Đọc truyện Hạo Vương Gia – Chương 72: Cáo thị truy nã
Ngoại truyện: Cáo thị truy nã
***************************
7 năm sau…
Tẩm cung thái tử.
“hu…hu…!!! ”
“thái tử ca ca”
“thái tử ca ca”
Từ bên ngoài cửa tẩm cung, một tiểu cô nương khả ái xinh xắn, nước mắt đầm đìa, chạy thẳng vào trong phòng của Lăng Thiên Ngạo. Bởi vì chiều cao khiêm tốn, mà cô nhóc vất vả lắm mới trèo lên được giường của ca ca mình.
“hu…hu…thái tử ca ca”
Lăng Thiên Ngạo suốt đêm qua vì phê duyệt tấu chương, tới tận sáng mới về được tới cung thái tử, hắn chỉ mới vừa chọp mắt. Nhưng lại bị muội muội lay dậy, tiểu muội khóc thảm thiết như vậy thân là ca ca, hắn làm sao có thể bỏ mặt ma ngủ tiếp.
“Băng nhi! đừng khóc, nói cho huynh nghe, là ai đã bắt nạt muội…là nhị ca lại chọc muội phải không”
Bảy năm trôi qua, Lăng Thiên Ngạo bây giờ đã có dáng dấp của một nam nhân, khôi ngô tuấn tú, đủ để làm tan chảy bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Hắn bế Lăng Thiên Băng ôm vào lòng, dỗ dàng, đôi mắt vẫn đang mơ màng của người muốn ngủ.
“hu..hu..!! thái tử ca ca, mẫu phi của muội mất tích rồi, muội không tìm được người”
“Tuyết phi mất tích” Lăng Thiên Ngạo nghe xong mà tỉnh ngủ, hắn đặt muội muội xuống, bước ngay xuống giường.
“Quế công công..Quế công công…” Lăng Thiên Ngạo lớn tiếng làm kinh động hết tất cả nô tài, lớn nhỏ ai cũng chạy đến nhưng bóng dáng của quế công công thì không thấy đâu.
Mãi rất lâu sau đó, Quế công công mới ì ạch chạy đến, tội nghiệp lão già rồi xương cốt cũng không còn dẻo dai như trước đây.
“thái tử điện hạ, có gì cần căn dặn lão nô”
“ông lập tức đến tẩm cung của hoàng hậu nương nương và các phi tần khác, xem họ còn ở đó không” Lăng Thiên Ngạo gấp rút ra lệnh.
“dạ! lão nô lập tức đi ngay”
Quế công công khổ sở xoay người đi, tại sao chuyện này cứ hay xảy ra không biết, lúc lão vừa ra khỏi cửa thì có người lại lên tiếng cản lão lại.
“không cần đi nữa, trong cung đã không còn vị phi tần nào”
Một cẩm y thiếu niên tuấn tú bước vào, nhìn thấy hắn Quế công công và các nô tài khác đều vội cúi người hành lễ.
“tham kiếm Thừa vương điện hạ”
“bình thân”
“đa tạ Thừa vương điện hạ”
Lăng Thiên Thừa đi đến bên cạnh đại ca hắn, hai người lại thở dài nhìn nhau.
“nếu vậy, chắc chắn phụ hoàng cũng đã biến mất”
Lăng Thiên Ngạo lười biếng ngồi xuống ghế, chậm rãi rót ra một chén trà.
“đệ còn nhớ lần trước, phụ hoàng đi bao lâu không”
“nửa năm” Lăng Thiên Thừa ngồi xuống ghế nhìn Lăng Thiên Ngạo
“lần trước đó nữa” Lăng Thiên Ngạo lại hỏi tiếp
“là bốn tháng” Lăng Thiên Thừa nghĩ hơi lâu so với lần trước, rồi mới đưa ra đáp án.
“vậy còn lần trước của trước đó nữa”
“hình như là hai tháng”Lăng Thiên Thừa cố gắng lục lội trong mớ ký ức của hắn, để đưa ra đáp án chính xác nhất.
“theo đệ thì lần này phụ hoàng sẽ đi trong bao lâu” Lăng Thiên Ngạo thở một tràng dài nhìn Lăng Thiên Thừa.
Lăng Thiên Thừa im lặng một hồi lâu, rồi mới lên tiếng….
“huynh cứ giao chuyện này cho đệ, đệ tin chắc sẽ tìm được phụ hoàng mang người trở về”
Lăng Thiên Thừa lập tức bật người dậy.
“đứng lại đó” Lăng Thiên Ngạo từ từ đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần Lăng Thiên Thừa.
“lần trước đệ cũng nói như vậy, nhưng rồi thì sao…phụ hoàng thì không thấy, trái lại ta còn phải phái người đi tìm đệ trở về”
“có chuyện đó sao” Lăng Thiên Thừa giả ngu nhìn Lăng Thiên Ngạo.
