Đọc truyện Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A – Chương 17
Hai người lại thương nghị một chút chi tiết cụ thể về ngày mai, Chu béo sau đó công khai đi từ cửa phòng ra ngoài. Ôn Duyên có chút khẩn trương mà lắng nghe một hồi, hệt như lúc đối phương xuất hiện, vang lên tiếng “chi dát” rất nhỏ, rồi sau đó lại không một tiếng động.
Tạ Sâm nhìn gương mặt khẩn trương hề hề của Ôn Duyên, hình dạng môi đẹp đẽ bị bặm lại đến gắt gao, đường cong từ mũi đến chóp mũi cơ hồ cũng hoàn mỹ, đặc biệt là cặp mắt kia, từ góc độ hắn nhìn lại, khóe mắt hơi hơi chếch lên thật giống như đang câu dẫn bản thân, quả thực mỗi một chỗ, đều đánh thẳng vào địa phương ngứa ngáy nhất trong lòng hắn.
Ôn Duyên lớn lên một chút đều không có khí chất nữ nhi, nhưng hắn thật sự trước nay cũng chưa từng thấy, nam nhân nào lớn lên lại đẹp như vậy. Hắn chỉ biết là, Ôn Duyên bên cạnh đây, đã vài lần làm hắn dâng lên loại cảm giác khó khắc chế…….
“Mang tôi vào trong không gian cậu nhìn xem.”
Gì?
Ôn Duyên đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tạ Sâm như nhìn quái vật.
“Tôi biết không gian của cậu có thể vào được.” Tạ Sâm vừa nói chuyện, vừa đùa nghịch nhẫn trên tay, “Mang tôi đi vào.”
Ôn Duyên mắt xem xét động tác Tạ Sâm, làm bộ không thèm để ý mà thử nói: “Cái gì đi vào không đi vào, chẳng lẽ, không gian của Ngô Mộng, còn có thể tiến……”
Ôn Duyên không nói ra hết, bởi vì hắn vừa nói vừa chú ý biểu tình của Tạ Sâm, mỗi một chữ mình nói ra sắc mặt Tạ Sâm lại đen thêm một phần, nói xong lời cuối cùng, Tạ Sâm ánh mắt đã âm trầm đáng sợ!
“Tôi…… Chính là muốn hỏi một chút, người khác cùng một mình tôi không giống nhau. Đi vào là không thành vấn đề, chỉ là……” Ôn Duyên đem mặt nhìn chính diện Tạ Sâm, biểu tình không thể nói là nghiêm túc hay là trêu ghẹo, “Nếu sau khi tôi mang cậu đi vào, phát hiện không có biện pháp, đem cậu mang ra……”
Tạ Sâm trầm mặc hai giây, đột nhiên liền cười. Hắn vươn ngón trỏ chỉ chỉ nhẫn trên tay trái, nói: “Chỉ cần tôi muốn, kết quả của việc cậu tháo nhẫn, tùy thời tùy chỗ đều có thể trước tiên ứng nghiệm.”
(Jeje: Thề đọc cứ như “Nếu em dám ly hôn với anh hậu quả thế nào hiểu rõ” =))))))
Theo ánh mắt Tạ Sâm nhìn về phía ngón tay của chính mình, Ôn Duyên bất đắc dĩ mà nhếch miệng cười khổ. Xem ra nếu có một ngày, hắn cố ý đem Tạ Sâm lưu lại trong không gian, kết quả kia nhất định là ăn không hết gói đem đi.
Nhẫn này nếu hắn tháo ra sẽ chết, không tháo cũng chết. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, người như Tạ Sâm, sao có thể để chính mình rơi vào hoàn cảnh xấu.
Nhìn Ôn Duyên không tình nguyện vươn tay trái, Tạ Sâm đem tay phải của mình phủ lên, chặt chẽ nắm chặt.
Ôn Duyên trầm mặc cảm thụ độ ấm lòng bàn tay đối phương, đó là thứ chỉ cần tiếp xúc một chút, liền sẽ muốn theo bản năng tránh đi cả người lạnh run, nhưng hắn không có tránh đi, mà là hơi hơi nhắm mắt lại, ngưng thần suy nghĩ về đám mạ một mảnh xanh lá.
Tuy đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, đến lúc nhìn đến kệ để hàng cùng vật tư để lộn xộn, Ôn Duyên vẫn là có chút xấu hổ dời mắt đi, không quản đến phản ứng của Tạ Sâm.
Nguyên bản cho rằng Tạ Sâm sẽ trêu chọc vài câu, không nghĩ tới đối phương chỉ là nhẹ nhàng mà “Nga?” một tiếng, vừa đi lên trước vừa nói: “Quả nhiên không làm tôi thất vọng, cậu thật đúng là không khách khí.”
Ôn Duyên bị Tạ Sâm nói có chút ngượng ngùng, lúc ấy ở siêu thị, hắn thật là không có khách khí…… Rốt cuộc lúc ấy đã như vậy, ai biết sau khi bọn họ đi rồi, siêu thị có thể hay không bị tang thi đạp hư? