Hạo Vương Gia

Chương 9: Gặp lại cố nhân (TT)


Đọc truyện Hạo Vương Gia – Chương 9: Gặp lại cố nhân (TT)

Chương 9: Gặp Cố Nhân (TT)
**********
Trong đại sảnh bầu không khí trở nên căng thẳng, im lặng đến mức có thể nghe cả âm thanh của tiếng tim đập của từng người một…
“thịch! Thịch.. !!”
Tiểu lục tử vừa bước vào nhìn thấy không khí đại sảnh có chút kì lạ, còn mọi người lại bất động, hắn liền chạy đến bên cạnh Dinh Hạo.
“vương gia! có chuyện gì sao, mọi người” Tiểu lục tử lên tiếng hỏi, nhưng không nghe thấy Dinh Hạo trả lời, còn đang chăm chú nhìn cái gì đó nên hắn cũng nhìn theo.
“Mạc Nhi! cái bàn sao lại…” Tiểu lục tử bất ngờ, ánh mắt thì không rời khỏi cái bàn bị gãy, bàn tay thì níu lấy tay áo Mạc Nhi.
Mạc Nhi kéo hắn sang một bên “tên ngốc này sao không xem kỹ tình hình, lại lên tiếng nói bừa”.
“Lãnh Nhược Y ta có điểm nào không xứng với Âu Dương Đình đại hiệp ngươi”
Lãnh Nhược Y đứng dậy rời khỏi ghế, đau lòng cùng tức giận nhìn Âu Dương Đình, nước mắt cũng sắp rơi.
Nhìn thái độ cố chấp của Âu Dương Đình trái tim nàng như bị ai bóp thật đau, hắn cự tuyệt là điều nàng đã biết trước nhưng khi đến đây nàng vẫn mang tâm trạng hi vọng hắn sẽ tự nguyện thú nàng, sai chăng khi yêu hắn, dù biết hắn là độc dược nhưng nàng lại lún quá sâu.
Nàng từ trước khi biết cái gì là chân ái thì tâm đã khắc ghi hình bóng hắn, hắn là tất cả cuộc đời nàng vừa là phụ thân, là sư phụ, là huynh trưởng, còn là người nam nhân nàng muốn sinh con đẻ cái, muốn một đời một kiếp chung sống đến bạc đầu, Lãnh Nhược Y nàng không thể quay đầu lại, nàng đã trúng độc quá sâu.
“Âu Dương Đình! giao ước giữa ta và ngươi, chắc ngươi còn nhớ” Lãnh Nhược Y mỉm cười nhìn hắn.
Âu Dương Đình im lặng không trả lời, đương nhiên hắn còn nhớ, đó cũng là lý do hắn lẫn tránh nàng. Trừ Thanh Nguyệt và Thu Phong hiểu rõ sự tình thì Dinh Hạo cùng người khác rất hiếu kỳ về giao ước của hai người họ.
“Vèo..!!”
Lãnh Nhược Y lướt qua người Âu Dương Đình, đi tới cửa nàng liền vun tay ra. Một dãy lụa đỏ liền phóng tới xe ngựa, sau khi nàng thu hồi dãy lụa lại, chỉ thấy…
“Bịch..!! ” Lôi Trích Tinh bị Lãnh Nhược Y ném vào đại sảnh.
Lôi Trích Tinh nhìn thấy Âu Dương Đình rất bất ngờ, cả người yếu ớt nhợt nhạt, miệng thì run run nhưng vẫn gượng nói.
“tiểu sư đệ! đã lâu không gặp”
Âu Dương Đình lại càng sửng sốt, tức giận nhìn người trước mặt, tức khắc hắn chạy tới trước mặt kéo Lôi Trích Tinh đứng dậy, mặt đối mặt.
“là ngươi, còn dám xuất hiện trước mặt ta” Âu Dương Đình tức giận, ánh mắt đầy sát khí nhìn Lôi Trích Tinh sau đó ném Lôi Trích Tinh xuống đất.
“không phải người tài giỏi lắm sao, cũng có ngày này”
Mọi người hơi ngạc nhiên với sự thay đổi của Âu Dương Đình, họ chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt giận dữ này của hắn trước đây.
“ta bị trúng kế của hai tên khốn kia nên mới lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục” Lôi Trích Tinh tay chống trên đất, cả người đau đớn chật vật, cố gắng cầu xin Âu Dương Đình
“tiểu sư đệ! ta biết ngươi rất hận ta, xin ngươi giết ta đi, giờ ta không khác gì một phế nhân” Hắn không có can đảm tự mình kết liễu chỉ đành nhờ Âu Dương Đình.
