Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 260: Máu Phượng Hoàng
Editor: Waveliterature Vietnam
Nhanh chóng lướt qua vài trang đầu tiên, Ellen không nhịn được liền hét lên.
Daisy nghe vậy, tò mò dò xét xem.
Chỉ nhìn vào vài từ đầu tiên, cũng là thân phận phụ nữ, hơn nữa Daisy có khuôn mặt không tầm thường quay đầu lại giận dữ.
Qua nửa ngày, Ellen đóng lại quyển sách, thở dài nói: “Con ma cà rồng này cũng là một nhân vật, vì hoàn thành thí nghiệm của bộ tộc Simoore, can đảm lấy thân mình mạo hiểm. Trên mặt hắn đầy vết thương, chính là vì khi dính máu Phượng Hoàng nên bị tổn thương.
“Máu Phượng Hoàng?” Daisy nghi ngờ hỏi.
“Máu Phượng Hoàng là một bí mật của bộ tộc Simoore. Nếu như bộ tộc SImoore có thể dựa vào máu Phượng Hoàng mà hoàn thành thí nghiệm, ma lực của họ sẽ tăng lên rất nhiều, có thể như Phượng Hoàng xuyên qua bất kỳ không gian nào.”
Daisy ngạc nhiên mở to hai mắt, “Cho dù là Hogwarts?”
“Đúng vậy, bất cứ nơi nào. Chị xem, Hogwarts không thể hạn chế ảo ảnh di hình, đối với Phượng Hoàng của Dumbledore mà nói, nó hoàn toàn không hiệu quả.” Ellen đưa ra một cái ví dụ.
“Không chỉ như vậy, nếu thử nghiệm của hắn thành công …” Ellen vẻ mặt đột nhiên kỳ lạ.
“Chuyện gì sẽ xảy ra?” Daisy tâm như bị con mèo lấy mất, tò mò và vội vã thúc giục.
“Nó có thể giữ cho làn da của ma cà rồng mịn màng và sạch sẽ. Nó có thể cung cấp cho chúng năng lượng vô hạn, giúp chúng ngủ, duy trì xương… và thậm chí, nó làm cho hơi thở của chúng tươi mát.”
Allen lắc đầu, và Đại công tước ma cà rồng cố tình đánh dấu các chức năng này, Ellen cảm thấy có chút buồn cười, đột nhiên nội tâm của anh hơi hoảng, “Hả? Dumbledore dường như cũng thích mặc áo choàng màu tím…Đây là một Công Tước bóng đêm?!”
“Wow!” Khuôn mặt của Daisy hiện lên một vẻ khao khát – Hiệu ứng hắt hơi của Ellen chính xác là chức năng mà phụ nữ mơ ước.
“Còn máu của Phượng Hoàng thì sao?” Daisy bắt đầu tích cực dò xét.
Trong căn phòng này, không thu được bất kỳ điều gì.
“Có vẻ Công Tước bóng đêm đã dùng hết máu Phượng Hoàng.” Daisy lầm bầm nói, trong giọng nói khó tránh sự thất vọng.
Ellen ung dung trả lời. “Không, vẫn còn máu Phượng Hoàng, Công Tước bóng đêm vẫn chưa dùng hết, làm sao hắn có thể đành lòng dùng hết máu Phượng Hoàng?”
“Vậy nó ở đâu? Có thể nó được để trong một bình nhỏ, sẽ không quá nhiều.” Ellen gật đầu đồng ý, Daisy suy đoán có ý nghĩa.
“Vật quý giá như vậy, ma cà rồng nhất định sẽ không tùy ý mang theo bên người đâu, hoặc sẽ tự mình đặt ở một nơi nào đó an toàn nhất …” Ellen và Daisy cùng đồng thanh nói. “Quan tài!”
Hai chị em vội vàng chạy ra ngoài phòng tối bên ngoài.
Ellen giơ đũa phép thuật phát ra ánh sáng huỳnh quang, chỉ vào quan tài, ròi nhìn chằm chằm vào bên trong.
Trong quan tài được phủ một lớp lông thiên nga màu tím, khi cây đũa phép của Ellen chiếu vào, những chiếc lông vũ thiên nga lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt, Ellen để cây đũa phép chiếu sáng tới lui bên trong quan tài – anh dùng ánh sáng để khóa một thứ gì đó ở dưới quan tài, một đồ vật màu xanh biếc, đặt trên lớp lông vũ thiên nga màu tím.
Ellen gom chúng lại với nhau, cuối cùng cũng thấy một chiếc bình nhỏ, một bình thủy tinh màu xanh lam.
Ellen và Daisy điều nhìn xuống dưới đáy quan tài để nhìn rõ hơn một chút, Ellen tựa người vào vách đá của quan tài, và cúi người xuống để quan sát cái bình kia.
Daisy đứng kế bên người của Ellen dùng tay cầm cái bình ở trên tay của anh, cô giơ bình lên, nhờ vào ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt, cả hai điều quan sát nó một cách tỉ mỉ.
Cái chai tròn, màu xanh thẫm, Daisy dễ dàng cầm nó trên tay, thủy tinh bóng loáng, có một cái nút thủy tinh màu xanh ở miệng chai, Daisy lắc chai, “Không phải là trống rỗng”, cô thì thầm nói.
“Này, có một nhãn hiệu.” Daisy chỉ vào một tờ giấy hình vuông nhỏ dán trên bình thủy tinh.
“Em có hiểu nó không?” Cô hỏi, cô đem cái bình màu xanh giơ lên trước mặt của Ellen.
