ha.

Chúa tể nào đó: Avada —

Lưu Li (Ôm đầu kêu rên): Ta sai rồi.

Vì thế, quyết định các ngươi là củ cải, có đỏ có xanh, đáng yêu hài hước.

Ôm đầu chạy trốn……)

Ngày 31 tháng 12 năm 1930, Voldemort và Harry đã tròn ba tuổi, ngày này trong cô nhi viện là một ngày quan trọng, bởi vì bọn chúng không thể tiếp tục ăn không ngồi rồi mà phải làm việc để báo đáp ân huệ của viện trưởng, sau đó viện trưởng sẽ thưởng lớn cho bọn chúng — vài mẩu bánh mì nhỏ. Bạn thân mến, đừng xem thường mấy mẩu bánh mì mỏng hơn móng tay này, ngoài bổ sung vitamin a, b, c, d, e mỗi ngày, nó còn bổ sung khoáng chất sắt, kẽm cho cơ thể, quan trọng nhất là, bên trong bao hàm tình yêu thương của viện trưởng, xem, viện trưởng là người hào phóng cỡ nào.

Mặc quần áo mà cô nhi viện” Hào phóng” tặng, Voldemort và Harry đến phòng mới.


Đây là phòng đôi ở cuối hành lang, chật hẹp ẩm ướt, hai cái giường đã chiếm hơn phân nửa không gian, chỗ trống còn lại vô cùng nhỏ, chỉ đủ một người qua, giường nhìn rất cũ, lúc ngồi lên sẽ phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, đệm trên giường đã đen kịt.

Phòng không có cửa sổ, không có đèn, thậm chí không thấy một cây nến, đương nhiên, những đứa trẻ ở đây không cần nến, bởi vì ban ngày bọn chúng làm việc, trở về liền lao đầu vào ngủ, dưới sự che chở của viện trưởng thân ái mà tiến vào mộng đẹp.

“Hy vọng các con làm tốt, những đứa trẻ thân yêu của ta.” Phu nhân Carat — viện trưởng cô nhi viện, dừng lại trước cửa phòng, có vẻ sợ hãi không khí trong phòng làm bẩn quần áo bà ta yêu thích, nở nụ cười máy móc, vươn tay đóng cửa liền rời đi.

Thanh âm đóng cửa thật lớn khiến màng nhĩ yếu ớt của Harry chấn động, cậu quay đầu tránh đi bụi đất rơi xuống, đột nhiên nghĩ nơi này và phòng gầm cầu thang cậu ở trước đây thật giống nhau.

“Nhưng hiện tại mới năm giờ chiều.” Harry đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, cậu đi đến trước cửa, nhón chân muốn mở khóa ra ngoài.

“Ta khuyên ngươi, tốt nhất không nên.” Voldemort vẫn trầm mặc từ lúc đến đột nhiên mở miệng, “Nếu ngươi muốn bị đánh thì cứ thử.”

Sự thật là Voldemort rất vui khi nhìn thấy tên nào đó bị đánh, có thể Merlin lại cho hắn xem chuyện cười. Nhưng sau khi sống lại không lâu, hắn liền phát hiện mình và Harry có một liên hệ thần kì, trong cơ thể của Harry có linh hồn hắn, mà trong cơ thể hắn tựa hồ cũng có linh hồn của Harry trước khi chết, như vậy, vào lúc hắn chẳng biết gì, hai người lại có một khế ước không rõ nguồn gốc, một khi hắn bị thương, Harry sẽ bị thương, đương nhiên ngược lại cũng vậy.

Nếu Harry chết, thế thì?

Oh, Cười cái gì? Cùng sinh cùng tử với cậu bé cứu thế của Gryffindor? So với ăn ruồi bọ còn ghê tởm hơn.

Nghĩ vậy, sắc mặt Voldemort lại âm u thêm vài phần.

Harry nghe Voldemort nói, lắc lắc đầu, ngoan ngoãn trở về giường, trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Harry ngẩng đầu nhìn Voldemort ngồi đối diện, anh em song sinh trên danh nghĩa của cậu ngoài ăn và ngủ thì luôn tận lực hạ thấp trí thông minh của cậu, gọi cậu là con sên, trời biết vì sao thứ Slytherin yêu thích lại giống nhau thế. Nhưng đã quá quen với hành động của chúa tể hắc ám, hiện giờ cậu vô cùng thích thú, cậu không khỏi nghĩ đến cách phá vỡ bầu không khí trầm mặc này. (Uy, Tiểu Harry, thừa nhận, ngươi chính là M)


“Light spell.” Ngón tay Harry bắn ra một chút ánh sáng, được Voldemort dạy dỗ, ba tuổi cậu có thể không dùng đũa phép mà sử dụng một số thần chú đơn giản.