“như vậy mà ngươi đã không chịu nổi, năm đó chuyện ngươi làm với tam sư tỷ còn gấp trăm ngàn lần” Âu Dương Đình liếc nhìn Lôi Trích Tinh.
Năm đó hắn cưỡng đoạt tấm thân xử nử của tam sư tỷ, khiến nàng ôm hận mà chết, còn đại sư huynh lưu lạc thiên nhai.
“chỉ trách người nàng ta yêu là Lãnh Kiến Nam” Lôi Trích Tinh nhắc đến lỗi lầm của mình nhưng không thấy hổ thẹn còn mạnh miệng, liếc nhìn Âu Dương Đình.
“câm miệng! ngươi không có tư cách nhắc đến tên đại sư huynh” Âu Dương Đình tức giận nắm lấy cổ áo Lôi Trích Tinh đang vật vã trên đất, giờ này Âu Dương Đình mới phát hiện thần sắc kì lạ của Lôi Trích Tinh.
“đoạn trường cốt” Âu Dương Đình kinh ngạc nhìn Lãnh Nhược Y, hắn mơ hồ đã hiểu ra dụng ý của Lãnh Nhược Y khi đưa Lôi Trích Tinh đến gặp hắn
“đây chính là cá cược mà Y nhi giành cho người, sự phụ”Lãnh Nhược Y mỉm cười lên tiếng, nàng lại đặc biệt nhấn mạnh hai chữ sau cùng.
“ngươi biết ta và hắn có hiềm khích, ta sẽ không cứu hắn” Âu Dương Đình tiến lại gần Lãnh Nhược Y chỉ tay về phía Lôi Trích Tinh.
“ta không quan tâm ân oán giữa hai người, chỉ muốn biết… ngươi có đồng ý vụ đánh cược này” Lãnh Nhược Y mỉm cười nhìn Âu Dương Đình.
Đoạn trường cốt đứng thứ hai trong tam loại kì độc, khi độc phát tác, các khớp xương người trúng độc như bị bẽ gãy, mỗi lần phát tác là ba canh giờ liên tục trong bốn chính ngày, khiến người trúng độc kiệt sức mà chết.
Qúa trình điều chế thuốc giải cũng không phức tạp như đoạt hồn tán, dược liệu không nhiều chỉ có…
“ta chấp nhận” Âu Dương Đình dõng dạt lên tiếng, hắn rất tự tin.
Dù rất hận Lôi Trích Tinh nhưng ai nói sau khi cứu hắn thì không được giết hắn, Âu Dương Đình khéo miệng nhếch lên, ánh mắt sắt bén như dao liếc nhìn người đang nằm trên đất.
“sư phụ! Y nhi sẽ ở Bạch điếm cư chờ người” Lãnh Nhược Y nhìn Âu Dương Đình mỉm cười rồi xoay người đi.
Dinh Hạo từ nảy giờ chỉ ngồi uống trà, ăn bánh và tận lực thưởng thức kịch hay trước mắt, lúc hắn nghĩ kịch hay đã chấm dứt, lười biếng đứng dậy thì Lãnh Nhược Y lại lên tiếng.
“chúng ta lại gặp nhau” Lãnh Nhược Y mỉm cười nhìn hắn.
Âu Dương Đình cùng Thanh Nguyệt, Thu Phong ánh mắt của họ đều dừng lại trên người Lãnh Nhược Y và Dinh Hạo, ba sư đồ có cùng chung một suy nghĩ

“hai người đó quen nhau từ khi nào…”
“nên xưng hô thế nào đây, một tiếng đại sư tỷ hay ngươi muốn ta gọi ngươi là sư mẫu ” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Lãnh Nhược Y sau đó giọng điệu có chút châm chọc quay sang nhìn Âu Dương Đình.
“tên tiểu tử khốn” Âu Dương Đình trừng mắt nhìn Dinh Hạo
“tùy ngươi, vẫn câu nói cũ, nếu cần ta giúp đỡ cứ đến Bách Điếm cư tìm ta, Lãnh Nhược Y ta không muốn mất nợ ai bao giờ”
Lãnh Nhược Y lạnh lùng lên tiếng. Nhưng khi ra tới cửa, lại quay đầu lại nhìn hắn.