Một nhãn hiệu nhỏ được in chữ cổ mờ, Ellen nheo mắt nhìn.
Những chữ kia đã mờ đến không thể nào nhìn thấy rõ.
Ellen nhấc đũa phép ổn định, và cuối cùng nhận ra những từ đó, giống như Niven – Máu Phượng Hoàng.
Daisy xoay cái chai trên tay, cô đang tìm kiếm thêm thông tin, nhưng chỉ có một dòng chữ được in trên nhãn hiệu – máu Phượng Hoàng.
Ellen đem ánh sáng huỳnh quang vào trong quan tài xem có bỏ sót thứ gì trong đó hay không? Anh chiếu tới lui trong quan tài, sau đó cơ thể lại cúi người trước vách đá quan tài, dùng tay vuốt ve những chiếc lông thiên nga màu tím, cảm nhận sự mềm mại bóng lóang của chúng.
“Phụt – phụt” một âm thanh truyền đến, Ellen quay đầu lại nhìn Daisy, chỉ thất cô bắt đầu vặn nút chai, anh lập tức hét lên, “Này, Daisy, chị đang làm gì vậy?”
“Chị mở nó ra.” Daisy trả lời, cũng không có quan tâm đến biểu cảm của Ellen, “thế nhưng nút chai bị kẹt lại, chị dường như …”
“Đừng…” Ellen hướng về chị mình mà nói, “Chị ở trường học không có học lớp bảo vệ động vật ma thuật sao? Chị là một Gryffindor à?!”
Đôi mắt màu xanh lam của Daisy một ánh sáng lóe lên, cô ngừng tay, không hiểu nhìn vào Ellen: “Làm sao? Chị chỉ muốn xem nó thôi mà.”
“Đưa nó cho em để em biểu diễn cho chị coi.” Ellen tiến lên phía trước, đưa tay về hướng chị mình, “Đừng tưởng rằng khi ma cà rồng chết rồi là không còn nguy hiểm, nếu không lần sau em sẽ không dẫn chị theo để cùng mạo hiểm.”
Daisy nửa tin nửa ngờ, nhưng cô đối với em trai của mình vẫn hết lòng tin tưởng – đặc biệt là cô tin tưởng em trai mình tối nay, cô đưa máu Phượng Hoàng cho Ellen.
Kết quả Ellen, dùng thuật biến hình đem đầu lâu biến thành cái kẹp nắm, đặt chai chứa máu Phượng Hòang lên, sau đó dùng đũa phép thuật để cho nắp chai bật ra ngoài, rồi sau đó nhảy lùi về sau vào bước.
Ti…
Phải mất vài giây để Daisy tìm ra tiếng vo vo phát ra từ đâu. Rồi cô thấy một làn khói trắng bay ra từ cái chai.
Làn khói dày đặc nồng nặc như một trụ phun bắn ra, nóng hổi, ngay cả khi Daisy đã giữ khoảng cách nhưng cô vẫn cảm thấy nó lướt qua mặt cô.
“ÔI!” Dưới sự gấp gáp, Daisy hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào liền hét lên, cô lảo đảo lùi về phía sau, cô cảm thấy không thở nổi, một tay điên cuồng vẫy, để đuổi đi những làn sương mù đáng ghét này.
Làn sương mù dày đặc nóng rực kia tràn ngập bên cạnh Ellen, toàn bộ điều tràn ngập cả căn phòng.
“Xem ra máu Phượng Hoàng này được bảo quan vô cùng tốt, và nó còn chứa cả một sức sống mạnh mẽ.” Ellen nhặt lên nắp bình vừa bay ra, khống chế nó để nó tự động đập miệng bình lại. “Hiện tại chị không biết vì sau không cho ta mở ra.”
« Ta…ta nóng đến mức không thể nào thở nổi. » Daisy thở không ra hơi nói, ánh mắt của cô đau rát, thậm chí còn cảm thấy một cảm giác nóng rát trên lưỡi của mình, cô họng của cô bị thắt chặt lại.
Daisy dùng tay vuốt mặt mình, cô hoảng sợ hỏi: “Mặt của chị không sao chứ?”
Ellen có chút buồn cười khi nhìn em gái quá lòe loẹt, anh ta vẫy đũa phép và làn khói dày biến mất. “Đừng lo, điều đó sẽ không gây hại cho chị.”
Daisy lúc này mới hiểu ra rồi thở ra một hơi.
“Kìm nén sự dục vọng, và sau đó phải trả lại mọi thứ về chỗ cũ, tốt nhất không nên chạm vào nó khi phát hiện ra nó.” Ellen nhún vai, đem máu Phượng Hoàng thu về.
Daisy đối với hành động của Ellen không hề có phản đối gì.
“Ellen, chúng ta phải rời khỏi đây, » Daisy thực sự muốn quay lại và nhìn vào gương để xem mặt mình có đúng như theo lời em trai mình nói không không có chút tổn hại nào.
“Được, chúng ta đi thôi.” Ellen và Daisy cùng nhất trí ý kiến – tuy trong trang viên chết tiệt này không có gương, nhưng có thể tắm nước lạnh cũng tốt, vì khi tắm nước lạnh để giảm bớt cảm giác nóng rực trên người cũng rất hay.
Daisy dẫn đâu trong phòng tối, Ellen đi theo sau cô, mà Daisy dường như chạy thật nhanh trong hành làng như không có hồi kết, cô thật sự rất muốn rời khỏi nơi kỳ lạ này.