Hạo Vương Gia

Chương 24: Hoàng thái hậu bị bắt cóc


Đọc truyện Hạo Vương Gia – Chương 24: Hoàng thái hậu bị bắt cóc

Chương 24: Hoàng thái hậu bị bắt cóc
*********
Dinh Hạo nhìn đám người phía sau mà thở dài lắc đầu, ban đầu hắn chỉ đồng ý dắt theo mỗi một “cô vợ hung dữ”, nhưng bây giờ nhìn xem theo sau hắn là cả một “đại gia đình”, như vậy thì khi nào họ mới tới đây, chưa nói đến họ đang bị kẹt ở đây giữa nơi hoang vu hẻo lánh.
Xe ngựa của họ đang trên đường đến Quế Nam, bổng dưng giữa đường lại trở chứng, lao thẳng vào khu rừng rậm này, cây cối um tùm, sương mù dày đặc đến nổi khó phân biệt được ngày đêm.
“ngươi đang nhìn gì” Minh Ngọc Tuấn hiếu kỳ, nhìn theo hướng Dinh Hạo đang nhìn.
“Minh thiếu gia! Bổn vương không nghĩ ngươi nhanh như vậy đã nhớ bổn vương, một bước không rời” Dinh Hạo hắn khó khăn mới thoát khỏi đám ồn ào bọn họ có một phút yên tĩnh lại bị tên này phá đám.
“ngươi đứng đó mà mơ đi” Minh Ngọc Tuấn mỉm cười với Dinh Hạo rồi xoay người chen lên trước.
“Á..!!!” Từ phía sau một giọng nữ vang lên, kinh động cả tất cả mọi người.
“Phi Yến! có chuyện gì ” Lăng Thiên Từ giựt mình xoay lưng lại, liền nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tư Mã Phi Yến.
“chỉ là một cành cây khô, có cần hét lên như vậy” Nhan Song Song dùng chân hất cành cây đang trên chân của Tư Mã Phi Yến, rồi đi tiếp.
Lúc này Tư Mã Phi Yến mới dám mở mắt ra, nhìn vật dưới chân mình, sau khi biết vật vừa rơi trên chân chỉ là một cành cây khô thì mới thở phào.
“Vương gia! ta thấy cứ đi như vậy không phải cách ” Mộ Dung Vân Tịnh ở phía sau dừng lại lên tiếng.
“Vệ Tổng quản đã đi bao lâu ” Dinh Hạo vừa lên tiếng hỏi Mộ Dung Vân Tịnh thì Vệ Phong đúng lúc xuất hiện.
Vệ Phong từ trên cao phi thân xuống, liên đi thẳng đến chổ Dinh Hạo: “Vương gia! Nô tài đã xem xét hoàn cảnh xung quanh, nơi này giống như một mê cung”
“chẳng lẽ không tìm được đường ra” Lăng Thiên Phong nóng vội ngắt ngang lời Vệ Phong.
Lăng Thiên Phong hắn có chuyện cần đến Quế Nam giải quyết, đúng lúc Dinh Hạo cũng đi Quế Nam nên mới cùng lên đường, không ngờ đến lại bị mắc kẹt ở đây, công sự của hắn rồi sẽ ra sao.
“trời đã tối thật khó mà xác định phương hướng, theo nô tài mọi chuyện để sáng mai”
Sương mù giăng phủ cây cối u tùm, họ lại không biết đường ra nếu còn tiếp tục không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, tốt nhất làm theo lời Vệ Phong tợi tới sáng mai. Dinh Hạo đứng dậy nhìn mọi người lên tiếng.
“không còn cách nào khác, đêm nay chúng ta phải qua đêm tại đây, mọi người nghỉ ngơi đi”
……….
Cách đó không xa-bên ngoài khu rừng.
“chúng ta có ra tay không” Hắc y nhân thứ nhất nhìn hắc y nhân thứ hai
“rừng Tử Trúc…ngươi muốn chết sao, có nghe ai nói vào rừng Tử Trúc có thể ra không” Hắc y nhân thứ hai gắt gõng trả lời.
“nhưng còn ….” Hắc y nhân thứ nhất vừa lên tiếng đã bị ngắt ngang.
“nhưng nhị gì nữa, cũng tại con ngựa chết toi đó, khi không lại chạy rừng làm hỏng cả kế hoạch của chúng ta”
“vậy chúng ta làm sao” Hắc y nhân thứ nhất ngơ ngác nhìn đồng bọn
“còn làm sao nữa, rút lui..”
***********
Một ngày nữa lại trôi qua.
Dinh Hạo còn đang say ngủ, lại bị đánh thức bởi âm thanh náo nhiệt xung quanh. Lật người ngồi dậy thì liền nhìn thấy cảnh tượng…
“Song song! Để ta giúp muội” Minh Ngọc Tuấn giành lấy thanh kiếm từ tay Nhan Song Song giúp cô nàng lau chùi tỹ mỹ đến không còn hạt bụi.