“cây trâm ta tặng ngươi lần trước, thật ra là cái ta thích nhất”
Lãnh Nhược Y rời khỏi, kịch hay cũng đã hạ màn. Dinh Hạo cũng không còn lý do nán lại , hắn kéo tay Mạc Nhi rời khỏi đại sảnh, tiểu lục tử cũng chạy theo sau họ.
“đi thôi…”
“vương gia! đợi nô tài”
Âu Dương Đình hắn không hiểu sao mình lại tức giận, khi biết Y nhi tặng trâm cho tên tiểu tử kia, chỉ thấy trong lòng khó chịu, không vui. Họ quen nhau khi nào, giữa họ đã xảy ra chuyện gì, quan hệ họ là gì, rất nhiều câu hỏi đang chạy loạn trong đầu Âu Dương Đình lúc này.
Thanh Nguyệt chỉ tay về phía Lôi Trích Tinh rồi hướng Âu Dương Đình xin ý kiến.
“sư phụ còn hắn thì sao”
“tùy ý ngươi” Âu Dương Đình tức giận rời khỏi.
Thanh Nguyệt nhìn sư phụ bỗng dưng tức giận không hiểu vì sao nhưng việc sư phụ giao cho hắn, làm sao đây, người tưởng đây là khách điếm sao, hết thu nhận người này rồi đến người khác, ở đây làm gì có nhiều phòng như vậy.
Thu Phong nhìn khuôn mặt nhăn nhó của sư đệ, liền biết hắn đang nghĩ gì.
“không phải còn một cái nhà kho bỏ trống sao”
………………
Trong phòng của Dinh Hạo
Suốt buổi chiều, hắn nhìn Mạc Nhi như có rất nhiều tâm sự nhưng nàng lại không chịu chia sẻ với hắn.
Hai người ôm nhau nằm trên giường, hắn cúi xuống hôn lên tóc Mạc nhi, rồi thì thầm vào tai nàng: “cái đầu nhỏ này của ngươi, nếu còn nghĩ chắc chắn sẽ nổ tung”
“hắn nhận ra sao” Mạc Nhi ngẩn mặt lên nhìn Dinh Hạo
“ngươi đang nghĩ gì”
“không có chuyện gì, chỉ là nô tì nhớ đến đệ đệ mình”
Mạc Nhi vùi đầu vào lòng ngực Dinh Hạo, tay ôm hắn càng siết chặt. Không biết tự lúc nào mùi hương từ người hắn tỏa ra, lại khiến nàng có cảm giác an tâm đến vậy.
“ta sẽ đưa ngươi đi gặp hắn, nhìn ngươi thế này ta rất khó chịu” Dinh Hạo kéo chiếc cằm nhỏ của nàng lên, để nàng có thể thấy rõ khuôn mặt hắn lúc này.
Nhìn thấy sự lo lắng trong Dinh Hạo, Mạc nhi biết hắn thật quan tâm mình, nàng như bị cuốn vào đôi mắt đen đầy nhu tình của hắn, như bị mê hoặc.
Nàng bất ngờ hôn lên đôi mắt hắn, nụ hôn chỉ lướt qua nhưng nhìn thấy vẻ kinh ngạc cùng với nụ cười như hoa đào của Dinh Hạo, nàng liền biết bản thân vừa làm một chuyện rất dại dột.
“cái này là ngươi quyến rũ bổn vương”
“ta không có” lời chưa nói xong, thì đã bị chặn lại bởi nụ hôn của Dinh Hạo.
Hắn xoay người đè Mạc Nhi dưới thân, hai chân kẹp chặt nàng không cho kháng cử, môi hắn chạm môi nàng, lưỡi hắn dễ dàng công phá thành trì, tiến vào bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nàng, thỏa sức trêu đùa. Bàn tay không an phận bắt đầu di chuyển trên người Mạc Nhi, vuốt ve bầu ngực căng tròn của nàng, sau đó di chuyển xuống dưới, nàng giật mình đẩy Dinh Hạo ra, bật người dậy.
“vương gia! người ….” nàng xấu hổ mặt đỏ bừng nhìn Dinh Hạo lời chưa dứt thì ngoài cửa có âm thanh truyền đến.
“Cốc! cốc…!”
“sư đệ! sư phụ gọi ngươi qua phòng, có chuyện muốn nói với ngươi” Thu Phong đứng bên ngoài cửa, lớn tiếng nói
“ta biết rồi”
Dinh Hạo vẫn đang chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Mạc Nhi. Sau khi nghe hắn trả lời thì Thu Phong xoay lưng rời khỏi.
