Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 232: Sirius
Editor: Waveliterature Vietnam
“Không!” Penelop la lên một tiếng, và ngã mạnh một cái xuống dưới mặt đất ẩm ướt trong hang động, cô kéo Ellen qua theo phản xạ, lợi dụng vào lợi thế về chiều cao của mình bảo vệ trước mặt của anh, đồng thời cũng nhắm chặt mắt lại, cô dũng cảm chờ đợi cơn đau đến với mình – cô không nhận ra rằng kỳ thật mình đã rơi trúng phải tảng đá.
Thế nhưng ngay lập tức, cô cảm thấy có một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đã ôm cô trở lại, sau đó, rồi Penelop hoảng loạn rơi vào một vòng tay rất an toàn – Ellen!
Ellen vừa phát hiện ra anh đã bị đối phương dắt đi, anh rất biết ơn khi biết được ý đồ của đối phương, nhưng rõ ràng ngay lúc này không thích hợp để nói những điều này do đó ngay lập tức anh đã ôm Penelop vào trong lòng của mình và sau đó một bên tách ra khỏi vòng tay của cô, một bên dùng đũa phép thuật để thi triển ngọn lửa và thiêu đốt đi những đồ vật.
Với một mùi khét lẹt, những tiếng va chạm vang vọng xung quanh tai của họ, xem lẫn một âm thanh sắc lạnh, tiếng huýt sáo, tim của Penelop đập thình thịch, và trong vòng tay của Ellen ngước mắt lên nhìn – nhìn thấy những con dơi, hàng ngàn con dơi đen, đang vỗ cánh, và lao xuống bọn họ.
Ellen nhanh chóng rút đũa phép của mình ra để huy vũ, dùng ngọn lửa để đánh bọn chúng rơi xuống và sử dụng những viên đạn chuyên bắn những bộ xương dơi với tốc độ cao bắn tới những con dơi đang bay ở phía trên.
Định tâm lại và nghĩ về Penelop, anh nhanh chóng đưa bàn thân thoát ra và rút lại đũa phép của mình, tham gia vào trận chiến và sử dụng lời nguyền băng giá để đóng băng nhiều con dơi đang bay kia.
Thế nhưng, những con dơi như có người chỉ huy, nhắm mắt làm ngơ trước những người bạn đồng hành của mình đang rơi xuống, vẫn điên cuồng bay lượn trên đỉnh đầu, và trong miệng phát ra những tiếng huýt sáo nghe đến chói tai.
“Bọn chúng đã phong tỏa các con đường!” Penelop lo lắng nhìn những con dơi dày đặc kia đang bịt kín lối ra duy nhất.
“hãy rời khỏi nơi này trước!” Ellen liên tục thi triển lời nguyền cũng đã cảm thấy rất khó khăn.
« “Tôi ghét dơi nhất!” Penelop vẫy đũa phép và nỗ lực bắn rơi bọn chúng.
Ellen kéo Penelop và chạy đến một hướng nhỏ hẹp, cong khác – Những con dơi giống như con lừa, vẫn cứ nhảy múa ngay ở lối vào, lại còn huýt sáo và phát ra tiếng la hét, nhưng Ellen vẫn cố nắm chặt tay của Penelop, đưa lưng đặt vào bức tường hầm, và cẩn thận di chuyển về phía trước.
Đường hầm dẫn đến một căn phòng – một căn phòng hình bầu dục.
Lối vào phòng đột nhiên lóe lên, ánh sáng phát ra rất mạnh, Ellen và Penello phải lấy tay che mắt của mình lại.
“Không, đó là quả bom tia chớp của Zoko! Có mai phục!” Ý nghĩ này chỉ vừa xuất hiện trong đầu của Penelop thì một bàn tay lạnh lẽo, ướt sũng đã nắm chặt lấy cổ của cô.
Trong lúc hoảng sợ, cây đũa phép của Penelop đã bị lấy đi, nghe được tiếng la hét của Penelop, Ellen cố gắng chống lại cơn đau và mở mắt ra, trong sáng sáng chói lóa kia, Ellen liếc nhìn một cái thì đã nhận ra người ở trước mặt.