“cám ơn huynh” Nhan Song Song mỉm cười với Minh Ngọc Tuấn.
Dinh Hạo đảo mắt nhìn sang hướng diện Nhan Song Song thì bắt gặp một đôi nam nữ khác cũng đang rất tình tứ.
“Yến Nhi! nàng ăn đi tất cả những món nàng thích nhất” Lăng Thiên Từ đưa thức ăn cho Tư Mã Phi Yến, tất cả đều là do hắn sai người chuẩn bị từ trước.
“Thất gia ngươi thật tốt”
Lăng Thiên Phong tuy không bày tỏ thái độ như hai người kia nhưng Mộ Dung Vân Tịnh ở đâu thì hắn như một “hộ hoa sứ giả” kề sát không rời.
Mọi người đều có đôi có cặp, tình chàng y thiếp. Hắn chỉ là ngủ thôi chứ đâu có chết, những tên này thật chán sống rồi. Trước nguy cơ lãnh thổ đang bị nước bạn dòm ngó, Dinh Hạo hắn cần phải bước ra tuyên bố chủ quyền.
Dinh Hạo vừa bước lại gần họ vài bước thì …
Vệ Phong từ xa đi tới mặt mày phờ phạt, y phục xốc xếch còn dính vài chiêc lá trên vai, có thể nhìn ra suốt cả sáng nay hắn đã vắt vã như thế nào, lao thẳng đến Dinh Hạo.
“vương gia! Nô tài đã nhớ ra, nơi này là đâu….”
“là đâu..” Minh Ngọc Tuấn không đợi Vệ Phong nói hết đã bất ngờ chen ngang.
“rừng Tử Trúc” Vệ tổng quản dừng lại, nhìn mọi người rồi nói tiếp.
“mấy năm trước nô tài cùng một số ám vệ đi lạc vào đây, nhưng nhờ có một ông lão dẫn ra”
“vệ tổng quản chắc ngươi phải nhớ đường ra” Mộ Dung Vân Tịnh bình thản lên tiếng
“thật xấu hổ nhiều năm như vậy… vả lại khi nô tài chỉ đi theo sau lưng ông lão, nên không để ý đường ra”
“chẳng lẽ, không còn cách nào ra khỏi đây” Lăng Thiên Phong lên tiếng
“nô tài còn nhớ khi đó lão ông từng nói, cứ đi theo hướng Nam là có thể ra khỏi rừng Tử Trúc”
“nói cũng bằng thừa, ngay cả mặt trời còn không thấy, làm gì xác định được phương hướng” Lăng Thiên Từ mỉm cười khinh thường nhìn Vệ Phong.
“vây phải thử đã” Minh Ngọc Tuấn lên tiếng
“ý ngươi là.. ” Lăng Thiên Từnghi hoặc nhìn Minh Ngọc Tuấn
Minh Ngọc Tuấn mỉm cười nhìn mọi người, rồi phi thân lên vung đao chặt đứt tất cả những cành cây, nhưng…..

Chặt mãi vẫn không thể nhìn thấy ánh mặt trời cũng như bầu trời trong xanh, trên mặt đất lại đầy rẫy cành to cành nhỏ chiếm hết cả chổ.
………..
Một lát sau…
“ta mệt rồi! đến phiên ngươi ” Minh Ngọc Tuấn mệt mỏi dựa lưng vào một thân cây to, thở hòng hộc nhìn Dinh Hạo.
Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên nhìn hắn: “đi hướng này”
Trước những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dinh Hạo xoay lưng bước đi, nhưng lại bị Lăng Thiên Phong kéo lại.
“ngũ đệ! sao lại chọn hướng này”
Cây cối nhiều như vậy dù có tất cả bọn họ gọp sức lại cả ngày cũng chưa chắc chặt xong, nhưng nhờ có Minh Ngọc Tuấn vừa rồi giúp Dinh Hạo hắn nhận ra.
“vì cây bên này có nhiều lá hơn” Lăng Thiên Hàn giọng điệu bông đùa, cầm một cành cây vừa bị chặt lên đưa cho Lăng Thiên Phong.
“đệ đang đùa với huynh” Lăng Thiên Phong tức giận lên tiếng, không nghĩ đến trong lúc mọi người đang nghiêm túc thì “Lăng Thiên Hàn” lại có tâm trí chơi đùa.
Một giọng nói trong trẻo vang lên và mọi người đều ngước nhìn.
“vì hướng nam thường có ánh nắng và mưa hơn những hướng khác, nên cành lá sẽ um tùm và nhiều hơn, lời vương gia không phải đùa ” Mộ Dung Vân Tịnh bình thản lên tiếng, ánh mắt lại không rời khỏi người Dinh Hạo.
