Hạo Vương Gia

Chương 18: Hạo vương trở về


Đọc truyện Hạo Vương Gia – Chương 18: Hạo vương trở về

Chương 18: Hạo vương trở về
***************
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng vó ngựa dồn dập , vạng vội tận bên trong thành, khơi dậy sự chú ý của tất cả mọi người, theo sau tiếng vó ngựa là bụi mờ tứ phía, gió cát tung bay như sương mù.
“tránh đường..! tránh đường..!”
Một hán tử trên yên ngựa, lưng mang trường kiếm, tay cầm miếng kim bài, hắn phi thằng vào trong thành.
Binh sĩ canh giữ cổng thành nhìn từ xa thấy có người ngang nhiên phi ngựa vào thành, nên rất không hài lòng, cả đám tiến lên cản lại nhưng nhận ra miếng ngự tứ kim bài trên tay hắn, nên vội lùi ra xa.
Vô Tình người cưỡi hắc mã chạy lên trước dẫn đường, lòng miên mang suy nghĩ , nếu tin tức từ hoàng cũng không sai thì hoàng hậu nương nương khó có thể qua khỏi đêm nay, hắn phải đưa vương gia an toàn vào cung gặp nương nương, sự tình rất cấp bách hắn không còn nhiều thời gian.
Dinh Hạo cưỡi ngựa chạy phía sau Vô Tình, cả người khẩn trương lo lắng, hắn không ngừng thúc vào mông ngựa, chỉ muốn ngay lập tức vào hoàng cung tận mặt nhìn thấy mẫu thân, tay nắm chặt cây trâm mộc lan.
“Tham kiến…”
Binh lính hai bên nhận ra người đang cưỡi ngựa vào thành là “Hạo vương” vội quỳ xuống hành lễ, nhưng chưa kịp nói gì thì Dinh Hạo đã phi ngựa vào trong thành.
**************
Ninh vương phủ
Lăng Thiên Phong đang thông thả ngồi uống trà, chăm chú nhìn quyển sách trên tay, dáng vẽ rất tao nhã đẹp tựa như một bức tranh, khiến cho người nữ nhân ngồi đối diện hắn rất tự hào “ người trước mặt là phu quân của nàng”
“vương gia! sắp tới là sinh thần của tể tướng, thiếp dự định làm một miếng ngọc bội bạch ngọc…chàng… “. Tống Lệ Tình mỉm cười lên tiếng, chưa nói xong thì người kia đã ngắt ngang.
“tùy nàng..” Lăng Thiên Phong lật sang một trang mới, ánh mắt không rời khỏi trang sách, hờ hững đáp lại.
Hắn luôn lãnh đạm thờ ơ với nàng, nhưng không sao, nàng còn nhiều thời gian, chỉ cần làm sụp đổ hình tượng “nữ thần” của tiện nhân kia trong lòng hắn, nàng lo gì không có cơ hội.
“vậy thiếp sẽ đặt..” Tống Lệ Tình vừa lên tiếng thì lại có người chen ngang.
“Vương..!!”
Tiểu Thanh Tử từ ngoài bước vào dáng vẽ rất gấp gáp, hắn muốn chạy ngay đến chổ Lăng Thiên Phong, nhưng lướt nhìn thấy Tống Lệ Tình cũng đang ở đây, nên do dự không dám nói .
“tiểu thanh tử! có chuyện gì…”. Lăng Thiên Phong lo lắng đứng dậy, thái độ nôn nóng.
Nàng ta vì thương tích của phụ thân mà đến chùa Bích Vân cầu an, hắn không yên tâm nên cho Tiểu Thanh tử lén lút đi theo sau, nhìn dáng vẻ Tiểu Thanh tử lúc này chỉ có thể là … .
“Vương gia! Hạo vương phi đã xảy ra chuyện..”
***********
Cùng lúc đó ở Chiêu Dương cung mọi người cũng đứng ngồi không yên, Vệ Phong đang đi tới đi lui, mắt hướng nhìn ra cửa.
“giờ này sao còn chưa về tới…hừm ” Hắn xoay người vào trong, thì …
“Vệ tổng quản” Vô Tình vừa bước vào nhìn thấy Vệ Phong, vội lên tiếng.
