Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 197: Tiệm sách Lệ Ngấn


Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 197: Tiệm sách Lệ Ngấn

Editor: Waveliterature Vietnam

Khi nghe những lời của Ellen nói, Harry mới cảm nhận rằng giáo sư của lớp bảo vệ phép thuật thần kỳ của Hogwarts quả thật rất có tiếng nói chung với Hagrid.

Harry từ trong túi tiền móc ra danh sách sách, và nhìn vào nó thật kỹ, trên đây đã nêu rất rõ: Khóa học bảo vệ lớp động vật thần kỳ.

Sách giáo khoa – “Quái vật những con quái vật”.

Harry nhận ra tại sao Hagrid nói rằng nó sẽ có ích, anh cảm thấy rất nhẹ nhõm thờ phào, anh ta đã lo lắng rằng Hagrid muốn anh ta giúp đối phó với một số vật nuôi mới đáng sợ.

Ellen đứng trước lồng sắt, hứng thú nhìn những cuốn sách, người quản lý nhà sách Lệ Ngấn hai ba bước tiến lên phía trước.

“Hogwarts?” Anh đột ngột hỏi, “Đến để mua một cuốn sách giáo khoa mới?”

“Đúng vậy.” Ellen gật đầu.

Harry cũng gật đầu theo, giờ lên lớp của anh vốn cũng chưa có sách giáo khoa mới.

“Ta cũng cần …” Harry còn chưa nói xong, thì người quản lý gạt sang một bên.

“Tránh ra.” Người quản lý không kiên nhẫn nói.

Anh ta mang một đôi găng tay dày, mang theo một cây gậy to lớn đến trước cánh cửa của lồng sắt, hướng đến “cuốn sách về những con quái vật”.

“Hai quyển!” tâm trạng người quản lý đã suy sụp một chút. “Tôi đã bị cắn năm lần sáng nay -“


“Đợi một chút,” Harry nói thật nhanh, “Hình như tôi đã có cuốn sách này.”

“Phải không?” Người quản lý vẻ mặt như trút được gánh nặng, “Cảm ơn trời đất, thật là Mai Lâm phù hộ.”

Người quản lý phóng đại biểu cảm khiến cho Ellen và Harry bật cười.

“Nhưng tôi lại cần đến quyền sách này.” Ellen vừa cười vừa nói, “Kỳ thật, anh chỉ cần…”

Không đợi Ellen nói xong, thì có một tiếng nổ lớn vang lên trong không khí.

Hai quyển sách “những con quái vật” giữ chặt cuốn thứ ba và xé nó ra thành đôi.

“Dừng lại! Dừng lại!” Người quản lý hét lớn lên, đem cây gậy gõ đưa vào lồng sắt và gõ lên những cuốn sách kia, để cho chúng tách ra.

“Ta sẽ không nhập những mặt hàng này nữa, sẽ không! Thật sự là một mớ hỗn độn! trước đó chúng tôi đã mua 200 “cuốn sách thuật tàng hình” – bỏ ra một số tiền lớn, nhưng bóng dáng cũng không tìm ra…tôi còn tưởng rằng sẽ không còn điều gì tệ hơn thế nữa…”

Người quản lý mở cửa lồng sắt ra, một bên thì dùng gậy chen chúc để kéo những “cuốn sách những con quái vật ra” đồng thời để đẩy nhóm còn lại trở về.

“Ah!” Trong lúc hoảng loạn, một cuốn sách đã nhảy lên cây gậy gỗ, nhanh chóng trượt xuống cánh tay của người quản lý, hung hăng cắn vào bờ vai của ông.

Cây gậy gỗ của người quản lý rơi xuống đất, “cuốn sách những con quái vật” lúc nảy bị đẩy vào muốn nhảy ra khỏi lồng sắt.

Ellen nhanh chóng xuất thủ, bắt lấy hai cuốn sách đã trốn thoát nhanh như chớp, rồi ném chúng lại vào lồng sắt, sau đó “rầm” một tiếng, cánh cửa lồng sắt đóng lại.

Cuốn sách “những con quái vật” này ở đâu, đây đúng là một con quái vật!” Người quản lý tuyệt vọng dùng tay còn lại vỗ vào quyển sách này.

Nhưng dù cho ông dùng sức như thế nào, thì nó cũng không nhả ra.

Harry nắm đằng sau cuốn sách, cố gắng kéo nó ra khỏi vai của người quản lý, nhưng đổi lại là tiếng khóc bi thảm hơn của người quản lý.

Khi người quản lý đau đớn đến sắc mặt tái nhợt, Harry không biết làm sao, lúc đánh vào nó một cách mù quáng, Ellen đã nhìn thấy đủ quyết định xuất thủ – anh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của cuốn sách, trong chớp mắt cuốn sách quái vật đã rời khỏi vai của người quản lý và rơi xuống trong tay của Ellen.

Hàm răng sắc nhọn của nó khép lại và nằm im lặng trong tay của Ellen.

Vết thương trên vai anh được chữa lành bằng một câu thần chú, nhưng sắc mặt của người quản lý vẫn chưa bình tĩnh lại.

