Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 28: Cerberus


Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 28: Cerberus

Translator: Waveliterature Vietnam

“Chúng ta đang ở nơi nào vậy?” Foley cúi xuống, thở hổn hển hoảng sợ hỏi.

“Tầng bốn, phòng kế bên phòng học ma chú.” Ellen bình tĩnh trả lời, mặc dù anh ta cũng chạy như điên, nhưng thể lực của anh vẫn tốt hơn nhiều, hơn nữa anh cũng có chiếc áo choàng phù thủy tàng hình cho nên càng không lo lắng mình sẽ bị bắt.

“Tôi nghĩ, chúng ta đã rời khỏi được ông ấy.” Harry thở hổn hển nói. Lưng dựa vào một bức tường lạnh lẽo và lau mồ hôi trên trán.

“Malfoy đã lừa bạn.” Hermione nói với Harry. “Bạn có hiểu không? Hắn căn bản không có ý định đến gặp bạn – mà Filch lại biết có người ở phòng trưng bày giải thưởng thì nhất định chính là Malfoy đã tiết lộ tin tức.”

Harry phải thừa nhận rằng Hermione nói đúng, nhưng anh không muốn nói chuyện với cô ấy vào lúc này.

“Malfoy hèn hạ, ngày mai gặp hắn tôi sẽ cho hắn được đẹp mặt.” Gương mặt của Foley đỏ ửng, cho dù Dudley thường ức hiếp ta, nhưng so với hắn thì Malfoy lại đáng kinh hơn nhiều.

“Sinh viên năm nhất thật đáng ghét, nửa đêm canh ba lại đi lang thang khắp nơi. Này, này, này, nghịch ngợm, tinh nghịch, các ngươi sẽ bị bắt.” Con ma Peeves vui vẻ phát ra tiếng kêu kỳ quái, cười khúc khích.

“Đi mau, đừng lãng phí thời gian.” Ellen ngăn Hermione lại, kéo tay cô và chạy thẳng về phía trước.


“Sinh viên không chịu ngủ!” Peeves rống lên, Sinh viên không chịu ngủ, mà trốn trong hành lang của lớp học ma chú.

Bọn họ dường như nghe được tiếng bước chân của Filch, không quan tâm với việc phát ra âm thanh liều mạng chạy thẳng về phía trước, cho đến cuối hành lang.

“Cánh cửa đã bị khóa..” Rom nghẹn ngào tuyệt vọng và Foley thì đang cố gắng đẩy cánh cửa một cách tuyệt vọng chỉ mong cánh cửa có thể mở ra với sức mạnh này.

“Tránh ra.” Hermione giật tay khỏi tay Ellen và đang quát lớn với Foley. Cô không để ý đến Ellen đang chuẩn bị thi triển ma chú mở khóa, cô liền rút cây đũa phép thuật ra, gõ vào cửa và thì thầm nói: “Alla hãy mở rộng.”

Tiếng khóa vang lên và rồi cánh cửa đột nhiên mở ra – bọn họ lao vào, rồi nhanh chóng đóng cánh cửa lại. Lắng tai nghe động tĩnh ở phía sau cánh cửa, thế nhưng họ không nhận ra rằng Ellen không còn tâm trí chú ý đến Filch nữa.

Con ma Peeves không hổ danh là con ma Peeves. Anh ta không bao giờ làm chuyện lớn gì. Con ma ngang nhiên phớt lờ yêu cầu của ông Filch, khiến ông Filch tức giận và cuối cùng bất lực bỏ đi.

« Chúng ta chắc là đã an toàn rồi. » Harry thở dài một hơi, từ trên cánh cửa trượt xuống và ngồi dựa vào cửa.

« El -El-Ellen, Ellen.. »Foley khi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác hàm răng run rẫy va chạm và nhau, liên tục kéo tay áo của Ellen.


« Ôi! » Hermione phát ra một tiếng kêu ngắn, không lớn. Giống như khi mọi người sợ hãi đến mức không thể nào phát ra âm thanh.