Dinh Hạo đi theo sau Vô Tình, sau khi biết chắc mẫu thân đang ở bên trong, hắn không hề để ý nơi này là đâu hay xung quanh còn những ai đã đi thẳng vào trong Chiêu Dương cung.
……….
Trong phong phòng hai bên là một đám tì nữ, thái giám đang khóc nức nở và những thái y trán đẫm ướt mồ hôi, còn trên bàn đầy đầy những y lý xếp thành núi.
Khắp nơi tràn ngập hương thuốc, tiếng khóc nức nở làm cho Dinh Hạo càng thêm hoang mang, bước đi càng nhanh hơn.
“Tham kiến vương….”
Những nô tài và các thái y nhìn thấy Dinh Hạo lập tức hành lễ nhưng vừa lên tiếng thì bị Dinh Hạo chặn lại.
“Nương nương sao rồi, nói mau…” Hắn đứng lại, không dám bước tiếp, nhưng ánh mắt không rời khỏi mũi tên trên người mẫu thân.

Tâm trí Dinh Hạo lúc này chỉ đặt trên người mẫu thân nằm trên giường, sắc mặt trắng bạch, đôi môi tím đen là dấu hiệu trúng độc.
“dạ! vương gia….”lão thái y do dự không dám nói thật sự tình cho Dinh Hạo, nhưng đón lấy ánh mắt của hắn, ánh mắt rất đáng sợ, lạnh như núi băng còn sâu hơn đại dương, không hiểu sao cả người lo sợ giọng nói trở nên lắp bắp:
“Nương nương bị trúng độc khá nặng, phải lấy tên độc ra, nếu không chất độc sẽ lan rất nhanh”
“nhưng lấy tên ra nương nương sẽ mất máu quá nhiều..mà mà…”
“sao lại có thích khách ở Linh Thiên Tự chứ…hu hu!! ”
“Thật là tội cho nương nương, tại sao các nương nương khác đều không sao, chỉ có nương nương của chúng ta…không phải thích khách đến là vì hoàng thượng sao, tại sao lại là nương…!!” Tú nương bên cạnh khóc lóc thương cho chủ tử.
“Ngươi câm miệng lại! những lời đại nghịch bất đạo như vậy để người khác nghe thấy, dù là nương nương cũng không cứu được ngươi ” Quế công công bên cạnh lên tiếng quát mắng, lo sợ Tú nương vì an nguy chủ tử mà nói lời bất kính.
“nhưng ta nói không đúng sao, chính là thích khách cố ý muốn nhằm vào nương nương..Hu hu..” Tú nương không ngừng oán trách, cứ không ngừng khóc.
“Rầm!” sự ồn ào trong phòng làm Dinh Hạo thêm bực tức, hắn đập mạnh vào bàn, tất cả mọi người đều không dám cử động, hướng mắt nhìn hắn.
“ngự y! Ngươi nói tiếp đi ” Dinh Hao liếc nhìn đám thái y quỳ dưới đất, lạnh lùng lên tiếng.
Hắn hối hận tại sao không theo Âu Dương Đình học về y thuật, nếu không cũng không phải đứng đây mà nhìn mẫu thân đau đớn trên giường.
Đám người thái y viện hoảng sợ, tất cả đều ngả quỵ, họ không nghĩ đến thái độ và thần thái uy nghi của Dinh Hạo lại giống đương kim hoàng thượng đến như vậy, cứ như là hoàng thượng đang đứng trước mặt họ.
“Dạ…” họ lo lắng liếc nhìn nhau, không dám nói ra sự tình thật sự.
Cho dù họ có thể trị vết thương trên người hoàng hậu, nhưng độc dược trong người… lại giãi không được, họ là những người còn lại duy nhất của thái y viện.
Những người khác, đêm qua vì không nghĩ ra cách cứu nương nương, nên đã bị hoàng thượng bắt giam, chẵng lẽ số phận họ sẽ giống những thái y trước.