“Cậu đã dùng ma chú gì đối với nó vậy?” Người quản lý háo hức nhìn về phía Ellen.

“Không cần dùng ma chú, chỉ cần phương pháp rất đơn giản.” Ellen vừa nói vừa biểu thị cho người quản lý.

“Ông chỉ cần vuốt nhẹ một chút trên sống lưng của nó, thì nó sẽ bình tĩnh lại.”

Cuốn sách quái vật trong tay Ellen, khẽ run lên, và người quản lý và Harry sợ đến mức họ lùi lại một bước.


Nhưng cuốn sách vẫn lặng lẽ nằm trong tay Ellen, không có dấu hiệu muốn khởi công trở lại.

“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao!” Người quản lsy với vẻ mặt hoảng hốt.

Dưới sự giúp đỡ của Ellen và Harry, những cuốn sách quái vật trong lồng sắt đã nhanh chóng nằm yên trên kệ.

Người quản lý đã đặc biệt sắp xếp một nhân viên chuyên môn của cửa hàng, để thỉnh thoảng vuốt ve những cuốn sách này.

“Thật sự cảm ơn hai người rất nhiều!” Người quản lý tìm thấy tất cả các sách giáo khoa mà Ellen và Harry cần, và quyết định không thu tiền sách của họ.

“Biện pháp của bạn không chỉ cứu một mình ta, mà tất cả các phù thủy nhỏ đến mua quyển sách này.” Người quản lý mặt mũi rạng ngời, cuối cùng cũng thoát khỏi quá trình bán sách ác mộng.

“Ellen, ngay cả người quản lý cửa hàng sách cũng không biết cách khuất phục cuốn sách, nhưng bạn biết cách khuất phục chúng. Bạn thật sự rất tuyệt vời.” Harry cầm cuốn sách giáo khoa mới của mình, vẻ mặt ngưỡng mộ.

« Chỉ đúng lúc tôi biết thôi. » Ellen mỉm cười lịch sự, rồi vội vã rời đi.

Bởi vì anh vô tình nhìn thấy được một cuốn sách khác trên chiếc bàn nhỏ: “Dấu hiệu của cái chết: Bạn sẽ làm gì khi biết rằng điều xui xẻo sắp đến”.

Anh cũng không muốn nghe Harry lải nhải cả ngày về dấu hiệu của cái chết.

Nhưng Harry đã nhìn thấy nó!

Harry dừng lại và nhìn chằm chằm vào cuốn sách.

“ÔI, dù có thay đổi ta cũng sẽ không bao giờ đọc cuốn sách này.” Nhân viên bán hàng ở một bên tiệm hời hợt nói, “Đọc xong về sau, mặc kệ dù ở nơi nào cũng nhìn thấy dấu hiệu của cái chết, điều này cũng đủ hù dọa người khác.”

“Không sai, chính mình hù dọa mình là đáng sợ nhất.” Ellen đồng ý nên liên tục gật đầu, “Sau khi đọc xong, nội tâm của bạn chỉ toàn thấy những ám chỉ, tất cả điều trở thành dấu hiệu của cái chết.”

Người nhân viên cửa hàng thấy lời nói của mình được chấp nhận, hướng về Ellen hé nở nụ cười.


Nhưng Harry vẫn nhìn chằm chằm vào bìa của cuốn sách, phía trên nó là một con chó đen với một con gấu lớn, trừng lớn đôi mắt to. Thật kỳ lạ, nhìn qua rất quen thuộc…

Anh ta lơ đãng đi theo sát Ellen đến quán Bar Nồi Đồng, mắt không chú ý nhìn đường, nên liên tục đụng phải vào người khác.

Ellen lặng lẽ níu giữ cánh tay của Harry, lúc này mới đi đến quán bar Nồi Đồng một cách an toàn.

“Harry, ta nghĩ chúng ta nên ăn trưa… » Ellen chỉ vào dạ dày của mình đang biểu tình.

Harry không quan tâm chỉ gật đầu.

Vừa bước vào cửa, Ellen đã đến liền chú ý ngay đến ông chủ của quán bar Nồi Đồng.

Tom nhanh chóng chạy đến, và nhìn Ellen không có bất kỳ dấu vết nào. Nhớ kỹ những yêu cầu của Ellen, ông đã cúi người hàng lễ và vội vàng rời đi.

Ellen nhìn khách hàng trong quán Nồi Đồng đánh giá:

Một phù thủy nhỏ từ nông thôn, trên tay đã cầm một rổ đồ mua sắm.

Nhìn quan một phù thủy nam yếu đuối, và đang có một cuộc tranh luận cho bài viết mới nhất về thuật biến hình hôm nay.

Một phù thủy lôi thôi lếch thếch, đang cãi nhau với tiểu ải nhân…

Ngoài ra còn có một người giống như phù thủy già, khoác trên người một chiếc áo len dày với cổ áo là một cái nón, muốn có một bàn đầy lá gan.

Mặt trời sau giờ ngọ của mùa hè rực rỡ, uống một ly nước trái cây lạnh dưới ô che nắng quả thật là một điều rất thoải mái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.