Hạo Vương Gia

Chương 3: Thân phận sau khi xuyên qua


Đọc truyện Hạo Vương Gia – Chương 3: Thân phận sau khi xuyên qua

Chương 3: Thân phận sau khi xuyên qua
***********
Từ trên cao những dòng nước trong veo men theo vách đá mà chảy thẳng xuống, bên dưới là cả một hồ sen nở rộ, gió thổi mang theo mùi hương hoa và những cánh hoa đào tung bay, một vẽ đẹp như chốn đào tiên.
Mặc dù cảnh đẹp nhưng Dinh Hạo lại không có tâm trạng thưởng thức, trong lòng thầm trách, không biết bản thân đã nằm đợi bao lâu, nhưng hai người anh không tim không phổi đó của hắn, vẫn không thấy đến thăm hắn, thậm chí cả bóng dáng của y tá và bác sĩ cũng không có, cuối cùng không nhịn được hắn ngồi dậy, tự mình đi tìm họ.
Dinh Hạo vừa định bước xuống giường, liền nhìn thấy, đặt ngay ngắn phía dưới là đôi hài màu đen, phía trên thêu chỉ vàng hoa văn rồng bay phượng múa rất tinh sảo, và bộ y phục rườm rà, dài đến tận chân mà hắn đang mặc trên người, mà dở khóc dở cười.
“đùa gì đây, tưởng đang đóng phim cổ trang sao”
Dinh Hạo vì nằm trên giường quá lâu, nên vừa bước xuống liền choáng váng mặt mày, hắn đưa tay sờ lên vết thương vẫn cảm nhận được một trận đau điến từ trên đầu hắn truyền tới, có chút thất vọng, quát tháo.
“chết tiệt! cái gì cũng giả, sao chỉ có cái này là thật”
*********
Xưng quanh trở nên u ám, mây đen nhanh chóng kéo đến che kín cả bầu trời, những trận mưa như thác lũ không ngừng trút xuống.
Dân chúng trên đường đang hối hả lưu chuyển, mọi vật xung quanh đều quay cuồng chuyển động, riêng chỉ có một thân bạc đơn độc đứng đó không hề nhúc nhích.
“Á…a….a…!!!!” Dinh Hạo hét lên như người điên dại.
Càng tìm hiểu sâu càng làm hắn thêm hoảng loạn, mọi thứ đều là thật, những nơi hắn đi qua, những việc đã gặp, và những người hắn tiếp xúc trên đường, làm Dinh Hạo tin chắc chắn một điều.
Đây không phải là giả, càng không phải mơ, mà hắn đã xuyên không.
Nơi hắn đang đứng là Lăng Thiên quốc, năm thứ hai mươi hai. Hoàng đế hiện tại là Lăng Thiên Thần. Lăng Thiên quốc đang ở trong thời kì thịnh thế, là một trong tứ Đại cường quốc, ba quốc gia còn lại là Mạc Y quốc, Bích Lăng quốc và Diệp Kỳ quốc, ngoài ra còn có một số quốc gia, bộ tộc nhỏ khác trong lục địa này.
Dinh Hạo mang theo tâm trạng thơ thẩn như một cái xác không hồn, quay lại ngôi nhà trúc mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi tỉnh dậy. Bởi vì ngoài nơi này ra thì hắn cũng không biết phải đi đâu.
Khi Dinh Hạo đi đến chiếc cầu bắt ngang qua ngôi nhà trúc, thì nhìn thấy một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi đang gấp rút chạy về phía hắn.
“vương gia!” Tiểu lục tử vui mừng chạy về phía Dinh Hạo ôm chặt lấy hắn.
“tên nhóc kia là đang gọi hắn sao” Dinh Hạo đang hoang mang suy nghĩ thì bị Tiểu lục tử làm cho hồi tỉnh, hắn nhìn tiểu lục tử với ánh mắt nghi hoặc.
Hắn nhìn trước nhìn sau, thì nơi này ngoài hắn và tên nhóc này ra, không có người thứ ba khác, nên chắc người mà tên nhóc đó vừa gọi chính là hắn, nhưng xưng hô vừa rồi.
“vương gia! ngài đã tỉnh lại rồi, tạ ơn trời đất, ngài làm nô tài lo quá hu..hu..!!!” Tiểu lục tử ôm chặt lấy Dinh Hạo khóc thúc thích vào trong lòng hắn như một tiểu hài tử.
“ngươi là ai vậy ” Dinh Hạo đẩy Tiểu lục ra khỏi người hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ hoe của tiểu lục.
Một tin sét đánh ngang tai, Tiểu lục Tử chỉ muốn ngất ngay lập tức.
*********
Dinh Hạo nằm trên giường, tay gác trên trán suy nghĩ, trước đây có đánh chết hắn, hắn cũng không tin sẽ có chuyện xuyên không, nhưng bây giờ nó lại xảy ra trên người hắn.