“vậy ta đi trước, ngươi cũng đừng để sư phụ đợi lâu”
“vương gia! sao người còn chưa đi” Mạc Nhi vẫn còn xấu hổ không dám nhìn mặt hắn, nên chỉ muốn hắn đi thật nhanh.
“ngươi kẹp chặt như vậy, sao bổn vương có thể đi”
Dinh Hạo mỉm cười, miệng lưỡi xấu xa trêu chọc. Hắn vừa nói vừa nhìn xuống hai chân Mạc Nhi, liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của nàng.
“Á..á..!”
Mạc Nhi giật mình phát hiện ra, hai chân nàng đang kẹp chặt lấy bàn tay của hắn, thật ngu ngốc, thật đáng chết tại sao nàng không nhận ra chứ. Dinh Hạo rút tay ra khỏi người nàng, sửa lại y phục bước xuống giường, nhìn người đang xấu hổ mà vùi mặt trong chăn, hắn mỉm cười rời khỏi phòng.

*********
Ba năm trước- Tại mỹ nhân lâu.
Hôm nay là ngày xuất giá của đệ nhất hoa khôi của kỹ viện, thành thân với thiếu trang chủ của Thần Long môn, từ ba ngày trước kỹ viện đã ngưng tiếp khách, khắp nơi đều náo nhiệt, ai nấy đều bận rộn chuẩn bị hôn lễ.
“nhanh lên..nhanh tay một chút”
“kiệu hoa sắp tới rồi”
Trong phòng tân nương thì yên bình tĩnh lặng.
Một thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ đang soi mình trong gương, dù là ngày xuất giá, nhưng trên khuôn mặt tân nương lại không có một nổi vui mừng.
“cô nương là tân nương xinh đẹp nhất ta từng gặp, đươc gả cho thiếu trang chủ của Thần Long môn, nhiều người muốn mà không được” bà mai nhìn tân nương, cười típ cả mắt.
Tân nương đang phân vân lưỡng lự, đắn đo suy nghĩ “quyết định này của nàng liệu có đúng không” .
Trong khi bà mai cứ lãi nhãi bên tai, nàng cảm thấy thật ồn ào, không thể chuyên tâm.
“bà ra ngoài đi.. ta muốn yên tĩnh” Lãnh Nhược Y quay đầu lại nhìn bà mai đứng sau lưng lên tiếng.
“cô nương cứ nghỉ ngơi, khi nào kiệu hoa đến ta sẽ cho hay, vậy ta ra ngoài trước” bà mai mỉm cười lên tiếng, rồi đẩy cửa đi ra.
“két..t..t!!”
Lãnh Nhược Y nhìn tân nương trong gương là nàng sao, tại sao nàng không có cái cảm giác của một tân nương sắp xuất giá hay vì tân lang không phải hắn.
Cảm giác không khí trong phòng hơi khác lạ , nàng quay đầu lại thì nhìn thấy “hắn”, cùng hai sư đệ đang có mặt trong phòng.
“sư phụ! người đến chúc mừng ta sao” Lãnh Nhược Y khóe miệng nhếch lên lạnh lùng nhìn Âu Dương Đình, giả vờ như đang trang điểm, cài trâm lên tóc.
“sao ngươi lại trở nên sa đọa như vậy, không chỉ làm kỹ nữ, còn muốn làm thiếp của người ta” Âu Dương Đình tức giận nhìn Lãnh Nhược Y.
“ngươi có biết, người mà ngươi sắp lấy là loại người gì không…còn muốn gả cho hắn”
“ngươi không thú ta thì ta gả cho ai có liên quan gì ngươi” Lãnh Nhược Y đang chảy tóc cũng phải dừng động tác.
“nói năng hàm hồ, ta làm sao thú ngươi được”
“rầm…!!”
Lãnh Nhược Y tức giận đập cây lược xuống đất, quay sang trừng mắt nhìn hắn.
“đại sư tỷ! tỷ hãy suy nghĩ lại đi” Thanh Nguyệt chạy đến, kéo lấy tay Lãnh Nhược Y.
“phải đó, sư tỷ theo mọi người trở về đi, giống như trước đây không phải tốt lắm sao” Thu Phong bên cạnh cũng nói thêm vào.
Lúc này ở ngoài cửa lại vang tiếng nói của bà mai
“tân nương! kiệu hoa đã tới”
“ta biết rồi, ta sẽ ra ngay”
Lãnh Nhược Y mỉm cười rất tươi nhìn Âu Dương Đình, là cố ý chọc tức hắn.
