Hạo Vương Gia

Chương 30: Nhan Song Song tức giận


Đọc truyện Hạo Vương Gia – Chương 30: Nhan Song Song tức giận

Chương 30: Nhan Song Song tức giận
*************
Trên đất ngổn ngang lộn xộn, y phục nam nữ vung vãi, ngói gạch vỡ nát, bụi cát bay khắp nơi, đặt biệt nhất vẫn là cái lỗ to tướng trên nóc nhà.
Tú Nương, Xuân Trúc và Quế công công từ bên ngoài chạy vào vừa nhìn thấy hắc y nhân đã hét lên.
“có thích…”
“rẹt…ttt”
Một đạo quang sắt bén xẹt qua, cây kiếm trên tay hắn y nhân hướng ba người họ phóng tới, Tú Nương, Xuân Trúc và Quế công công giựt mình hoảng loạn, không dám mở miệng nói thêm lời nào.
“ưm..a…a…ừm…aa…” cả ba người đều nhắm mắt lại, lắc đầu nhìn hắc y nhân đang đi tới, còn lấy tay bịt miệng lại, ậm a ậm ừ trong họng, không biết họ nói cái gì.
Họ không thấy, không nghe, đương nhiên sẽ không tiếc lộ ra ngoài, làm ơn tha cho cái mạng nhỏ của họ, chắc họ muốn nói như vậy nhưng không biết hắc y nhân có hiểu không.
Hắc y nhân đứng dậy phủi đi lớp bụi gỗ bám trên y phục, rồi đi đến chổ của đám người Tú Nương và Quế công công rút thanh kiếm đang cắm trên cửa ra.
“các ngươi tiếp tục đi” Hắc y nhân trước khi rời khỏi, còn rất khó chịu, liếc nhìn đôi nam nữ đang nằm trên giường, lạnh lùng phán cho một câu.
Dinh Hạo mặt đầy hắc tuyết, gân xanh gân đỏ đều đã nổi hết trên mặt hắn, nhìn hạ thân bên dưới mà không khỏi tức giận, tay nắm chặt thành quyền.
Tại sao…tại sao, luôn là vào thời khắc “trọng đại”.
Không dạy cho tên hắc y nhân này một bài học, thật có lỗi với tiểu huynh đệ của hắn.
Hắn bật người dậy, lấy chăn quấn lại thân thể của Mộ Dung Vân Tịnh rồi phi thân đến trước mặt hắc y nhân.
“Ngươi coi Hạo vương phủ là nơi nào, muốn đến là đến, muốn đi là đi sao” Dinh Hạo lạnh lùng nhìn hắc y nhân.
Hắc y nhân trong lòng rất bực tức, vốn cho qua chuyện nhưng vừa nhìn thấy Dinh Hạo lửa giận lại sôi lên, liền tung ra một chưởng thật mạnh về phía hắn.
Dinh Hạo nghiên người né sang một bên, chụp lấy tay của hắc y nhân khóa trụ trước ngực, nhưng vừa chạm vào tay hắc y nhân, liền khiến hắn mất hồn, cảm giác này…
Tú Nương, Xuân Trúc và Quế công công nhìn thấy Dinh Hạo và hắc y nhân đang giao đấu, thì lập tức chạy ra ngoài, kinh hô báo động cho mọi người trong phủ.
“có thích khách…”
“người đâu..có thích khách”
Bọn họ chạy khắp nơi hét loạn cả lên, chẳng mấy mấy trong đêm tối tĩnh lặng, lại náo loạn cả lên, đèn đuốt thắp sáng khắp nơi, tiếng bước chân dồn dập, tiếng đao kiếm rút khỏi vỏ.
Một tay đang bị Dinh Hạo giữ lấy, hắc y nhân đương nhiên rất khó chịu liếc nhìn Dinh Hạo, dùng tay còn lại quơ thanh kiếm sắc bén về phía hắn.
Dinh Hạo lập tức buông tay, nhảy sang một bên tránh né thanh kiếm của hắc y nhân, ban đầu còn tưởng là sát thủ muốn đến lấy mạng Dinh Hạo hắn, nhưng xem ra hắn đã sai.
Lẽ thường, thích khách khi thích sát không thành, nên nhanh chân bỏ trốn, không ai ngu dại ở lại chờ binh lính đến bắt, đằng này.
Tên hắc y nhân cứ hướng hắn đánh tới tấp, nhưng không có ý định đã thương, chỉ đơn giản là tức giận quơ kiếm lung tung, còn xem hắn như đồ vật để chút giận.
