Hạo Vương Gia

Chương 44: Tư Mã Phi Yến say rượu


Đọc truyện Hạo Vương Gia – Chương 44: Tư Mã Phi Yến say rượu

Chương 44: Tư Mã Phi Yến say rượu
*********
Rừng núi hoang sơ, bốn bề vắng lẽ âm u, chỉ có âm thanh tiếng gió thổi vi vu, tiếng lá cây xào xạc …
Trên đỉnh núi.
“rắc..!! rắc..!!”
Một nam tử hắc y hay tay chắp sau lưng, đang bóp chặt vào nhau, nhìn chầm chầm vào người trước mặt, dù không thấy diện mạo thật sự của y nhưng từ ánh mắt, cũng đoán ra hắn hiện đang rất tức giận.
“bốp..!!”
Trư huyên lệnh vừa dứt lời, thì lập tức nhận ngay một bạt tai từ người nam tử hắc y kia.
“chủ nhân ! xin bớt giận…Hạo vương vẫn chưa điều tra được gì nhiều, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta..” Trư huyện lệnh lập tức quỳ xuống đất, dáng vẽ khúm núm sợ sệt.
“ta bảo ngươi phải giãi quyết đám người điên đó, ngươi lại để chúng chạy loạn, còn cho Hạo vương nhìn thấy, ngươi vô dụng như vậy thì ta còn giữ ngươi lại làm gì..” Nam Tử hắc y tức giận chỉ muốn tiến tới đập cho lão Trư huyện lệnh một trận cho bỏ tức.
“chủ nhân! ta thật sự đã cho nhốt hết bọn người điên đó vào trong tháp, nhưng không biết ai đã thả chúng ra, ta đang cho người điều tra..” Trư huyện lệnh tiếp tục sử dụng ba tấc lưỡi bẻ cong thành thẳng của lão.
“chuyện này ngươi không cần lo, ta sẽ cho người điều tra…còn về phần ngươi, lo mà giãi quyết tốt chuyện ở đây, nếu để Hạo vương điều tra thêm được gì…”
Trư huyện lệnh gấp rút chen ngang
“chủ nhân yên tâm! ta sẽ không để chuyện đó sảy ra…’
“tốt nhất nên được như lời ngươi nói..”
“hừmm!!”
Nam tử hắc y tức giận xoay người bỏ đi, thoáng một cái đã phi thân xuống chân núi, tội cho tên Trư huyện lệnh đang lếch thân già xuống núi, vừa đi vừa lầm bầm, toàn thân run cầm cập, hai hàm răng của lão bắt đầu đánh bò cạp..
“lạnh quá , lần sau đề nghị chủ nhân đổi địa điểm khác mới được…”
**************
Sáng ngày hôm sau…
Khách điếm Thiên Kiêm – Trấn Thanh Hà
Dinh Hạo từ rất sớm đã thức dậy, nhìn bộ dáng hắn lúc này có lẽ là suốt đêm qua không ngủ thì phải…
“kẹt..t..”
Cánh cửa bị đẩy ra và người bước vào chính là Vô Tình.
“vương gia! chuyện người căn dặn nô tài đã thu xếp ổn thỏa, rất nhanh tất cả người trong trấn Thanh Hà đều sẽ biết tin này..”
“ừ..”
Dinh Hạo xoay người lại nhìn Vô Tình, rồi nhàn nhã đi đến bàn rót ra một tách trà.
“ngư y triều đình khi nào tới..”
“tấu chương vừa gữi đi tối qua, có lẽ phải mất thêm vài ngày..”
“còn thê tử của Lương Bá sao rồi..” Dinh Hạo chầm chậm đưa tách trà lên miệng thổi nhẹ.
“Âu Dương đại hiệp đang chửa trị, tình hình…không mấy khả quan..” Vô Tình có chút do dự nhìn Dinh Hạo.
“..không biết khi nào…” Vô Tình muốn nói thêm thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cữa
“cốc! cốc!!”
“vương gia! kiệu của Trư huyện lệnh đã đến..”
*********
Bên ngoài..
Hai chiếc kiệu cao lớn và những tên phu khiêng to khỏe đang đứng trước cửa xếp hàng ngay ngắn, chờ đợi Dinh Hạo bước ra, dù không dám nhìn trực diện, nhưng sự hiếu kỳ không thể nào tránh được, thỉnh thoảng họ cũng ghé mắt lén nhìn sang ..
Trư huyện lệnh thì mặt mày cáu kỉnh, tỏ ra vô cùng khó chịu..
“hu …hu..!!! huyện lão gia, xin người giúp ta tìm Lý Tứ…. hắn lên núi đã hai ngày không thấy trở về..”
“Bà phiền quá… tránh ra đi..có gì thì đến quan phủ báo án..” Trư huyện lệnh tức giận đẩy bà lão ra.
“bịch…!!” Bà lão đã bị đẩy ngả ngay xuống đất.
“huyện lão gia! họ không nhận cáo trạng của ta…hu..hu..ta chỉ có một hài tử là hắn, xin người tìm hắn về cho ta..” Bà lão gian nan ngồi dậy, bám chặt lấy chân của Trư huyện lệnh, cầu xin.
Trư huyện lệnh lại càng khó chịu hơn, lát nữa đây Hạo vương bước ra nhìn thấy cảnh này, thì mọi chuyện lại càng thêm rắc rối hơn, tốt nhất nên giãi quyết cho xong bà lão này.
“các ngươi chết hết rồi sao.. không kéo bà lão này ra..” Trư huyện lệnh tức giận quát tháo đám quan binh xung quanh.
“dạ..dạ..!!”
Các đám quan binh cao lớn lực lưởng, và một bà lão già gần đất xa trời đang giằng co qua lại, vô cùng “náo nhiệt”, nên đã thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh.
“sảy ra chuyện gì vậy..”
“không biết..”
“bà ta bị mất con..”
Người này hỏi người kia, bu xem càng đông hơn khi nãy, chặt kín cả khách điếm.
