Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 242: Quyết đầu cùng với Slytherin
Editor: Waveliterature Vietnam
Giáo sư Snape ngay lập tức nhìn Malfoy.
Trước mặt viện trưởng của mình, Malfoy sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, anh cố ý ưỡn ngực đứng dậy, “Hẹn gặp ở tại sân vận động, Ellen, tôi hy vọng bạn có thể giữ được Firebolt của bạn.
Đừng để nó bay ra bên ngoài cây liễu rồi bị đánh cho thành từng mảnh vụn!”
Malfoy nhìn Harry và Ellen với một ý định không tốt, Gaul và Crabbe ở phía sau hắn nhếch mép.
“Ta nghĩ, chúng ta cần đặt một chút tiền cược.” Ellen không sợ hãi, bất cứ ai bắn vào miệng sẽ thấy chương thực sự.
“Bất cứ ai thua cuộc, sẽ cởi hết quần áo trên người của mình rồi cưỡi trên cây chổi trong một tuần.”
Malfoy đưa ra một sự trừng phạt khiến người thua phải mất hết thể diện.
Ellen không do dự đồng ý, ngay khi anh rời đi, Malfoy đột nhiên gọi anh ta lại.
“Ellen, tôi muốn thêm, nếu như người nào thua, thì sẽ không có bất kỳ liên quan nào với Harry Potter.” Malfoy nhìn Ellen, dường như sợ hiểu lầm, anh bổ sung thêm, “dòng máu thuần khiết không nên qua lại với những thứ bại hoại như thế này!”
Cái nhìn này khiến Ellen nghĩ về Dumbledore một cách không tự nguyện.
Ellen lúng túng ho khan hai tiếng, “Nếu ngươi đã để ý Harry như vậy, ta cũng muốn thêm. Nếu như ngươi thua, ngươi sẽ cưỡi cây chổi bay quanh lâu đài và hét lên “Ta bắt nạt Harry Potter bởi vì tôi thầm mến bạn ấy, ta ghét Ron.”
Harry và Ron cùng nhìn nhau – Ron cũng dùng một biểu cảm chán ghét nhìn Malfoy, rồi nhìn về Harry một chút, bộ dạng như bừng tỉnh.
Malfoy dường như nổi trận lôi đình, dường như muốn lao đến đánh cho Ellen một trận, Harry cũng đỏ bừng mặt, anh ta nhớ lại biểu hiện của Malfoy khi lần đầu tiên gặp đối phương… Anh ta căn bản không dám nghĩ về điều đó.
“Này, đùa một chút thôi.” Ellen nhún vai – nhưng Malfoy lại không có chút cảm kích nào.
“Được, cứ quyết định vậy đi!” Malfoy liếc nhìn Ellen, hùng hổ đi qua Harry và Ron, dẫn đầu đi vào lớp học ma dược.
“Mau vào học đi.” Giáo sư Snape, người hơi ngạc nhiên trước biểu hiện của mình, sau đó khịt mũi và quay trở lại lớp ma dược, ông ta ném áo choàng ra sau lưng, rất giống như một con dơi khổng lồ.
Harry và Ron thoáng nhìn qua Ellen, dường như sắp bước vào pháp trường, họ đi vào phòng học.
Thỏa thuận giữa Ellen và Malfoy không có hồi kết, nhanh chóng lan truyền, ngay tại bữa cơm tối, bầu không khí giữa Ravenclaw và Slytherin vô cùng căng thẳng.
Khi Roger dùng bữa tối, anh ta đã hỏi vị trí của Firebolt, anh hỏi Ellen không dưới năm lần. Đột nhiên, anh ta buông đồ ăn trong tay xuống và vội vàng đứng dậy. “Ta phải đi sắp xếp sinh viên làm việc theo ca, cuối cùng thư giãn đầu óc, tôi mới có thể dễ dàng tiến vào phòng ngủ chung.”
Quyết định của anh chắc chắn là một quyết định rất sáng suốt, đêm đó, Ravenclaw, hai người cao niên được sắp xếp để gác đêm, bắt gặp Myers Blake và Marcus Flint Montan muốn lẻn vào..
Khi giáo sư Flitwick gửi một thông báo cho giáo sư Snape, hai người họ đã bị choáng váng bởi những Ravenclaw tức giận.
Sự xuất hiện của Giáo sư Snape cũng không làm cho hai pháp sư nhỏ của Slytherin trở nên tốt hơn.
“Ferri Ouse, đối với chuyện phát sinh như thế này, ta thật sự rất áy náy.” Giáo sư Snape hướng về giáo sư Lupin để xin lỗi.
“Marcus và Myers sẽ bị ta trừng phạt. » Ông túm lấy áo trên lưng của Marcus, đem hai người kéo lên khỏi mặt đất.
Sau khi ánh mắt ảm đạm của giáo sư Snape quét qua hai người đột nhiên nói: “Giáo sư Flitwick, Ellen Harris và Draco Malfoy đã cá cược với nhau, hay là chúng ta cũng cá cược với nhau.”
“Severus, mời nói.” Giáo sư Flitwick đã đè xuống sự tức giận và duy trì nghi thức cần thiết.