Dinh Hạo càng lúc càng khó hiểu, đáng lý ra người nên giận là hắn mới đúng, tên hắc y nhân này giận cái gì chứ, Dinh Hạo hắn chọc giận y sao chứ.
Hắn thì không ngừng tránh né, còn hắc y nhân thì tức giận tấn công dồn dập, vô tình vấp ngã miếng ngói dưới chân, nên mất thân bằng ngã nhào vào lòng Dinh Hạo.
Mùi hương trên tóc của hắc y nhân này, quá quen thuộc, hắn đã từng ngữi qua ở đâu đó, nhưng nhất thời vẫn chưa thể nhớ ra. Hai tay hắn ôm chặt lấy hắc y nhân không buông.
Hắn vừa giơ tay lên tháo khăn che mặt của hắc y nhân ra, thì có một người khác từ trên cao, chính xác là từ trên nóc nhà, nhảy xuống chắn trước mặt hắn.
Dinh Hạo liếc nhìn người trước mặt, rồi ngước nhìn lên trên cái lỗ to tướng trên nóc nhà, cửa Hạo vương phủ hắn rộng lớn là vậy, mà mọi người đều thích trèo tường, khoét nóc là sao chứ.
“tứ ca”
“huynh là đuổi theo nữ tặc tới đây” Lăng Thiên Kỳ trán đẩm mồ hôi, còn thở hồng hộc, vừa nói vừa chỉ tay về phía hắc y nhân đang bị Dinh Hạo ôm chặt.
“nữ tặc” Dinh Hạo cúi nhìn hắc y nhân, sau đó quay sang nhìn Lăng Thiên Kỳ.
“nàng ta trộm đồ trong phủ của huynh”
“thứ nàng ta trộm là sổ sách quan trọng của binh bộ, nếu không thì huynh cũng không đuổi theo làm gì” Lăng Thiên Kỳ vẫn còn đang thở gấp, vừa lên tiếng vừa tiến đến gần hắc y nhân.
“sổ sách” Dinh Hạo hơi ngạc nhiên lập lại lời của Lăng Thiên Kỳ.
“để xem nữ tặc này là ai, lại to gan như vây”
Lăng Thiên Kỳ vươn tay giựt mạnh khăn che mặt của hắc y nhân xuống, nhìn thấy dung mạo thanh tú xinh đẹp của vị cô nương trước mặt, khiến hắn rất bất ngờ đến ngẫn cả người.
“sao lại như vậy”
Trăm miệng một lời…
Quả nhiên tên hắc y nhân này,Dinh Hạo hắn biết, còn là biết rất rõ là đằng khác.
******************
Trên trời đầy sao, gió thổi nhè nhẹ, yên bình tĩnh lăng vô cùng…
Sau môt trận ầm ĩ vừa rồi, thì vương phủ tĩnh lặng như tờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Tứ ca! chuyện này đã làm phiền huynh” Dinh Hạo một bộ khó xử , tiễn Lăng Thiên Kỳ ra cửa lớn Hạo vương phủ.
“không có gì” Lăng Thiên Kỳ vỗ vỗ vào vai của Dinh Hạo rồi thở dài nhìn Hắc y nhân sau lưng Dinh Hạo
“chuyện này đệ tự mình giải quyết, huynh về trước”
“Tứ ca! đệ tiễn huynh” Dinh Hạo tiến lên trước
“không cần! cũng đã khuya, đệ nghĩ ngơi đi”
Nhìn Lăng Thiên Kỳ rời đi, làm họ nhẹ cả người, vậy là chuyện đã giãi quyết, cuối cùng họ có thể về giương ngủ yên một giấc rồi, nhưng vừa xoay lưng thì…
“đứng yên đó” Dinh Hạo bất ngờ lên tiếng
Tất cả đều bất động tại chổ, quay đầu lại nhìn Dinh Hạo.
“tất cả có thể đi” Dinh Hạo tức giận nhìn đám người của Quế công công, rồi quay sang liếc trừng tên hắc y nhân.
“chỉ có nàng là không được đi”
Còn gì hơn chứ, cả đám đều thở phào nhẹ nhõm ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về phòng, dù không ngữi thấy mùi sát khí bức người của Dinh Hạo, thì cũng phải nhìn ra sắc mặt hắn lúc này cực khó coi, có điên mới ở lại.
