Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 79


Đọc truyện Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A – Chương 79

Jeje: Huhu tính đi bão nhưng buồn dã man:((( Dù sao cũng cảm ơn các anh rất nhiều, tuy thua nhưng các anh chính là niềm tự hào của quốc gia!)

Ngô Lâm có thâm ý khác nói, làm một đám người đều nhíu mày, người này không thể hiểu được xuất hiện, lời nói cũng là làm người cái biết cái không, Tống Giai Thiến có chút không kiên nhẫn muốn hỏi ngọn nguồn, nhưng ai biết Tạ Sâm nguyên bản nửa nằm ở trên cánh tay của Chu béo đột nhiên mở mắt, tinh thần lực hao hết không phải nghỉ ngơi thật lâu mới có thể tỉnh lại sao? Như thế nào Tạ Sâm nhanh như vậy liền tỉnh?

Một đám người tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng không thể nghi ngờ cũng là cao hứng. Liền tính Tạ Sâm cùng bọn họ cũng không có tình hữu nghị quá mức thâm hậu, nhưng mấy ngày nay tới giờ mọi người hòa hợp ở chung, tuy rằng không có tình nghĩa phát sinh, nhưng ở thời điểm chiến đấu cũng là có thể yên tâm đem phía sau giao cho đối phương, đây là một loại ăn ý chính bọn họ cũng không nói lên được.

Ôn Duyên hai bước chạy tới bên người Tạ Sâm, đem Tạ Sâm từ trên cánh tay của Chu béo đỡ lên, ánh mắt hắn không ngừng ở trên người đối phương tuần tra, tới tới lui lui vài lần, lúc này mới mở miệng, “Không có việc gì đi?”

Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên, đột nhiên liền cười.

Không đợi Ôn Duyên hiểu rõ ràng hàm nghĩa nụ cười này của Tạ Sâm, hai con Quỷ Phí Phí cách bọn họ không xa kia đột nhiên phát ra thanh âm, một đám người nhanh chóng cảnh giác xoay người, chỉ thấy công Quỷ Phí Phí đột nhiên ngưỡng dài cổ hướng lên trời hú, Tống Giai Thiến thấy thế kinh hách nói: “Nó đang làm cái gì? Không phải là thật sự còn có đồng bạn khác đi? Chúng ta đi mau!”

Tạ Sâm được Ôn Duyên nâng dậy tới nhìn kỹ xem tình huống hai Quỷ Phí Phí kia, lập tức lắc đầu nói: “Không phải, nó…… Là đang rên rỉ.”

Tống Giai Thiến nuốt yết hầu, nàng kinh nghi bất định mà nhìn Quỷ Phí Phí đực rõ ràng là ở bên cạnh bờ vực bùng nổ, có chút không xác định lắm lặp lại nói: “Ai, rên rỉ?”

Hình Nhị một bên thở dài, “Không sai, nó là ở rên rỉ. Mẫu Quỷ Phí Phí đã không được, trước khi chúng ta gặp nó, nó đã bị trọng thương. Nếu không phải gặp chúng ta, chỉ sợ nàng cùng hài tử của nàng, đã sớm giữ không nổi…… Công Quỷ Phí Phí sở dĩ  lúc ấy phẫn nộ như vậy, chỉ sợ cũng là bởi vì nguyên nhân này. Hai con rắn sọc này, hình thể thật lớn lại có da ngoài cứng rắn, lại còn có thân mang kịch độc…… Mẫu Quỷ Phí Phí kia sở dĩ suy yếu như vậy, khẳng định là bởi vì vừa rồi đúng là thời khắc sinh sản quan trọng, công Quỷ Phí Phí phỏng chừng nguyên bản là đem hai con rắn sọc này dẫn đi rồi, nhưng rắn này so với nó tưởng tượng còn giảo hoạt hơn, trên đường một con đi vòng vèo trở về đánh lén phối ngẫu của nó, cho nên nó mới có thể phẫn nộ như vậy, cũng liền có hình ảnh khiến chúng ta ngay từ đầu khó hiểu.”