“hu..hu…quan sai đại nhân..cầu xin người giúp ta tìm Lý Tứ trở về…” Bà lão già nua tội nghiệp hết cầu xin lão Trư huyện lệnh, rồi quay sang cầu khẩn đám quan binh.
“buông ra..”
“bà lão này thật lì lợm..”
Nhưng xem ra không có ai chịu đễ ý đến lời cầu xin của bà lão này rồi..
“bà mà không buông ra, đừng trách sao ta…”
Trư huyện lệnh lúc này đã vô cùng tức giận, hắn giơ chân lên muốn đạp vào người bà lão “không biết điều” , thì…
“dừng lại..”
Dinh Hạo từ bên trong nhìn thấy cảnh tượng gay mắt, mà gân xanh đa nỗi lên, lập tức chạy đến.
“ngươi định làm gì..” Dinh Hạo quay sang giận dữ nhìn Trư huyện lệnh.
“vương gia..ta..” Trư huyện lệnh ấp úng, không biết phải nói sau, giống như kẽ bị bắt gian tại trận, lão liền hạ chân của mình xuống.
“đã sảy ra chuyện gì..” Dinh Hạo khó chịu lên tiếng
Dinh Hạo nhìn ngó xung quanh nhưng không ai đáp lại lời hắn, Trư huyện lệnh đã vậy, đám quan binh càng không dám nói.
Bà lão lại bất ngờ nhào tới..
“vương gia! xin giúp ta đi tìm Lý Tứ trở về, hắn lên núi đã hai ngày mà vẫn chưa có tin tức gì, ta rất lo lắng hắn đã sảy ra chuyện gì…hu ..hu..vương gia…xin người mang Lý Tứ về cho ta…hu…hu..!!”
“Lý Tứ..” Dinh Hạo quay sang nhìn Trư huyện lệnh
“vương gia! chuyện nam nhân không về nhà hai ba ngày rất bình thường, trong trấn thường xuyên sảy ra, không chừng đang ở kỹ viện hay đổ phường nào đó, việc gì mà bà lão này lại làm ầm lên, người không cần quan tâm, chúng ta mau đi thôi..” Trư huyện lệnh luống cuống giãi thích

Trư huyện lệnh nói xong liền hối thúc Dinh Hạo lên kiệu, bỏ mặc bà lão đang ôm mặt khóc kia phía sau.
Dinh Hạo suy nghĩ lời của Trư huyện lệnh cũng không phải vô lý, nhưng trong lòng lại cảm thấy có điểm gì đó không yên.
“hu..hu..Lý Tứ ..ngươi đi đâu, sao không chịu về, ngươi đã bỏ mặt mẫu thân không lo rồi sao..”
Dinh Hạo nhìn thấy bà lão đã ngồi dưới đất khóc than thảm thiết, cảm thấy trong lòng thật nặng trĩu khó chịu vô cùng, hắn dừng lại, chạy lại chổ bà lão đang ngồi, cẩn thận đỡ bà đứng lên.
“bà lão! đứng dậy đi..”
“vương gia! người không cần để ý bà ta..” Trư huyện lệnh đứng phía sau Dinh Hạo nhăn nhó lên tiêng.
“ngươi câm miệng lại..” Dinh Hạo trừng mắt quát tháo Trư huyện lệnh
Trư huyện lệnh giựt mình, không dám nói thêm lời nào, ngoan ngoãn lùi ra sau.
“vương gia! xin người giúp ta tìm Lý Tứ trở về, trước giờ hắn chưa bao giờ bỏ ta lại một mình ở nhà…hu..hu..vương gia…xin người giúp ta…”
Dinh Hạo không quen nhất là thấy phụ nữ khóc, huống hồ gì lại là nước mắt của một bà lão đáng thương này, không thấy thì thôi, thấy rồi không thể không xem như chưa có chuyện gì.
“được..! ta sẽ giúp bà tìm Lý Tứ trở về, bà đừng khóc nữa..”
“đa tạ..! đa tạ vương gia..”
Dinh Hạo dù chưa làm gì, nhưng chỉ bằng lời nói này cũng khiến cho bà lão xem hắn như phật sống, dập đầu quỳ lại, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt bà lão, hắn biết quyết định vừa rồi rất đúng.
“chuyện ta vừa hứa với bà lão, ngươi đã nghe rõ chưa…” Dinh Hạo quay sang nhìn mặt lạnh nhìn Trư huyện lệnh, khác xa với thái độ ân cần vừa rồi.
“hạ quan.. sẽ cho người đi làm ngay..”
Trư huyện lệnh khúm núm cúi đầu trước Dinh Hạo dù thật lòng không muốn làm tí nào, nhưng lão chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, liếc nhìn bà lão rồi xoay người đi.
Lão đi đến chổ đám thuộc hạ phía sau, không biết nói to nói nhỏ gì với chúng, rồi cả đám gần chục tên hùng hổ kéo đi.
“bà lão! giờ bà có thể yên tâm về nhà đợi tin, chắc chắn Lý Tứ của bà sẽ trở về..”
“đa tạ..! đa tạ..vương gia..!!”
Bà lão vui mừng, nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, dập đầu với Dinh Hạo, rồi lủi thủi đi về..
“Bốp..! bốp..!!”
Một tràng pháo tay như sấm vang lên từ những người dân xung quanh, giành tặng cho Dinh Hạo .
Bây giờ họ mới biết lời đồn đại là không đáng tin, trước đây còn nghe người ta nói.. Hạo vương háo sắc thành tính, ngang ngược lộng hành không coi ai ra gì, thì ra chỉ là giã.
“vương gia! chúng ta đi thôi..”
Dinh Hạo không để ý đến lời của Trư huyện lệnh, cũng như tiếng vỗ tài rầm rộ vừa rồi, bây giờ hắn mới nhận ra, vẫn còn thiếu một người…
“Yến nhi đâu..” Dinh Hạo nhìn ngó xung quanh, sau đó quay sang nhìn Tiểu Lục Tử
“Lam thiếu gia đã cho người đến đón Tư Mã cô nương từ rất sớm..”