“đợi ta với”
“nhanh lên”
……
Dinh Hạo quay sang nhìn hắc y nhân, lạnh lùng phán cho một câu.
“đi theo ta”
Nhưng hắc y nhân vẫn bộ dáng ấm ức, chân cũng không thèm nhấc lên, tại sao nàng phải đi theo hắn chứ.
Dinh Hạo tức giận bước tới nắm lấy tay hắc y nhân, một mực kéo đi .
“Á! Đau…buông tay ta ra”
“Hạo vương chết bầm, buông tay ra”
Nhan Song Song tay bị Dinh Hạo bóp chặt, còn vừa lôi vừa kéo khiến nàng không chỉ đau mà còn rất khó chịu, trên đường đi nàng không ngừng mắng chữi Dinh Hạo, nhưng hắn không hề đếm xỉa, còn kéo nàng vào thẳng phòng hắn, nàng là nhất quyết không vào.
“Ngươi đang giận cái gì chứ gì” Nhan Song Song dùng hết sức hất tay Dinh Hạo ra, giận dữ quát tháo.
“nàng hỏi ta giận cái gì” Dinh Hạo nhìn Nhan Song Song, cơn giận của hắn như bị châm ngòi, hắn trừng mắt nhìn nàng.
Nàng gây ra họa còn không biết, còn hỏi hắn vì sao giận, có tức điên hắn không, nữ nhân này có đầu óc không chứ, binh bộ là chổ nào để nàng có thể đến rồi đi sao.
“phải! Ta ta không biết ngươi giận cái gì” Nhan Song Song lớn tiếng, còn liếc nhìn Dinh Hạo.
“do ta phá hư chuyện tốt của ngươi và vương phi, nên ngươi mới nổi nóng với ta, đúng không ”
Nàng không hiểu sao mình lại tức giận. Nhớ hình ảnh hắn một thân trần trụi không mặc gì nằm trên người nữ nhân khác, nghĩ lại trong lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu, bức rứt.
“nàng…” Dinh Hạo tức giận chỉ tay về phía Nhan Song Song, không nhắc thì hắn không nhớ, nhớ đến lại càng giận.
“ta nói sai sao, ngươi là tên háo sắc, là quỷ háo sắc” Nhan Song Song, càng liên tưởng thì lòng nàng lại như bị kiến cắn. Nếu như nàng không xuất hiện có phải hắn và nữ nhân kia sẽ…sẽ…
“quỷ háo sắc” Dinh Hạo tức giận nhìn Nhan Song, xồng xộc bước tới hất bỗng Nhan Song Song lên, ôm chặt vào trong người.
“Á…” Nhan Song Song giựt mình hét lên
“ngươi…ngươi…định làm gì..” Nàng lo sợ lên tiếng, cảm giác này quá thân quen.
Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên, lạnh lùng nhìn nàng “làm chuyện một tên quỷ háo sắc nên làm”
Hắn vừa nói, vừa vươn đầu lưỡi ra lượn lờ xung quanh vành tai rồi liếm dọc một đường xuống mặt của Nhan Song Song, rồi hướng cửa phòng đi tới.
“Á…ngươi….Hạo vương chết bầm..buông ta ra” Nhan Song Song vừa lo sợ vừa hét lên, còn không ngừng dùng tay đâp vào ngực Dinh Hạo.
“Rầm…m..m!!!”
Cánh cửa phòng bị Dinh Hạo đá văng ra, hắn đi vào trong phòng cũng không thèm khép cửa lại, đã vội ném Nhan Song Song xuống giường, còn hắn thì…
Nhan Song Song vừa trèo lên giường đã quấn chặt lấy cái chăn, huhu..hu … đánh thì đánh không lại hắn, huống chi nàng còn đang…làm sao chạy thoát đây, chẳng lẽ nhắm mắt lại cam chịu số phận.
Dinh Hạo đặt một cái hộp gỗ xuống đất, rồi bước tới vươn tay kéo hai cái chân của Nhan Song Song từ trong chăn ra.
Nàng biết lên giường vẫn còn mang giày là không phải, nhưng chuyện này nàng có thể tự làm không cần hắn giúp, tên này sợ nàng làm dơ giường hắn sao.
Dinh Hạo ném hai đôi hài xuống đất, mặc dù Nhan Song Song giữ cái chăn rất chặt, nhưng Dinh Hạo vẫn dễ dàng giựt lấy ném sang một bên. Sau đó hắn đè nàng xuống giường, dùng đùi kẹp chặt lấy đôi chân đang đạp loạn của Nhan Song Song.