Tống Giai Thiến vừa nghe Hình Nhị giải thích, vừa nhìn Quỷ Phí Phí ngửa mặt lên trời rên rĩ kia, nếu nói vừa rồi nàng còn bán tín bán nghi, giờ đây nàng nhìn thấy Quỷ Phí Phí kia dùng tay ôm thấp phối ngẫu của mình, sẽ không bao giờ hoài nghi nữa.

Hình ảnh này về sau thời điểm nói cho người khác nghe, phỏng chừng mọi người phản ứng đều sẽ là khó có thể tin, nhưng này lại là chân chân thật thật phát sinh ở trước mắt nàng. Con Quỷ Phí Phí kia tựa như nhân loại, dùng cánh tay ôm cổ phối ngẫu nó, sau đó kéo hướng vào trong lòng ngực mình, một cái tay khác còn nhẹ nhàng vỗ sau lưng phối ngẫu. Trong lúc thanh âm đứt quãng cao thấp rên rỉ vẫn chưa từng đứt đoạn, cũng không biết nó là đang nói chuyện với phối ngẫu, hay chỉ là biểu đạt cảm xúc bi ai trong lòng mình.

Tống Giai Thiến không biết như thế nào đôi mắt có chút cay, rõ ràng Quỷ Phí Phí thể tích cực lớn đến làm người nhìn thôi đã thấy sợ, đứng ở trước mặt chúng nó, nhân loại quả thực nhỏ bé lại không chịu được một kích. Nhưng chúng nó sở dĩ bị nhân tố phi tự nhiên quấy nhiễu phát sinh sinh ly tử biệt như vậy, không phải là do nhân loại bé nhỏ bọn họ sao……

Hai con rắn sọc kia mặc dù có quan hệ trực tiếp, nhưng mệnh lệnh chúng nó hành động, không phải là nhân loại bé nhỏ bọn họ này đó sao……

Tống Giai Thiến chậm rãi rũ đôi mắt xuống, đạo lý lớn nàng nghe qua rất nhiều, nhưng không có một lần so với chính mắt thấy sinh ly tử biệt như vậy, càng có thể khiến người tỉnh ngộ……

——————————

Dọc theo đường đi kế tiếp, trong xe vẫn luôn thực an tĩnh, Ngô Lâm cùng bọn họ tới rồi dừng lại, thực tự giác đi con đường của mình, đoàn người lại lần nữa bước lên hành trình.

Sắc trời càng ngày càng ngắn, thời điểm chạng vạng trời đã tối rồi, Tống Giai Thiến thấy Chu béo còn không đem đèn trong xe mở ra, tuy rằng nàng biết từ lúc bắt đầu lên xe lần nữa cảm xúc mọi người đều không tốt lắm, nhưng nàng vẫn là ngữ khí thấp thấp mà lên tiếng nói: “Béo ca, đem đèn……” Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Tống Minh Viễn nhẹ nhàng chạm chạm cánh tay ý ngừng lại.

Tống Giai Thiến kỳ quái mà nghiêng đầu đi, hiện tại trong xe sờ soạng một mảnh, nàng chỉ sợ là người duy nhất trong đám người này không thấy rõ đồ vật trong đêm, cũng không biết là bởi vì năng lực nàng không đủ mạnh, hay là bởi vì liên quan đến trước kia có bệnh quáng gà, tóm lại sắc trời chỉ cần tối sầm, nàng tựa như nửa mù ai ai đều thấy không rõ.


“Ca, làm sao vậy?”

“Bọn họ đang nghỉ ngơi.”

Năm chữ này là có ý tứ gì Tống Giai Thiến đương nhiên biết, chỉ là như bây giờ từ trong miệng Tống Minh Viễn nói ra nàng liền có chút không rõ, cái gì…… Nghỉ ngơi?

“Ân…… Ngủ thật là thoải mái……” Hình Nhị ngồi ở ghế phó lái phảng phất là thích ý mà duỗi eo lười, thanh âm lười biếng kia từ microphone vô cùng rõ ràng mà triệt để vang lên ở trong xe.

