Đọc truyện Happy Time – Chương 20: Nhớ
Từ đằng xa, mặt trời từ từ nhô lên, ánh dương xuyên qua tán lá hắt qua khe cửa sổ tiến vào gian phòng có ba cô bé nào đó đang say giấc nồng…
Mí mắt rung rung, mắt đen từ từ mở ra tiếp nhận ánh sáng. Nó nhẹ nhàng ngồi dậy, dụi dụi con mắt nó liếc nhìn sang đồng hồ. Mới có 6h kém, chắc tại mấy hôm trước dậy sớm làm cơm hộp cho hắn nên giờ thành quen, không thể ngủ thêm được nữa…
-Chết tiệt, lại thế !!!_nó khẽ chửi thề một câu, nó lại nghĩ đến Vương Tuấn Khải hắn rồi, sao bây giờ người đầu tiên nó nghĩ đến khi thức dậy là hắn chứ không phải “cậu ấy”….
Phải chăng nó đây đã thực sự vì hắn mà động tâm rồi…
“Không được…đừng nghĩ linh tinh nữa, mày không được thích anh ấy….” tự nhủ bản thân nhất định không được có tình cảm với hắn, nó dùng tay đập đập nhẹ vào đầu mình vài cái để loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Xong, nó liền rời khỏi giường đi làm vệ sinh cá nhân và nấu bữa sáng cho mình và hai đứa bạn…
***
Một lúc lâu sau, Xuân và Mèo mới tỉnh dậy và rời khỏi giường, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi chạy như bay xuống bếp….bởi vì, bọn cô là đã ngửi thấy mùi thức ăn rồi nha…
-Ahihi, ai làm thức ăn ngon quá vậy nè ??? Oa, gà chiên kìa !!!_nói rồi Mèo nhanh tay cầm lấy chiếc đùi gà rồi ăn như hổ đói, đúng là làm mất hình tượng “thục nữ” hàng ngày
-Làm ơn đi, ăn từ từ dùm tao cái, mày không ăn không ai ăn mất của mày đâu !!!_mặt nó đã sớm xuất hiện ba vạch đen, nhìn Mèo ăn mà nó cũng cảm thấy “khiếp sợ” đi !!!
-Hì hì, tại mày nấu ngon quá, cứ kích thích thị giác của tao…cho nên là tao mới phải vậy !!!_Mèo cười hì hì, nói ra một lý do vô cùng “chính đáng”
-Tao cũng cạn lời với mày rồi đấy !!! Ăn nhiều vào thành heo luôn đi!!!_nó “lắc đầu chịu trói” với lý do cực kỳ “chính đáng” của Mèo
***Tại trường học***
Tụi nó vẫn đi học như mọi ngày, nhưng hình như có “người nào đó” vì quá chán nản mà nằm dài ra bàn, thở dài một cái…
Nó thật buồn đi, có hai đứa bạn thì một đứa bỏ đi nói chuyện với “người thương”, một đứa thì “tham sắc” đến mức ngồi ngắm Thiên Tỉ mà chẳng thèm để ý tới con bạn ngồi đằng sau “cô đơn” như nó đây…Thế mới nói có bạn cũng như không…
Trong đầu nó liền xuất hiện một ý nghĩ muốn chạy lên lớp hắn, cùng hắn nói chuyện cho bớt buồn chán…
Đấy, đấy, đã nói sẽ không nghĩ về hắn quá nhiều nữa mà còn chưa bắt đầu tiết học đầu tiên đã đem hắn mà nghĩ đến rồi…
Thế nên mới nói, nó sẽ chẳng phủ nhận nổi, nó nhớ hắn rồi!!!
***
Tại lớp 12A, Vương Tuấn Khải ngồi thẫn thờ, chống tay, mắt lơ đãng nhìn bầu trời qua khung cửa sổ…
Tự dưng hôm nay hắn lại chán chán đến lạ, cứ như thiếu thiếu một cái gì đó…
A, nhớ rồi, là thiếu “con bé” kia, rõ ràng trước khi thi chuyên Toán tổng hợp, ngày nào nó cũng đến làm phiền hắn, lấy cớ chưa hiểu bài muốn hắn giảng hộ mặc dù nó biết làm hết, chung quy lại nó đến gặp hắn chỉ để hỏi xem hắn có giữ gìn điện thoại của nó cẩn thận hay không ??
Có lẽ vì nó đã lấy lại cái máy đó nên mới không chạy lên lớp tìm hắn nữa…
Đáng lẽ ra hắn nên vui vì không bị nó làm phiền nữa chứ…nhưng sao hắn đây chẳng có cảm giác vui vẻ mà chỉ cảm thấy trống vắng thế này ?
-Không đến thì thôi, tôi quan tâm lắm chắc, hừ !!!_hắn nói nhỏ trong miệng mình, giọng nói như không quan tâm nó đến hay không nhưng ánh mắt lại khẽ liếc nhìn về phía cửa lớp…
Rõ ràng là hắn đang chờ bóng dáng của nó sau cánh cửa kia thế nhưng lại chính miệng nói không quan tâm, là hắn đang tự dối lòng mình
Nhưng đến khi chuông báo vào giờ học mà không thấy nó tới, hắn tự dưng úp mặt thở dài một tiếng, tâm trạng chán nản đến cực điểm
Là hắn nhớ nó ư ???
***
Khi chuông báo kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng, nó mặt chẳng mấy vui vẻ lại thở dài một cái, theo chân hai đứa bạn xuống căn tin…
Dù thức ăn đã bày đầy trên bàn nhưng, mặc cho hai đứa bạn của mình đang ăn ngon lành, nó vẫn ngồi chọc chọc đũa vào khay cơm, một chút cũng không muốn ăn…
Đến khi trong căn tin ba nam thần nào đó xuất hiện, nó ngay lập tức hướng ánh nhìn về phía Vương Tuấn Khải, lại nhận ra hắn cũng đang nhìn về phía mình liền cúi đầu nhìn khay cơm, lảng tránh ánh mắt của hắn…
***
Chọn một góc bàn khuất, hắn, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ liền ngồi xuống
Thức ăn ngay lập tức được Thiên Tỉ lấy về nhưng hắn lại chẳng buồn động đũa, mắt phượng cứ dán vào nó. Bỗng nhiên, Vương Nguyên dừng ăn nhìn vào khay cơm của hắn rồi trêu chọc nói:
-Ăn đồ ăn “cao cấp” của “ai đó” quen rồi nên giờ không ăn được cái này hả Ca Ca ?
Cũng chẳng thèm để ý đây là câu nói đùa của Nguyên Nguyên, hắn ngay lập tức đáp lại anh:
-Là tại anh không đói, em cứ việc ăn !!!
Vương Nguyên cũng chẳng nói gì thêm, cúi xuống tiếp tục “chiến dịch lấp đầy cái dạ dày” của mình