Con chó ba đầu huyết thống Cerberus “Đường Uy”, cứ thế mà xuất hiện trước mặt bọn họ.

Họ đang đối mặt với cặp mắt của một con Đại Cẩu lớn như một con quái vật. Con chó đủ lớn để lấp đầy không gian từ trần nhà đến sàn nhà. Nó có ba đầu, ba cặp mắt hung ác, ba cái mũi – đang nhìn về bọn họ đang run rẩy. Ở miệng của nó có nước miếng đang chảy, nước bọt của nó như hồ dính lòng thòng như một cọng dây thừng. Từ hàm răng màu vàng của nó rơi xuống.

Nó vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, sáu con mắt của nó nhìn chằm chằm vào mọi người.

Ellen biết chỉ cần có âm nhạc ngay lúc này có thể ru cho quái thú ngủ. Mặc dù con chó ba đầu Cerberus này rất gầy nhưng nó lại khiến cho anh cảm thấy có một mức độ răn đe đáng kể. Phần thân dưới của Cerberus là viên đá ma pháp, nhưng anh cho rằng đây là Dumbledore đang cố ý để cho Harry kiểm tra. Nếu không Dumbledore cứ trực tiếp phá hủy viên đá ma ma pháp đó là được, hà tất gì mà phải hao tâm tổn trí bảo vệ nó?

Ellen cũng không định phá hư sự sắp xếp của Dumbledore. Hơn nữa bây giờ anh và bọn họ thật sự không có đủ thực lực để khiêu chiến. Mặc dù anh ta với Harry đến nay cùng thực hiện một chuyện, người mà anh đã lâu không gặp mặt. Tuy nhiên số lượng người tham gia nhiều hơn so với ban đầu.

Ellen cũng hiểu được nếu như anh tạo ra khoảng cách với Harry thì rất dễ khiến người khác chú ý.


Nhất là ông lão mật kia sẽ biết quan hệ của mình với Harry trong thế giới Muggle. Cho nên ngay bây giờ tốt hơn là quan tâm một chút đến tâm trạng của chính mình, bằng không sẽ khiến tâm trạng mình thái quá hơn khiến cho tâm trạng bị phá hủy, “Ba thật sự đã tìm cho mình một sự phiền phức.”

Một tiếng cửa vang lên, Hermione xoay tay cầm của cửa, mở cửa ra. Cả bọn nhanh chóng thoát ra nơi này. May mắn là Cerberus bị khóa lại, cho nên chỉ có thể gào thét dữ dội đằng sau lưng.

Harry và ba người liều mạng chạy. Và bọn họ dừng lại ở tầng tám đứng trước bức chân dung của bà béo.

“Ellen đâu rồi? Các bạn có thấy bạn ấy đâu không?” Harry đột nhiên hòi. Cả bọn chỉ biết nhìn nhau, không ai biết được Ellen đã tách ra khỏi khi nào.

“Yên tâm đi, tôi chắc chắn bạn ấy không còn ở tầng bốn. Với thân thủ của Ellen, tuyệt đối sẽ không bị bắt lại.” Foley bắt lấy Harry xoay người lại và tìm kiếm.

Ellen đã thi triển phép thuật tàng hình rồi rời đi. Khi thấy rằng bọn họ đã an toàn, anh đột nhiên có chút hứng thú với sinh vật Cerberus uy mãnh này, “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, ta nhất định sẽ dành thời gian để tìm hiểu kiến thức về sinh vật cổ quái này.”

Thuận lợi trở lại tháp Ravenclaw, hơn nữa trên đường về anh còn nhìn thấy Filch đang đi bộ tuần tra xung quanh, “Đáng chết, mặc dù nhận được mật báo của sinh viên Slytherin nhưng vẫn không bắt được Harry Potter, con ma Peeves chết tiệt, không chịu nói cho ta biết chúng ở đâu, bây giờ ta còn phải thu dọn những bộ áo giáp cũ này!”