Nhớ đến lúc Voldemort nói muốn dạy cậu, thì cậu nghĩ mình bị đả kích đến ngây ngốc, đương nhiên, câu trả lời của Voldemort cũng đả kích cậu không ít.

“Là ta không muốn bị con sên ngu ngốc nào đó liên lụy mà chết.”

Tuy lời nói khiến người bất mãn, nhưng không thể nghi ngờ, Voldemort là một giáo sư giỏi, ít nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Harry, không có vị giáo sư nào sánh bằng hắn, giờ nghĩ đến việc Dumbledore từ chối lời đề nghị trở thành giáo sư của Voldemort, tuy là quyết định chính xác nhưng đối với học sinh của Hogwarts mà nói, quả thật là tổn thất không nhỏ.

“Nếu ngươi muốn khoe khoang trình độ pháp thuật kém cỏi của mình thì ngươi làm ơn đi ra ngoài, ta nghĩ vài roi của mụ già kia sẽ giúp ngươi tỉnh táo một chút.” Thanh âm Voldemort vô cùng lạnh lùng.

Sống ba năm trong cô nhi viện, mỗi ngày bọn họ đều gánh chịu đòn roi và chỉ được ăn một chút bánh mì, nên thân thể Voldemort so với đứa trẻ bình thường gầy yếu hơn rất nhiều, nhưng dù vậy, hắn vẫn là đứa trẻ đẹp nhất cô nhi viện, tóc đen mềm mại dài thẳng đến sau tai, làm cho mặt hắn có vẻ nhỏ hơn, mà đôi mắt màu đỏ cực kì đặc biệt, tựa như một viên hồng bảo thạch chói mắt, tỏa hào quang, thậm chí có người nói hắn là thiên sứ, điều này khiến Harry cảm thấy buồn cười, Chúa tể hắc ám là thiên sứ? Thật sự là việc buồn cười nhất thế kỷ.

Thứ duy nhất không đẹp chính là, vì dinh dưỡng không đủ, sắc mặt hắn luôn tái nhợt, mà lúc này, dưới ánh sáng xanh, cũng như vậy.

“Ta chỉ — muốn xem ngươi có lên tiếng hay không.” Harry ngập ngừng nói, thu hồi ánh sáng trong tay, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

“Ngươi nói bà già, là chỉ bà Carat sao?” Harry không cam lòng, lại cố ý phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

“Harry· Potter, nếu đây là câu nói vô nghĩa cuối cùng của ngươi, ta rất vui được trả lời — đúng vậy, bà ta chính là bà già. Tuy ta không hi vọng Gryffindor có khả năng bảo trì im lặng, nhưng hy vọng ngươi ngậm miệng lại, đừng tiếp tục quấy rầy ta.” Nói xong một hơi, Voldemort không mở miệng nữa, tựa hồ cố ý bảo trì yên lặng.

“Rốt cục ngươi đang chơi trò gì?” Harry nhảy xuống giường, đứng trước mặt Voldemort.


Voldemort không thèm nhìn cậu một cái, lửa giận vô danh dấy lên trong lòng Harry tiến lên nắm chặt vạt áo Voldemort: “Ta hỏi ngươi, chẳng lẻ không nhìn người khác là đức tính tốt đẹp của Slytherin ư?”

“Buông tay.” Thanh âm Voldemort cực kì thấp, mang theo tức giận, tựa hồ có thể làm đóng băng tất cả, đã rất nhiều người quỳ xuống khi nghe thấy thanh âm này, cầu xin hắn tha thứ.

Đáng tiếc lần này là con sư tử vàng, trời sinh không biết sợ hãi.

“Không, trừ khi ngươi trả lời ta.” Harry nhìn Voldemort, đôi mắt xanh lá lóe lửa giận.