“sư phụ! có muốn ra ngoài uống rượu mừng của ta không”
Nàng đi lướt qua người Âu Dương Đình, dừng lại trước mặt hắn, mỉm cười tà mị, sau đó đội khăn loan tiếp tục bước đi, bỗng dưng bị một bàn tay kéo lại và nhấc lên vai.
“Á…!!!” Lãnh Nhược Y kinh ngạc hét lên.
“Vèo..!! ”
Âu Dương Đình vác Lãnh Nhược Y lên vai, bay ra khỏi tân phòng, theo sau là Thanh Nguyệt, Thu Phong.
……………
“Âu Dương Đình! thả ta xuống”
“Âu Dương Đình”
Trên đường đi, trên vai Âu Dương Đình nàng luôn tục dãy giụa, tay thì bận rộn đánh vào ngực hắn, miệng thì kêu gào không ngừng, Thanh Nguyệt và Thu Phong chỉ biết lắc đầu, bịt hai tai đi theo sau họ.
“Âu Dương Đình! ngươi lấy quyền gì mà đối xử với ta như vậy, ngươi không còn là sư phụ của ta, giữa chúng ta không còn quan hệ gì cả, ta muốn gả cho ai cũng không liên quan đến ngươi, ngươi thả ta xuống …Âu…”
“bịch…!!!” Âu Dương Đình tức giận ném nàng xuống đất.

“quyền gì ư…” Âu Dương Đình tức giận lên tiếng, nàng là một tay hắn chăm sóc từ nhỏ cho tới lớn, nếu hắn không có tư cách thì ai có tư cách chứ.
“một ngày ngươi chưa thắng được ta thì không có tư cách nói quyền lợi” hắn bá đạo lên tiếng
Âu Dương Đình lạnh lùng nhìn nàng, vì sự ngang bướng của nàng đã làm hắn thật tức giận, nhất là câu nói vừa rồi của nàng giữa họ không còn quan hệ.
“ngươi …ngươi thật vô lý, ngươi không nói lý lẽ” Lãnh Nhược Y tức giận chỉ tay về phía hắn, tài nghệ của nàng là một tay hắn truyền thụ, thắng hắn là điều không thể nào, nhưng nếu chuyện đó xảy ra thì sao.
Thanh Nguyệt và Thu Phong trố mắt nhìn sư phụ hơi kinh ngạc, từ khi nào sư phụ họ bá đạo không nói đạo lý như vậy.
“Y nhi! ngươi đừng bướng bĩnh nữa, hãy nghe lời sư phụ” hắn cảm thấy thái độ vừa rồi có hơi quá, nên xuống nước nhỏ nhẹ với nàng.
Ngờ đâu..
“có phải nếu ta thắng được ngươi, ngươi cũng sẽ nghe theo lời ta” ánh mắt như lóe lên tia sáng, nàng đứng dậy mỉm cười nhìn Âu Dương Đình.
“cứ cho là vậy ” Âu Dương Đình miễn cưỡng lên tiếng, chỉ muốn mang nàng trở lại cốc, lại không để tâm ý tứ trong lời lời nói vừa rồi của Lãnh Nhược Y.
“ta bảo gì ngươi cũng sẽ làm” Nàng tiếp tục hỏi tới
“đúng vậy, Y nhi ngoan ngoãn theo sư phụ về đi” Âu Dương Đình mù quáng trã lời, không cần suy nghĩ.
Hắn không để ý lời vừa rồi, trước giờ hắn luôn thương yêu nàng, nàng muốn làm gì hắn cũng không ngăn cản, chỉ cần nàng theo hắn về, làm gì hắn cũng làm, ngoại trừ việc thú nàng.
Hắn đã nhận lời đại sư huynh cả đời chăm sóc cho nàng, cho nên nàng mà xảy ra chuyện gì, hắn thật không còn mặt mũi mà gặp đai sư huynh, cũng may cuối cùng nàng đã chịu nghe lời hắn nhưng ý nghĩ này cũa hắn nhanh chống bị đập tan.
“Âu Dương Đình! Lãnh Nhược Y ta muốn thách đấu với ngươi” Lãnh Nhược Y nhìn hắn dõng dạt lên tiếng.
“đấu với ta” Âu Dương Đình kinh ngạc nhìn nàng, hắn có nghe lầm không, thách đấu, không biết từ đâu nàng lại có ý nghĩ kì lạ đó.