Nhìn người đàn ông pháo lép với tấm lưng còng, ở toàn lâu đài phép thuật mà ông ta chỉ có thể sử dụng công cụ Muggle để dọn dẹp sạch sẽ. Ellen không thể không cảm thấy ông ta đáng thương.

Một người khao khát có ma thuật nhưng trời lại ban cho một cây pháo lép, đây thực sự là một nỗi bi ai. Có lẽ ông chỉ có thể mỉm cười để khá hơn! Dì của Harry, Penny chính là vì không có được ma thuật nên đem lòng đố kỵ với Lily.

Nhân tính vặn vẹo đều có nguyên nhân sâu xa của nó. Argus Filch đối với tiểu phù thủy cùng lắm thì chỉ là trách móc ghen ghét, nhưng đối với các giáo sư thì ông ta không dám như vậy chỉ có thể sợ hãi rụt rè. Ví dụ như bị giáo sư McGonagall mắng ” Ngu xuẩn.” Thì chỉ có thể ngậm miệng lại và không dám nói một câu nào. Kỳ thật bản thân ông ta Argus chỉ là người gác cổng của nữ thần Hella trong thần thoại Hy Lạp, một người có trăm con mắt có thể theo dõi mọi hướng.


Nghĩ đến điều này, Ellen đã trở lại phòng trưng bày giải thưởng, “Khôi phục lại nguyên bản.” Cây đũa phép thuật phát sáng ra màu cam nhẹ. Và những mảnh giáp nằm rải rác ngay lập tức đã trở lại như cũ, các đoạn giáo cũng hợp lại, đến nỗi không thể nào nhìn ra được vết đứt gãy của nó.

“Thật sự là một sinh viên hoàn hảo, không chỉ giỏi cả về phép thuật mà còn có một phẩm chất đáng quý.” Một giọng nói già nua vang lên từ phía sau lưng Ellen.

“Tôi biết rằng ngài sẽ không bỏ mặc Harry đi lang thang trong lâu đài, mọi người điều nằm trong tầm kiểm soát của ông đúng không, Dumbledore?” Ellen bị âm thanh phía sau lưng khiến sợ hãi, vội vàng thi triển thuật phong tỏa não và bên trong có chút oán giận.

“Chào buổi tối, hiệu trưởng Dumbledore.” Ellen không vì sự xuất hiện của ông ta mà sợ hãi co quắp, ngược lại thoải mái chào hỏi.

“Chào buổi tối, cậu học trò. Nếu như không phải chính bức họa chân dung nói cho ta biết đêm nay các em đã có hành vi nghịch ngợm thì ta cũng sẽ không thấy được chiếc áo choàng huyện thoại ngàn năm trước lại xuất hiện trên người của em.” Dumbledore nâng chiếc kính mắt lên, đằng sau chiếc kính mắt là một ánh mắt xanh thẳm rất lợi hại, có thể nhìn xuyên mọi sự việc.

“Đúng vậy, giáo sư, nó rất tuyệt vời, nó chính là bảo bối của em.” Ellen không che giấu, bởi vì không có gì lạ khi giữ riêng cho mình một chiếc áo choàng trong thế giới ma thuật. Xem ra Dumbledore cũng biết rõ lai lịch của chiếc áo choàng này?

Giống như Harry có thể ẩn thân vĩnh viễn, chiếc áo choàng tàng hình không có thời hạn mới đáng trân quý nhất. Một chiếc áo choàng được chế tạo từ da thú sẽ biến mất với chức năng vô hình có thời gian do đó các phù thủy chỉ có thể thi triển chức năng tàng hình ba lần mỗi ngày.

“Theo tôi thì hành động của em khiến cho người khác rất ấn tượng, giúp đỡ kẻ yếu, không mất đi lòng trắc ẩn, đây là một phẩm chất hiếm có.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, giáo sư Dumbledore là một người rất tài năng, thông thái, có thể ra được động cơ hành vi của Ellen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.