Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 209: Hagrid, anh nên thêm chút tâm!
Editor: Waveliterature Vietnam
Sau khi ăn cơm xong, Ellen đã gặp ba người Harry ở cửa, và dường như họ đã đặc biệt đợi anh ở đây.
“Ellen, chúng tôi muốn đi gặp Hagrid, hôm đã đã xảy ra không ít chuyện, bạn đã nghe về nó. Bạn có đi không?” Hermione nhanh chóng nói, một loạt câu trong hơi thở.
“Tôi chỉ biết Malfoy bị thương trong lớp học của Hagrid. Còn các chi tiết cụ thể thì chưa biết rõ ràng.” ” Ellen nhìn vào ba ánh mắt lo lắng và nói, “Tôi sẽ đi với các bạn.”
“Nhưng, Harry có thể không?” Ellen liếc Harry.
Hermione rõ ràng đồng ý với suy nghĩ của Ellen, “Harry, tôi nghĩ bạn nên ở lại, chúng tôi sẽ kể cho bạn mọi thứ khi chúng tôi quay lại, sau tất cả -“
“Ta có thể đi bộ qua sân khấu đấy,” Harry nói thẳng thừng, “”Sirius Black không thể vượt qua các linh hồn kỳ quái ở đây, có phải hay không?”
“Được rồi, bạn đã kiên trì!” Ellen nhìn lướt qua đồng hồ, “Nếu như chúng ta nhanh lên, thì có thể nói chuyện với anh ấy nhiều hơn một chút, thời gian còn rất sớm…”
Bốn người vội vã đến cổng, trong khi đi bộ, cãi nhau dữ dội.
“Ron, hôm nay anh không nên kích thích Malfoy!” Hermione không hài lòng.
“Chẳng lẽ muốn để Malfoy tùy ý lăng mạ Hagrid sao?” Harry bảo vệ Ron nói, “Hắn mắng Hagrid là một người đàn ông ngu ngốc, một kẻ ngốc. Hagrid bây giờ – nhưng là một giáo sư!” Harry một bên đi thật nhanh, một bên giận dữ thét lên.
Hermione đột nhiên xuất hiện cơn giận đến mức ngẩn ngơ, đôi mắt đỏ hoe lên.
“Harry, đây không phải là lỗi của Hermione.” Ellen nhanh chóng xoa dịu bầu không khí và hòa giải cho ba tiểu phù thủy.
“Nhưng, có ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?” Ellen không muốn nghe những cuộc cãi vã vô nghĩa của họ.
“Từ lúc bắt đầu lấy ra tài liệu giảng dạy, Malfoy đã gây sự với Hagrid. Rõ ràng người nhân viên cửa hàng đã nói rõ phương pháp mở cuốn sách những con quái vật, nhưng hắn lại giả bộ nhưng không biết gì cả, còn chế giễu Hagrid.” Harry nhìn thấy sự làm quá của mình, nên tâm tình bình thường trở lại, bắt đầu nói đầu đuôi rõ ràng.
“Hagrid vốn chuẩn bị con thú đầu chim ưng mình ngựa, nhưng theo lời khuyên của bạn, anh ấy đã đổi thành một nàng tiên xinh đẹp. Đám tiểu phù thủy nữ rất thích thú, nhưng Malfoy lại cười nhạo vào vẻ ngoài của Hagrid là con cá ngu ngốc, bên trong còn ẻo lả!” Hermione nói, kèm theo sự phẫn nộ cô nắm chặt tay.
“Cho nên các bạn đã đánh nhau một trận?” Ellen suy đoán nói.
“Không, trên thực tế, chúng tôi đã đặt cược.” Harry hậm hực mà nói.
“Đúng vậy, một canh bạc ngu ngốc.” Hermione giọng điệu vô cùng sắc bén.
Ellen nghĩ rằng Harry sẽ phản bác lại, nhưng không giống như mình nghĩ Harry trong đầu bực bội đã không lên tiếng. Thấy thế, Hermioen dịu lại, “Đương nhiên, điều này không thể nào hoàn toàn đổ lỗi cho Harry. Nếu như Ron không mắng Malfoy là người nhát gan, họ cũng sẽ không khiêu chiến Buckbeak.”
“Là Ron để dầu vào lửa? » Ellen thả lỏng nói.
“Ta chỉ mắng hắn là đồ nhát gan, hắn liền lấy việc Harry ngất xỉu để mỉa mai Harry.” Ron cả thấy mình không có nói gì quá xa, lời nói của Malfoy mới thật khó nghe.
“Cho nên, các bạn đã đán cược vào Buckbeak? Xem ai có thể cưỡi lên lưng nó? Tế nhất là, Hagrid đã dạy cho các bạn làm thế nào để giao tiếp với nó!” Hermione phẫn nộ nói.
