Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 248: Theo dõi


Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 248: Theo dõi

Editor: Waveliterature Vietnam

Điểm dừng chân đầu tiên của Ellen và Hermione, tự nhiên là Công tước Mật ong. Đây là thiên đường cho các pháp sư nhỏ. Hermione không chỉ mua một ít nhím tiêu mà còn mua một ít kẹo mà cô ấy thích – cô ấy chỉ cho phép mình ăn nhiều nhất mỗi ngày một khối, còn vượt hơn một chút thì phải đi đánh răng một lần nữa…

“Có lẽ tôi có thể ăn hai khối vào Giáng sinh.” Hermione dứt khoát đặt một ít kẹo bạc hà lên nó – đây là một viên kẹo có hình Thiềm Thừ, khiến mọi người cảm thấy như họ thực sự sẽ đánh vào bụng sau khi ăn.

Sau khi mua xong, Hermione đã rất ngạc nhiên khi thấy Ellen bỏ rất nhiều kẹo vào giỏ hàng. “Bạn có thích đường không?”

“Không, trong nhà tôi có một cô em gái nhỏ, em ấy tên là Emily, tôi mua cho em ấy.” Nghĩ đến Emily khả ái tinh nghịch, lông mày của Ellen tràn đầy sự cưng chiều, “Em ấy có biệt hiệu là con gấu nhỏ ngọt ngào, ta không biết có cách nào để phân biệt khẩu vị của em ấy, em ấy rất thích đưa ráy tai và mũi cho anh trai của tôi là Luân, và sau đó để nó cho riêng mình – nhưng mỗi lần điều đưa cho ta một chút.”

Hermione kiềm chế bản thân, mới nuốt vào, “Những đứa trẻ thích ăn đường sẽ thường xuyên đến gặp nha sĩ nha”.

Ellen nhận thấy rằng ở một bảng hiệu được treo ở đằng xa nơi góc hẻo lánh (hương vị đặc biệt).

Anh kêu Hermione và bước đến với sự thích thú, có lẽ nên mua một chút cho Luân.

Vẻ mặt trang nghiêm của Luân khi bị phá vỡ vô cùng thú vị – giống như Percy không được anh em ở nhà Weasley chào đón, mặc dù Luân ở gia đình Harris không đạt đến tình trạng như thế này, nhưng đối tượng để cho các anh chị em đùa giỡn luôn chính là anh ta…

Một cây kẹo mút đẫm máu thu hút sự chú ý của anh ta. Anh ta liếc nhìn cô tiểu thư Vạn Sư Thông, người trông có vẻ hơi nghiêm túc. “Bạn có muốn thử cái này không?” Ellen nhặt một cây và nheo mắt tinh nghịch.

“Ồ, không, tôi đoán chúng là dành cho ma cà rồng.” Hermione nhăn mũi.

“Vậy những cái này thì sao?” Ellen nói qua, đem một loạt kẹo hình còn gián nhét đưa vào dưới mũi của Hermione.


“Hoàn toàn không.” Hermione nghiêm túc đẩy cái lọ ra, và sau đó nhịn không được “phốc phốc” rồi bật cười. Sau đó, Ellen chú ý đến sự chuyển động bên cạnh, với khoảng cách không xa với họ, Ron cau mày và nguyền rủa những khay chứa đậu trên kệ điều gì đó.

Ellen buồn cười và tiến lên một bước về phía họ, ngăn cản tầm nhìn của Ron.

Hermione không thể giải thích được nhìn Ellen, người đột nhiên bước tới – anh ta đang bỏ rất nhiều kẹo mút đẫm máu vào giỏ mua sắm.

“Em gái của bạn sẽ thích điều này?” Hermione ngạc nhiên hỏi.

“Không, anh trai thứ hai của ta thích.” Ellen không chút do dự đem Luân ra làm bia đỡ đạn.

Sau đó, Ellen đưa Hermione đến cửa hàng trò đùa ở Zoko và mua rất nhiều “bom phân lớn”, “hút đường”, xà phòng trứng ếch, v.v.

Không có gì đáng ngạc nhiên, Ellen lại thấy Ron trong cửa hàng trò đùa của Zoko.

Hermione cũng nhìn thấy Ron, nụ cười của cô biến mất khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Ron.

Hermione chán ghét liếc nhìn Ron một cái, hai hàng lông mày nhíu lên.

Ellen nhướn mày và kéo Hermione ra khỏi cửa hàng.

Khi Ellen một lần nữa để Hermione quên Ron và nói chuyện vui vẻ, có một nhóm lớn các cô gái Slytherin, bao gồm cả Pansy Parkinson.


“Ellen và Hermione!” Pansy hét lên. “Ah, Ellen, đôi mắt của bạn chẳng ra gì… Penelop ít nhất là cũng không tệ lắm!”

Pansy nghĩ rằng nó sẽ thu hút tiếng cười của các cô gái, nhưng kết quả chỉ là một sự im lặng đáng xấu hổ.

Các tiểu phù thủy nữ của các học viện điều giống nhau, các nữ sinh của Slytherin vô cùng có thiện cảm đối với Ellen.

Một cậu bé đẹp trai, có năng lực, có khí chất và có nhiều tiền như vậy không thể khiến cho các cô gái có phản cảm đối với anh.

Họ nhìn Hermione, người hoàn toàn khác biệt với những cô gái bình thường, không thể nào phụ họa thêm cho lời nói của Pansy – cũng không muốn trước mặt của Ellen để lại ấn tượng xấu.

