[Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 17: Quyết tâm


Đọc truyện [Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh – Chương 17: Quyết tâm

Thời gian trôi nhanh, ngày tháng như thoi đưa, nước chảy như ca.

Hai củ cải của chúng ta đang dần lớn lên.

(Mọi người: Uy, chúng ta đã nhắc cái thói lười biếng của ngươi rồi, thỉnh ngươi tự trọng, như vậy rất mất mặt.

Lưu Li:……)

Mùa xuân, một năm mưa thuận, vạn vật sinh sôi, là thời gian tuyệt nhất trong căn nhà nào đó tạiLondon, bởi vì lúc này vườn hoa nở rộ.

Tuy vườn hoa không được chăm sóc tỉ mỉ như những gia đình bên cạnh, nhưng các loại hoa vẫn đua nhau nở rộ, hoa hồng đủ sắc xen lẫn, khác lạ mà xinh đẹp, nếu nhìn từ trên xuống, sẽ phát hiện hoa trong vườn được trồng thành hình “V & H”.

Harry ngồi trên cây trong hoa viên nhìn tác phẩm lao động ngày cuối tuần của mình, vui vẻ cười rộ lên. Có lẽ là vì cuộc sống thực tốt, dù cậu mới chín tuổi, nhưng thân thể đã không khác đứa trẻ mười một tuổi, đương nhiên, thể chất cũng tốt hơn trước, lớn dần, khuôn mặt nhỏ nhắn không chỉ là thịt, mà đã thoáng xuất hiện chút góc cạnh của thiếu niên, mũi cao thẳng, đôi môi kiên định, thứ duy nhất không thay đổi, chỉ có mái tóc đen không bao giờ gọn gàng và đôi mắt xanh lá luôn luôn trong suốt.

Cậu cười lớn đẩy đẩy cậu bé ngồi bên cạnh mình, ý bao đối phương nhìn tác phẩm của cậu một chút — V & H, chính là Voldemort and Harry.

Voldemort bất đắc dĩ buông quyển sách trên tay, theo thời gian, hắn càng ngày càng không thể cự tuyệt yêu cầu của Harry, rõ ràng mỗi lần đều liều mạng nhắc nhở mình “đừng nhìn cậu ta”, nhưng lại không thể làm được, điều này trở thành phiền phức lớn nhất cuộc đời hắn.


“Voldy, đẹp không?” Thanh âm Harry không còn mềm mại như thời thơ ấu, mà đã trở thành thanh âm của thiếu niên, nhưng ngữ điệu chưa từng thay đổi, còn thêm vài phần làm nũng.

Voldemort khiêu mi, mặt hắn cũng đã trưởng thành, hàng mi thon dài, nên động tác này thực đẹp, điều này khiến Harry có chút ghen tị, vì dù cậu luyện tập trước gương như thế nào, cũng không làm ra dược động tác tương tự Voldemort, “Được rồi, Voldemort quá hoàn mỹ, không học được cũng là bình thường.” Sau mỗi lần thất bại, cậu luôn an ủi mình như vậy.

Đúng thế, tuy nhỏ tuổi nhưng Voldemort đã như một viên kim cương được mài dũa tinh tế, tỏa sáng, động lòng người.

Vì là anh em sinh đôi, gương mặt hắn và Harry có vài phần tương tự, nhưng lại cho cảm giác hoàn toàn khác biệt, nếu nói Harry đẹp như ánh mắt trời sáng lạng, thì Voldemort đẹp ở sự cao quý mà thanh lịch, khí chất của hắn như trải qua mấy ngàn năm lắng đọng lại, toát ra vẻ cao nhã, không để xâm phạm.

Tóc đen của hắn đã dài tới thắt lưng, dùng tơ xanh buộc lại, nếu nhìn kĩ dưới ánh mặt trời, liền phát hiện sợi dây kia mang một hàng chữ nhỏ, cẩn thận quan sát sẽ đọc được câu: Làm bạn mà sinh. Sợi tơ này là quà sinh nhật năm nay Harry tặng cho Voldemort, mà câu nói kia, cậu cũng mất nửa tháng mới làm được, tuy lúc Voldemort nhận thì cười nhạo tay nghề cậu quá kém, nhưng ngày hôm sau, hắn vẫn dùng.