***************
Ngoại thành trấn Thanh Hà.
Cách Lôi Phong tháp mười dặm..
Trời thì nắng gắt nhưng người tụ tập và đang xếp hàng trước dịch quán khá đông đúc.
Những không phải là những lão ấu không sức lực thì cũng là những thiếu phụ tay yếu chân mềm, đang xếp hàng chen lấn nhau.
Trong khi những hán tử cao lớn khỏe mạnh, dáng vấp rất cứng cáp lại thơ thẩn ngồi trong đình mát, điên điên dại dại đi tới lui..
“xếp hàng ngay ngắn vào..” Một hán tử trung niên lớn giọng hô to, có phần khó chịu.
“…” Người đi trước hắn bỗng quay lưng lại, chỉ bằng cái nhìn nhưng còn mạnh hơn cả lời quát tháo, đã khiến trung niên hán tử biết sai mà sửa.
“mọi người đừng chen lấn..ai cũng có phần, cứ từ từ..” thái độ của hắn đã trở nên nhỏ nhẹ, và nghe êm tai hơn trước rất nhiều.
“đây là phần của bà..” Tư Mã Trấn gậc đầu hài lòng, tiếp tục phát chẩn cho mọi người xung quanh.
“đa tạ..!!”
“đa tạ..Tư Mã lão gia”
Họ đều là phụ mẫu thê nhi của người bệnh, tên Trư huyện lệnh không cho họ vào thành, cũng không cho mọi người rời khỏi trấn, nên họ chỉ đành sống tạm bợ vào những thứ được phát chẩn từ Tư Mã gia.
không tưởng tượng ra nếu mấy tháng qua không có Tư Mã lão gia đứng ra giúp đỡ, thì họ không biết sẽ ra sao, nên trong lòng vô cùng biết ơn Tư Mã Trấn, xem lão như bồ tát sống.
“đa tạ… Tư Mã lão gia..”
“đa tạ…Tư Mã lão gia..”
Khi Tư Mã Trấn phát đến người cuối cùng, nhìn người đang đứng ở cuối hàng có chút sửng sốt.
“Hạo vương..!”
“Nhạc phụ đại nhân..!!”. Dinh Hạo cúi đầu chào hỏi Tư Mã Trấn
“sao ngươi lại đến đây..”Tư Mã Trấn khó hiểu nhìn Dinh Hạo.
Dinh Hạo mỉm cười nhìn Tư Mã Trấn, sau đó lấy từ trong tay áo lấy ra thứ gì đó vô cùng sáng chói..
“Tư Mã Trấn tiếp chỉ..”
Không chỉ Tư Mã Trấn mà tất cả mọi người xung quanh lập tức quỳ xuống đất, miệng lớn tiếng tung hô…
“hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..!!!”
Dinh Hạo từ từ mở tờ thánh chỉ trên tay hắn ra, dõng dạt tuyên đọc, do bốn bề đang yên lặng nên giọng nói của Dinh Hạo càng trở nên vang dội…
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết…Tư Mã Trấn không chỉ bỏ công bỏ sức, giúp đỡ nạn dân, cứu trợ lũ lụt, xây cầu đấp đường, là thần dân tốt của Lăng Thiên quốc, nay ban tặng kim bài ngự tứ, thấy kim bài như thấy trẫm..khâm thử..”
“tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế …vạn tuế..” Tư Mã Trấn cúi đầu tiếp nhận thánh chỉ,
“chúc mừng Tư Mã lão gia..” tên Trư huyện lệnh ra sức lấy lòng, cho dù là đại quan nguyên lão cũng không có được ân sủng lớn như thế này, hắn là người gió chiều nào là nghiên chiều đó..
“chúc mừng Tư Mã lão gia..”
“chúc mừng Tư Mã lão gia..”
Mọi người đều bước tới vây lấy Tư Mã Trấn, như ong bu lấy mật, chúc tụng không thôi, dạt Dinh Hạo ra một bên từ lúc nào không hay..
Dinh Hạo cũng không buồn để ý, nhưng tiếng cười khúc khít ngân nga như khúc nhạc từ xa vọng đến, lại khiến cho hắn bận tâm suy nghĩ..
Nữ tử vừa thanh tú lại đáng yêu, thư sinh thì lịch sự nho nhã, hai người lại đang quấn quýt lấy nhau, vui cười hớn hỡ…
Dinh Hạo nhìn thấy đỏ cả hai mắt, lập tức đi tới, chỉ muốn tách hai người kia ra.
“Yến nhi ! có gì mà vui vậy..” Dinh Hạo mỉm cười đứng trước Lam Học Kỳ và Tư Mã Phi Yến.
Cả Lam Học Kỳ và Tư Mã Phi Yến bất ngờ ngẩn đầu lên, nhìn thấy Dinh Hạo thì Tư Mã Phi Yến cười như hoa nở, còn Lam Học Kỳ thì nụ cười trên mặt hắn đơ lại, chuyển sang thù địch như nhìn thấy kẻ thù “đoạt vợ”.
“vương gia! đại ca vừa tặng ta con vẹt này, người xem có dễ thương không..” Tư Mã Phi Yến vừa nói vừa cười, giơ cao con vẹt sặc sỡ kia về phía Dinh Hạo
“….” Dinh Hạo chưa kịp trả lời, thì..
“dễ thương …dễ thương..” Con vẹt đã xung phong trả lời trước

“người có nghe không…có phải nó rất thông minh ..” Tư Mã Phi Yến vô cùng phấn khởi.
“thông minh….thông minh..” con vẹt lại tiếp tục lên tiếng.
Dinh Hạo cảm nhận có một nguồn “sát khí” đang thẳng tắp đến hắn đương nhiên hắn biết chủ nhân của nó là ai..
“Lam công tử! nhìn thấy ta…hình như huynh không được vui lắm..” Dinh Hạo quay sang nhìn Lam Học Kỳ đang đứng bên cạnh Tư Mã Phi Yến nữa bước không rời kia, giọng điệu châm chọc.