“phải” Lãnh Nhược Y mạnh miệng lên tiếng
Y nhi là một tay hắn dạy ra, nàng có bao nhiêu tài nghệ hắn biết rõ, cho dù là thi đấu gì đi chăng nữa, Âu Dương Đình hắn tin chắc mình sẽ thắng, vì vậy điều mà hắn quan tâm lúc này chính là.
“được! nhưng điều kiện thì là gì”
“nếu ta thắng, ngươi phải đền lại tân lang cho ta, dùng kiệu hoa tám người khiêng rước ta qua cửa Âu gia ngươi…” nàng lạnh lùng nhìn hắn, rồi dừng lại, quay mặt đi chổ khác tránh không cho hắn nhìn thấy dáng vẻ đau thương của nàng lúc này
“nếu ta thua, cả đời này ta sẽ không ép ngươi cưới ta, ba chữ Lãnh Nhược Y, sẽ biến mất vĩnh viễn trong cuộc đời của Âu Dương Đình ngươi”.
Nếu không làm thê tử hắn, ngày ngày ở bên cạnh cùng hắn còn có ý nghĩa gì, một ngày nào đó hắn cũng sẽ thành thân, nàng thật không có đủ dũng khí nhìn người nam nhân mình yêu cùng nữ nhân khác hạnh phúc bên nhau, thà vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời hắn còn hơn.
Không chờ sự phản hồi từ Âu Dương Đình, nàng đã xoay người phi thân rời khỏi tầm mắt hắn.
Quay trở về hiện tại…
Trong phòng Âu Dương Đình hồi tưởng chuyện quá khứ. Năm đó hắn rất muốn nói, dù không thú nàng vào cửa , nhưng cả đời này hắn sẽ chăm sóc nàng.
Từ lúc 3 tuổi nàng đã đi theo hắn, chăm sóc nàng dần trở thành một thói quen trong cuộc sống của hắn, nhìn nàng trưởng thành từng ngày, từ một tiểu cô nương trở thành môt thiếu nữ xinh đẹp.
Hắn không rõ cảm giác với nàng là gì, chỉ biết khi nàng nói không xuất hiện trước mặt hắn, hắn rất khó chịu, nhưng thú nàng là không thể nào. Hắn và nàng là quan hệ sư đồ, đạo lý luân thường không cho phép, nên hắn đã lựa chọn lẫn tránh, thoáng đã 3 năm
Cốc! Cốc….!!! tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào
“là ai” Âu Dương Đình lên tiếng
“sư phụ! là ta” Dinh Hạo lên tiếng
Âu Dương Đình đứng dậy mở cửa, liền thấy bộ mặt tươi cười của Dinh Hạo, tay còn đang phẩy cây quạt, dựa cửa. Âu Dương Đình không nói lời nào, để cửa mở , cũng không mời khách, đã đi thẳng đến giường.
Cửa mở, người ta không mời thì hắn tự mình vào vậy.
Vào đến phòng Dinh Hạo liền ngồi xuống ghế, từ từ rót ra một chén trà. Nhìn ngó xung quanh, đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đến phòng Âu Dương Đình thì phải, căn phòng này quả giống như trong tưởng tượng của hắn.
“Cạch..!!” Âu Dương Đình đặt ngay hai cái hộp gỗ nhỏ trước mặt Dinh Hạo, rồi từ từ mở ra.
“đây là cái gì” Dinh Hạo dừng cây quạt khều khều vào “con sâu” trong hộp gỗ, bất ngờ bị hoảng sợ con vật trong hộp liền nhảy loạn xạ lung tung .
“đừng có phá, đây là con Thiên Tằm trong núi tuyết, có thể hút được bách độc” Âu Dương Đình đẩy cây quạt của Dinh Hạo ra, giọng trách cứ.
“rất quý…” Âu Dương Đình cực kỳ nhấn mạnh.
“còn đây là hoàn hồn đan, nếu không phải là thương tích rất nặng thì không nên dùng tránh lãng phí” Âu Dương Đình vừa cầm viên đan dược vừa nhìn Dinh Hạo.
“liên quan gì ta” Dinh Hạo hơi kinh ngạc nhìn Âu Dương Đình, nghe qua lời Âu Dương Đình thì đây hình như là đồ rất giá trị, gọi hắn đến đây để khoe hàng sao.
“ngươi giữ lấy mà phòng thân, đừng nói người sư phu này bạt đãi ngươi” Âu Dương Đình đẩy hai cái hộp về phía Dinh Hạo.
“sao lại cho ta” Dinh Hạo lướt nhìn hai cái hộp rồi nhìn lên Âu Dương Đình.