“Á..Á…!!!”
Nhan Song Song la hét inh õi, còn Dinh Hạo thì động dưới đây không chút lưu tình, rất nhanh tất cả y phục của Nhan Song Song đều bị hắn lột sạch sạch, không còn một mãnh vãi trên người trần trụi trước mặt hắn.
Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của hắn đang nhìn cơ thể nàng, thì vừa rồi mắng hắn là “quỷ háo sắc” không hề oan uổng chút nào.
“quỷ háo sắc”

Hắn chỉ là một người nam nhi bình thường, nhìn thấy mỹ quan trước mắt, có phản ứng không có gì lạ.
“xoay người lại” Dinh Hạo lạnh lùng lên tiếng.
“không xoay” Nhan Song Song vô cùng xấu hổ, thân thể nàng nhiều lần bị hắn nhìn thấy, thật không còn mặt mũi, nhưng ít nhưng tôn nghiêm cuối cùng nàng phải giữ, không được khuất phục.
“ta đếm từ một tới ba, nếu nàng không xoay người lại, ta lập tức hành xử nàng ngay tại chổ” Dinh Hạo vừa cứng rắn, lại bá đạo .
“một… ba… ”
“ta xoay..! ta xoay..! được chưa…” Nhan Song Song liên tục đập tay xuống dưới, giọng điệu rất uất ức, tất cả là do tài không bằng người, không trách được ai.
Tôn nghiêm duy nhất của nàng cũng bị hắn cướp đoạt, chẳng lẽ nàng phải chịu khuất phục trước dâm uy của tên “Hạo vương chết bầm” này, huhu… sự trong sạch của nàng.
Nhan Song Song vẫn bộ dáng than trời trách đất, ai oán cũng không để tâm Dinh Hạo đang làm gì với cái lưng bé nhỏ của nàng, nhưng một cảm giác mát lạnh ập đến, khiến toàn thân tê tái, là gì đây…
Nhan Song Song xoay người lại muốn biết Dinh Hạo đang làm gì trên người nàng, vừa cử động thân thì Dinh Hạo đã vỗ mạnh vào mông nàng.
“Bốp…!!!
“Á…!!!”
“nằm yên ! không được cử động” Dinh Hạo khó chịu lên tiếng, kéo Nhan Song Song nằm ngay ngắn lại.
Tại sao lại như vậy, nàng còn tưởng hắn sẽ…
“sao …sao…ngươi biết ta bị thương” Nhan Song Song giọng điệu ấp úng, lại vô cùng xấu hổ, tất cả do nàng tưởng tượng mà ra, thật quá mất mặt.
“không biết” lời nói thì lạnh lùng vô tâm, trong khi hành động của hắn thì hoàn toàn trái ngược.
Hắn đang tĩ mĩ lau đi những vết máu trên người Nhan Song Song, còn sợ làm đau nàng, nên rất cẩn thận từng chút một trên da thịt trơn láng của nàng.
“nhưng ta ngữi được mùi máu trên người nàng” Hắn dừng lại nhìn vết thương trên lưng nàng một lúc, rồi tiếp tục lau sạch vết máu còn lại.
Dinh Hạo không hiểu sao hắn lại tức giận, khi nhìn thấy vết thương trên lưng Nhan Song Song, mặc dù không quá nặng nhưng cũng khiến hắn rất khó chịu. Hắn chòm người xuống giường, lấy ra một lọ thuốc từ trong hộp gỗ khí nãy, bắt đầu giúp Nhan Song Song bôi thuốc.
“Á…” thuốc vừa chạm đến da thịt thì nàng đã hét toán lên
“đau sao” Dinh Hạo có chút xót ruột, gấp rút hỏi, có lẽ do hắn không cẩn thận rắc quá nhiều thuốc.
“không đau” Nhan Song Song vẫn cắn chặt răng, lắc đầu lên tiếng
Mặc dù nàng nói không sao, nhưng nhìn bộ dáng này, khó mà làm hắn tin. Dinh Hạo cảm thấy không được thoải mái, hắn từ từ cúi người xuống, dùng miệng nhè nhẹ thổi vào vết thương trên lưng Nhan Song Song.
Cảm giác đau rát trên lưng dần qua đi, lại có thêm một chút gì đó ngọt ngào, một sự ấm áp khó tả, nàng không hiểu cảm giác lúc này là như thế nào. Nhưng thật sự ….rất tốt.