“Mỹ nữ a, cô cho rằng chúng ta đều giống như cô vậy, còn có tâm tình đi bi xuân thương thu? Hiện tại đầu đều đặt trên bên ngoài lưng quần (*), nào có thời gian rỗi suy nghĩ những triết lý nhân sinh đó a? Mọi người trừ cô ra còn có mập mạp, bắt đầu từ lúc lên xe, cũng đã nhắm mắt dưỡng thần! Bằng không buổi tối thời điểm luân cương, có tang thi lại đây làm sao bây giờ? Có người xấu lại đây làm sao bây giờ? Có động vật biến dị khác giống như rắn lớn vừa nãy lại đây, chúng ta nếu không có tinh thần ứng đối, lại nên làm cái gì bây giờ?”

(*) Đoạn này mình không rõ lắm, có lẽ ý anh Nhị bảo sinh mạng đều dựa vào vũ khí treo trên lưng quần.

Hình Nhị đột nhiên vang lên nói trực tiếp khiến Tống Giai Thiến phát ngốc, nàng ngơ ngác mà nhìn biểu hiện phòng điều khiển trên màn hình tinh thể lỏng, không biết nên trả lời như thế nào. Bên tai rõ ràng mà vang lên tiếng Chu béo ngăn cản Hình Nhị “Ai nha, được rồi”, rồi sau đó “Xoạch” một tiếng, ánh đèn trong thùng xe đột nhiên sáng lên. Không thích ứng ánh sáng làm Tống Giai Thiến theo bản năng nheo mắt lại, chỉ nghe Chu béo cười ha hả mà mở miệng nói: “Giai Thiến cô không cần nói lý với lão Nhị ha, miệng hắn thối, cô cũng không phải ngày đầu tiên đã biết, không cần phản ứng.”

Tống Giai Thiến ngốc ngốc không nói gì, Chu béo tạm dừng hai giây lại nói: “Được, hôm nay cũng không sai biệt lắm, tôi ngày này cũng mệt trắng a. Ngày mai sáng sớm hừng đông ta liền bắt đầu đi, buổi sáng đại khái cũng liền đến kho lương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra.”


Tống Giai Thiến lúc này mới thấy rõ ràng những người khác trong thùng xe, Ôn Duyên Tạ Sâm cùng Ôn Thiếu Hàng ngồi ở trên sofa đối diện bọn họ nhắm mắt dưỡng thần, Hình Đại Hình Tam cùng bọn họ ngồi ở một phương hướng cũng đều lười nhác nhắm hai mắt, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Minh Viễn, Tống Minh Viễn có chút bất đắc dĩ mà cười cười vỗ vỗ vai nàng, Tống Giai Thiến mặt cúi thấp, không kêu một tiếng.

Chu béo đem xe dừng lại, đi đến trong xe lúc sau nhanh nhẹn mà vỗ vỗ tay nói: “Sâm tử Ôn Duyên mau đem đồ ăn lấy ra tới, nguyên ngày nay đói chết tôi. Giai Thiến a, nói cô không cần để trong lòng đi, cô là nữ sao, miên man suy nghĩ chút  cũng bình thường. Chúng ta này đó đều là đám lão gia, khẳng định không cùng mạch não với cô, cô quản chúng ta phản ứng gì đâu, cô thích nghĩ thì cứ nghĩ, thích cân nhắc liền cân nhắc, dù sao việc thể lực đều là chúng ta làm, những việc động não giao cho cô cũng vừa lúc, cô nói đúng không?”

Chu béo trấn an làm Tống Giai Thiến không tiếng động cười, nàng nhìn Chu béo, qua một hồi lâu mới lên tiếng nói: “Cám ơn anh béo ca, bất quá Nhị ca nói rất đúng, chúng ta hiện tại đều đã là tượng phật đất qua sông tự thân khó bảo toàn, kết quả tốt, chính là trên địa cầu có thể sống thêm nhiều ít nhân loại, mà kết quả kém…… Ha hả, nhưng còn không phải là có hôm nay không ngày mai sao, lại làm sao có thời giờ đi nhọc lòng giống loài khác đâu? Tôi cũng là vừa rồi lập tức phạm hồ đồ, các người đều không cần để ý, sẽ không có tiếp theo.”

Chu béo cười gật gật đầu lại không nói cái gì nữa, ngược lại là Ôn Duyên đột nhiên mở miệng nói: “Kia hai con rắn sọc đều đã chết, hai người khống chế chúng kia, không có cảm ứng gì sao?”