“đại ca không vui sao…” Tư Mã Phi Yến lập tức quay sang tròn xoe đôi mắt nhìn Lam Học Kỳ, muốn biết lời Dinh Hạo vừa nói có phải thật không.
“…” Lam Học Kỳ không trả lời Dinh Hạo, trực tiếp quay sang mỉm cười nhìn Tư Mã Phi Yến
“Yến nhi! ta qua đó với phụ thân..”Lam Học Kỳ nói xong, không chần chừ đã xoay lưng đi, còn không thèm nhìn Dinh Hạo.
Nhưng đi được vài bước, lại nghe được tiếng cười nói của Dinh Hạo và Tư Mã Phi Yến phía sau, trong người lại khó chịu vô cùng, không tự chủ mà quay lưng lại.
“Yến nhi háo ăn..nói đi..”
“vương gia! ta không háo ăn..hứ..người tránh ra, đừng dạy hư con vẹt của ta..” Tư Mã Phi Yến phùng mang trợn má nhìn Dinh Hạo.
Nàng đẩy Dinh Hạo ra, thủ thỉ với con vẹt , ra sức dỗ dành..
“Yến nhi xinh đẹp..xinh đẹp…nói đi..ta sẽ cho ngươi ăn..” Tư Mã Phi Yến bắt đầu vuốt ve con vẹt, mỉm cười thật tươi.
“háo ăn..háo ăn… ” con vẹt không ngờ lại phản chủ, lập lại y chang lời của Dinh Hạo
“ha..ha..cái này là tự nó nói, chứ không phải bổn vương dạy…” Dinh Hạo chỉ biết ôm bụng cười.
“Yến nhi háo ăn..yến nhi háo ăn…”
Con vẹt nghe thấy Dinh Hạo cười như được cổ vũ, nói còn nhiều hơn, lần này còn rõ ràng hơn lần trước, lập lại nguyên văn không bỏ sót một chữ nào của Dinh Hạo.
“ha..ha…ha…”
Dinh Hạo thì cười nghiên ngã, còn Tư Mã Phi Yến thì tức giận dập chân, trong khi còn vẹt lại càng không biết điều.
“Yến nhi háo ăn..yến nhi háo ăn…háo ắn..”
************
Vạn ngân tiền trang – Trấn Thanh Hà
Đại sảnh
Tiếng cười nói, tiếng ca hát chúc mừng, tưng bừng nhộn nhịp từ trong sảnh lớn vọng ra, lại không hề ảnh hưởng gì đến hai người nam nhân đang ngồi trong đình kia, vẫn nhàn nhã chơi cờ..
“nhạc phụ đại nhân! ngươi nghĩ sao về chuyện này..”
“…” Tư Mã Trấn khóe miệng hơi nhích lên, tiếng tục hạ quân cờ trên tay lão xuống.
“muốn lão phu cho triều đình mượn ngân lượng không phải không được..” lão ngẩn đầu lên mỉm cười nhìn Dinh Hạo “.. nhưng lão phu cần vật thế chấp..”
“..” Dinh Hạo có hơi sững sốt, khó tiếp thu lời của Tư Mã Trấn vừa nói
Khẩu khí và ánh mắt sắc bén này khác xa với Tư Mã Trấn đại thiện nhân hắn gặp buổi sáng, đúng không nên nhìn người qua bề ngoài..
Người mượn nợ là đương kim hoàng thượng, khắp thiên hạ đều là của hoàng thượng, còn sợ người bỏ trốn sao, có phải nhạc phụ lo quá xa chăng, nhưng mà hắn cũng rất tò mò muốn biết đó là vật gì..
“vật thế chấp mà nhạc phụ đại nhân cần, ta tin phụ hoàng chắc chắn sẽ đáp ứng..”
Trong hoàn cảnh này dù nhạc phụ có muốn lấy ngọc tỷ làm vật thế chấp, hắn tin phụ hoàng cũng sẽ đồng ý. Mặc dù phụ hoàng không nói rõ nguyên do, nhưng hắn tin chắc có thể liên quan đến chiến sự giữa hai nước Diệp Kỳ và Lăng Thiên quốc gần đây.
“nhưng vật thế chấp này… chỉ có Hạo vương với có thể cho lão, dù là hoàng thượng của vô ích..”
“bổn vương sao..” Dinh Hạo vô cùng bất ngờ
“đúng vậy..” Tư Mã Trấn tỏ ra bình thản vô cùng
Dinh Hạo cảm thấy thật khó tin, hắn thật không biết bản thân có thứ đáng giá nào mà ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không thể cho, mà hắn lại có…
“lão phu chỉ cần một lời hứa của Hạo vương..thì năm trăm vạn lượng bạch kim sẽ giao đến hoàng cung đúng giờ, đúng hẹn không thiếu một phân..”
Giọng điệu cương quyết, sắc bén, khí phách ép người này.. giờ thì hắn đã hiểu không phải vô lý mà Tư Mã Trấn trở thành một thương gia giàu nhất Lăng Thiên quốc.
“Nhạc phụ đại nhân muốn bổn vương hứa gì..”
Dinh Hạo lại càng tò mò hơn, thử hỏi một lời hứa của người khác chỉ đáng có ngàn vàn, còn của hắn tới 500 vạn lượng bạch kim. Người nhạc phụ này cũng đã quá xem trọng hắn…
Tư Mã Trấn thở dài đứng dây, lòng đầy tâm sự, xoay lưng nhìn trăng sáng..
“lão phu chỉ có một nữ nhi là Phi Yến, ta biết ngươi trước giờ không có tình cảm với Yến nhi, ta cũng không ép bược ngươi phải yêu thương nó, chi cần không mang lại bất hạnh cho nó là được…yêu cầu duy nhất này của lão phu, ngươi có thể hứa không..”
Tư Mã Trấn quay lưng lại đối diện cùng Dinh Hạo, ánh mắt u buồn, của một người phụ thân đang lo lắng cho nữ nhi của mình, khiến Dinh Hạo rất cảm thông.
“nhạc phụ đại nhân! ta hứa với người..”