“bẩm vương gia, mũi tên nằm ở vị trí rất hiếm thấy, trong y thư không đề cập đến, hạ quan sẽ thử dùng kim châm phong tỏa các huyệt mạch bên cạnh, ngăn không cho máu chảy ra, sau đó rút tên ra khỏi người nương nương, nhưng biện pháp này rất nguy hiểm, nếu không thành công, tính mạng nương nương sẽ …” Tần thái y thở dài cúi đầu xuống không dám nói tiếp.
“hạ quan tán đồng với ý của Tần thái y, nhưng hoàng thượng người không đồng ý làm vậy…” Lưu thái y bên cạnh nói thêm vào.
“các ngươi xem nương nương là vật thí nghiệm sao… hoàng thượng đương nhiên không đồng ý” Tú nương lau nước mắt, giọng điệu trách cứ, nhìn đám người thái y viện.
Đương nhiên họ không dám đem nương nương ra làm vật thí nghiệm, khắp Lăng Thiên quốc ai mà không biết hoàng thượng sũng duy nhất có vị hoàng hậu nương nương này.
“đây là cách duy nhất..” Dinh Hạo nhìn mẫu thân nằm trên giường, lạnh lùng lên tiếng với đám thái y viện.
“..” họ nhìn Dinh Hạo không dám mở lời, chỉ do dự gật đầu, vì ngay cả họ cũng không dám chắc sẽ cứu được nương nương.
Không khí trở nên rất căng thẳng, mắt dõi theo từng bước đi của Dinh Hạo, mọi người đều hồi hộp chờ đợi quyết định từ hắn.
“vậy thì mau tiến hành” Dinh Hạo dừng lại, dứt khoát lên tiếng.
“vương gia..!” tất cả đều hướng hắn đồng thanh, lên tiếng.
“nô tài sẽ đi báo lại với hoàng thượng” Quế công công lên tiếng, rồi xoay người đi ra cửa.
“không cần! người là mẫu hậu của bổn vương, ta tự có chủ ý…” lời nói lạnh lùng đầy uy nghiêm, khiến mọi người phải khiếp sợ.
Quế công công phải chùn bước, lão không tin trước mặt lão…người dáng vẽ uy lẩm, phong thái hiên ngang này là Hạo vương của trước kia.
***********
Hạo vương phủ
Không khí Hạo vương phủ lúc này cũng trầm lặng không kém, ngột ngạt đến ngẹn thở.
Lăng Thiên Phong đi qua đi lại trước giường của Mộ Dung Vân Tịnh, bứt rứt không yên, lại nhìn thấy vẽ mặt nhăn nhó của lão thái y mà hắn càng thêm bất an.
Lăng Thiên Phong vừa nhìn thấy thái y đứng dậy lập tức kéo hắn lại gần: “mói mau! Vương phi đã trúng loại độc gì”
“Dạ…Dạ! bẩm vương gia…vương phi không trúng độc” Cẩn thái y lắc đầu, thở dài không biết phải mở lời thế nào

“..là trúng dược tình”
Lăng Thiên Phong nhìn nữ nhân trên giường ánh mắt mơ màng, khuôn mặt đỏ ửng, trán đẩm mồ hôi, cả người nàng…đây đúng là dáng vẽ khi trúng xuân dược, hắn cũng đã nghi ngờ từ trước nhưng chính từ miêng Cẩn thái y nói ra hắn vẫn không tin “ai lại hạ xuân dược với nàng”
“còn không mau giãi dược cho vương phi…” hắn nóng lòng hói thúc Cẩn thái y.
Cẩn thái y không nói lời nào chỉ lắc đầu đáp trả: “ đây không phải là loại dược tình tầm thường nếu hạ quan đoán không sai thì đây là Hoàng xuân dược của Bích Lăng…”
Lăng Thiên Phong vừa nghe xong liền chấn kinh, Hoàng xuân dược là tình dược cũng là một độc dược, không hề có giãi dược, người trúng hoàng xuân chỉ có con đường chết, trừ phi…
Ai lại có thể ra tay ác độc đến vậy, muốn đưa nàng đến con đường chết, Lăng Thiên Hàn không có ở Kinh Thành chẳng lẽ hắn đứng nhìn nàng đau đớn đến chết.