Mặc dù Ellen không tiện để tranh luận cùng với các cô gái, nhưng điều này cũng không ngăn cản anh tại tư thế dùng một tay vuốt tóc mình.

Điều này khiến Pansy không kiềm chế liền run mình một cái, cô chỉ miễn cưỡng cười lạnh, biểu hiện không vui cho lắm, nhưng lại bước rất nhanh, một bên lẩm bẩm và một bên quay đầu lại nhìn Hermione và Ellen – mặc dù tốc độ của cô có vẻ nhanh hơn một chút.

Khuôn mặt của Hermione có chút khó chịu, và Ellen suy nghĩ chuyển chủ đề.

“Hermione, mũi của bạn điều bị đóng băng rồi ửng đỏ lên, hay là tốt hơn chúng ta nên đi vào quán trà nóng của bà Patty.”

Hermione lập tức bịt mũi bằng tay và cô cảm thấy mũi cong lạnh, cô không thể tưởng tượng mũi mình đỏ, và ngay lập tức gật đầu và đồng ý với lời đề nghị của Ellen.

Quý ông Ellen đẩy cửa quán trà, để cho Hermione đi vào trước.


Sau đó, Ellen quay đầu lại và nở một nụ cười không xác định với Ron.

Đây là một quán trà nhỏ và chật chội, mù sương dày đặc. Bên trong được trang trí bằng đường viên hoa, thậm chí cả bàn tròn nhỏ cũng thế.

Cơ thể của Hermione đột nhiên trở nên không cân đối, cô rất buồn bã và vô cùng khó chịu. Bởi vì cô phát hiện trong căn phòng này từng đôi từng đôi, điều nắm tay nhau.

Ellen bước vào, cùng Hermione, ngồi xuống chiếc bàn tròn duy nhất, và lau đi những màn sương mù trên cửa sổ.

Hermione có chút bất an cúi đầu.

Ellen nhìn ngoài cửa sổ một cách vô tình, Ron đằng sau cây tuyết tùng lúc ẩn lúc hiện.

Ellen hơi nghiêng về phía trước và lấy bông tuyết trên đầu Hermione.

Ron tức giận đạp cây tuyết tùng một cái, kết quả khiến cho những bông tuyết trên cây đổ ầm xuống, đầy mặt và đầu của Ron – anh ta nôn nóng vẫy cánh tay và lau sạch đi những bông tuyết.

Ellen không nhịn được bật cười, Hermione khó hiểu ngẩng đầu nhìn.

Cô đang định hỏi Ellen cười cái gì, thì đã bị phân tâm bởi bà Patty.

“Hai vị muốn dùng gì?” Bà Patty hỏi, dáng người mập mạp, với mái tóc màu đen được búi phía sau, và vật lộn với hai cái bàn để lách vào.

“Với thời tiết như thế này, chúng tôi sẽ không chọn trà, mà hãy mang cho chúng tôi hai ly cà phê nóng để thay đổi khẩu vị có được không?” Ellen nhìn Hermione.

Bàn bên cạnh một cặp tình nhân đang ngọt ngào như đường hôn môi nhau, Hermione bối rối ánh mắt rủ xuống và gật đầu.


“Giáo sư Flitwick sẽ sớm dạy cho chúng tôi một lời nguyền hạnh phúc, tôi biết điều này khi giúp anh ấy chuẩn bị giáo trình” Ellen nhìn thấy sự rụt rè của Hermione, và đưa chủ đề đến khía cạnh quan tâm của Hermione.

Quả nhiên, Hermione mở to mắt và nhìn Ellen.

“Anh ấy đối với ma chú rất xem trọng, có lẽ bài kiểm tra cuối cùng sẽ bao gồm nó trong lời nguyền.” Ellen nhún vai.

Nói tới ma chú, đi vào lĩnh vực quen thuộc, Hermione đã quan tâm đến. Cô nhấp nháp tách cà phê nóng và thả lỏng đôi vai mình.

Ngay khi cả hai người đang trò chuyện vui đùa với nhau, thì một tiếng “Đùng” vang lên, một tiểu phù thủy bước vào.

Đó là Draco Malfoy, hiếm khi thấy Gaul và Crabbe không đi theo phía sau của hắn.

Ngay khi sự giật mình tràn đầy trong ánh mắt của mọi người, thi Malfoy đã không khách khí đi đến bàn của Ellen và Hermione và ngồi xuống ngay lập tức.

Ron bên ngoài cửa sổ, anh ta không quan tâm tuyết đọng trên người của mình, mà tập trung nhìn chăm chú vào cuộc trò chuyện của họ, cố gắng nhìn vào cử động của miệng họ – đương nhiên, điều này là hoàn toàn vô ích.

“Harry vẫn nghĩ là Ellen vẫn còn hướng về bạn ấy, nhìn xem Malfoy đã thân mật tìm đến nói chuyện với Ellen! Hermione cũng biết điều này, nhưng không báo chúng ta!” Ron tức giận hai chân đông cứng giậm thật mạnh.

“Không được, phải nghĩ cách, rõ ràng họ đang thương lượng bàn tính âm mưu gì đó!” Ron tự nói với mình.

Nhưng anh tuyệt vọng khi thấy rằng không có Harry, không có Hermione và anh không có cách nào cả!

Đột nhiên, bờ vai của anh bị vỗ một cái, quay đầu lại, thì không nhìn thấy bất kỳ người nào.

Ron kinh ngạc nhìn xung quanh, “Ta đã bị Ellen và Hermione khiến cho bị ảo giác rồi sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.