Vì Voldemort chỉ khiêu mi mà không nói, Harry bĩu môi, kéo dây buộc tóc của Voldemort, nhất thời, mái tóc đen mượt chảy xuống, tràn đầy vẻ đẹp trầm tĩnh. Harry mê mẩn chạm vào những sợi tóc mềm mại kia, như mỗi đêm trước khi ngủ, Merlin a, tại sao là anh em sinh đôi mà tóc cậu lại rối bù? Đây là luật lệ gì? Cậu muốn kiện…… (Đơn kiện không có hiệu lực, bị bác bỏ)

“Trả lại cho ta.” Voldemort cầm lấy quyển sách, hung hăng đánh vào gáy Harry, vừa ra tay vừa nói, thanh âm của hắn cũng không giống lúc còn nhỏ, nhưng trầm hơn so với Harry, như rượu vang lâu năm, say lòng người.

Harry đáng thương trả lại sợi tơ, vẻ mặt ủy khuất nhìn Voldemort buộc lại tóc, bĩu môi, không nói một lời.

Voldemort lại thở dài, lý do mà hắn “Không thể cự tuyệt yêu cầu” chính là, tâm tính của Gryffindor ngu ngốc càng ngày càng đi xuống, nếu nói lúc mới đến thế giới này là mười tám tuổi, vậy hiện tại không thể nghi ngờ, cậu ta chỉ có chín tuổi, nhưng thật ra rất tương xứng với thân thể hiện tại, Voldemort xấu xa nghĩ.


Vì thế, hắn mỉm cười.

Khác với lúc ở cô nhi viện, sắc mặt hắn không còn tái nhợt, mà có chút hồng hào, khiến hắn nhìn khỏe mạnh rất nhiều, đôi mắt vì pháp thuật đã hồi phục mà càng thêm đỏ, tỏa hào quang như bảo thạch, đôi môi mỏng tươi tắn, rõ ràng đã trở thành một thiếu niên thanh tú.

“Đẹp.” Voldemort thấy tiểu Harry đã biến thành nấm ở trên cây, rốt cục mở miệng vàng.

“Thực sao?” Harry lập tức quay đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn Voldemort, ngữ khí vô cùng kinh ngạc.

Voldemort thầm gọi một tiếng Merlin, ai thán vô số lần, tại sao ngu ngốc này lại là anh em sinh đôi của hắn, khác biệt với hắn

“Ta mất một tuần mới làm xong.” Harry duỗi thắt lưng, ngả người ra sau, lúc có cảm giác sắp rơi xuống đất, cậu lại ngừng, hóa ra cậu dùng hai chân ôm lấy nhánh cây, treo ngược trên cành.

Voldemort hung hăng trừng mắt nhìn động tác nguy hiểm của cậu, lo lắng có nên trực tiếp cho cậu một cước, quyết định cuối cùng là từ bỏ, bởi vì ngu ngốc này luôn thừa sinh lực, dù kéo xuống, người mệt cũng chỉ mỗi hắn, mà ngu ngốc này, nói không chừng còn có cơ hội đánh một giấc.

“Dùng pháp thuật di chuyển mỗi luống hoa.” Harry lấy hai tay ôm đầu, nhìn Voldemort, cười nói, “Voldy, đúng như ngươi nói, sau khi làm xong, ta thấy khả năng khống chế pháp thuật tốt hơn rất nhiều.”

“Đó là đương nhiên.” Ánh mắt lạnh băng của Voldemort bắn tới Harry, cho đến khi cậu không chịu được mà khôi phục tư thế bình thường, Voldemort mới thu hồi tầm mắt.


Tuổi dần lớn, sự thích ứng với pháp thuật của thân thể bọn chúng cũng dần dần biến đổi, đến sinh nhật năm nay, pháp thuật của bọn chúng đã khôi phục được tám mươi phần trăm. Cho nên, có thể luyện tập pháp thuật hơi phức tạp, ví dụ như, nghệ thuật hắc ám.

Nhưng khiến Voldemort đau đầu là, tuy lượng pháp thuật của Harry rất nhiều, nhưng lại không thể khống chế tốt, một thần chú đơn giản cậu thường sử dụng lại xuất ra gấp hai lần lượng pháp thuật cần thiết, bình thường có lẽ không vấn đề gì, nhưng Voldemort biết rõ, làm một phù thủy, nhất định phải khống chế được pháp thuật, chỉ có dễ dàng sử dụng mỗi phần pháp thuật trong thân thể, mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất.