“Rầm!” nhìn dáng vẽ đau đớn của Mộ Dung Vân Tịnh, hắn rất phẩn nộ, bất lực đập tay vào bàn
Mọi người bị âm thanh làm cho giựt mình, kinh hoàng quay sang nhìn Lăng Thiên Phong.
*****************
Chiêu Dương Cung.
Lúc này trênngười Đông Phương Thu Khuê tràn ngập những kim châm, còn các thái y trán ướt đẩm ướt mồ hôi, đứng nhìn vị thiếu niên anh tuấn đang ngồi đối diện.
Họ chưa bao giờ thấy điều này ở Hạo vương trước đây, sự lãnh đạm, dứt khoát, toát lên thứ thần thái làm người khác kính sợ.
“vương gia, hạ quan đã phong bế xong các huyệt đạo, việc còn lại là lấy mũi tên ra” Lưu thái y lên tiếng nói rõ tình hình cho Dinh Hạo, mặc dù “Hạo vương luôn quan sát từ đầu, nhưng đây là là thời khắc quan trọng, lại muốn Hạo vương cản lão lại.
Mọi người đều đứng lặng yên chờ đợi hành động tiếp theo của Lưu thái y, lão cũng hồi hộp không kém, tay nắm chặt thành quyền.
Khi Lưu thái y chạm đến cây tên trên người Đông Phương Thu Khuê, tay hắn run lên, do dự hồi lâu cũng đã rút tên ra, nhưng lại không có can đảm nhìn cảnh trước mặt…
Bầu không khí trở nên rất căng thẳng, tất cả đều đồ dồn vế phía Đông Phương Thu Khuê, mọi người gấn như ngừng thở…
“Không sao! không chảy máu…” Tú nương vui mừng như muốn nhảy dựng lên.
“không sao rồi! thành công rồi…”
Khi mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm thì…
Đông Phương Thu Khuê bật người dậy, vẻ mặt rất đau đớn, máu từ vết thương và miệng không ngừng chảy ra.
“nương nương…!!” Tú nương hốt hoảng chạy đến, lau máu trên người Đông Phương Thu Khuê
“vương gia…!!!”
“Lưu thái y phải làm sao..” các thái y khác quay sang nhìn Lưu thái y đồng thanh lên tiếng.
Lưu thái y hoang mang suy nghĩ không hiểu vì sao, lão đi tới đi lui suy nghĩ “tại sao… lại từ miệng” lão dừng lại nhìn ánh sáng vừa lóe lên ở bên cạnh hoàng hậu.
“’chết..!” lão thái y bất ngờ lên tiếng.
“vương gia còn thiếu một huyệt đạo chưa phong bế…” Lưu thái y cầm cây châm lên, gấp rút lên tiếng.
“là huyệt đạo nào…” Dinh Hạo trừng mắt nhìn hắn, nếu đây không phải là thời khắc quan trọng, thì tên Lưu thái y này sẽ bị hắn đánh cho nhừ tử.
“là..là…huyệt trung đình” Lưu thái y run sợ, lên tiếng
Dinh Hạo lập tức lấy cây kim châm từ tay Lưu thái y, nhanh chóng phóng xuống huyệt trung đình, xoay người ném Hoàn Hồn đan vào miệng Đông Phương Thu Khuê, tất cả điều diễn ra trong nháy mắt, khiến mọi người há mồm kinh ngạc.
*************
Hạo vương phủ.
“Cẩn thái y! chuyện vương Phi trúng tình dược.. ta không muốn có người khác biết” Lăng Thiên Phong dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Cẩn thái y đe dọa.

“dạ! hạ quan đã hiểu…vậy…hạ quan xin cáo lui” Cẩn thái y lo sợ, lão đương nhiên biết chuyện liên quan đến hoàng tộc, đều là cấm kỵ, nếu muốn bình ổn sống thì chỉ có thể im lặng.
“Tiểu Thanh tử ! tiễn Cẩn thái y”
“…” Tiểu thanh tử không nói lời nào, tuân lệnh hành sự đưa Cân Thái y ra cửa.