Thân phận hiện tại của hắn là Lăng Thiên Hàn, Hạo vương của Lăng Thiên quốc, tên Lăng Thiên Hàn này đang trên đường đến Lam Nguyệt sơn thì bị thích khách ám sát, té xuống núi hôn mê ba ngày.
“vương gia! chắc ngài đang rất đói, nô tài đã chuẩn bị những thức ăn người thích nhất” Tiểu lục tử từ bên ngoài bưng vào một khay thức ăn đặt lên bàn, rồi quay sang nhìn Dinh Hạo.
Sau khi nghe tiểu lục nói Dinh Hạo mới nhận ra, từ lúc tỉnh dậy hắn vẫn chưa có gì vào bụng, bụng cũng đang ầm ĩ kêu gào, hắn lập tức bật người dậy đi đến chổ tiểu lục, ăn ngấu nghiến hết thức ăn trên bàn.
Sau khi Dinh Hạo ăn xong Tiểu lục tử nhanh chóng thu dọn mọi thứ trên bàn, rồi mang vào một chậu nước và một chiếc khăn đặt bên cạnh.
Dinh Hạo vừa đặt tay vào chậu, không tránh khỏi ngạc nhiên khi nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước.
“đưa ta cái gương” Dinh Hạo gấp rút lên tiếng, nhưng ánh mắt không hề di chuyển khỏi hình ảnh trong thao nước.
Khi tiểu lục mang gương đến, chưa kịp nói gì thì Dinh Hạo đã chụp lấy cái gương.
Tóc đen dài, nửa đầu trên búi tóc cài quan ngọc, trên trán quấn băng còn dính máu, khuôn mặt anh tuấn, má lún đồng tiền, mắt phượng hẹp dài, mũi ưng thẳng tắp, môi đỏ răng trắng. Đây…đây…
Chính là hắn của mấy năm về trước nhưng mà gương mặt sáng, làn da trắng như tuyết này là sao, không phải màu da đồng khỏe mạnh của hắn, còn cơ bắp trước kia của hắn, cái cơ thể thư sinh yếu ớt, gió thổi cũng ngã này là hắn ư.
“Chết tiệt” Dinh Hạo tức giận mắng chửi.
Tiểu lục tử nhìn Dinh Hạo, sao vương gia nhìn mình trong gương lại tức giận như vậy, lắc đầu khó hiểu, bưng thao nước đi ra ngoài.
Hai ngày sau.
Hắn đã ở đây được hai ngày, vết thương trên trán cũng đã khỏi hẳn, cũng nên rời khỏi nơi này.
Đêm qua, tiểu lục tử nói với hắn ân nhân của hắn Linh Trung đạo nhân đã trở về.
Hắn cũng nên đi gặp vị ân nhân này, nhiều ngày qua Dinh Hạo cũng đã nghĩ nhiều về Linh Trung này, ở nơi vắng vẻ như vậy, sự xuất hiện của lão và việc lão cứu Hạo vương chỉ là tình cờ sao.
Dinh Hạo đi tới hậu viện thì nhìn thấy một vị đạo sĩ đầu tóc bạc trắng, người ngoài trăm tuổi, tay cầm phất trần. Đang ngồi uống trà dưới gốc hoa đào, trước mặt là một bàn cờ.
Kế bên vị đạo sĩ là một hán tử tuổi độ tứ tuần, nhưng lại đang đùa giỡn với một chú khỉ nhỏ.
Dinh Hạo đứng quan sát một hồi lâu, lại mỉm cười, có kiểu chơi cờ này sao, lần đầu tiên hắn thấy tay trái đấu với tay phải, còn chơi rất say mê.
“cộp..! cộp..!”
Nhìn thấy Dinh Hạo đi lại gần, hán tử đứng bên cạnh vị đạo sĩ vội đến cản lại.

“Châu Tử..” Linh Trung lên tiếng.
“Dạ! sư phụ” Châu Tử hiểu ý sư phụ mà lùi lại, tránh đường cho Dinh Hạo đi qua.
“ngài chắc hẳn là Linh Trung đạo chưởng mà tiểu lục tử nhắc đến”
“Hạo vương mời ngồi” Linh Trung đạo chưởng chỉ tay vào ghế đối diện, sau đó rót trà mời Dinh Hạo.
Dinh Hạo từ từ thưởng thức tách trà trong tay, nước trà vàng tươi sánh đậm tựa hổ phách, mùi thơm tự nhiên ngào ngạt như hoa lan, vị trà lại đậm đà dịu ngọt lâu tan, đây hẳn là trà Thiết Quan Âm thượng hạng. Làm hắn nhớ đến một vị cố nhân xưa, người đó cũng thích uống loại trà này.
“lão nghe nói người muốn rời khỏi đây” Linh Trung đặt tách trà xuống nhìn Dinh Hạo.