Một mái tóc dơ bẩn rủ xuống đến khuỷu tay, nếu không phải là trong hốc mắt sâu kia có ánh sáng của đôi mắt, thì quả thật hắn trông giống như một xác chết. Làn da trắng bệch căng thẳng đến xương gò má, hình như đã khô rất lâu, anh ta nhếch mép cười một cái, để lộ ra những chiếc răng vàng.
Lúc này, anh ta đang chỉ vào Ellen với cây đũa phép của Penelop.
“Sirius Black!” Ellen khẳng định gọi ra tên của hắn.
“Hóa ra các người cao này không phải là Ngạo La phải không? Các ngươi có phải là sinh viên của Hogwarts?” Hiển nhiên, Sirius có phần ngạc nhiên với sự xuất hiện của những người này.
Nghe được tên của Sirius, trên mặt của Penelop không có chút máu nào, cô đã nghe tên của kẻ giết người này rất nhiều.
“Tiểu tử này, hãy buông đũa phép của ngươi xuống!” giọng nói khàn khàn của Sirius, dương như đã lâu rồi hắn không sử dụng, bàn tay gầy, và những khớp xương của hắn đang bắt lấy cái cổ trắng noãn của Penelop.
Ellen lặng lẽ đặt xuống đũa phép của mình, tìm kiếm cơ hội thích hợp để giải cứu Penelop – Miễn là bên kia không mất trí, ít nhất là không có nguy hiểm thực sự đến tánh mạng của cô.
Lúc này, đũa phép của Ellen đã bay thẳng đến tay của Black.
“Harry Potter ở đâu?” Sirius nhìn chằm chằm vào Ellen với đôi mắt sâu thẳm đáng sợ.
Ellen nhìn hắn một cách chăm chú quan sát, sắc mặt của hắn trắng bệch, tái nhợt trông rất đáng sợ, bộ quần áo trên người của hắn rách rưới, và dưới ánh sáng chói lóa của viên đạn tia chớp, hình dạng gầy gò của hắn hiện ra rất kinh dị.
“Hãy nhanh trả lời ta, nó cũng ở Hogsmeade phải không?” Sirius siết chặt lấy cổ của Penelop, Penelop cảm thấy rất khó thở, và vẻ mặt của cô rất đau đớn.
“Cậu ấy không có ở Hogsmeade, bạn ấy đang ở Hogwarts – nơi an toàn nhất trên thế giới, hãy thả cô gái ấy ra.” Ellen hạ giọng nói.
Có điều gì đó lóe lên trong đôi mắt ảm đạm của Black. “Xin lỗi, các ngươi nhất định phải ở chỗ này quên đi ta. Rất nhanh, đừng lo lắng, sẽ không có di chứng nào.”
“Quên hết tất cả!” Giọng nói của hắn có chút khàn, dùng đũa phép của Penelop chỉ vào Ellen.
“Không!” Penelop hét lên một tiếng, ra sức giãy giụa – hiển nhiên Black đã nghĩ rằng mình nắm chắc phần thắng cho nên không quan tâm đến hành động tránh thoát của đối phương.
“Áo giáp hộ thân!”, ngay lập tức Ellen đã dựng một màn chắn xung quanh mình mà mắt thường không nhìn thấy được, ma chú lập tức bắn ngược trở lại đối phương, sau đó, Ellen bước lên về phía trước, một tay giữ lấy cổ tay gầy của Black, túm hắn ra khỏi người của Penelop, và sau đó sử dụng vũ khí với khoảng cách gần, một ánh sáng đỏ thoáng qua – cây đũa phép từ tay của Sirius bay ra.
Mặc dù Black gầy, nhưng dù sao thân hình cao lớn kia cũng là người trưởng thành, lại còn có kinh nghiệm trong chiến đấu, ngay lập tức đã phản ứng lại, hắn bỏ qua việc nhặt lại mà cùng với Ellen chiến đấu với nhau – đối phương rất nhỏ tuổi nhưng có thể bắn ra rất nhiều lời nguyền thiết giáp mà người lớn không thể nào làm được vì vậy Black quyết định lợi dụng ưu thế của mình để đối phó với đối phương.