Cho nên, hắn tiến hành rèn luyện Harry, bảo cậu không ngừng sử dụng các thần chú đơn giản, đương nhiên, lượng pháp thuật phát ra không được vượt quá tiêu chuẩn, mà công cụ nhắc nhở, chính là quà sinh nhật năm nay hắn tặng cho Harry — một cái vòng tay màu đỏ. Nó nhìn như một cái vòng tay bình thường, nhưng Voldemort tốn không ít công sức, phải biết rằng, vì làm vòng tay khống chế pháp thuật, mà ba ngày liên tục hắn không thể sử dụng một chút pháp thuật, đương nhiên, việc nhỏ này hắn không thèm nói với tên nhóc kia, sau khi làm vòng tay, hắn dựa theo thẩm mĩ của Gryffindor nên lười gia công, chỉ khắc một chữ to trên mặt vòng là “V to H”, liền tặng Harry, nhưng Harry lại vui mừng như bao giờ gặp qua, chỉ là một cái vòng tay, có cần kích động thế không? Được rồi, tuy đây là lần đầu tiên hắn tặng quà, nhưng về sau hắn sẽ nhớ tặng, đáng chết, đừng chùi nước mắt nước mũi lên quần áo hắn!!!

Nghĩ đến chuyện quần áo ngày đó bị bẩn, Voldemort lạnh run, hạ quyết tâm lần sau tặng quà cho tên nhóc này phải tuyệt đối tránh xa cậu.

“Tiếp theo chúng ta luyện tập pháp thuật gì?” Harry không chú ý việc Voldemort lại gần mình, theo thói quen đùa giỡn vòng tay.

“Bế quan bí thuật.” Voldemort vuốt lại phần tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, nói.

“Cái này, ta đã học.” Harry cười hì hì nhìn Voldemort, “Ngươi quên sao? Kiếp trước ta đã học để đối phó ngươi.”

“A, đương nhiên ta nhớ rõ.” Voldemort cười lạnh một tiếng, không khách khí châm chọc, “Có thể nói, cuối cùng cũng không hiệu quả.”

“Cái kia—” Harry sờ mũi, có chút không cam lòng nhìn Voldemort, “Là vì Voldy quá lợi hại, được không?”

“Không thể không thừa nhận, lão ong mật cũng lợi hại.” Trong mắt Voldemort hiện một tia lạnh lẽo, lướt qua trong giây lát, “Trình độ bế quan bí thuật của ngươi, căn bản không ngăn được chiết tâm trí thuật của hắn.”


“Nhưng—” Nhắc tới Dumbledore, Harry có chút sững sờ, tựa hồ muốn nói cái gì đó, Voldemort lại cắt ngang lời cậu.

“Không có nhưng, đương nhiên, nếu ngươi muốn giết ta, có thể không học.” Một tay Voldemort chế trụ cằm Harry, nhìn thẳng vào con ngươi xanh lá, “Bằng khả năng của lão, có thể dễ dàng thấy được trí nhớ kiếp trước của ngươi, ngươi là cậu bé cứu thế quý giá của lão, mà ta là người lão muốn giết — Chúa tể hắc ám.”

Harry cầm tay Voldemort: “Voldy, ngươi biết ta sẽ không.”

“Vậy thì liền học.” Voldemort bỏ tay Harry ra, cầm lấy sách nhảy xuống cây, xoay người rời đi, “Dùng hành động của ngươi chứng minh quyết tâm của mình.”

Harry ở trên cây nhìn bóng dáng Voldemort, nắng xuân vẫn chiếu rọi, xuyên qua tán cây bao phủ Harry, nhưng cậu cảm thấy tất cả đều không ấm áp như trước.

Voldy, tại sao ngươi không tin ta?

“Ta sẽ luyện tập.” Harry đứng lên, lớn tiếng nói với Voldemort.

Nhìn thấy bóng lưng thẳng bước như trước, cậu thì thào tự nói: “Nếu là vì ngươi.”

Thực xin lỗi, Harry.

Voldemort nắm chặt quyển sách trên tay, hắn không thể cho Harry biết sự thật, từ trước tới nay, Dumbledore trong lòng Harry vẫn luôn là người cao thượng hòa ái, Voldemort hiểu được, một khi Dumbledore rõ chân tướng, lão nhất định giết mình, mà như vậy Harry cũng sẽ chết đi, hoặc có thể lão ong mật kia lợi dụng khế ước, giết Harry để giết hắn, vì thế, hắn không thể mạo hiểm. Hắn không muốn nói thật, đôi lúc, chuyện cần tự mình phân biệt, vậy Harry, lần này, để ngươi tự hiểu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.