“đa tạ ơn cứu mạng của đạo chưởng nhưng ta trước giờ không thích nợ ai, nhất là nợ ân tình người khác, nếu ngươi cần ta làm gì, xin cứ nói”
Từ lúc bắt đầu Dinh Hạo luôn quan sát thái độ của Linh Trung, nhưng lại không thấy người trước mặt có bất kì biểu hiện gì, còn rất bình thản, tự tay sắp lại những quân cờ trên bàn.
Linh Trung vẫn im lặng không nói gì, cho tới khi quân cờ cuối cùng trên tay, nằm yên vị trí của trên bàn cờ, thì mỉm cười nhìn Dinh Hạo, giọng điệu từ tốn.
“lão gặp ngài là duyên, cứu ngài cũng là duyên…duyên hợp duyên tan, người không nợ nần gì lão, nếu ngài muốn trả ơn cứu mạng của lão thì có thế bồi lão chơi cờ”
Dinh Hạo mỉm cười cầm quân cờ lên và bắt đầu khai cuộc.
…………………….
Tiểu lục tử ngồi chồm hổm dưới đất, đang đếm những cánh hoa đào rơi trên mặt đất, thỉnh thoảng cũng có ngước nhìn hai người đang chơi cờ, thở dài rồi lại tiếp tục đếm hoa rơi trên đất.
Dinh Hạo cầm bình trà lên định châm trà, nhưng phát hiện nước trà đã cạn, hắn liếc nhìn chiếc bàn kế bên “một, hai, ba” rồi nhìn sang bình trà trên tay hắn “bốn”.
Đây đã là bình trà thứ tư, mặt trời đã sắp lặn, hắn cũng nên đi nhưng mà người đó cứ cầm quân cờ trên tay không chịu buông, thì làm sao hắn kết thúc được đây.
Dù chỉ mới tiếp xúc với Linh Trung đạo chưởng, nhưng cảm giác rất quen thuộc, từng động tác, từng cái chao mày đến cả ánh mắt đăm chiêu, đều giống một người.
Linh Trung cuối cùng cũng nghĩ ra cách để thắng ván cờ này, ngoài mặt tỏ ra hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng hớn hở vô cùng, lão mạnh dạn tự tin đặt quân cờ xuống.
“cạch..!!”
Nhưng biểu hiện đắc ý này của Linh Trung không qua được cặp mắt Dinh Hạo, ván cờ này hắn đã nắm chắc phần thắng, nhưng chỉ là không muốn phá tan mộng đẹp của Linh Trung, lại nhớ đến Ất Diễn Đại sư. Mà đã đưa ra một quyết định.
Hắn mỉm cười đặt quân cờ xuống.
……………….
“198889… ui da..!!!”
Tiểu lục tử đếm tới, thì cảm nhận một cơn đau điến người, hắn ngước nhìn lên thì thấy một cây quạt đang nằm trên đỉnh đầu mình, mà chủ nhân cây quạt đó đương nhiên là vương gia chủ tử của hắn.
“Đi thôi” Dinh Hạo thu hồi cây quạt lại, mỉm cười thẳng bước.
“vương gia là ai thắng” Tiểu lục tử thấy Dinh Hạo đi ra liền hỏi nhưng Dinh Hạo vẫn không trả lời, hai người họ chơi cờ rất lâu nên tiểu lục cũng rất tò mò muốn biết ai thắng ai thua.
Trong hậu viên Linh Trung vẫn còn ngồi đó nhìn đăm đăm bàn cờ trước mặt, nhớ tới ván cờ vừa rồi, cười khổ.
“tên xú tiểu tử”
Linh Trung hắn được mọi người thiên hạ công nhận là đệ nhất kì nghệ nhưng duy nhất một người mà hắn chưa bao giờ chân chính thắng được, luôn luôn không chừa cho hắn chút mặt mũi nào.
“Tam thiếu gia! lão chỉ có thể giúp ngài đến đây, mọi chuyện sau này phải xem duyên số của ngài rồi” Linh Trung thở dài rồi từ từ nhắm mắt lại .
Châu Tử đi lại gần sư phụ hắn, nhìn thấy sư phụ đang ngủ nên cũng không dám làm phiền, chỉ nhẹ nhàng thu dọn ấm trà, cẩn thận rời khỏi không dám phát ra bất kì tiếng động nào.
Lúc Châu Tử xoay người vô tình đụng ngã bàn cờ, những con cờ trên bàn không ngừng phát ra tiếng động.
“ầm..m..m..!!”
Hắn lo lắng quay sang nhìn Linh Trung, sợ làm người tỉnh giấc nhưng khi nhìn thấy người vẫn còn ngủ say, mới thở phào nhẹ nhõm.
Châu Tử len lén ngồi xuống gom lại tất cả lại đặt lên bàn. Một khắc sau đó, hắn chợt nghĩ đến một chuyện.