Black đánh vào bụng của Ellen, và Ellen đánh vào đầu của Black, hai người cũng một chỗ ngã xuống, dụng vào tường ….
Một tia sáng chớp lóa, Penelop bắn ra một chuỗi hỏa tinh khi nhặt lên cây đũa phép, nhưng suýt nữa đánh vào mặt của Ellen – điều này khiến cho chủ tịch sinh viên nữ lo sợ không thôi, vì vậy trong lúc nguy cấp, Ellen đã nhìn thấy Penelop đặt cây đũa phép xuống và lao thẳng đến, cô đá một cước vào xương mu của Black, Black kêu lên một tiếng đau đớn – không biết có phải là do biến thành Animagua đã quá lâu hay không, mà tiếng hét này khiến cho Ellen cảm thấy như tiếng chó đang phát phát rất thảm thiết, nhưng có chút sắc bén hơn một chút … May mắn thay, sau khi Ellen thấy được điều này anh không nhịn được đã phát ra âm thanh đau đớn, cũng bởi vì đau đớn nên anh cũng đã nới lỏng cuộc chiến với Black.
Nhưng hiển nhiên Ellen không muốn buông tha cho Sirius, trong ánh sáng của hỏa điện quang, tốc độ và sức mạnh của Ellen rất kinh ngạc, đã thành công chống lại Black – Black vì bị thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài khi bị giam trong nhà tù nên đã bị Ellen khiến cho té trên mặt đất.
Ellen cảm thấy cánh tay nhăn nheo của Black đang vật lộn dữ dội điên cuồng, nhưng hắn nắm lấy nó rất chặt, và tay kia Black mãnh liệt đánh vào những nơi nào mà anh có thể đánh.
Ellen vốn không thích hắn, nghĩ về những trò đùa nghịch ngợm đáng ghét của hắn đối với giáo sư Snape, và ngẫm nghĩ về bi kịch của Harry và mẹ Lily chỉ vì sự tự tin của hắn và người bạn tốt của hắn là James, nghĩ lại hắn vừa muốn gây ra lời nguyền quên đi đối với hai phù thủy nhỏ vô tội – không tính đến những người khác, thì hai phù thủy nhỏ vô tội này chính là Penelop và Ellen.
Penelop vào lúc này giơ đũa phép của mình lên, nhắm ngay Black.
Black không còn giãy giụa, sự khuất phục trong tuyệt vọng đang thở hổn hển, lại còn cảm thấy rất đau đớn và xấu hổ do bởi chủ tịch sinh viên nữ gây ra, hắn đã khẽ run lên.
“Ellen, tiếp theo nên làm gì? Giao cho Bộ Pháp thuật sao?” Penelop đã lấy lại bình tĩnh, thế nhưng cô cũng không muốn giao tiếp với những linh hồn kỳ quái kia một chút nào.
Ellen trong thời gian ngắn cũng không biết phải xử lý Black như thế nào, tuy Black thật sự rất đáng ghét, nhưng Ellen biết hắn vô tội.
Ngay lúc này, Black nhanh chóng thu nhỏ mình lại, thoát khỏi sự trói buộc của Ellen, hóa thành một con Đại Cẩu màu đen to lớn, nhảy lên từ mặt đất, gần hét và lào về phía Penelop.
Biến cố bất thình lình xảy ra khiến cho Penelop sợ hãi, cô sững sờ đứng một chỗ, và thậm chí cô có thể cảm nhận được nó trong hàm răng sắc nhọn.
Ngoài sự dự kiến của Penelop, Black cũng không tiếp tục làm tổn thương cô và Ellen. Ngược lại nhảy qua người và trốn khỏi căn phòng đá này.
“Ellen, hắn, Sirius Black, hắn ….” Penelop ngạc nhiên nói năng lộn xộn.
“Đó là một Animagus!” Ellen nhìn về hướng trốn thoát của Sirius, và vẻ mặt khó hiểu.
“Hắn là một Animagus bất hợp pháp, bộ ma thuật không biết điều này. Bảy người đã đăng ký Animagus trong 20 thế kỷ qua không có hắn.” Nói rồi, Penelop đã giúp đỡ Ellen đứng dậy trong bộ quần áo dơ bẩn.