“chẳng hạn như cành cây mọc ở hướng bắc này” Mộ Dung Vân Tịnh bẽ một cành cây khác lên tiếp tục giải thích cho mọi người.
“phải ha..!! biểu tỷ thật giỏi…” .Tư Mã Phi Yến nhìn cành cây trên tay biểu tỷ, rồi hớn hỡ lên tiếng
Sau khi nghe Mộ Dung Vân Tịnh giãi thích xong, thì mọi người đều tin tưởng mà theo sau Dinh Hạo, riêng chỉ có một người vẫn đứng đó không hề nhúc nhích.
“Hạo vương khốn kiếp…ngươi giỏi lắm..” Minh Ngọc Tuấn không ngừng chửi rũa Dinh Hạo.
Nhan Song Song quay lưng lại nhì thấy Minh Ngọc Tuấn vẫn còn đang đứng yên bất động, có chút nóng vội :“Minh công tử! không đi sao”
“he he…! đương nhiên đi”
Minh Ngọc Tuấn luống cuống chạy theo sau Nhan Song Song.
************
Hai canh giờ trôi qua.
“ngũ ca! có phải huynh đoán sai rồi không” Lăng Thiên Từ trán đẫm mồ hôi nhìn Dinh Hạo
“phải! Vương gia sao lâu như vậy còn chưa ra” Tư Mã Phi Yến tay chân bủn rủn, sắc mặt ửng hồng cũng nhìn Dinh Hạo
“ngay từ đầu chúng ta không nên đi theo hắn, tên Hạo vương này không đáng tin mà” Minh Ngọc Tuấn khó chịu lên tiếng
“Minh thiếu gia! vậy sao ngươi không tự tìm đường ra” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Minh Ngọc Tuấn
“sợ ngươi chắc, tránh ra” Minh Ngọc Tuấn khó chịu lên tiếng, bộ dáng tức giận đẩy người trước mặt ra, nhưng…
“Á…!”
Tiếng kêu thất thanh của môt nam nhân vang lên, khi mọi người xung quanh kịp nhận ra thì Lăng Thiên Từ đã bị té ngả xuống dưới.
“tủm…mmm!!!
Tiếp theo sau là âm thanh của tiếng nước bị va đập.
Mọi người vội vàng chạy lên trước, vén những lá cây che chắn trước mặt ra, liền nhìn thấy Lăng Thiên Từ đang hì hụt vật lộn trong nước, nhưng tập trung của họ lúc này lại không phải trên người hắn, mà là khói khun khút bốc lên trên cao từ những mái nhà, tiếng trẽ con nô đùa và tiếng hát cũng những thôn phụ xung quanh.
*************
Đám người của Dinh Hạo sau khi vào trong làng thì được những ngư dân xung quanh cho mượn y phục thay, tất cả đang quây quần bên đóng lửa, vừa chờ đợi y phục khô vừa nghe bàn chuyện thiên hạ.
“các vị không phải người ở đây” lão ông lướt nhìn từng người một chầm chậm lên tiếng.
“chúng tôi đến từ kinh thành”
“thảo nào…” ông lão mỉm cười gật đầu, dù không nhìn y phục trên sào, chỉ cần nhìn dung mạo của họ cũng đã biết họ không phải người tầm thường
“lão ông! đây là nơi nào” Mộ Dung Vân Tịnh lên tiếng
“là huyện Vĩnh Liên”
“ở đây cách Quế Nam bao xa” Lăng Thiên Phong gấp rút lên tiếng, đây mới là điều hắn bận tâm lúc này.
“qua hết con sông trước mặt là tới” ông lão vừa nói vừa chỉ tay ra cửa.
“mọi người ở đây đều là ngư dân” Dinh Hạo nghi hoặc nhìn ông lão.
Nhìn cảnh vật xung quanh, đúng giống như một làng chài nhưng Dinh Hạo hắn từ lúc vào trong làng, lại không nhìn thấy bất cứ một thanh niên trai tráng nào, chỉ toàn là con nít và những người già, những người này làm sao ra khơi.
“phải! nhưng mấy tháng nay có bão liên tục, đã không còn ai ra khơi, thanh niên trong làng cũng đã bỏ đi hết, giờ đây chỉ còn lại trẻ con và các lão già như chúng tôi”
“vậy cáo vị sinh làm gì để sinh sống ” Vệ Phong lên tiếng.
“tất cả đều là nhờ vào Đường đại hiệp”
“Có phải là Đường Vô Thường đại hiêp” Nhan Song Song bất ngờ lên tiếng.