Sắc mặt trở nên trắng bệch, hai tay run rẩy. Hắn hoảng hốt bước lại gần sự phụ mình, rồi đặt tay lên mũi lão, nhận ra lão đã không còn thở.
“Cạch ! Cạch ! Cạch…!!”
Tất cả quân cờ trong tay hắn vung vãi khắp mặt đất.
“sư phụ..!!”
Tiếng hét của Châu Tử vang khắp bốn phía Thủy Dịch cư.
********
Cách chân núi Lam Nguyệt sơn 150 dặm
Một cô nương xinh đẹp quyến rũ khoảng hai mươi tuổi, tóc đen dài được buộc bởi dảy lụa xỏa bên vai, cổ áo rộng để lộ ra một bờ vai trắng noản như tuyết, bên ngoài phủ lên chiếc áo mỏng màu hồng.
Đối diện vị cô nương xinh đẹp là ba hán tử cao lớn, tay cầm thanh đao đằng đằng sát khí, đang vây quanh lấy nàng.
“Lãnh Nhược Y! sao lại ngoan cố như vậy, chỉ cần ngươi đưa thuốc giải, ta hứa sẽ tha cho ngươi một mạng” lão Đại lên tiếng.
“Đại ca! nói nhiều với ả làm gì, trực tiếp bắt ả không phải được rồi sao” lão Tam nóng vội lao lên, nhưng bị thanh đao của lão Nhị cản lại.

“đệ đừng vội, khả năng dùng độc của ả rất lợi hại, nên cẩn thận” lão Nhị liếc nhìn Liễu Nhược Y.
“Một lũ cẩu, ta khinh… có giỏi thì cả ba cùng xông lên” Lãnh Nhược Y thân thể lảo đảo, chân đứng không vững chỉ tay vào huynh đệ Liễu gia.
“ngươi nói ai là cẩu” lão Tam dùng kiếm chỉa thẳng vào Lãnh Nhược Y.
“ta nói không đúng sao, tự xưng danh môn chính phái, mà hành động như bọn trộm gà bắt chó, dùng độc dược đánh lén người khác” nàng tức giận mắng chửi huynh đệ Liễu gia.
“chỉ cần cứu được Tứ đệ, mặc kệ là cách gì, người cũng đang trúng độc, chỉ cần ngươi giao thuốc giải ra, ta hứa sẽ tha cho ngươi” lão Đại lên tiếng.
“Tứ đệ là người tốt, hắn chỉ ngưỡng mộ ngươi, hành động dù mạo muội, ngươi cũng đâu cần hạ độc hắn” lão Tam tức giận nhìn Lãnh Nhược Y.
“suốt ngày bám theo ta, đó là lỗi của hắn” Lãnh Nhược Y lên tiếng.
“tin hay không tùy các ngươi, độc này ta không có thuốc giải, cứu được hắn chỉ có một mình Âu Dương Đình”
Nếu không phải ép người này xuất hiện, Lãnh Nhược Y cũng không cần dùng hạ sách này, nàng cũng không muốn hạ độc lão Tứ nhưng vì nàng biết Âu Dương Đình và lão trang chủ Liễu gia có giao tình nhiều năm.
“nói như vậy, là ngươi muốn dồn Tứ đệ vào chổ chết, trên giang hồ ai không biết Âu Dương Đình thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhiều năm nay đã không hành tẩu giang hồ, dù tìm được hắn thì Tứ đệ có đợi được đến khi đó không” lão Nhị lên tiếng.
“ngươi yên tâm loại độc này tuyệt nhiên không lấy mạng hắn, chỉ khiến hắn suốt đời hôn mê” Lãnh Nhược Y thân thể chao đảo nhìn huynh đệ Liễu gia
“Nhị ca không cần nói nhiều với ả, độc là của ả, đệ không tin ả không có thuốc giải”
“roẹt..t…!!!” lão Tam vung kiếm đâm kiếm về phía Lãnh Nhược Y
“ta dù trúng độc, nhưng cũng thừa sức đối phó các ngươi”
“Vèo..o…!!!” Lãnh Nhược Y phi thân né tránh lưỡi kiếm của lão Tam.
Lão Tam cũng phi thân lên đối diện với Lãnh Nhược Y, hắn cúi người xuống, ba thanh kiếm trên lưng liền phóng về phía Lãnh Nhược Y.
“Vèo…!!!”
Lãnh Nhược Y lộn nhào trên không trung, tránh lưỡi kiếm của lão Tam, sau đó dùng một chưởng đẩy ba thanh kiếm về phía lão Tam, lão Tam nhìn ba thanh kiếm đang bay ngược về phía hắn, nhất thời xoay người né đi .
Cách đó không xa.