Dinh Hạo còn nghĩ Tư Mã Trấn sẽ đưa ra những yêu cầu quái ác làm khó hắn, thật ra từ lâu hắn đã xem Phi Yến là thê tử của mình, trừ khi nàng muốn rời xa hắn, nếu không suốt đời này hắn sẽ không từ bỏ nàng.
“điều kiện đã xong, vậy khi nào người sẽ đưa ngân lượng …” Dinh Hạo mìm cười nhìn Tư Mã Trấn, coi như nhiệm vụ mà phụ hoàng giao phó, hắn đã hoàn thành.
“khoan! Lão phu vẫn chưa nói xong..”
Dinh Hạo có cảm giác đây không phải là cuộc nói chuyện giữa nhạc phụ và tiểu tế, mà giống như là hai người thương nhân đang đàm phán thì đúng hơn…
“chẳng lẽ ..người còn điều kiện khác..” Dinh Hạo vẽ mặt đắng đo, nghi hoặc nhìn Tư Mã Trấn.
“ha..ha..người không cần lo lắng, ta không có đòi hỏi gì thêm, chỉ là… lãi suất thì tính sao..” Tư Mã Trấn mỉm cười đánh đố Dinh Hạo, từ từ thưởng thức trà ngon.
Dinh Hạo bây giờ tuyệt đối tin tưởng sau “vỏ bọc” thư sinh nho nhã, là một lão hồ ly nhiều năm “chinh chiến” trên thương trường đã luyện thành tinh.
“..vậy..nhạc phụ muốn lãi suất như thế nào.. nói thử xem..” Dinh Hạo đặt ly trà xuống, cố ý quan sát thật kỹ Tư Mã Trấn , đối với vị nhạc phụ đại nhân này hắn cảm thấy rất hiếu kỳ.
“không nhiều cũng không ít, rất đơn giãn…ta chỉmuốn nhìn thấy hài tử của ngươi và Yến nhi..”
“vù….ù…”
Một cơn gió mạnh thổi qua, lá cây rơi lã chã, thời khắc này như đang bị dừng lại…Dinh Hạo nghe xong như chết lặng, nụ cười trên miệng hắn trở nên cứng ngắt.
“ha..ha..ha…không cần phải gấp, dù sao lão phu cũng còn khỏe mạnh, vẫn có thể đợi lãi suất của ngươi, nhưng đừng nợ quá lâu…nhớ đó..ha..ha”
Tư Mã Trấn nói xong liền đứng dậy, đi vào trong đại sảnh hòa vào đám người bên trong, tiếp tục vui say ca hát..
Dinh Hạo mỉm cười lắc đầu nhìn bóng lưng của Tư Mã Trấn, lần đầu hắn có cảm giác mình như một đứa con nít bị người khác xỏ mũi dắt đi, đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nhạc phụ của hắn đúng là mỗi người một vẽ, đủ khiến hắn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Dinh Hạo cũng nối bước Tư Mã Trấn đi vào trong..
“Tư Mã lão gia..!”
“vương gia..!”
“hai người nãy giờ đã đi đâu, mọi người tìm kiếm khắp nơi..” Trư huyện lệnh vừa nhìn thấy Tư Mã Trấn và Dinh Hạo lập tức nhào tới.

“Tư Mã lão gia, xin chúc mừng, ân điển của hoàng thượng dành cho người khó ai mà sánh được..”
“phải đó! Tư Mã lão gia, sau này hãy chiếu cố mấy thương gia nhỏ như chúng tôi..”
Kẽ trước người sau đều chạy tới nịnh hót lấy Tư Mã Trấn, xem lão như thần thánh mà ca tụng.
“Phi Yến đâu..” Dinh Hạo thật không hiểu nổi, vắng một chút là nữ nhân này lại chạy đi đâu không biết.
“vừa rồi còn ở đây..” Tiểu lục vò đầu khó hiểu, nhìn ngó xung quanh.
************
Trong đình..
Ánh trăng trên cao sáng lung linh, dù bị mây đen che phủ cũng không mờ đi chút nào.
Lam Học Kỳ đang ngồi trong đình đang mượn rượu giãi sầu, bên cạnh còn có một tiểu mỹ nhân..
“Yên nhi..!! muội say rồi để huynh đưa muội về phòng..”
“Muội không có say..không có..muội còn biết huynh là ca ca của muội..đúng không…”
Tư Mã Phi Yến nữa tỉnh nữa mê chạy nhảy lung tung, nhưng bị Lam Học Kỳ chụp lại.
“ca..ca..!!” Lam Học Kỳ tâm can đau đớn, cầm bình rượu lên nóc cạn.
Uống hết bình này lại đến bình khác, uống rượu giãi sầu tại sao sầu lại càng nhiều hơn. Hắn thà rằng họ là hai người xa lạ không quen biết chứ không muốn làm ca ca của nàng.
Nếu một năm trước ở đại thọ của Thiên Tuế không sảy ra chuyện đó, thì Yến nhi đã trở thành thê tử của hắn, phụ thân cũng đã hứa sẽ gã Yến nhi cho hắn, chỉ tại ông trời ..đúng tại ông trời tất cả…
“ca ca..sao huynh lại khóc..” Tư Mã Phi Yến hai tay ôm lấy mặt của Lam Học Kỳ, tròn xoe đôi mắt nhìn hắn, mơ mơ màng màng.
“Muội say rồi, ta đưa muội về phòng..” Lam Học Kỳ không để ý đến câu hỏi vừa rồi của Tư Mã Phi Yến, hắn ẩm nàng dậy
“không..muội không có say, rõ ràng huynh đang khóc…”
Tư Mã Phi Yến hờn dỗi đẩy Lam Học Kỳ ra, nhưng vừa nói xong thì cũng ngã ngay xuống đất. Lam Học Kỳ vội chạy đến đỡ nàng đứng dậy.
“vậy còn nói không say..” Hắn mỉm cười, không biết có bao nhiêu là nhu tình trong mắt hắn lúc này.