“ngươi còn nhớ bàn cờ đặt ở bên ngoài không” Âu Dương Đình nhìn Dinh Hạo
“không phải là thánh địa bất khả xâm phạm của sư phụ sao”
Dinh Hạo miệng nhếch lên nhìn Âu Dương Đình. Hắn còn nhớ lúc mới đến đây, vô tình đụng tay vào bàn cờ, Âu Dương Đình tức giận như muốn bẻ gãy tay hắn, không phải chỉ là một ván cờ sao.
“Tiểu tử! ngươi không phải cũng đã đụng vào còn gì” Âu Dương Đình lên tiếng nói, sau đó bất dĩ nhìn Dinh Hạo.
“dù không muốn thừa nhận nhưng ngươi thật đã giúp sư phụ phá được ván cờ đó” Âu Dương Đình dừng lại liếc nhìn Dinh Hạo rồi nói tiếp.
“ta và Linh Trung, người này chắc ngươi không biết, đã dùng ván cờ đó để đánh cược, lão từng nói qua nếu ta phá giải được thế cờ đó, sẽ tặng ta…”
Âu Dương Đình đang nói nhưng thấy vẻ mặt của Dinh Hạo hơi lạ, kinh ngạc, suy tư rồi tự dưng mỉm cười, hắn thấy hiếu kỳ nên dừng lại quan sát biểu cảm tiếp theo của Dinh Hạo.

Dinh Hạo vừa nghe sư phụ nhắc đến Linh Trung có chút bất ngờ, thế giới này thật quá nhỏ .
Hắn mỉm cười bởi vì rất hiếu kì không biết vật quý giá gì trong tay Linh Trung đáng để hai người họ đem ra làm vật cá cược.
“chắc không phải là thứ đó chứ”
Khéo miệng Dinh Hạo dần thu lại cho tới khi nụ cười tắt hẳn trên khuôn mặt hắn, khi hắn nhớ đến những lời của Lãnh Nhược Y trước đây.
“là Tuyết Thiên Thảo” Âu Dương Đình mỉm cười nhìn Dinh Hạo, giọng điệu rất hào hứng.
Hắn phải tốn rất nhiều công sức để thuyết phục Linh Trung đem Tuyết Thiên Thảo ra làm vật đánh cược, khi nghĩ đến sẽ được nhìn thấy một cây Tuyết Thiên Thảo thật, mà trước đây hắn chỉ được xem trong y thư, tâm trạng thật phấn khích, Âu Dương Đình miệng cười không ngừng.
“cạch..!!”
Qủa nhiên câu nói tiếp theo của Âu Dương Đình đã khiến cho cây quạt trên tay hắn rớt xuống. Dinh Hạo cúi người xuống nhặt lấy cây quạt lên.
Nhưng không phải Lãnh Nhược Y từng nói qua, Tuyết Thiên Thảo gì đó trăm năm mới ra hoa một lần, nhưng bây giờ đang ở trong người hắn, vậy Linh Trung lấy gì mà đưa cho sư phụ. Nhìn thái độ vui mừng của Âu Dương Đình, nếu như Dinh Hạo hắn nói cho Âu Dương Đình biết, hiện tại Tuyết Thiên thảo đang ở trong người hắn, không biết sẽ tức giận đến mức nào.
Dinh Hạo chợt nhớ đến dáng vẻ kích động của Lãnh Nhược Y khi biết hắn đã ăn tuyết thiên thảo, Dinh Hạo càng hiếu kỳ nhìn Âu Dương Đình “tại sao thái độ họ lại khác xa như vậy”.
Trừ phi….
“sư phụ! Tuyết thiên thảo là dùng để điều chế thuốc giải cho đoạn trường cốt” Dinh Hạo lên tiếng.
“Tiểu tử! ngươi thật thông minh” Âu Dương Đình kinh ngạc nhìn Dinh Hạo.
Dinh Hạo hắn coi như xong rồi, nếu Âu Dương Đình biết được sự thật, liệu có đem hắn ra làm dược liệu không, tốt nhất nhanh chống rời khỏi nơi này trước khi sư phụ phát hiện ra.
“sư phụ! trời cũng không còn sớm, ta xin cáo lui”
Dinh Hạo vội đứng dậy rời khỏi phòng, khi ra tới cửa thì Âu Dương Đình lại lên tiếng.
“khoan đã…”
Âu Dương Đình đứng dậy, cầm hai hộp gỗ đưa tận tay cho Dinh Hạo. Hắn chợt nhớ ra điều gì đó nên nói tiếp.