“cô nương quen với Đường đại hiệp” ông lão hai mắt sáng rở, khi nghe có người nhắc đến “đại ân nhân của làng”
“không có! ta chỉ là ngưỡng mộ danh tiếng của Đường đại hiệp”
Thật ra là nàng nghe tin Đường Vô Thường đang ở Quế Nam nên mới xin Lăng Thiên Hàn cho đi theo, mục đích là muốn gặp mặt vị đại hiệp này. Nhưng nếu tự nàng rời khỏi Kinh Thành thì phụ thân sẽ không cho phép, mặc dù xuất thân trong giang hồ nhưng phụ thân rất coi trọng lễ giáo, nên nàng chỉ có thể đi cùng “phu quân”.
Trên đời này chỉ có một lý do duy nhất khiến “một con cọp” hung dữ trở nên ngoan ngoãn nghe lời như “một con mèo con” chỉ có thể là…

Dinh Hạo trong lòng tự giễu, đáng lẽ hắn phải nhận ra từ trước, không hiểu sao trong lòng có chút mất mát.
Minh Ngọc Tuấn bên cạnh như ăn phải một bình dấm chua, khi nghe Nhan Song Song ca ngợi Đường Vô Thường, hắn cũng đã nghe qua danh tính người này, chỉ là một tên trộm có gì đâu mà ca tụng.
Bên ngoài Vệ Phong, Tư Mã Phi Yến và Lăng Thiên Từ đang từ từ đi vào, sắc mặt mọi người đều rất kỳ lạ
“biểu tỷ! ta không đi nữa được không” Tư Mã Phi Yến bắt đầu nhõng nhẽo với Mộ Dung Vân Tịnh
“tại sao! không phải muội nói nhớ gia gia muốn gặp người sao”
“đúng! Muội rất nhớ gia gia nhưng mà….” Tư Mã Phi Yến nhăn nhó lên tiếng nhưng lời nói lại lấp lửng, khiến cho Mộ Dung Vân Tịnh càng khó nghĩ.
“Yến nhi! Nếu muội không muốn đi, ta sẽ ở lại cùng muội” Lăng Thiên Từ lại bất ngờ cắt ngang.
“Thiên Từ! chúng ta còn chuyện phải giải quyết” Lăng Thiên Phong nghiêm ngắt lên tiếng.
“Vệ tổng quản! Đã xảy ra chuyện gì” Dinh Hạo lạnh lùng lên tiếng, mới nãy họ còn hí hững theo Vệ Phong đi xung quanh để tìm xe ngựa, sao lại thành bộ dạng này.
“vương gia! nô tài đã đi khắp trong làng nhưng vẫn không tìm được xe ngựa, trong làng chỉ có duy nhất một cổ xe nhưng trắc phi không chịu ” Vệ Phong khó khăn lên tiếng.
“Phi Yến! đã là lúc nào rồi muội còn kén chọn” Mộ Dung Vân Tịnh nhỏ giọng trách cứ.
………..
Sau khi từ giã ông lão thì đoàn người của Dinh Hạo, bắt đầu lên đường có điều…
Đứng giữa trời nắng chối chang mọi người muôn mặt nhưng chỉ có một vẻ, đều bất động như tượng, ngỡ ngàng nhìn cổ xe mà Vệ Phong nói đến.
“Vệ Tổng quản! cái..cái này..là xe…” Nhan Song Song là người đầu tiên lên tiếng.
“ta là ở lại đây còn hơn” Minh Ngọc Tuấn là người tiếp theo hưởng ứng, hắn đường đường là thiếu trang chủ của Minh Ngọc sơn trang, con trai võ lâm minh chủ nếu để người trong giang hồ nhìn thấy, sau này hắn làm sao hành tẩu giang hồ.
Dinh Hạo có thể hiểu cho tâm trạng của bọn họ vì thật ra cổ xe mà Vệ Phong nói đến đơn giản chỉ là…
Một chiếc xe bò, còn hơn cả thế, gỗ xe mục nát bánh xe thì xiêu vẹo, còn con bò thì già nua gầy còm, chưa kể đến trên xe lại thoang thoảng mùi thơm “cá mặn”, có thể nhận ra đây là phương tiện mà ngư dân trong làng dùng để vận chuyển cá trước đây.
Nhưng biết làm sao họ lúc này không còn lựa chọn, chẳng lẽ lại đi bằng bộ đến Quế Nam, “quân tữ” là người biết thời, thuận theo thời thế, cho nên…
“Mọi người lên đường thôi” Dinh Hạo thở dài lên tiếng, rồi xung phong bước lên xe.
Họ dù muốn hay không cũng lần lượt bước lên xe, nhưng lại có người vẫn đứng đó ra vẽ đại thiếu gia.
Dinh Hạo chờ đợi một lúc nhưng Minh Ngọc Tuấn một bước vẫn không nhấc lên, kiên nhẫn của hắn gần như mất sạch: “Minh đại thiếu gia! ngươi rốt cuộc có lên không”
Minh Ngọc Tuấn vẽ mặt nhăn nhó, nhìn Nhan Song Song một lúc rồi cũng bước lên xe. Trong lòng hi vọng trên đường đi sẽ không gặp được những người trong giang hồ, nếu không hắn thật không còn mặt mũi nào.