Lam Học Kỳ khẻ vén những loạn tóc đang tán loạn trên mặt nàng thanh tú đáng yêu của Tư Mã Phi Yến , sau đó lại si ngốc nhìn nàng.
Một trận cuồng phong thổi đến, nhưng hắn lại không hề cảm thấy lạnh chút nào, trái lại cảm thấy từ sâu thẩm bên trong có cái gì đang thôi thúc hắn, khiến hắn cảm thấy nóng cả người.
Nàng nữa mê nữa tĩnh, khuôn mặt thì đỏ ững vì rượu, hai cánh môi anh đào ướt át đang mấp máy nói mơ, khuôn mặt thanh tú làn da trơ tru mịm màng.
Lam Học Kỳ nhìn đên si dại không bỏ sót điểm nào trên gương mặt của Tư Mã Phi Yến, đặc biệt đôi môi nhỏ nhắn của nàng, một chút tĩnh táo duy nhất còn sót lại, cũng bị thổi bay đi theo trận cuồng phong vừa rồi…
Quỷ thần sui khiến, hắn cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tư Mã Phi Yến, khi hai cánh môi chỉ vừa chạm nhau…
“Yến nhi đã say , để ta đưa nàng ta về phòng..”
Dinh Hạo bất ngờ xuất hiện trước mặt của Lam Học Kỳ
Dinh Hạo lại vô cùng bình tĩnh như không nhìn thấy gì, nói ra những lời này chỉ có hắn hiểu rõ trong lòng có bao nhiêu là tức giận, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, thật ra từ đầu đến cuối hắn xem không bỏ xót điểm nào.
“…” Lam Học Kỳ có chút giựt mình, nhưng sau đó lại không hề tỏ ra lo lắng hay hoảng sợ gì.
Dinh Hạo bước tới ẩm lấy Tư Mã Phi Yến từ tay của Lam Học Kỳ, không hề do dự chút nào, đã xoay người bỏ đi, chỉ sợ nếu còn ở lại hắn thật sẽ đánh vào mặt của Lam Học Kỳ.
“khoan đã..!” Lam Học Kỳ do dự lên tiếng.
Dinh Hạo cũng dừng lại cũng muốn nghe xem Lam Học Kỳ nói gì.
“Yến nhi là một nữ nhi lương thiện, ngươi không được phép bắt nạt nàng ấy, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi..”
“ngươi nói những lời này với bổn vương với tư cách một ca ca lo lắng cho muội muội, hay một người nam nhân yêu thương Yến nhi…”
Lam Học Kỳ nghe xong chết lặng cả người, phải nàng là tiểu muội của hắn, cũng là nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, hắn không có gì phải che dấu.
“phải! ta yêu Phi Yến, nếu ngươi không thể mang lại hạnh phúc cho Yến nhi, thì hãy trả nàng ấy lại cho ta..”
Lam Học Kỳ vẽ mặt đầy mong đợi, cho dù là bất cứ khi nào chỉ cần Lăng Thiên Hàn chịu buông tha Yến nhi, dù năm năm hay mười năm đi nữa, hắn sẽ luôn chờ đón nàng..
Chỉ tiếc Dinh Hạo đã dập tắt hi vọng cuối cùng này của hắn..
“ngươi yên tâm, Yến nhi là thê tử của ta, ta chắc chắn sẽ yêu thương nàng ấy..”
Dinh Hạo nói xong liền xoay người đi ra khỏi hậu viện, ra đến cửa lớn của Vạn Ngân tiền trang, đã có Tiểu lục tử và xe ngựa chờ sẳn bên ngoài.
“về khách điếm..”
***********
Khách điếm Thiên Kim.
“ầm..mm!!”
Cánh cửa bị Dinh Hạo đá văng ra, hắn nhanh chống đi đến giường, sau đó đặt Tư Mã Phi Yến nằm xuống. Trên đường đi hắn thật chịu hết nổi nữ nhân này, say đến không biết gì, quậy phá, cào cấu hắn không ra hình người.
“Thu Tâm! Ta muốn uống nước..ta muốn uống nước..”
“Thu Tâm! Ta khát nước..”
Cái gì là Thu Tâm, tại sao nàng không mở mắt ra xem ta là ai..
Dinh Hạo bực tức một hồi, cũng đi qua bên bàn rót ra một chén nước, đem đến giường cho Tư Mã Phi Yến.
“ực..ực..” Tư Mã Phi Yến giựt lấy chén nước uống ừng ực, một hơi vét sạch không còn một giọt, rồi ngã phịch xuống giường.
“..he..he..thật đã..”
Dinh Hạo mỉm cười nhìn chiếc lưỡi hồng thuận của nàng đang đão qua đão lại liếm đi những giọt nước đang chảy dưới càm, giống như một còn mèo nhỏ tham ăn.
Khi hắn vừa định đứng dậy, thì có người lại…
“Thu Tâm ta ngứa..ta ngứa….”
Nhìn nàng lăn qua lộn lại như một con mèo đang phơi nắng, hắn thật hết cách đành cởi giày, trèo lên giường, lật úp nàng lại…
“chổ nào..”
Dinh Hạo khó chịu, hắn thật muốn bóp chết nữ nhân say không biết gì này, dám xem hắn như nô tì sai vặt dù nghĩ vậy, nhưng tay vẫn đặt trên lưng Tư Mã Phi Yến gãy ngứa tới lui.
“ha..ha…không còn ngứa nữa…Thu Tâm ngươi thật ngoan…”
Tư Mã Phi Yến bất ngờ ngồi dậy, hai tay giữ chặt lấy mặt của Dinh Hạo. Tiếp theo…
“chụt..!!” nàng chu đôi môi nhỏ nhắn của mình hôn lên môi hắn.
Sau đó lại nằm phịch xuống giường không biết gì, chỉ tội cho Dinh Hạo vẫn còn đứng hình vì bất ngờ bị tập kích, nên chưa biết phải phản ứng sao.
Thì người trên giường lại rục rịch, kiếm chuyện..
“nóng quá..Thu Tâm, ta muốn tắm..”