“nàng trộm sổ sách binh bộ làm gì”
Câu nói của Dinh Hạo làm Nhan Song Song bừng tĩnh, nàng mở mắt ra, bật người dậy tìm kiếm xung quanh, cũng quên mất nàng nữa thân trên không mặc gì, hai quả tuyết lê cứ thế hiên ngang lượn lờ trước mặt Dinh Hạo.
“Nàng đang tìm nó” Dinh Hạo nhìn cảnh xuân xinh đẹp trước mặt thật không còn gì để nói, hắn lấy trong người ra một quyển số để trước mặt Nhan Song Song.
Nhan Song Song lập tức chụp lấy, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn, hắn đang nói chuyện với nàng nhưng ánh mắt của hắn cứ nhìn xuống…
“á…!!” Nàng lập tức kéo cái chăn dưới đất lên, ngượng ngùng quấn lấy thật chặt, chỉ chừa mỗi cái đầu ra.
“Hừm…có chổ nào ta chưa nhìn qua, cần gì phải che” Dinh Hạo nhìn bộ dáng như rùa rụt cổ của Nhan Song Song mà không khỏi buồn cười.
Dinh Hạo lập tức ngã xuống giường, cuối cùng hắn có thể yên ổn ngủ một giấc rồi, buồi tối hôm nay thật dài cũng có nhiều chuyện xảy ra, nhưng người bên cạnh vẫn không ngừng làm phiền hắn…
“sao..ngươi lại ngủ ở đây”
“phòng này của ta, ta không ngủ ở đây, thì ngủ ở đau, Nhan đại tiểu thư..” Dinh Hạo vẫn không hề động đậy thân, ngay cả mắt cũng thèm mở ra.
“Vậy ta đi về phòng của mình” Nhan Song Song vừa nói xong lập tức bước xuống giường, nhưng bị Dinh Hạo kéo lại.
“ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, vì sao nửa đêm vào binh bộ trộm sổ sách” Dinh Hạo mở mắt ra nhìn nàng, còn tay thì vẫn đang giữ chặt lấy tay Nhan Song Song.
“trộm thì đi vào ban đêm, chẳng lẽ đi vào ban ngày”
Dinh Hạo biết là nàng hiểu ý hắn, nhưng vẫn cố tình đánh trống lãng, hắn thở dài nói tiếp:
“là vì hắn…”
Dinh Hạo không hỏi cũng vẫn có thể đoán ra, nàng trộm sổ sách binh bộ, không phải muốn biết binh khí triều đình năm đó là do ai rèn sao, cũng lại vì tên Đường Vô Thường đó.
Trong lòng như có một cái gì đó đè nặng, không rõ cảm giác của hắn với Nhan Song Song có coi là thích chăng, nhưng hắn trước giờ không bao giờ ép buộc nữ nhân.
“không phải ngươi đã hứa sẽ giúp hắn” Nhan Song Song giương mắt ngọc lên nhìn hắn.
“nàng thích hắn”
Tại sao không khí trong phòng lại đè nặng như vậy, cái giọng điệu nghiêm túc này của hắn khiến nàng cảm thấy không quen.
“ta…ta không biết” Nhan Song Song bộ dáng ấp úng, khó mở lời.

Nàng không biết có phải là thích không, nhưng Đường Vô Thường hội đủ khuôn mẫu của một người phu quân trong lòng nàng từ trước giờ.
Một đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ dân lành, không sợ cường quyền, còn nữa nàng còn có thể cùng phu quân phiêu bạc giang hồ sống cuộc sống tự do tự tại, điều này hắn không thể cho nàng, khoan đã, tại sao nàng lại nghĩ tới hắn chứ, đúng là ma ám mà…bỏ…bỏ…bỏ hết
Nhưng không phải tất cả đều hợp với tâm tư nguyện vọng của nàng sao, ngươi còn lưỡng lự phân vân cái gì mà không dám nói với hắn hả Nhan Song Song.
“ta sẽ đưa hưu thư cho nàng”
“thật không ” Nhan Song Song kinh ngạc nhìn Dinh Hạo, nàng có nghe lầm không.
“vui đến vậy sao ” Dinh Hạo lên tiếng.
Nhan Song Song vui mừng, trên mặt đều hiện rất rõ, nhưng câu tiếp theo của Dinh Hạo khiến nàng như bị tát gáo nước lạnh.
“nhưng không phải lúc này”
“vậy thì khi nào” Nhan Song Song nhăn nhó nhìn Dinh Hạo.