**************
Cổng thành- Quế Nam.
Không khí phố chợ rất náo nhiệt nhưng cũng không sánh bằng ánh mắt soi mói chỉ trỏ và tiếng xầm xì to nhỏ của dân trong làng.
Đoàn người của Dinh Hạo từ lúc vào thành đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người bên đường, một đám người nam thanh nữ tú y phục sang trọng quý phái lại chen chút trên một chiếc xe bò chở hàng cũ kỹ, hỏi sao họ không chú ý.
“Minh công tử! đã đến Quế Nam không phải ngươi có chuyện cần làm sao, chúng ta cũng nên chia tay tại đây” Dinh Hạo quay sang nhìn mỉm cười nhìn Minh Ngọc Tuấn.
“ta…” Minh Ngọc Tuấn trên mặt lộ ra một chút biểu cảm khó xử.
Hắn vốn dĩ là không có việc gì cần làm, chỉ là muốn bên cạnh Nhan Song Song, tâm tư của hắn mọi người đều nhận ra nhưng có người vẫn giả khờ không biết, nhất quyết làm khó hắn.
Minh Ngọc Tuấn lướt nhìn Nhan Song Song nhưng nàng vẫn vô tư mỉm cười nhìn hắn, chỉ cần nàng lên tiếng thì hắn sẽ “mặt dày” ở lại, nhưng hình như nàng không có ý định đó, hắn chán nản nhảy xuống xe, nhưng lại không biết nên đi đâu.
Dinh Hạo nhìn dáng vẻ khổ nảo Minh Ngọc Tuấn trong lòng cảm thấy rất thoải mái, miệng bất giác mỉm cười.
“ngũ đệ! Huynh và lục đệ cần đến huyện nha giải quyết một số chuyện, mọi người đi trước đi, ta sẽ đến chổ hoàng tổ mẫu sao ” Lăng Thiên Phong lên tiếng, không đợi Lăng Thiên Từ mở miệng từ chối hắn đã lôi người đi.
“Thiên Từ! đi thôi..”
“biểu tỷ! chúng ta đi thôi, muội thật rất muốn gặp gia gia” Tư Mã Phi Yến lên tiếng hối thúc Mộ Dung Vân Tịnh.
“vương gia! ta và Phi Yến xin đi trước, hẹn gặp ở Tùng Trúc sơn trang” Mộ Dung Vân Tịnh vừa xoay người thì Dinh Hạo gọi lại.
“Khoan! Ta sẽ cùng đi với nàng, không phải gia gia đang không khỏe, cháu rễ như ta cũng nên đi thăm người” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Mộ Dung Vân Tịnh, rồi cũng bước đi theo họ.
Dinh Hạo quay lưng lại nhìn Nhan Song Song vẫn còn đứng phía sau: “nàng không đi sao…”
“các ngươi đi đi! Ta cũng có việc phải làm” Nhan Song Song hờ hửng lên tiếng chưa đợi Dinh Hạo trả lời đã xoay người chạy đi mất.
Dinh Hạo nhìn theo bóng lưng nàng trong lòng cảm thấy không vui, tám chín phần cũng là tên Đường Vô Thường gì đó, trên đường đi nàng luôn miệng hỏi về gã này, ý đồ của nàng rõ như vậy sao hắn lại không nhận ra, “Đường Vô Thường” ba chử này hình như hắn đã nghe thấy ở đây.
“vương gia! chúng ta đi thôi”
*****************
Mộ Dung gia – Quế Nam
Khi mọi người đặt chân vào cửa lớn Mộ Dung gia thì nhận ra không khí xung quanh rất khác lạ, rất yên lặng, hạ nhân trong phủ cũng không thấy một ai, vắng vẽ bóng người.
“đại tiểu thư! Nhị tiểu thư” Một lão ông già nua, khuôn mặt lo lắng nhìn thấy Mộ Dung Vân Tịnh liền trở nên tràn trề ánh nắng, hêt sức mừng rỡ.
“Ông thúc! Trong phủ đã xảy ra chuyện gì” Mộ Dung Vân Tịnh thoáng thấy sự lo lắng của Ông thúc, khiến nàng rất bất an.
“tiểu thư! Lão thiên tuế đã mất tích rồi”

“Cái gì! Gia gia mất tích” Tư Mã Phi Yến kinh ngạc hét toán lên.
“từ ngày hôm qua đã không thấy lão thiên tuế , nô tài trong phủ đang đi tìm khắp nơi”
“vẫn chưa có tin tức của gia gia” Mộ Dung Vân Tịnh lo lắng nhìn Ông thúc
“…..” Ông thúc lắc đầu nhìn Mộ Dung Vân Tịnh
“cộp..! cộp…cộp…!!”