Khi nghe được điều này, Ellen vô cùng thất vọng, anh rõ ràng đã cảnh báo cho hagrid, một số động vật sẽ không phục tùng các tiểu phù thủy năm thứ ba, thế nhưng Hagrid vẫn lơ đãng để cho Malfoy và Harry cùng tiếp cận với Buckbeak.
“Trên thực tế, Harry đang làm rất tốt! Tôi dám đánh cược là, nếu Harry không cưỡi Buckbeak thành công, Malfoy thậm chí không dám cưỡi nó. Hắn ta chỉ muốn Harry bị té gãy cổ.” Ron giải thích.
Ellen tin tưởng những gì Ron nói là sự thật. Với sự khóe léo của Malfoy, tuyệt đối sẽ không dẫn đầu việc thuần phục con thú này.
“Thật may mắn khi Harry không có ngã gãy cổ!” Hermione không khách khí chút nào nói ra suy nghĩ của mình.
“Là Malfoy quá ngu ngốc, hắn không nên khiêu khích Buckbead, nói nó là một con dã thú xấu xí!
Hắn thật đáng đời!” Ron và Hermione giờ là cây kim với cọng râu, không ai chịu nhường ai.
Mà Harry, vẻ mặt phiền não khi bị kẹp giữa hai người bạn.
Ngoại trừ việc Malfoy bị thương lần này, Hermione và Ron đã vì thú cưng của mình, chỉ hai ngày ngắn ngủi, mà đã cãi lộn với nhau nhiều lần.
Bốn người nhanh chóng đi qua đám cỏ ướt. Họ đến căn phòng nhỏ phía trước của Hagrid và gõ cửa. Một giọng nói thô lỗ: “Vào đi.”
Hagrid mặc chiếc áo sơ mi ngồi trên chiếc bàn gỗ được lau sạch sẽ, còn Bập Bẹ tựa đầu vào đùi của anh.
Họ nhìn thấy Hagrid đã uống quá nhiều rượu, Có một chai rượu vang trắng lớn trước mặt anh ta, hơn nữa đôi mắt của anh đang mơ hồ, thật khó để nhìn rõ bọn họ.
“Đại khái có lẽ đây chính là kỷ lục,” Anh nhận ra họ, và nói, “Trước kia chưa từng có một giáo viên nào chỉ dạy một ngày.”
“Điều này anh ta muốn trách ta!” Ron áy náy nói.
“Còn có tôi, nế tôi không quan tâm đến Malfoy thì tốt rồi!” Harry cúi đầu.
“Anh chưa bị sa thải, Hagrid!” Hermione không chỉ trích Harry và Ron, mà thở hổn hển ngạc nhiên nói.
“tạm thời không có chuyện gì.” Hagrid nói một cách đáng thương, và hớp một ngụm rượu lớn bên trong chén, “Nhưng đây chỉ là vấn đề về thời gian, không phải sao, Malfoy…”
“Hắn ấy thế nào?” Ron hỏi trong khi tất cả mọi người ngồi xuống, “Bị thương có nghiêm trọng không?”
“Bà Pomfrey đã tận lực chữa trị cho em ấy,” Hagrid ủ rũ nói, “Nhưng em ấy vẫn rất đau đớn…bị quấn băng khắp nói…rầm rì…”
“Bạn ấy đang giả bộ,” Harry lập tức nói, “Bà Pomfrey có thể chữa khỏi mọi vết thương. Năm ngoái, cô đã để một nửa xương cốt của Lockhart mọc lại. Malfoy muốn nhân cơ hội lần này lầm lớn chuyện.”
“Không cần phải nói, những nhà quản lý trường học cũng đã biết chuyện này,” Hagrid buồn bã nói,
“Họ cho rằng tôi không đảm bảo an toàn giảng dạy, điều là lỗi tại tôi,..Nếu như nhớ đến lời nhắc nhở lúc trước của Ellen, cẩn thận một chút, chuyện này cũng sẽ không xảy ra.”
“Điều này Malfoy thật sự rất đáng đời, Hagrid!” Hermione thần khẩn nói.
“Chúng ta đều là nhân chứng, » Harry nói, “Anh đã nói nếu như tiếp con con thú đầu chim đại bàng mình ngựa này có thể tấn công. AI biểu tên Malfoy không chịu nghe giảng. Chúng ta muốn đem chuyện này báo cho Dumbledore.”
“Đúng vậy, đừng quá lo lắng, Hagrid, chúng ta điều ủng hộ anh.” Ron nói.
“Tỉnh lại chút, Hagrid! Tất cả chúng ta điều rất mong chờ tiết học lớp bảo vệ sinh vật thần kỳ vào ngày mai!” Ellen cảm thấy mình nên đưa ra một phương pháp để cỗ vũ tốt hơn cho người đang thất vọng, chính là tìm một chuyện gì đó cho anh ta làm.
“Những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt đen của Hagrid, “Điều này đã xảy ra, mà em còn mong chờ khóa học của ta…Ô…”