“ngươi đợi ta một chút” Âu Dương Đình đi vào phòng, mở tủ ra lấy một quyển sách đưa cho Dinh Hạo.
“ta biết ngươi không thích luyện công, nhưng đây là tâm pháp luyện Tán hoa chưởng, sẽ giúp ích cho việc dung hòa nội lực trong người ngươi”
“nhưng mà… nội lực trong người ngươi là từ đâu mà có, ta thật sự rất hiếu kỳ ”
Tuyết Thiên thảo rất quý hiếm, ngay cả Âu Dương Đình hắn nhiều năm giao hảo muốn xem Tuyết thiên thảo, lão Linh Trung còn không cho, huống chi là người khác. Về diểm này hắn rất tự tin. Cho nên hắn không hề có bất kỳ sự liên tưởng nào giữa giữa Tuyết Thiên Thảo và Dinh Hạo.
“ta…” Dinh Hạo nhìn sư phụ không biết nên mở miệng thế nào.
Thấy Dinh Hạo không muốn nói nên hắn cũng không ép, dù gì chuyện này cũng không liên quan đến hắn.
“ta cũng phải nghỉ ngơi, mai gặp lại” hắn ngáp một hơi rất mệt mỏi, rồi lên tiếng đuổi khách.
“Rầm !”
Âu Dương Đình đóng cửa lại, Dinh Hạo cầm quyển bí kíp trên tay cười khổ, nhìn cánh cửa trước mặt, nếu sư phụ biết nội lực của hắn từ đâu mà có, liệu có giúp hắn không, Dinh Hạo lắc đầu thở dài, xoay người rời khỏi.
*******
Sáng hôm sau Âu Dương Đình cùng Thanh Nguyệt và Thu Phong , cả ba đều lên xe ngựa rời khỏi Lam Nguyệt sơn đến Thủy Dịch cư.
Trong đại sảnh Dinh Hạo đang uống trà, Tiểu lục tử sau khi tiễn thầy trò Âu Dương Đình lên đường, thì vội chạy vào.
“vương gia! vừa rồi sao người không cho nô tài nói, chúng ta cũng quen biết Linh Trung đạo chưởng, còn từng ở Thủy Dịch cư vài ngày” hắn khó hiểu nhìn Din Hạo.
Tiểu lục tử rất kinh ngạc khi từ miệng Thu Phong biết được bọn họ đang lên đường đến Thủy Dịch cư tìm Linh Trung đạo chưởng, nhưng khi hắn vừa muốn nhắc đến Linh Trung thì vương gia lên tiếng ngăn lại, không cho hắn mở miệng.
“vương gia! sắp tới đại thọ của tướng quốc, ngươi có muốn trở về kinh thành không” Tiểu lục tử lên tiếng,
Dinh Hạo cũng rất hiếu kỳ đến người “ông ngoại” này, qua lời tiểu lục tử hắn biết được lão thừa tướng là người chính trực, vạn người mến mộ, môn sinh trải dài khắp thiên hạ. Dân chúng khắp Lăng Thiên quốc không người nào là không biết đến đại danh của Đông Phương Bình lão tướng quốc.
“ngươi mau đi thu xếp, ngày mai chúng ta lên đường” Dinh Hạo đặt chén trà xuống, nhìn tiểu lục tử.
“dạ! vương gia” hắn vui mừng chạy ra ngoài nhưng bị Dinh Hạo kêu lại
“ngươi có nhìn thấy Mạc Nhi”
“không thấy..” tiểu lục tử lắc đầu lên tiếng
***********
Đông Lộ quốc
Một người đàn ông đang tức giận, vò nát lá thư trong tay, ánh mắt không nén nổi đau thương, nhìn thiếu niên đang nằm trên giường.
“hãn vương! trong thư quận chúa viết gì, thuộc hạ thấy người không được vui” Diệp Vô Ngần đứng bên cạnh quan tâm lên tiếng.
Kỳ Giai Đình Tư ném lá thư xuống đất, bàn tay to lớn thô ráp vuốt ve khuôn mặt gầy yếu của vị thiếu niên nằm trên giường.
“khi nào cống phẩm sẽ đưa đến Lăng Thiên quốc” Kỳ Giai Đình Tư lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn đặt ở trên người vị thiếu niên.
“dạ! còn 20 ngày”
“ngươi hãy thu xếp, lần này bổn vương muốn đích thân đi”
**** hết chương 9****


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.