Tiếng bước chân rất dồn dâp, mọi người còn nghĩ là nô tài trong phủ mang tin tốt trở về, nên tất cả đều quay nhìn ra cửa , nhưng khi nhận ra người đi vào là Vệ Phong thì có chút thất vọng, có điều vẽ mặt của Vệ Phong lúc này cũng đáng cho họ quan tâm.
“vương gia! có chuyện không hay” Vệ Phong hốt hoãng nhìn Dinh Hạo
“Lại là chuyện gì” Dinh Hạo lên tiếng
“hoàng thái hậu bị bắt cóc”
***************
Hoàng cung Lăng Thiên Quốc.
Lăng Thiên Thần tức giận dùng sức vò nát lá thư trong tay hắn. Đại điện không ai dám nói lời nào.
Lăng Thiên quốc ai cũng biết, Lăng Thiên Thần là một hiếu tử. Bọn cướp này lại ngang nhiên đám động vào mẫu thân hắn thật chán sống.
“phụ hoàng! Chúng ta nên làm sao” Lăng Thiên Lạc lên tiếng.
“cho một ngọn luưa! đốt sạch hang ổ của chúng, không phải được rồi sao” Lăng Thiên Bảo lên tiếng
“huynh biết chúng ở đâu sao” Lăng Thiên Từ liếc nhìn Lăng Thiên Bảo khinh thường lầm bầm
“đúng chỉ có sức trâu” mặc dù lời từ Lăng Thiên Từ rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tay Lăng Thiên Bảo
“đệ nói ai có sức trâu” Lăng Thiên Bảo nắm lấy cổ áo Lăng Thiên Từ đầy giận dữ
“thất đệ không có ý đó” Lăng Thiên Phong lên tiếng ngăn lấy Lăng Thiên Bảo, nhẹ giọng nói tiếp
“lục đệ ! buông thất đệ ấy đi”
“Rầm!!!”
“ra ngoài hết cho trẫm” Lăng Thiên Thần nhìn cảnh náo loạn trước mặt tức giận quát lên.
“ Phụ hoàng…” Lăng Thiên Phong , Lăng Thiên Bảo và cả Lăng Thiên Từ đều quay đầu lại nhìn Lăng Thiên Thần.
“ra ngoài” Lăng Thiên Thần tức giận quát tháo một lần nữa
“dạ! phụ hoàng..”
Dinh Hạo nhìn ra phụ hoàng đang rất giận dữ, nên cũng không muốn nán lại, ngoan ngoãn theo những người khác đi ra khỏi đại điện.
“Thiên Kỳ…Thiên Hàn…hai ngươi ở lại”
Bọn người cuả Lăng Thiên Lạc dừng lại, lướt nhìn Lăng Thiên Kỳ và Dinh Hạo, trong ánh mắt đầy ghen ghét và sự đố kỵ rồi nhanh chống rời khỏi “luôn luôn là vậy trong mắt phụ hoàng chỉ có hai người họ”.
“phụ hoàng người đừng giận” Lăng Thiên Kỳ lên tiếng
“không nhắc đến bọn họ nữa ” Lăng Thiên Thần nóng vội lên tiếng
“Thiên Kỳ ngươi cho người chuẩn bị đi, trẫm sẽ đi”
“không! phụ hoàng chúng ta không biết ý đồ của bọn cướp là gì, lại muốn đích thân người đi giao tiền chuộc, người không nên đi rất nguy hiểm” Lăng Thiên Kỳ vội lên tiếng ngăn lại, dáng vẽ rất nghiêm túc.
“thái hậu ở trong tay chúng càng nguy hiểm hơn” Lăng Thiên Thần trong lòng đầy mâu thuẩn, điều Thiên Kỳ nói hắn đương nhiên biết nhưng cứ nghĩ đến mẫu thân đang trong tay bọn cướp bị dày vò, hắn chỉ muốn nhanh chống cứu người.
“Phụ hoàng người là vua một nước, an nguy của người là an nguy của bách tính trong thiên hạ..xin người nghĩ lại” Lăng Thiên Kỳ lại tiếp tục lên tiếng thuyết phục phụ hoàng thay đổi chủ ý.
“người họ muốn gặp là trẫm, ngươi bảo trẫm phải làm sao”
Đây mới là vấn đề nhức nhói, người bọn cướp muốn là Lăng Thiên Thần hoàng đế Lăng Thiên Quốc, làm sao vừa đảm bảo an toàn cho hắn vừa cứu được người đây, Lăng Thiên Thần không thể phân thân , hắn thì chỉ có một.
Thật là đau đầu…
“phụ hoàng! Nhi thần có cách” Lăng Thiên Kỳ bất ngờ lên tiếng, vẽ mặt vui mừng sáng rở như trăng rầm.
“Thiên Kỳ! cách gì mau nói” Lăng Thiên Thần đang rất khổ não, lại nghe Lăng Thiên Kỳ có cách nên rất nóng lòng muốn biết.