Cẩn thái y đi theo Tiễu Thanh ra tới cửa, lão có một chút lưỡng lự không muốn bước tiép, thở dài nhìn vào trong.
“Cẩn thái y! mời ” Tiễu Thanh Tử thấy lão dừng lại, vội lên tiếng hối thúc, đưa lão ra cửa.
“Xuân Trúc! Ngươi cũng ra ngoài …” Lăng Thiên Phong lạnh lùng lên tiếng, nhưng ánh mắt không hề nhìn Xuân Trúc, tất cả chỉ tập trung ở trên người Mộ Dung Vân Tịnh lúc này.
“không! Nô tỳ muốn ở lại với tiểu thư” Xuân Trúc vội bước lại gần giường, ngồi xuống cạnh Mộ Dung Vân Tịnh, nàng biết nếu nàng rời khỏi,bsẽ có chuyện xảy ra với tiểu thư.
“ngươi yên tâm! Tiểu thư đã có bổn vương lo” Lăng Thiên Phong lần này rất kiên quyết, giọng nói lạnh lùng thốt ra, nhìn Xuân Trúc.
“nhưng…tiểu thư cần nô tỳ” Xuân Trúc nhìn ra ánh mắt đang giận dữ cũa Lăng Thiên Phong, nàng cũng biết vương gia định làm gì với vương phi, nhưng điều dó là không thể, cho dù là cứu tiểu thư đi chăng nữa, cũng không thể làm như vậy.
“Tiểu thanh tử, đưa Xuân Trúc ra ngoài…” Hắn nhìn nữ nhân đang vật vã trên giường, đã không còn đũ kiên nhẫn.
“dạ! vương gia..” tiểu Thanh tử tiến lên kéo Xuân Trúc ra.
“không cho ai vào phòng vương phi, trừ khi có lệnh của ta…”
“dạ! rõ…”
“Rầm”
Cánh cửa được đóng kín lại từ bên ngoài, trước cửa là Tiểu Thanh Tử và những thuộc hạ khác của Lăng Thiên Phong.
“vương gia”
“vương gia! xin ngài mở cửa ra…”
Xuân Trúc ở bên ngoài liên tục kêu gào, nhưng không ảnh hưởng gì đến bên trong, cũng như những người xung quanh, nàng bất lực té ngã xuống đất.
“đúng rồi! phải báo chuyện này với Vệ tổng quản”
Xuân Trúc gấp rút rời khỏi Hạo vương phủ, chạy thẳng đến hoàng cung để tìm Vệ Phong.
**************
Nhiều nhiều canh giờ trôi qua
Chiêu Dương cung vẫn tấp nập người, càng lúc càng nhiều hơn, cung nữ và một số phi tần khác cũng đã đến, trong khi hoàng hậu vẫn còn hôn mê nằm trên giường, mặc dù sắc mặt đã hồng hào hơn trước.
“vương gia! con thiên tằm đã vào trạng thái ngủ đông…” Tần thái y tỉ mỉ đặt con thiên tầm vào trong hộp gấm giao cho Dinh Hạo.
“có chắc… nó đã hút hết độc trên người hoàng hậu” Dinh Hạo liếc nhìn người nằm trên giường, giọng điệu ngờ vực.
“dạ phải, đây là đặt tính của con thiên tằm, sau khi hút hết độc trong người, nó sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, thời gian ngủ đông tùy thuộc vào loại độc nặng hay nhẹ” Tần thái y rất tự tin lên tiếng.
Khi “Hạo vương” đưa con Thiên Tằm ra, tận mắt nhìn thấy một con Thiên Tằm làm họ rất kinh hỉ, đây là một báo vật có kim ngân vạn lượng cũng không mua được, cực kỳ quý hiếm có thể hút được tất cả các loại độc, nhưng không ngờ lại ở trong tay Hạo vương.
“ưm..!!” Người nằm trên giường, bất ngờ động đậy, dần mở mắt ra.
“A..!!! Nương nương” Tú nương mừng rở kêu tiếng, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn Đông Phương Thu Khuê.
“ta phải đi báo cho hoàng thượng ” Quế công công hớn hở chạy khỏi Chiêu Dương cung.