“Nếu học viện nào thua, thì sẽ rời khỏi cuộc thi tranh đoạt chiếc cúp học viên năm nay.” Giọng nói lẩm bẩm của giáo sư Snape khiến những phù thủy nhỏ trong phòng nghe rất rõ ràng.
“Nếu anh muốn đặt cược, thì lập tức chúng ta sẽ đặt cược.” Dáng vóc của giáo sư Snape rất nhỏ bé, nhưng giọng nói của ông vang trong không trung rất vang vọng.
Ông ta bỏ lại hai pháp sư nhỏ của Slytherin sau lưng và rời khỏi phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw.
Trong ký ức của mọi người, không có trò chơi nào xuất hiện trong bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng như vậy.
Tin tức vụ cá cược nhanh chóng lan rộng khắp tòa lâu đài, sự căng thẳng giữa hai đội và hai học viện đạt đến một mức độ không khoan nhượng.
Có một vài cuộc hỗn chiến nhỏ trong hành lang, một sinh viên năm thứ tư của Ravenclaw và sinh viên năm thứ năm của Slytherin đã vào Giáo y viện, trong lỗ tai không ngừng liên tục phát ra rau xà lách.
Thời gian này Thu Trương vô cùng khổ sở. Với nhiệm vụ là một tay tìm bóng của Ravenclaw, khi cô đi học, luôn có sinh viên của Slytherin duỗi chân ra để cho cô vấp ngã.
Bất kể cô xuất hiện ở chỗ nào, Crabbe và Gaul cũng đều có mặt, khi thấy cô bị nhiều người vây quanh, liền thất vọng chuyển sang một bên.
Dưới tình huống này Roger đã ra lệnh của Thu Trương khi ngồi ở đâu cũng phải có bạn, để phòng ngừa có người của Slytherin làm hại cô không thể vào sân thi đấu.
Ngay cả các sinh viên nam của các trường đại học khác cũng mong muốn thực hiện nhiệm vụ này, vì vậy mà thu Trương không thể nào vào lớp đúng giờ, bởi vì cô luôn bị vây quanh bởi một tiểu phù thủy nam ríu rít.
Roger đối với Firebolt và Thu Trương đặc biệt quan tâm. Anh muốn dùng rương hòm để khóa Firebolt lại, sau đó để cho giáo sư Flitwick canh giữ giùm.
Ellen ngăn cản suy nghĩ điên cuồng của anh ta lại, “Firebolt ở chỗ của ta rất an toàn, thật đấy! Ngoại trừ tôi, không ai có thể cầm đến nó.”
Một buổi tối trước ngày thi đấu, tất cả các hoạt động hàng ngày trong phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw điều bị dừng lại, tất cả mọi người điều chuẩn bị cho trận đấu ngày hôm sau.
Phòng nghỉ chung rất sôi động.
Cách các cầu thủ đối phó với áp lực ồn ào hơn bình thường.
Roger Davis ngồi xổm trước một mô hình thi đấu Quidditch, sử dụng cây đũa phép để chỉ huy nhân vật phản diện người mẫu di chuyển và nói chuyện với chính mình.
“Không cần phải sợ, chúng ta có Firebolt!” Roger vui buồn thất thường nói.
Thu Trương và Luna nói chuyện với nhau, không biết họ đang nói về chuyện gì, mà Thu Trương đột nhiên phát ra một tiếng cười hoàn toàn bất thường.
Thấy thế, Ellen buông quyển sách trong tay xuống, đứng ở giữa phòng nghỉ chung.
“Âm thanh rất lớn.” Giọng nói của Ellen đột nhiên lấn át cả tiếng ồn ào của phòng sinh hoạt chung.
“Ravenclaws, xin hãy lắng nghe tôi.” Ellen trở thành trung tâm của sự chú ý của Ravenclaw.
“Ta thật sự có chút áy này, bởi vì lý do của tôi, mà để cho hai học viện phải giằng co đi đến bế tắc.”
Ellen nhìn xung quanh trường.
Tất cả mọi người điều lắc đầu, dùng ánh mắt khích lệ để nhìn vào anh.
“Ngày mai, chúng ta sẽ cùng với Slytherin so tài. Chúng ta sẽ cùng là một đội giành thắng lợi. Cũng có khả năng, cùng nhau tan vỡ, trơ mắt nhìn Slytherin đạt được cúp học viện.”
Rất nhiều Ravenclaw cau mày.
“Sự khác biệt giữa người chiến thắng và kẻ thua cuộc là sự khác biệt giữa sự sống và cái chết, chỉ cần những người nào chiến đấu quên mình điều sẽ giành thắng lợi. Mà ta, không còn nghi ngờ gì nữa, chúng ta sẽ giành chiến thắng đến cuối cùng.” Ellen vừa nói vừa giơ tay lên.
“Thế nhưng trước đó, ta hy vọng mọi người có thể kiềm chế vào bình tĩnh, để cho đồng đội của chúng ta có thể bình tâm và vì thắng lợi cuối cùng mà tiết kiệm sức mạnh.” Ellen hạ giọng nói.