“đợi sau khi vụ án của Đường gia được giải quyết”
Hắn cũng không muốn nàng phải đi theo tên kia trốn tránh khắp nơi, mang danh phản tặc. Coi như là một chuyện tốt duy nhất hắn có thể làm cho nàng, nhưng cảm giác làm người quả không dễ chút nào.
“ngươi tránh ra, ta muốn về phòng” Nhan Song Song đẩy Dinh Hạo ra
Dinh Hạo cũng bật dậy, nhưng không phải tránh ra mà là kéo Nhan Song Song nằm xuống.
“Á…”
“nàng mới vừa bôi thuốc đừng vội di chuyển, ta sẽ không làm gì nàng, yên tâm đi”
Nhan Song Song vừa nằm xuống, đã nổi cơn kháng cự, hắn không nhắc thì nàng đã không cảm thấy đau, nhưng quả thật hắn cũng không làm gì nàng, chỉ nằm đưa lưng về phía nàng. có lẽ hắn cũng không vô lại như nàng nghĩ. Nhưng rất nhanh nàng vì suy nghĩ này mà hối hận.
“bỏ cái tay của ngươi ra…”
Sau đó…
“còn cái chân nữa…”
Tiếp theo…
“nè..nè…ngươi đang sờ ở đâu vậy…”
Bên ngoài vương phủ sóng yên biển lặng, chỉ riêng phòng Dinh Hạo dù đã tắt điền nhưng vẫn rất ồn ào, rất đơn giản chỉ vì tay chân của người nào đó cố tình hay vô ý đặt không đúng chổ, sờ không đúng nơi, nàng càng hét thì người nào đó càng làm loạn nhiều hơn.
Nhưng phải mất rất nhiều năm sau Nhan Song Song mới hiểu ra một đạo lý này, cho nên những năm này nàng phải chịu khổ không ít.
*******************
Ánh sáng ban mai chiếu rọi khắp vương phủ, người người bận rộn.
Nô tài tới lui quét dọn, nô tì thì châm nước bưng trà, từ đại sảnh đến nhà bếp đều người qua kẻ lại, không có ai là rãnh rỏi, không khí mỗi buổi sáng của Hạo vương phủ đều bắt đầu như thế.
“tham kiến! phu nhân”
“bình thân”
“có thấy vương gia”
Nhìn họ lắc đầu, người nào đó đã không chịu đợi họ lên tiếng đã vội lướt nhanh đến chổ khác.
Đi tới hậu viện lại nghe…
“tham kiến! phu nhân”
“bình thân”
“có thấy vương gia không”
Lại lắc đầu, Nhan Song Song thở dài dựa lưng vào cột, tại sao vương phủ đông người như vậy, mà một người to xác như hắn đi đâu, không ai biết chứ.
Nhan Song Song từ xa nhìn thấy tiểu lục đi tới, liền kéo lại hỏi chuyện, từ lúc thức dậy đã không nhìn thấy Dinh Hạo đâu, nàng cũng không dư hơi mà dạo khắp vương phủ để đi kiếm hắn, nhưng thứ đó không có bên cạnh nàng chăc chắn là hắn đang ở trên người hắn.
“Tiểu lục tử! ngươi có nhìn thấy vương gia”
“vương gia! đã đến binh bộ ” Tiểu lục có hơi ngạc nhiên nhìn Nhan Song Song, trước giờ đều là vương gia đến tìm nàng ta, sao hôm nay lại…
Sau khi ngẩn ra một lúc hắn mới nhớ là vẫn chưa nói xong, nên nói tiếp: ” hình như là trả đồ thì phải”
“cái gì…trả đồ”
Nhan Song Song còn đang bận suy nghĩ, không biết chuyện hắn đên Binh Bộ có liên quan đến chuyện tối qua nàng đến binh bộ mượn đồ không, thì Tiểu lục nói ra một câu, khiến nàng xanh rờn,nàng vất vả trộm đồ, máu cũng đã đổ, còn xém chút bị người ba bắt lại, mà thứ đó tròn méo ra sao cũng chưa biết hắn đã đi đem trả lại. Có thiên lý không chứ.
…………….
Dinh Hạo trong xe ngựa, nhưng cũng bị âm thanh náo nhiệt bên ngoài làm cho hiếu kì, hắn vén màn xe ra…
Đường phố thật sự rất náo nhiệt, cảnh vật đẹp đẽ muôn sắc, người mua kẻ bán tấp nập trên đường, câu nói “thái bình thịnh thế” thật sự rất phù hợp với tình cảnh trước mắt.