“không cho đệ đi tìm, vậy huynh có cách khiến phụ hoàng tự động quay về sao”
“…” Lăng Thiên Ngạo không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn Lăng Thiên Thừa.
“mang giấy mực đến đây”
“huynh định làm gì” Lăng Thiên Thừa khó hiểu nhìn đại ca mình.
“một lát đệ sẽ biết”
Giấy mực được mang tới, Lăng Thiên Ngạo bắt đầu hạ bút, nét chữ rồng bay phượng múa, nhanh chóng đầy kín cả mặt giấy.
“xong rồi” Lăng Thiên Ngạo mỉm cười nhìn tác phẩm của mình.
“hoàng huynh! như vậy có ổn không” Lăng Thiên Thừa nhìn tờ cáo thị mà lo ngại thay cho đại ca hắn.
“đương nhiên là không ổn”
“vậy sao huynh còn viết”
“chỉ có như vậy, phụ hoàng mới cam tâm tình nguyện quay về”
Lăng Thiên Ngạo nở nụ cười nham hiểm hiếm có…
************************
Kinh thành Lăng Thiên quốc.
Phố chợ náo nhiệt, cũng không nhộn nhịp bằng đám người phía trước.
“mọi người có đọc cáo thị chưa”
“đọc rồi”
“tên hái hoa tặc này cũng thật to gan, dám vào tận hoàng cung bắt cóc bốn vị sủng phi của hoàng đế…ngay cả hoàng hậu cũng không tha”
“thái tử treo vạn lượng nếu ai bắt được hái hoa tặc, tiền thưởng sẽ tăng gấp ba nếu hái hoa tặc không bị sứt mẻ gì, có phải rất lạ không”
Một vị đại thẩm nhìn chân dung của hái hoa tặc,mà đến si dại.
“nếu trên đời này hái hoa tặc nào cũng tuấn tú như hắn thì thật quá tốt, ta cam tâm tình nguyện bị hắn bắt đi”
“đúng đó, thật là anh tuấn bất phàm”
Mọi người nói bàn tán sôi nổi, nên không nhận ra từ phía sau lưng, hiện có một nguồn sát khí nồng đượm.
“khốn kiếp! trẫm nhất định phải phế đi ngôi vị thái tử của hắn”Dinh Hạo giận đến mức muốn tràn lên phía trước, xé nát tờ cáo thị truy nã trên tường xuống.
“hoàng thượng! bảo trọng long thể” Tiểu lục tử bước tới ôm chặt lấy Dinh Hạo.
Dinh Hạo hắn không biết phải kiếp trước mất nợ chưa trả hết, nên chủ nợ đuổi theo hắn đến tận kiếp sau, hai tên tiểu tử đó càng lớn tính khí và khuôn mặt của chúng giống hệt hai người anh trai của hắn, không còn đáng yêu như lúc nhỏ, chỉ việc chọc tức hắn là giỏi. Hắn vừa xuất cung chưa tới một ngày đã đưa hắn lên mặt báo.
“tướng công! đi thôi” năm vị mỹ nhân xinh đẹp trong xe, cùng lúc vén màn xe vẫy gọi Dinh Hạo.
“ta tới ngây” Dinh Hạo vui vẽ mỉm cười với họ.
“người này không phải là người trong cáo thị sao”
Dinh Hạo vừa xoay lưng, thì có người nhận ngay ra hắn, đại thẩm đó cầm cáo thị lên xem một lần nữa, rồi lại hét toán lên.
“A..a…!! hái hoa tặc”
“đâu …hái hoa tặc ở đâu”
“một vạn lượng của ta”
Đường phố kinh thành bỗng trở nên náo loạn vô cùng, gà bay chó chạy, tất cả dân chúng kinh thành đều đổ xô, đuổi theo bắt hái hoa tặc. Tội nghiệp cho Dinh Hạo bị người ta đè bẹp không thể nào thở nổi.
Vô Tình và Tiểu lục tử dù muốn vào cứu Dinh Hạo, cũng không có chỗ để chen chân vào.
“trẫm là hoàng đế, buông trẫm ra”
“trẫm là hoàng đế, không phải hái hoa tặc”
Trước cường địch Dinh Hạo không ngại bộc lộ thân phận thật sự của bản thân, nhưng bọn họ lúc này làm gì có thời gian nghe hắn nói.
“hắn là của ta”
“của ta”
“không đúng, hắn là của ta”
Bọn họ không ngừng giành qua giành lại, Dinh Hạo muốn ngoi cái đầu lên để nói chuyện cũng không thể được.
“trẫm muốn hồi cung”
“trẫm muốn hồi cung…”
Hình như đây chính là câu nói cuối cùng của Dinh Hạo mà đám người tiểu lục tử nghe được.
*****hết****