Tư Mã Phi Yến bật người ngồi dậy, bắt đầu cởi bỏ y phục trên người nàng, từng cái, từng cái bị nàng cởi ra ném xuống đất..
“Thu Tâm, em đi chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm..”
Tư Mã Phi Yến chao đão lắc lư, lượn tới lượn lui trước mặt Dinh Hạo, còn hét vào mặt hắn.
Nếu nàng còn la hét, có lẽ người của cả khách điếm sẽ kéo đến đây không chừng, hắn bước tới kéo nàng ném lên giường.
“nàng quậy đủ chưa..” bây giờ là đến phiên Dinh Hạo hét.
“hu..hu..ngươi bắt nạt ta..ta phải đi tìm ca ca..ca ca..”
Tư Mã Phi Yến vùng dậy bỏ chạy ra cửa, Dinh Hạo vội chạy tới kéo nàng lại, trên người nàng chỉ có mổi chiếc yếm là dính thân, nếu bây giờ chạy ra ngoài, người ta nhìn thấy thì hắn còn mặt mũi nào.
“ca ca..ca ca…Yến nhi muốn ca ca..”
“không cho phép gọi ca ca..”
Dinh Hạo tức giận hét mắng, khi nghĩ đến cảnh hắn nhìn thấy trong đình khi nãy lữa giận lại nổi lên.
“..” Tư Mã Phi Yến quả thật bị bộ dáng dọa người này của Dinh Hạo làm cho sợ hãi, nàng lập tức im lặng, trong lúc Dinh Hạo mọi chuyện tưởng đã êm xuôi, thì..
“hu…hu…ca ca..ca..ca”
Tư Mã Phi Yến còn khóc lớn tiếng hơn khi nãy, Dinh Hạo càng không biết làm sao cho nàng nín lại, chỉ nhìn chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng càng mở càng to, nước mắt chảy nhiều hơn, hắn chỉ muốn nhét thứ gì đó vào trong miệng nàng cho nàng im lặng…

Nhưng nhìn ngó xung quanh chẳng có thứ nào có thể dùng được, mà Tư Mã Phi Yến khóc càng lớn tiếng hơn nữa, từng tế bào thân kinh trong người hắn đều bị nàng bức đến điên, không còn suy nghĩ được gì…
“hu..hu..ưm..ưm..m”
Tiếng khóc của Tư Mã Phi Yến bỗng dưng trở thành những tiếng kêu đứt quãng, nhỏ dần dần và cuối cùng là im lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở dốc..
Dinh Hạo cúi người xuống dùng chính môi của hắn, để khiến nàng im lặng, khi môi hai người quấn chặt lấy nhau, chẳng khác nào cá gặp nước.
Hắn tha hồ cắn mút, lưỡi của hắn len lõi vào trong công phá thành trì, bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương thơm ngọt của nàng, buộc nàng phải hợp tác, hai người mây mưa kéo dài.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, đến mức Dinh Hạo có thể cảm nhận được sự mềm mại của hai đôi tuyết lê trước ngực nàng có bao nhiêu là đầy đặn no đủ..
Hai tay nàng vòng qua cổ hắn, bắt đầu hưởng thụ sự vuốt ve của Dinh Hạo, môi hắn hôn lên cổ nàng, khẽ liếm mút, có xu hướng di chuyển xuống dưới.
Tư Mã Phi Yến chưa từng cùng nam nhân nào tiếp xúc thân mật như vậy, huống hồ nang đang say nên cũng không hiểu cảm giác này là gì, nhưng thật thoải mái, dễ chịu, chỉ là từ dưới bụng có một cái gì đó, muốn…
“ụa..ua..ụa..!!”
Tất cả những gì mà Tư Mã Phi Yến đã “thưởng thức” tối nay, đều trút xuống hết trên người Dinh Hạo.
Khắp người nhơ nhớt bẩn thỉu cộng thêm mùi chua nồng nặc khắp phòng, Dinh Hạo giận đến muốn giết người, còn Tư Mã Phi Yến vẫn không biết gì, tròn xoe đôi mắt vô tội nhìn hắn.
“thật là dễ chịu.. Thu Tâm! Ta muốn tắm..” Tư Mã Phi Yến ói xong, lấy tay lau đi miệng mình, rồi lão đão đi vòng vòng, chắc là đang tìm bồn tắm..
“còn dám nói muốn tắm..” Dinh Hạo lúc này giận đến đỏ mặt tía tai, hận muốn bay qua bóp trên nữ nhân này, đáng lẽ người nên nói câu này phải là hắn mới đúng.
“tiểu lục tử..!!” Dinh Hạo tức giận hét rống lên.
“ầm…”
Tiểu lục tử từ bên ngoài hốt hoảng tông cửa chạy thẳng vào.
“vương gia! đã sảy ra chuyện gì..”
Nhưng vừa nhìn thấy Tư Mã Phi Yến ăn mặc hớ hênh hở trên ló dưới, lập tức xoay lưng ra cửa không dám nhìn tiếp, cũng không kịp suy nghĩ gì thêm.
“ngươi mau chuẩn bị nước cho bổn vương..” Dinh Hạo vô cùng tức giận, giận đến nghiến răng.
“dạ..”
Tiểu lục tử lập tức xoay người bỏ chạy, trong phòng chỉ còn Tư Mã Phi Yến say không biết gì, và Dinh Hạo đang hừng hực lữa giận.
“Nàng muốn tắm, bổn vương sẽ tắm cùng nào..”
**********
Sáng hôm sau…
Khách điếm Thiên Kim
Tiếng kêu ríu rít, và ánh sáng từ bên ngoài đã đánh thức người ngủ yên trên giường.
Tư Mã Phi Yến cảm thấy đầu óc quay cuồng, đau như búa bổ nàng lắc lư vài cái, rồi vươn vai ngồi dậy.
Cảm giác trống trải bên dưới khiến nàng hoảng hốt..
Khắp người nàng từ trên xuống dưới đều không mặc gì, trước ngực lại có vô số dấu xanh dấu đỏ chói mắt, quay sang nhìn người nam nhân bên cạnh nàng cũng không mặc gì, không đúng.. hắn còn mặc một chiếc quần dài, chỉ có nàng hoàn toàn trần trụi.