“vương gia! qua hết con đường này là đã tới binh bộ”
“Ừ…” Dinh Hạo vừa xoay người bước vào trong xe thì trước mặt hắn lại phát sinh chuyện
‘tránh ra! Tránh ra”
‘tránh ra! Tránh ra….”
Một thiếu niên trẽ tuổi đang ngồi trên lưng hắc mã, bộ dáng rất hoảng loạn tay chân luống cuống, còn mặt từ lâu đã không còn huyết sắc.
Trong khi con ngựa bên dưới lại rất hung hăng, chạy cứ như bay, tông vào không ít đồ đạc trên phố, nhìn hai tay cầm cương của thiếu niên kia, cũng đủ biết hắn không thể nào kiểm soát được hắc mã lúc này.
Nếu bây giờ có ai ngăn hắc mã, cũng không phải là chuyện dễ, gần như tìm được chết, nên họ chỉ biết tránh ra thật xa.
“leng…keng…leng…keng”

Bất ngờ một đứa bé từ bên trong chạy ra nhặt cái lục lạc dưới đất lên, luôn miệng cười toe toét, đứng nhìn con hăc mã đang chạy với tốc độ kinh hoàng , mà bô… bô.. ba… ba trong miệng, không biết nó đang nói gì.
Đứa bé thì ngây thơ không biết chuyện đang diễn ra, vẫn còn cười rất tươi, ngước nhìn mọi người một cái, rồi tiếp tục lắc lư cái lục lạc trong tay.
Trong khi dân chúng bên đường sắc mặt xanh mét, hồn vía đã lên tận chín tầng mây.
Người thiếu niên trên ngựa nhìn thấy đứa bé trước mặt, càng hoảng loạn hơn nửa, nhưng hắn không thể nào chế ngự đươc hắc mã, hắn phải làm sao đây, trơ mắt nhìn con ngựa tông vào đứa trẽ vô tội kia sao.
“Á…!!!” riêng mẫu thân của đứa trẽ, nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mặt, hắc mã chỉ cách đứa trẻ vài bước chân, sau khi hét lên một tiếng hãi hùng liền té xỉu xuống đất.
Mọi thứ đều diễn ra quá sức nhanh, họ không còn cách nào khác chỉ đành nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh đau lòng này.
“ầm..!!!”
“ầm…!!!”
“ây…dza…”
Hàng loạt âm thanh khó hiểu phát ra, khiến mọi người tò mò nên mở mắt ra xem.
Trước mặt họ là một thiếu niên tú tuấn vô song, dáng vẽ phong nhã, đầu đội kim quang, đai khảm huyết ngọc, bạch y vốn sạch sẽ lại vấy bẩn dính bùn đất, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến hào quang đang phát sáng xung quanh hắn, khí chất cao quý vương giã này đúng rất bức người. Người thiếu niên này….
Tất nhiên là Dinh Hạo.
Dinh Hạo thân nằm ngả trên đất, dùng hai tay ôm chặt lấy đứa trẽ đặt trong lòng. Đứa bé vẫn hồn nhiên không biết gì, còn rất vui vẽ cười típ cả mắt.
Trẻ von vốn rất hiếu động, có người vô cớ ẩm nó lên rồi còn xoay vòng vòng, sao lại không vui thích.
“ca ca…nữa…nữa..aa” đứa trẽ dùng bàn tay nhỏ bé đập vào ngực Dinh Hạo, miệng líu lo.
“Bộp! bộp.!!!!!”
Dinh Hạo nhìn nụ cười ngây thơ của đứa trẽ, lại quên mất mọi chuyện đang diễn ra, nhưng âm thanh này là gì.
Dinh Hạo ngó dáo dát khắp nơi tìm kiêm nơi phát ra âm thanh khó nghe vừa rồi.
“ngươi còn định nằm tới bao giờ hả”
Một lão già cũng nằm dài trên đất, chính xác hơn là đang bị Dinh Hạo dè trên người, lão bức bội quát tháo.Tay không ngừng đập xuống đất cả buổi, nhưng ai đó không hay biết gì, bất dĩ lắm mới lên tiếng.
Có ai tội hơn lão không, khó khăn lắm mới có mấy ngày nghĩ không cần vào triều, đang từ tiệm đồ cổ bước ra, lại bị một tên từ trên trời rớt xuống tông một cái chí mạng, còn xem lão như cái ghế mà ngồi suốt cả buổi.