Dinh Hạo đang ngồi trong một chiếc xe ngựa sang trọng, tuy không bằng chiếc limousine đen của hắn nhưng so với thời này đã là quá tốt, bổng dưng nghe được âm thanh.
“Phụt …!!!”
“Phụt …!!!”
“Phụt …!!!”
Tiếp theo là tiếng ngựa hí vang lên, rồi xe ngựa bất ngờ dừng lại. Dinh Hạo bật ngửa ra phía sau.
“hí…i…!!”
Hắn ngước nhìn lên trên thì thấy ba thanh kiếm đang cấm xuyên qua, lưỡi kiếm chỉ cách đỉnh đầu hắn khoảng một đốt ngón tay. Tiểu lục tử đang đánh xe ngựa bên ngoài bị làm cho khiếp sợ.
“là tên khốn kiếp nào” Dinh Hạo tức giận nghiến răng nhìn trừng trừng ba thanh kiếm đang cắm trên đầu hắn, muốn ra xem kẻ to gan đó là ai, nhưng ngại không dám đứng dậy, đành cúi người thấp xuống tránh lưỡi kiếm, vừa vén màn lại bị một vật nặng từ xa bay đến đè lên người.
“Bịch…!” Lão Tam bị một cước của Lãnh Nhược Y đá văng vào người Dinh Hạo.
Dinh Hạo ôn nhu mỉm cười nhìn lão Tam, đang nằm trên người hắn vẫn không động đậy, rồi chỉ tay vào ba thanh kiếm phía trên.
“Cái đó là của người”
Lão Tam như si ngốc nhìn người thiếu niên dưới thân mình, hắn chưa bao giờ gặp được người nam nhân nào “xinh đẹp” đến như vậy, nhất là nụ cười hoa đào, má lún đồng tiền, đủ câu hồn đoạt phách.
“phải…”
“phải, là tốt..” Dinh Hạo mỉm cười rực rở nhìn lão Tam, rồi.
“bốp…p…!”
Hắn đẩy lão Tam ra, một cước đá bay lão Tam ra khỏi xe ngựa, nhớ ánh mắt lão Tam nhìn hắn, Dinh Hạo càng tức giận chỉ muốn một chân giẫm chết lão Tam.
“Bịch..!!”
Lão Tam lại bị một cước đá văng khỏi xe ngựa, vừa chạm đất lão Tam hắn liền phun ra một ngụm máu tươi.
Lão Đại, lão Nhị cùng Lãnh Nhược Y đang giao đấu cũng phải dừng lại, nhìn lão Tam đang nằm trên đất, rồi cùng hướng mắt về người thiếu niên đang đi tới.
Dinh Hạo hắn rất bất ngờ bởi cú đá vừa rồi của mình, không ngờ đến lại có thể mạnh đến như vậy, từ sau khi tỉnh lại hắn luôn cảm thấy trong người luôn có một luồn sức nóng chạy dọc trong cơ thể, nhưng lại rất khó khống chế.
Bỏ qua đề tài phức tạp đó đi, lúc này đây hắn rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Dinh Hạo một thân bạch y phất phơ trong gió, xuất hiện trước mặt mọi người, hắn phe phẩy cây quạt trên tay, khóe miệng nhếch lên, liếc nhìn mọi người phía trước.
Cùng lúc đó lão Nhị, lão Đại cũng đồng quan sát thiếu niên anh tuấn tiêu soái trước mặt họ.

“thật xinh đẹp” lão Nhị, lão Đại đông thanh lên tiếng
Trên đời này, Dinh Hạo ghét nhất ai nói hắn xinh đẹp, hắn chỉ muốn một đao giết người. Lão Nhị, lão Đại cảm thấy được ánh mắt khó chịu của Dinh Hạo nên biết mình đã thất thố nên thay đổi thái độ.
“Đại ca”
Lão Đại và lão Nhị nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Lãnh Nhược Y cùng Dinh Hạo, họ đều cùng chung một suy nghĩ.
Nhìn nội lực của vị thiếu niên này chắc chắn thuộc hàng cao thủ, nhưng tại sao lại xuất hiện vào lúc này, có quan hệ gì với Lãnh Nhược Y.
“vị công tử đây, Tam đệ của tại hạ đắc tội gì với ngươi, tại sao lại ra tay quá nặng” lão Đại bỏ nghi hoặc trong đầu, quay sang hỏi thẳng Dinh Hạo.
Dinh Hạo chưa kịp trả lời thì tiểu lục nhảy lên trước: “kiếm của hắn phá hư xe ngựa của vương… không công tử ta”
“như vậy ngươi và Lãnh Nhược Y không có quan hệ gì” lão Nhị liếc nhìn Dinh Hạo
“chắc người hắn vừa nói đến là cô ta” Dinh Hạo ngó trước nhìn nhìn sau, sau đó liền nhận ra một vị cô nương xinh đẹp đang chao đảo phía trước.