Trước đây là nàng còn nhỏ thiếu hiểu biết, nhưng từ khi biểu tỹ giãi thích rõ cho nàng hiểu, chẳng hạn như.. phu thê như thế nào ân ái, làm sao mới có thể sinh hài tử, khi nghe biểu tỹ nói nàng cảm thấy chuyện ấy vô cùng xấu hổ .
Tư Mã Phi Yến hai mắt trợn to quay sang nhìn Dinh Hạo..
Chẳng lẽ tối qua nàng và hắn làm chuyện xấu hổ đó, nhưng tại sao nàng không nhớ gì cả, không phải biểu tỷ nói nữ nhân lần đầu tiên đều sẽ rất đau đớn sao, nàng lại không có cảm giác đó..
Vậy thật ra nàng và hắn đã làm chuyện đó chưa, tại sao nàng không nhớ gì hết..đúng rồi, lạc hồng.
Tư Mã Phi Yến lập tức chui vào trong chăn, bò tới bò lui tìm kiếm thứ gọi là chứng cớ, mọi ngõ nghách trên chiếc giường đều bị nàng lật tung, cũng không có cái dấu vết lạc hồng mà biểu tỷ nói qua.
Bỗng nhiên…
“cóc..cóc..!!!”
“vương gia! thuộc hạ có chuyện bẩm báo…” giọng nói của Vô Tình từ bên ngoài vọng vào trong.
Tư Mã Phi Yến còn chưa biết phải phản ứng sao, có nên nằm xuống giã vờ ngủ, lỡ như hắn thức dậy thì..
“Bổn vương ra ngay..”
Tư Mã Phi Yến như bị đứng hình, thì ra.. hắn đã tỉnh dậy, vậy là những chuyện nàng làm nãy giờ hắn đều biết hết.
Dinh Hạo vô cùng tĩnh táo, bật người ngồi dậy, mỉm cười nhìn nàng, còn tiện tay véo vào mặt nàng.
“tối qua..nàng thật hư..”
Lời nói ám muội đầy ám muội của Dinh Hạo, đúng là thử thách trí khôn của Tư Mã Phi Yến, Dinh Hạo nhãy xuống giường mặc quần áo vào, rồi đi ra cửa. Trước khi đi còn quay lại nở một nụ cười “câu hồn đoạt phách” như thể tối qua giữa bọn họ đã sảy ra chuyện gì.
“ầm..!!” Cánh cửa được khép lại, trước đôi mắt ngơ ngác của Tư Mã Phi Yến.
Sau một lúc thẩn thờ, nàng liền nhớ đến chuyện “đại sự” đang làm dang dở.
“lạc hồng..”
Nàng lại như con cún con bò tới bò lui trên giường, một lúc lâu sau đó tất cả chăn mền chiếu gối trên giường đều bị nàng lật tung cả lên, ném xuống đất và những âm thanh náo nhiệt từ bên trong phòng bắt đầu phát ra…
Bên ngoài..
Dinh Hạo thì miệng cười khúc khích, nhớ đến vẽ mặt và những hành động sáng nay của Tư Mã Phi Yến, phải nói tất cả đều là hắn cố ý làm, cố ý không mặc y phục cho nàng, cố ý để lại những dấu hôn trên người nàng, cố ý nói những lời ám muội để nàng hiểu lầm..
Hắn biết nàng nghĩ gì và cũng biết nàng muốn tìm gì nên càng cảm thấy buồn cười.
“vương gia! người đang cười gì vậy..”
“không có gì..! “ Dinh Hạo lập tức điều chỉnh lại thái độ và giọng điệu của hắn, ra vẽ nghiêm nghị của một chủ tử
“..có phải đã có tin tức của Mạc Nhi..”
Vô Tình lắc đầu nhìn Dinh Hạo, có chán nãn..
“vẫn chưa có tin tức gì của quận chúa, nhưng mà Thu Cúc thê tử của Lương Bá đã tỉnh lại..”
“vậy thì qua đó xem thử”
************
Cùng lúc đó…
Khắp trấn Thanh Hà như nổi lên phong ba, từ đầu hẻm đến cuối hẻm đều dán đầy cáo thị, phải nói không bỏ xót một nơi nào, chỉ cần ngẩnd đầu lên là đều có thể nhìn thấy, người xem bu đông như kiến, nghị luận không ngừng…
“trên cáo thị viết gì vậy..” Một bà cô tay xách nách mang chen vô vào giữa đám đông
“he..he..ta không biết chữ..” Người bên cạnh gãy đầu, cười ngây dại nhìn bà cô
“không biết chữ thì tránh ra, chen vô đây là gì..” bà cô tức giận đẩy hắn ra.
“vị đại ca! trên đó viết gì vậy..”
“cái gì là.. Đoạt hồn tán…thuốc giãi…Hạo vương..” Một hán tử áo nâu, vẽ mặt nhăn nhó, rặn ra từ chữ một không rõ hắn đang nói gì.
“vậy thật ra trên đó viết gì..” Bà cô kia lại thở dài thêm một người không biết chữ, lắc đầu rồi lại cố chui vào trong một lần nữa.
“trên cáo thị viết thuốc giãi Đoạt hồn tán đang ở trong tay Hạo vương..” Một lão ông già nua bất ngờ ỡ phía sau lên tiếng.
Mọi người lập tức quay lại lại nhìn ông lão, sau đó đồng thanh lên tiếng..
“Đoạt hồn tán là cái gì..”
“không biết..”
“ngươi biết không..”
Sau một hồi nhìn qua nhìn lại cũng không ai biết gì, thì mọi người dần tản ra, bốn bề lại trở nên tĩnh lặng.
“rẹt..!!”
Một hán tử trẽ tuổi lặng lẽ bước tới, xé tờ cáo thị đang dán trên tường xuống, đưa cho nữ tử bên cạnh y.
“quận chúa! người tính sao..”
*********hết chương 44********


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.