Tội nhất vẫn là tượng ngọc kỳ lân của lão thế là vỡ nát, tên tiểu tử vô giáo dưỡng, tên tiểu tử chết toi….hu hu ngọc kỳ lân của lão.
“xin lỗi” Dinh Hạo giật mình ngồi dậy, hèn gì té ngả mà hắn vẫn không thấy đau thì ra là vây.
Đông Phương Bình xót lòng, gom từ miếng mãnh vỡ của ngọc kỳ lân, tên nhóc này lão phải dạy cho một bài học, lão tức giận quay sang nhìn Dinh Hạo, nhưng bất ngờ ngoài ý muốn.
“Thiên Hàn…”
Đông Phương Bình vẫn còn há hốc ngạc nhiên, Dinh Hạo thì kinh ngạc không thôi, danh xưng này không phải ai cũng có thể gọi à, trừ khi…
Bỏ lại nghi hoặc trong lòng, hắn còn chuyện quan trọng hơn cần làm, nên vội vàng nhét đứa bé vào trong tay Đông Phương Bình, còn hắn thì đuổi theo con ngựa vẫn đang chạy như điên phía trước.
Mọi người xung quanh lại một phen trố mắt, Dinh Hạo đi cứ như bay, chân lại không hề chạm qua đất, như đạp gió mà đi. Rất nhanh hắn đã phi thân ngồi lên lưng ngưạ, giữ chặt lấy dây cương.
“Hạo vương” Đoan Mộc Thành mặt không còn huyết sắc, lại bất ngờ khi nhìn thấy Dinh Hạo đột nhiên ngồi phía sau.
Dinh Hạo vẫn còn đang rất chuyên tâm để chế ngự hắc mã nên không để ý đến Đoan Mộc Thành , sau một hồi kháng cự dữ dội, thì vật nhỏ cũng chịu đầu hàng.
“Bốp!! bốp…!!!!”
Một tràng pháo tay vang lên như sấm, khi nhìn thấy Dinh Hạo thành công khiến hắc mã ngoan ngoãn thuần phục.
“thật giỏi…”
“vị thiếu niên anh tuấn đó là ai vậy”
“Hạo vương! ngươi không biết sao”
“thật khó tin”
Dinh Hạo có hơi tức giận, túm lấy cổ áo của Đoan Mộc Thành, kéo xuống ngựa.
“Vương gia! không phải lỗi của ta, tại có người đốt pháo giữa đường, nên nó mới hoảng sợ, chứ ngày thường nó không như vậy ” Đoan Mộc Thành nhìn thấy sắc mặt giận giữ của Dinh Hạo vội vàng giãi thích.
“ta không nói nó, ta nói ngươi” Dinh Hạo buông tay đẩy hắn ra.
“ta..ta …sao chứ…”
“Không phải giờ này, ngươi nên ở trong quân ngũ, sao lại xuất hiện trên phố, còn cưỡi ngựa chạy loạn” Dinh Hạo có phần hơi tức giận, nghĩ đến tình cảnh đứa bé vừa rồi chỉ muốn đập cho hắn một trận.
“vương gia! ngày mai là đại thọ của lão tể tướng, ta chỉ muốn đi xem náo nhiệt mà thôi”
Tên này không nhắc thì hắn cũng quên mất, mấy ngày này trong phủ “cô vợ xinh đẹp” cũng vì chuyện này mà bận rộn. Vị ngoại tổ phụ đỉnh đỉnh đại danh này, hắn vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.
Đang bận bịu tìm cách đối phó với anh vợ tương lai, Đoan Mộc Thành cũng không hơi đâu để ý xung quanh, nhưng lão ông có bộ dáng thảm hại kia, sao lại quen như vậy.
Cái gì…không phải vậy chứ…
“tể tướng ” Đoan Mộc Thành bất ngờ lên tiếng
Danh xưng tể tướng này, ở Lăng Thiên quốc này chỉ có dùng cho một người mà thôi, Dinh Hạo hắn xoay người lại.
Có trùng hợp đến vậy không, đây không phải là ông lão khi nãy sao…
“Tể tướng gia! sao người …sao người thê …” Đoan Mộc Thành bộ dáng khó tin nhìn Đông Phương Bình, chữ “thảm” sau cùng hắn cũng không dám nói thêm khi nhận ra sát khí nồng nặc từng người của lão.
“không phải việc tốt của các ngươi sao”
****hết chương 30*****


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.