“ngươi nói nàng ta” Dinh Hạo chỉ tay vào Lãnh Nhược Y liên tiếng, sau đó mỉm cười lắc đầu:
“không có quan hệ”
“vậy thì được rồi, chuyện của bọn ta mong ngươi đừng xen vào” lão Nhị lên tiếng.
“các ngươi cứ tự nhiên” Dinh Hạo mỉm cười nhìn lão Nhị
Lão Đại, lão Nhị phi thân lên cao, lơ lững giữa không trung, hai thanh kiếm trong tay họ bay về phía Lãnh Nhược Y.
“xoẹt..t…!!!”
Lãnh Nhược Y lập tức vung hai vải lụa trên tay, cuốn lấy hai lưỡi kiếm ném xuống đất.
“Cạch..ch..!!”
Hai tay nàng phát ra song chưởng, hướng về phía ngực lão Nhị cùng lão Đại.
“thì ra cái này gọi là khinh công” Dinh Hạo thì thông thả ngồi trên tản đá nhìn mọi người giao đấu, như đang xem một chương trình trên TV, võ công cổ đại thật khác nhiều so với hiên đại, nếu có cơ hội hắn cũng muốn học cái gọi là khinh công này.
Sau khi phát ra song chưởng độc tố trong người Lãnh Nhược Y một lần nữa bộc phát, nàng ngã xuống đất, lão Đại, lão Nhị nhân cơ hội cầm thanh kiếm lên, lại lao về phía Lãnh Nhược Y.
Tình thế Lãnh Nhược Y đang vô cùng nguy kịch.
“Vương gia! chúng ta bỏ mặc nàng ta thật sao” Tiểu lục hốt hoảng lên tiếng
“ngươi nghĩ bổn vương có khả năng cứu người sao” Dinh Hạo mỉm cười nhìn tiểu lục tử
Tiểu lục tử bị bất ngờ nhưng không phải bởi câu nói của vương gia mà bởi chính câu hỏi của hắn, hắn từ nhỏ đi theo vương gia, vương gia có bao nhiêu tài cán hắn là người rõ nhất, nhưng sau khi vương gia tỉnh lại, hắn lại cảm thấy vương gia đã thay đổi, trở nên lợi hại hơn, hay chỉ vì một cước vừa rồi đá bay người trong xe, nên hắn nghĩ vương gia có cái khả năng đó.
Dinh Hạo cầm một hòn đá dưới chân lên, liên tục thải trong lòng bàn tay như đang dò xét trọng lượng của nó. Một bên miệng hắn nhếch lên, sau đó ném hòn đá về phía lão Nhị đang vung kiếm lên người Lãnh Nhược Y.
“vèo..o..!!”
Hòn đá bay đi với tốc độ kinh hồn, như một quả cầu lửa chớp nhoáng lao tới lão Nhị, theo phản xạ hắn xoay người thu thanh kiếm lại chắn trước mặt, khi hòn đá vừa chạm vào thanh kiếm thì không ngừng đẩy hắn ra xa. Cuối cùng thanh kiếm không chịu nổi đành gãy đôi.
“rắc..cc!!!!”
Còn lão Nhị té ngã xuống đất. Hắn kinh Ngạc nhìn Dinh Hạo, thanh kiếm trên tay của hắn là một trong thập Đại thần khí do Thiên Hạ đệ nhất trang chế tạo ra, nhưng vị thiếu niên trước mặt chỉ dùng một hòn đá, nội lực của hắn thật thâm hậu, người bình thường luyện công phải mất đến năm sáu mươi năm mới đạt đến cảnh giới đó, nhưng tuổi của vị thiếu niên này sao có thể.
“công tử! ngươi làm vậy là có ý gì” lão Đại lên tiếng
“Không có gì, ta chỉ muốn xác thực một chuyện” Dinh Hạo mỉm cười, tay lười biếng phủi quần áo rồi đứng dậy, xoay người đi.
“xác thực chuyện gì” lão Nhị tò mò nhìn DInh Hạo
“chuyện đó…” Dinh Hạo mỉm cười nhìn lão Nhị rồi dừng lại, lão Nhị cũng kiên nhẫn chờ nghe
“mà tại sao ta phải nói cho ngươi biết”
“ngươi..!!” lão Nhị tức giận chỉ tay về phía Dinh Hạo.
Dinh Hạo lúc này có thể chắc chắn trong người hắn đang tồn tại một nguồn sức mạnh mà trước đây chưa từng có, nhưng chỉ tiếc hiện tại hắn vẫn chưa thể điều khiển theo ý mình.
Khi Dinh Hạo xoay lưng đi thì lão Nhị vẫn ngoan cố chặn trước mặt, Dinh Hạo mỉm cười coi nhẹ, hắn né sang một bên nhanh chóng khóa trụ một bên vai lão Nhị, rồi vòng qua sau quật lão Nhị xuống đất, một chân đạp trên người lão Nhị, một tay nắm lấy bả vai, tay còn lại nắm lấy cổ tay.