“Cút ngay.” Voldemort đưa tay muốn đẩy Harry ra, có thể cùng Duddley chống chọi 11 năm, tiểu Harry rất cảnh giác với việc đánh nhau, cậu đắc ý dùng kinh nghiệm của mình tránh được hai tay Voldemort, lại quên một chuyện rất quan trọng, cậu hiện tại mới 3 tuổi.Taychân vừa ngắn vừa nhỏ tạo hậu qua rất nghiêm trọng, mất trọng tâm khiến cậu ngã về phía sau, rơi xuống chỗ trống giữa hai giường, mà quan trọng hơn là tay cậu còn nắm vạt áo Voldemort, kéo theo hắn rơi xuống, nằm bẹp trên người cậu.

Cảm tạ Merlin, mình mới 3 tuổi, nếu lặp lại lần nữa, nội tạng của mình chắc chắn nát bét. Lúc ngã xuống đất Harry đã nghĩ như thế.

Đau đớn ngã xuống đất khiến Voldemort giận dữ, hắn bùng phát, nhưng thực tế là tuổi tác và thân thể của cậu bé cứu thế đều không khác biệt hắn, nên hai người kiếp sau nối tiếp kiếp trước, lại bắt đầu đánh nhau, đương nhiên, trận chiến này tuyệt đối không thể ghi vào sử sách.

“Harry đáng chết, dám đánh vào mặt ta.”

“Voldemort, tên chết tiệt, không được dùng thủ đoạn.”

“A— Gryffindor đáng chết, ngươi là chó sao?”

Ba mươi phút sau, đại chiến của cậu bé cứu thế và chúa tể hắc ám đã xong, khắp thân thể đều là dấu răng và nước miếng, hai người dựa vào mép giường vừa hấp khí vừa trừng mắt.

Voldemort phẫn hận lau miệng, như sợ Harry làm bẩn miệng hắn.

Harry nhếch miệng cười, lộ ra răng sáng bóng, nói, “Răng tốt ăn tốt, rất thơm ngon.”


“Hừ.” Voldemort quay đầu, quyết không nhìn tiểu ngu ngốc khiến hắn tức giận.

Có vẻ không quanh co không khuất phục là truyền thống của Gryffindor, Harry đấm vai Voldemort, lại hỏi: “Rôt cục hôm nay ngươi làm sao vậy?”

Voldemort thật sự muốn cho cậu một câu thân chú khiến cậu ngậm miệng, nhưng nghĩ đến khả năng thành công, đành cố gắng buông tha: “Ngươi nghĩ phòng này thế nào?”

“Phòng này sao?” Harry thoáng sững sờ, lập tức trả lời: “Nói thực, ta vốn nghĩ phòng của ta khi sống ở nhà gì Petunia là nơi tồi tàn nhất, nhưng phòng này còn kém hơn chỗ kia gấp 10 lần, ít nhất chỗ đó còn có đèn, chăn đệm cũng khá sạch sẽ.”

“A.” Voldemort cười khẽ, Harry cảm thấy nụ cười này còn lạnh hơn lúc hắn tức giận: “Nơi tồi tàn nhất sao? Đối với người ở đây 8 năm, cho đến đêm trước ngày tới Hogwarts.”

“Vol—” Harry mấp máy môi, định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không.

Từ lúc sinh ra cậu liền chiến đấu với Voldemort, kéo dài 18 năm cho đến lúc chết, không ai hiểu rõ nam nhân được xưng là chúa tể hắc ám này hơn cậu, hắn không cần người khác thương hại.

Vậy, lúc này cậu chỉ có thể im lặng……

Voldemort đợi, đợi cậu bé cứu thế cười nhạo, đúng vậy, rốt cục cậu ta cũng biết tuổi thơ đáng buồn của chúa tể hắc ám? Chuyện thực buồn cười, đáng tiếc hiện tại cậu ta không có cú, nếu không cậu ta sẽ lập tức gửi thư bảo lão ong mật cùng đến tận hưởng khoái hoạt.

Có thể việc Harry đột nhiên yên lặng khiến hắn có chút không thoải mái, trong ấn tượng, đây là con sư tử Gryffindor ngu ngốc, luôn thừa tinh lực mà dong dài.

Một lát sau, hắn đột nhiên cảm giác được sức nặng, Voldemort quay đầu, thấy Harry chậm rãi đến bên người, nghiêng đầu không nói, chỉ nhẹ nhàng tựa vào người hắn.

Đây không phải thương hại.

Đúng vậy, Voldemort biết rõ, đây không phải là thương hại.

Trong đêm tĩnh lặng như vậy, có hai người sẽ ấm áp hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.