Đông Phương Thu Khuê, mơ màng nhìn mọi vật xung quanh, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ lúc nàng và các phi tân khác đang thắp nhan ở Linh Thiên Tự, thì một đám thích khách nhảy ra, Mộ Dung Kiệt vì nàng mà đở lấy một đao trọng thương, còn nàng thì bị trúng tên và sau đó…
“mẫu hậu! người không sao rồi” Dinh Hạo vui mừng chạy đến cạnh giường.
“Hàn nhi…” Đông Phương Thu Khuê nhìn Dinh Hạo chợt nhớ đến người nào đó liền hốt hoảng: “còn…Hoàng thượng…hoàng thượng người có sao không…có thích khách”.
“nương nương! Người hãy bình tĩnh lại..” Tú nương tiến lại đặt Đông Phương Thu Khuê lại trên giường, mĩm cười
“..hoàng thượng không sao, suốt đêm qua người đều ở cạnh nương nương, tới canh năm mới thượng triều ”.
“hoàng thượng…người thật sự không sao…” Đông Phương Thu Khuê có ý gặng hỏi lại Tú nương..
Lúc này từ bên ngoài Chiêu Dương, đang có một đám người tiến vào, dáng vẽ rất vội vã, âm thanh tiếng bước chân ngày càng gần, đi trước là Quế công công và theo sau lão là một hán tử , mặc dù tuổi tác khá lớn nhưng vẫn rất anh tuấn, y phục quý phái toát lên phong uy của bậc đế vương.
“Tham kiến…” Hắn vừa bước vào mọi người bên trong vội cúi đầu hành lễ.
Hắn không màng đến lễ nghi, giơ tay lên ngăn họ lại, đi thẳng đến bên cạnh Đông Phương Thu Khuê.

Hắn nhìn thấy Dinh Hạo đang ngồi cạnh Đông Phương Thu Khuê, vẻ mặt lộ ra một chút khó chịu cùng bất mãn.
“Khuê nhi! nàng không sao chứ” hắn đẩy Dinh Hạo ra, ngồi đối diện Đông Phương Thu Khuê.
“Ta…”Đông Phương Thu Khuê muốn lên tiếng nhưng hắn lại không kịp đợi nàng trả lời, lại nói tiếp.
“Phong Thành! Lấy nhân sâm ngàn năm, đưa cho ngự thiện phòng, bảo họ nấu chút đồ bổ cho hoàng hậu…”
“Dạ! hoàng thượng” Phong Thành lên tiếng rồi nhanh chống cáo lui, khi đi lướt qua người Dinh Hạo, hắn lại cố ý quan sát y.
“nàng xem, xanh xao như vậy…cần tẩm bổ nhiều, vừa biết nàng tỉnh dậy, ta đã chạy ngay đến đây” hắn sũng nịnh lên tiếng.
Các nô tài trong Chiêu Dương cung đều không dám ngước mặt lên nhìn, họ chỉ cúi cầu xuống xem như không nghe thấy gì.
Dinh Hạo quan sát người nam nhân trước mặt, đây là phụ thân của “hắn” thật sao, dung mạo tuy không tệ cũng rất anh tuấn, nhưng xem ra quan hệ của người phụ thân này và Lăng Thiên Hàn trước đây cũng không thật tốt, ánh mắt và thái độ vừa rồi cũng đủ hiểu “Người phụ thân này rất không vừa ý hắn”.
Dinh Hạo rất muốn biết tình trạng hiện giờ của mẫu thân ra sao, mặc kệ sự bất mãn vừa rồi của “phụ thân” đối với hắn, hắn vẫn tiến lại gần Đông Phương Thu Khuê, nhưng vừa bước đên thì nghe thấy tiêng quát tháo từ ngoài cửa…
“Mạc Huệ Đình!” Lăng Thiên Thần vừa bước đến cửa đập ngay vào mắt hắn là cảnh chướng tai gai mắt
“bỏ tay của ngươi ra..”
Lăng Thiên Thần thân mặc triều phục, hối hả bước vào, theo sau hắn là những đại thần và các thái giám.