Rắc..!rắc..!
Cánh tay của lão Nhị như thế đã bị hắn bẻ gãy.
“bình sinh ta ghét nhất người nào ngán đường, những kẻ đó đều không có kết quả tốt” Dinh Hạo mỉm cười, một cước đá bay lão Nhị.
“bốp..!!”
Tiểu lục tử mắt tròn xoe, miệng mở to hết cở, kinh ngạc nhìn Dinh Hạo, khi nào mà vương gia của hắn trở nên lợi hại như vậy.
Lãnh Nhược Y cùng những người khác càng khó tin, chiêu thức vị thiếu niên sử dụng thật kì quái, đáng nói hơn là trên người lại có nội lực thâm hậu.
Lão Đại quan sát tình hình…
“lão Nhị và lão Tam đều bị thương, một mình hắn chưa chắc đánh thắng được Lãnh Nhược Y” sau đó lão Đại liếc nhìn sang Dinh Hạo.
“vị thiếu niên này công lực thâm hậu, võ công lại kì lạ, có thể nhận ra người này đang ngầm giúp Lãnh Nhược Y”.
Hắn càng không phải là đối thủ của vị thiếu niên này, nếu tiếp tục sợ người tiếp theo bị thương sẽ là hắn. Lão Đại tiến lên dìu lấy lão Nhị, lão Tam đứng dậy, trước khi đi còn quay lại nhìn Dinh Hạo.
“tiểu thiếu hiệp! ngươi đã cứu lầm người, nàng ta không đáng để cho người làm vậy”
Ba huynh đệ Liễu gia rời khỏi, lúc này chỉ còn Lãnh Nhược Y và chủ tớ hai người Dinh Hạo, Tiểu lục .
Lãnh Nhược Y xoay ngươi bỏ đi nhưng đi được vài bước liền ngã xuống đất, Tiểu lục tử vội chạy đến dìu nàng đứng dậy.
“vương…công tử, cô nương này bị thương khá nặng”
“ngươi muốn đi đâu” Dinh Hạo lắc đầu nhìn tiểu lục, miễn cưỡng lên tiếng.

“Bách điếm cư, thành Tây” Lãnh Nhược Y lạnh lùng lên tiếng.
Dinh Hạo mỉm cười, phụ nữ ở đây điều như nàng ta sao.
…………………..
Trên xe ngựa không ai nói lời nào, cho tới khi xe ngựa dừng trước cửa Bách điếm cư.
Tiểu lục tử dìu Lãnh Nhược Y xuống xe, Dinh Hạo thì bận quan sát cảnh đường phố nhộn nhịp tấp nập bên ngoài, mọi thứ đều xa lạ và mới mẽ với hắn.
Chỉ là từ lúc bước xuống xe ngựa, mọi người đều đổ dồn cặp mắt về phía hắn, làm cho hắn rất khó chịu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“nếu cần ta giúp đỡ, cứ mang nó đưa cho chủ quán, ta không muốn mang ơn bất cứ ai”
“vèo….!!”
Lãnh Nhược Y tháo cây trâm trên tóc xuống, ném về phía Dinh Hạo
Dinh Hạo ban đầu không có ý định cứu người nên về sau càng không muốn được trả ơn, hắn miễn cưỡng nhận cây trâm.
Bỗng dưng Lãnh Nhược Y di chuyển nhanh đến trước mặt hắn, còn nắm chặt lấy tay hắn, Dinh Hạo trong ngoài đều mỉm cười.
“không ngờ phụ nữ thời này cũng thật táo bạo, lại ngang nhiên bày tỏ tình cảm..”
Nhưng sau đó nụ cười của hắn bị đơ lại, khi cảm nhận được từ tay nàng ta có một luồng khí nóng đang di chuyển, dần truyền sang người hắn, lan tỏ khắp toàn thân như đang dò xét tìm kiếm cái gì đó.
Dinh Hạo tập trung lực toàn thân dồn lên cánh tay hắn, dùng sức nhích người, liền nội lực từ trong cơ thể hắn đẩy ngược về phía Lãnh Nhược Y làm nàng chao đảo té ngã nên đành buông tay ra.
Lãnh Nhược Y là chỉ muốn thử nội lực của Dinh Hạo, không ngờ lại thâm hậu như vậy nàng tin chắc nội lực của hắn không phải do tu luyện mà có trừ phi…
“ngươi đã ăn Tuyết thiên thảo” nàng kinh ngạc nhìn Dinh Hạo
“ta không biết tuyết thiên thảo là gì, cô nương cáo từ” Dinh Hạo không hiểu thái độ hiện tại của Lãnh Nhược Y là gì, cũng không muốn quan tâm, hắn xoay người bước lên xe ngựa.