Chỉ tiếc Lăng Thiên Kỳ không nói gì, mà quay sang nhìn Dinh Hạo, nụ cười đầy bí hiểm, ra vẻ thần bí.
**********************
Hạo vương Phủ
Mặt dần dần lặn đến chân đồi, trời đất đều một màu đỏ rực, gió thổi nhè nhẹ thoang thoảng hương hoa.
Âm thanh êm ái của tiếng đàn nhẹ nhàng bay bổng đang vang lên, khiến mọi phiền não trên đời đều bị cuốn trôi theo mây khói, chỉ tiếc tiếng đàn dần dần nhỏ lại…
Dinh Hạo đặt tay lên đàn, ngẩn mặt lên nhìn Vô Tình.
“vẫn không có tin tức gì của bọn người Tiểu lục”
“Dạ!”
“tiếp tục tìm cho tới khi tìm ra” Dinh Hạo vẫn tiếp tục ngồi khảy đàn, giọng điệu lạnh băng không cảm xúc sánh với tiếng nhạc ấm áp thì thật tương phản kỳ lạ.
“còn chuyện gì thì mau nói ” Dinh Hạo vẫn nghĩ Vô Tình sẽ đi ngay sau đó, nhưng rất lạ hắn vẫn còn đứng đó , vẽ mặt úp úng như có chuyện muốn nói rồi lại thôi.
“vương gia…” Vô Tình lưỡng lự một hồi rồi cũng lên tiếng nói:
“hai ngày nữa quận chúa Kỳ Giai Mạc Nhi sẽ thành thân”
“bặ..c..c..c”
Âm thanh bỗng dưng bị ngắt quãng, Vô Tình ngước lên nhìn cây đàn, thì nhận ra dây đã đã đứt tự khi nào, trên dây đàn tinh khiết còn đang dính máu của Dinh Hạo không ngừng nhấp nhô lên xuống.
**************
Cổng thành- Lăng Thiên quốc.
“tên gì..! Họ gì..” một binh sĩ canh giữ cổng thành lên tiếng
“Lý… Tam” người nọ lo lắng nhìn hành lý đang bị lật tung lên lắp bắp lên tiếng.
“đi đâu” một binh sĩ khác hằn hộc lên tiếng

“thăm bà con”
“cho qua” Vị binh sĩ sau khi xem xét cẩn thận, kiểm tra kỹ lưỡng không thấy có điểm bất thường nên lập tức cho qua.
Một chiếc kiệu cũ kỹ đang dần xuất hiện trong thành, phía trước còn có vài gia thần và một số tùy tùng theo hầu, nhìn giống như những thương gia bình thường khác.
Khi chiếc kiệu kia vào đến cổng thành, thì một tên “lính mới” nhìn thấy chiếc kiệu rất đổi bình thường không có gì đặc biệt, cũng bắt trước “các tiền bối” ra oai phủ đầu.
“xuống kiệu! khai báo tên họ..” hắn bước ra chặn người khiêng kiệu lại, hống hách lên tiếng.
“ngươi là lính mới” Một ông lão từ trong đám gia nhân ,bước ra mỉm cười nhìn tên binh sĩ nọ.
“thì sao, xuống kiệu..” tên binh sĩ hằn hộc lên tiếng, nhưng lập tức cảm thấy trên đầu một trận đau điến không rõ vì sao
“bốp!!”
“ngu xuẩn” tên đội trưởng sau khi đánh người xong, còn tặng cho một câu.
“…” tên binh sĩ không biết vì sao bị đánh, cũng như không biết hắn đã làm sai cái gì, cho tới khi…
“Trần tổng quản! lính mới không hiểu chuyện người bỏ qua” tên đội trưởng khúm núm lên tiếng, khum lưng cúi người
Bọn họ chỉ là một binh sĩ tầm thường canh giữ cổng thành, Kinh Thành đất dưới chân thiên tử thường có đại quan lui tới, để tránh đắc tội với người có quyền thế, đương nhiên cần có vài mách khóe.
Ngày giỗ cha giỗ mẹ họ có thể quên, các anh em bà con cô bác họ không cần nhớ mặt, nhưng không thể quên kiệu của các đại nhân quan lớn trong triều tròn méo ra sao. Đây được xem như quy tắc ngầm.
Vì vậy dù chỉ lướt qua chiếc kiệu trước mặt hắn cũng nhận ra người trong kiệu là ai.
“không sao, nhưng có cần bảo người trong kiệu bước ra cho ngươi lục soát” Trần quản gia mỉm cười, giọng điệu châm chọc.
“không cần! hạ quan nào dám cả ngài nô tài còn không dám, làm sao dám động vào người trong kiệu” hắn lấy tay xoa trán, lao đi những giọt mồ hôi.