Chu béo thấy một đám người đều tiến lên giúp Tạ Sâm chia cơm, lập tức cũng tiến lên giúp đỡ vội, hắn hơi hơi khơi mào một bên mi, đáp lại Ôn Duyên nói: “Cảm ứng? Cần thiết có cảm ứng a, không có cảm ứng bọn họ như thế nào thao tác chúng nó? Nghiêm khắc mà nói bọn họ kia cũng coi như một loại dị thuật đi, bất quá không phải dị thuật tốt lành gì là được, xà trùng chuột kiến, cũng chỉ có thể khống chế những đồ vật âm độc đó. Bất quá năng lực bọn họ cũng đích xác không thể khinh thường, bằng không lúc trước thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy, ta cùng Sâm tử như thế nào sẽ thả bọn họ đi? Kỳ thật cùng bản thân bọn họ không quan hệ mấy, chỉ là bởi vì hai con rắn sọc kia thôi. Bất quá hai con rắn sọc đều đã chết, về sau nhìn thấy bọn họ, liền không cần khách khí.”

Ôn Duyên hồi tưởng lúc ấy Tạ Sâm rút đao ra tới, bộ dáng thân đao đã là hơi hơi ăn mòn. Rắn kia có bao nhiêu độc, không cần bất luận kẻ nào đi cường điệu, chỉ nhìn liếc mắt một cái thân đao kia cơ hồ có thể nghĩ. Huống chi chúng nó đến lưỡi rắn cũng màu đen, thật sự là làm người không cách nào không có cảm giác ghê tởm lại sợ hãi.

“Đôi mắt rắn kia thực khủng bố! Xanh mượt, thời điểm lúc ấy nhìn chằm chằm ta da đầu đều tê dại…… Bất quá da nó đích xác rất dày cũng thực cứng a! Băng trùy kia của tôi chui vào đi, cũng là tốn không ít công phu, lúc ấy còn thấy mệt……”

Tống Giai Thiến vừa nói vừa thè lưỡi, bầu không khí vừa rồi hơi mang xấu hổ phảng phất bị nàng ném tới rất xa sau đầu, Chu béo chính là thưởng thức tính tình nàng như vậy, mặc dù có thời điểm đa sầu đa cảm điểm, nhưng nữ nhân mà, nếu thật sự cùng lão gia bọn họ chuyện gì cũng đều thẳng thắn, kia còn phải nữa không?

Hình Tam nghiêng đầu cười liếc Tống Giai Thiến một cái, rồi sau đó nhìn về phía Tạ Sâm nói: “Da rắn kia thật là thứ tốt, ngàn vạn đừng đánh mất, chờ có thời gian, tôi tìm vài món đồ vật xử lý lại gia công một chút, làm mấy bộ áo choàng cấp chúng ta mặc. Phỏng chừng liền tính không phải đao thương bất nhập, so với áo chống đạn khẳng định rắn chắc hơn nhiều, hơn nữa da rắn khinh bạc, từ điểm nào so tới đều càng thích hợp tình huống hiện tại hơn áo chống đạn.”

Ôn Duyên thấy Tạ Sâm gật gật đầu, nghĩ mới vừa rồi bọn họ lúc gần đi, giống đực Quỷ Phí Phí cơ hồ là giương nanh múa vuốt đối với thi thể hai con rắn sọc kia khoa tay múa chân, ngay từ đầu bọn họ không rõ nó là có ý tứ gì, sau nó có chút nổi giận, nắm lên thi thể một con rắn cư nhiên sống sờ sờ đem gan rắn móc ra tới…… Sau đó càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, nó cư nhiên đem gan rắn đặt ở trong lòng bàn tay, đưa cho nhóm hắn……


Lúc ấy tất cả mọi người sợ ngây người, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, vẫn là Tạ Sâm đi lên trước đem gan rắn kia tiếp nhận, giống đực Quỷ Phí Phí kia đối với bọn họ nhe răng, sau đó không ngừng đối với thi thể hai con rắn sọc khoa tay múa chân. Tạ Sâm lúc ấy theo bản năng nhìn về phía Ôn Duyên, Ôn Duyên chỉ có thể đem ánh mắt chuyển qua một bên làm bộ nhìn không thấy, muốn hỏi hắn có nguyện ý hay không, hắn đương nhiên là không muốn……