Hắn và mọi người đang lương lượng quốc sự, khi nghe tin Khuê nhi tỉnh lại, hắn chỉ muốn chạy ngay đến, thân phận là chủ không thể tùy tiện rời đi, nhưng khi hắn nhìn xuống chổ ngồi của Mạc Huệ Đình, liền không nhìn thấy người này đâu.
“tham kiến hoàng thượng! hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế……” tất cả mọi người lập tức quỳ xuống lớn tiếng tung hô.
Dinh Hạo rất không tin vào mắt hắn, đứng trước cửa là một trung niên nam tử , tuổi ngoài bốn mươi nhưng vẫn còn rất phong độ, khí phách, điều quan trọng là…đây có thể được xem là bản sao của hắn 30 năm sau, hắn và người này giống hệt nhau.
“không phải ngươi đang thương lượng chính sự với các đại thần sao ” Mạc Huệ Đình khó chịu buông tay Đông Phương Thu Khuê ra, đứng dậy.
“còn ngươi không phải… cũng không nên ở đây sao” Lăng Thiên Thần bước nhanh đến chổ Đông Phương Thu Khuê, cố ý va vào người Mạc Huệ Đình.
Lăng Thiên Thần vui mừng ôm chặt Đông Phương Thu Khuê: “Khuê nhi! nàng thật đã không sao, không sao rồi”.
“chàng… buông thiếp ra!”
“ta làm đau nàng” Lăng Thiên Thần kéo thê tử ra, lướt nhìn từ trên xuống dưới, lo lắng.
“không mà là…có rất nhiều người” Mộ Dung Thu Khuê xấu hổ lên tiếng.
Nhưng khi Lăng Thiên Thần quay sang nhìn họ, tất cả đều không dám ngẩn đầu lên, hắn mỉm cười sủng nịnh: “nàng xem, họ đâu có nhìn thấy gì”
Dinh Hạo vẫn còn đang chăm chú nhìn “phụ mẫu” tình chàng ý thiếp, thì Mạc Huệ Đình đã đứng trước mặt hắn.
“Ngươi là Lăng Thiên Hàn” Mạc Huệ Đình khó chịu lên tiếng, ánh mắt nghi ngờ.
Hắn cố gắng tìm kiếm một chút gì đó của Khuê nhi trên người “tên nhóc” này, nhưng cái hắn nhìn thấy chỉ là một bản sao của Lăng Thiên Thần hai mươi mấy năm về trước, tình địch cũng là huynh đệ tốt của hắn.
“ta..” Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên.
Dinh Hạo vừa muốn lên tiếng, thì Vệ Phong hối hả đi vào, thần sắc rất khẩn trương.
“vương gia! trong phủ xảy ra chuyện lớn”
************
Hạo vương phủ.
Khi Dinh Hạo đến trước cửa phòng của Mộ Dung Vân Tịnh, thì đã thấy Lăng Thiên Phong đang đứng ở phía trước, dáng vẻ tuyệt vọng cùng đau lòng.
“Ngũ đệ…!” Lăng Thiên Phong ánh mắt lộ ra vẽ vui mừng, chưa khi nào hắn mong chờ Lăng Thiên Hàn như lúc này.
Dinh Hạo từ xa đã để ý đến Lăng Thiên Phong vì trong số những người ở đây, hắn rất nổi bật không phải vì sự khôi ngô mà sự cao quý toát ra từ người hắn làm lưu mờ những người xung quanh.
“Ngũ đệ! Đệ mau vào với Tịnh…không là Hạo vương phi” Lăng Thiên Phong kéo lấy Dinh Hạo đẩy vào trong phòng.
Dinh Hạo chưa kịp phản ứng, thì đã bị đẩy vào một căn phòng tối, hắn ngẩn ngơ nhìn xung quanh.
Hắn không biết vì sao Vệ Phong lại gấp rút như vậy, trên đường từ hoàng cung trở về, Vệ Phong không nói gì, chỉ muốn hắn thật nhanh về Hạo vương phủ, vừa đến nơi, chưa rõ sự tình lại bị một tên không biết là ai ném vào đây.
“Ưm..m… !! nóng quá..”
**** hết chương 18****


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.