“mời người qua thành” Một đám binh sĩ phía sau đồng thanh lên tiếng rồi nép ra hai bên, nhường đường cho kiệu của Trần quản gia.
“khởi kiệu”
Trần quản gia ra hiệu cho mọi người khởi kiệu, khi kiệu vừa nhấc lên, thì từ xa một người cưỡi hắc mã như bay phi thẳng ra thành. Khiến cho xe ngựa chao đão lắc lư, cuối cùng là…
“rầm!!” Chiếc kiệu đã ngã nhào xuống đất
“có chuyện gì” vị quan lớn trong kiệu bị té ngã trên đất, khó khăn ngồi dậy.
“Thừa tướng! người không sao chứ” Trần quản gia bước tới giúp chủ nhân chỉnh lại phục quan trên người.
“tên khốn nào lại ngang nhiên như vậy hả..”
Đông Phương Bình nhìn theo hướng người vừa phi ngựa qua nhưng bụi cát mù mịt, khiến lão không tài nào nhận ra kẻ đó là nam hay nữ tròn méo ra sao, vô cùng tức giận.
“dạ..dạ…người vừa rồi là Hạo vương điện hạ” Trần quản gia vẻ mặt rất khó xử, giọng nói thì ấp úng.
“Thiên Hàn”
*************
Núi Bạch Liên
Trong một ngôi nhà trúc đơn xơ, vắng vẻ lại không ngừng phát ra âm thanh của tiếng chén vỡ, tiếng la hét..
“boa…n…g..!!!”
Tên gác cửa bịt tai lại để không phải nghe thấy âm thanh chói tai bên trong, vừa xoay người lại thì thấy Tú Cầm đang mang thức ăn đi tới hắn.
“lão thái bà này là ai mà lại phách lối như vậy, Tú Cầm cô nương nếu bà ta không ăn thì thôi”
Tên gác cổng lại thở dài, nhìn Tú Cầm không biết đây đã là lần mang cơm thứ mấy trong ngày, dù không thích vẫn mở cửa cho Tú Cầm đi vào trong.
Tú Cầm mỉm cười nhìn tên gác cửa, rồi mang thức ăn vào trong phòng. Tên gác cổng thật rất phục Tú Cầm nếu như là người khác đã bỏ mặc nhưng nàng lại khác rất kiên trì.
“một…!!!”
“hai..!!!”
“ba..!!!”
Tên gác cổng bên ngoài lẩm bẩm đếm thầm, đúng như dự liệu của hắn không lâu sau trong phòng lại vang lên những âm thanh chói tai đến quen thuộc.
“boang…!!”
“Ta không ăn, các ngươi ra hết cho ta”
“kêu thiếu gia của các ngươi đến đây”
Tiếng quát tháo của lão thái bà quả thật kinh hồn, làm cho Tiểu lục tử đang lười biếng ngủ sau vách đá cũng phải giựt mình tỉnh giấc.
“tiếng hét này” Tiểu lục tử bò dậy chòm người nhìn ra khỏi vách đá.
Chiếc cửa dần mở ra, chỉ nhìn thấy Tú Cầm vẽ mặt khổ sở bưng thức ăn từ bên trong phòng đi ra.
“Tú Cầm! là ai ở trong đó” Tiểu lục tử thấy Tú Cầm đi ra vội chạy tới bắt chuyện.
“ngươi sao lại ở đây “ Tú Cầm kinh ngạc khi nhìn thấy tiểu lục, lúc này đáng lẽ hắn phải đang ở trên đồng sau lại xuất hiện ở hậu viện.
“khoan hỏi đã, thật ra người trong đó là ai vậy” Tiểu lục tử nhanh chống cướp lời của Tú Cầm, vì hắn tin chắc người trong đó… hắn biết.
“ta nghĩ người này ngươi cũng biết” Tú Cầm ảo não nhìn tiểu lục.
……………
“két..t..t ”
Cánh cửa lại một lần nữa được mở ra, cũng lại có một người mang thức ăn vào bên trong phòng.
Lão thái bà đang ngồi cao cao tại thượng trong phòng kia, vừa nhìn thấy cửa mở ra, lập tức vươn tay ra kiếm một thứ gì đó để ném, nhưng lúc này mới nhận ra trong phòng đã không còn thứ gì nguyên vẹn, tất cả đều tơi tả nằm dưới sàn.
“cút ra! Ta không muốn gặp các ngươi”
“hoàng thái hậu! là nô tài” Tiểu lục đặt mâm thức ăn xuống, rồi từ từ tiến lại gần chỗ hoàng thái hậu.
“là ngươi…” Một giọng lão ông trầm ấm vang lên.
Tiểu lục tử lúc này mới giật mình quay lại, phát hiện ra trong phòng còn có một người, người này, hắn đương nhiên nhận ra.
“lão thiên tuế…”
****hết chương 24*****


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.