Chỉ là Quỷ Phí Phí giống như không đạt mục đích không bỏ qua, cư nhiên còn phát ra tiếng uy hiếp thấp thấp, Tạ Sâm không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ mà đem thi thể hai con rắn sọc đều ném tới trong không gian…… Hình Tam lúc ấy còn ở bên cạnh hưng phấn đến không được mà nói đó là thứ tốt, càng kỳ quái hơn chính là, Ôn Thiếu Hàng cư nhiên giống lập tức tìm được cảm giác tri ân, đối với quan điểm của Hình Tam vô cùng tán đồng! Dù sao đến sau khi Tạ Sâm đem hai con rắn sọc thu vào, một đám người đều rất vô ngữ……

Giống đực Quỷ Phí Phí thấy bọn họ đem thi thể rắn lấy đi, lúc này mới quay người lại cùng giống cái Quỷ Phí Phí đã không còn sống ôm cọ xát hồi lâu, cuối cùng sự tình làm một đám người đều không nghĩ nhìn đến đã xảy ra, giống cái Quỷ Phí Phí vẫn là tắt thở, giống đực Quỷ Phí Phí kia một tiếng ngửa mặt lên trời thét dài, thật sự làm người nghe rất là khó chịu, chỉ là so với cái kia……

Giờ này khắc này trong xe tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt hơi mang thương hại nhìn Hình Tam, không vì cái gì khác, đơn giản đây đã là lần thứ ba, bị con vật thoạt nhìn giống con khỉ nhỏ cướp đi nước mới mở ra. Ôn Duyên ngượng ngùng mà hướng hắn cười cười, rồi sau đó đau đầu mà nhìn tiểu gia hỏa đứng ở trên bàn “Ùng ục ùng ục” uống nước.

Vật nhỏ này thật là nghịch ngợm cực kỳ, nếu không phải từ lúc lên xe hắn liền đem nó gắt gao bỏ trong quần áo không cho nó đi ra ngoài chạy loạn, vừa rồi một đường này, trong xe còn không biết bị nó lăn lộn thành cái dạng gì……

Không sai, nó chính là ấu tể Quỷ Phí Phí. Sau khi giống cái Quỷ Phí Phí ly thế, giống đực Quỷ Phí Phí hình như là làm cân nhắc cùng quyết định gì, đem hài tử của chính mình, ký thác cho bọn hắn.

Ôn Duyên cũng vô pháp nói ra đây là một loại cảm thụ gì, động vật hướng nhân loại gửi gắm, chuẩn xác mà nói, con Quỷ Phí Phí kia, là hướng hắn gửi gắm.

Hắn không biết có phải hay không Quỷ Phí Phí có thể cảm giác đến cái gì, càng không biết đối phương rốt cuộc là bởi vì cái gì lựa chọn chính mình, có điều lúc ấy đối mặt một bàn tay lớn nhỏ nửa thước tiếp cận như vậy, cùng với tiểu ấu tể trên lòng bàn tay đã mở to mắt, hơn nữa tròng mắt thủy quang bóng lưỡng, cổ linh tinh quái…… Hắn cũng không biết là không đúng chỗ nào, cư nhiên liền tiếp nhận rồi……

Lại nhìn Hình Tam đối diện sắc mặt xanh mét, Ôn Duyên thoạt nhìn mặt vô biểu tình, nhưng tay chân nhanh nhẹn đem tiểu ấu tể ôm đồm lại đây, nhanh chóng nhét vào khóa kéo áo khoác.

Vật nhỏ đem đầu từ trong khóa kéo dò ra tới còn muốn chạy ra bên ngoài, Ôn Duyên giơ tay gõ của nó, nó kêu “Chi” một tiếng, sau khi ngưỡng cổ xem xét Ôn Duyên, liền thành thật không hề lộn xộn. Ôn Duyên trên mặt thoạt nhìn không có biến hóa gì, nhưng độ cong khóe miệng, rõ ràng mềm mại hơn nhiều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.