“chờ đã! với tuổi tác của ngươi không thể có nội lực thâm hậu như vậy” Lãnh Nhược Y kiên trì chặn trước đầu xe ngựa.
“thì ra sức mạnh trong người hắn là nội lực trong truyền thuyết” Dinh Hạo quay sang nhìn Lãnh Nhược Y, nhưng ngay bản thân hắn còn không rõ thì làm sao trả lời nàng ta.
“tin hay không thì tùy người” Dinh Hạo hờ hửng lên tiếng rồi lướt qua người Lãnh Nhược Y.
“không nói rõ, thì ngươi đừng hòng rời khỏi đây” Lãnh Nhược Y vẫn tiếp tục ngán đường Dinh Hạo không cho hắn lên xe ngựa.
Dinh Hạo bắt đầu có chút không kiên nhẫn, lộ ra sự bực tức. Không khí trở nên căng thẳng, Dinh Hạo và Lãnh Nhược Y bốn mắt kình nhau, không ai chịu nhúng nhường, nhìn hai người họ đang không ngừng giao đấu bằng mắt, Tiểu lục tử chợt nhớ ra chuyện gì vội chạy đến trước mặt Dinh Hạo kéo Lãnh Nhược Y ra.
“cô nương! Tuyết thiên thảo có hình dạng ra sao”
“có ba cánh hoa mỗi một cánh hoa mang một màu sắc, sẽ thay đổi tùy theo thời tiết, lại phát sáng vào ban đêm, còn nữa…” Lãnh Nhược Y quay sang nhìn tiểu lục, lên tiếng chưa kịp nói xong thì tiểu lục lên tiếng.
“sờ vào thì lạnh như băng tuyết, có phải không” Tiểu lục chen ngang.
“ngươi đã thấy qua tuyết thiên thảo”
“không chắc đó là tuyết thiên thảo hay không” Tiểu lục quay sang nhìn Dinh Hạo nói tiếp
“lúc công tử bất tỉnh, thứ mà Linh Trung cho người ăn, rất giống với miêu tả của cô nương”
“Linh Trung đạo chưởng….ngươi từng gặp qua lão” Lãnh Nhược Y tiến lại nắm chặt lấy cổ tay Tiểu lục kéo mạnh về phía nàng.
“Á! đau…cô nương…xin nhẹ tay…gặp qua, có gặp qua” tiểu lục tử bị ăn đau mà hét lên.
Lãnh Nhược Y thả tay tiểu lục ra, hắn lập tức lùi ra, núp sau lưng Dinh Hạo, vẽ mặt nhăn nhó nhìn Lãnh Nhược Y.
“ngươi thật may mắn, tuyết thiên thảo mộc ở núi tuyết 100 năm mới nở hoa một lần, ăn nó có thể giúp gia tăng công lực năm mươi năm, là báo vật mà nhiều người trong giang hồ luôn tìm kiếm”
Dinh Hạo bị Lãnh Nhược Y làm cho đầu óc choáng váng khó hiểu, hình như việc hắn ăn Tuyết Thiên thảo, nàng ta còn vui hơn cả hắn. Dinh Hạo bỏ đi những nghi hoặc trong lòng.
“giờ ta có thể đi được chưa”
Lãnh Nhược Y không nói gì chỉ mỉm cười rồi tránh ra nhường đường cho Dinh Hạo và tiểu lục.
“đa tạ..”
Khi Dinh Hạo và tiểu lục vừa đặt chân lên xe ngựa thì Lãnh Nhược Y lại lên tiếng, lúc hắn quay lưng lại thì chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Lãnh Nhược Y .
**********
Bên trong bách điếm cư
“tiểu thư! sáng nay hai vị tiền bối đã rời khỏi bách điếm cư” Tiểu Hồng chầm chậm rót trà cho Lãnh Nhược Y.
“họ có nói đi đâu” Lãnh Nhược Y cầm tách trà lên
“không có, nhưng họ căn dặn” Tiểu Hồng giọng điệu lấp lửng.
“căn dặn cái gì” Lãnh Nhược Y có chút lo lắng, lập tức đặt tách trà xuống nhìn Tiểu Hồng
“họ căn dặn…tách trà con dâu này phải uống cho bằng được, bảo tiểu thư ngoan ngoãn, ngồi chờ làm tân nương xinh đẹp”
“em dám chọc ta” Lãnh Nhược Y khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ, đuổi đánh Tiểu Hồng..
“em không dám, tiểu thư ….tiểu thư….tha cho…”
Không khí đang vui vẽ thì bên ngoài có người đập cửa không ngừng tay.
“cốc! Cốc!!!”
“ai đó..” Lãnh Nhược Y lên tiếng
“La tổng quản của Tề phủ, xin diện kiến Lãnh Nhược Y cô nương”
******* hết chương3 ******


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.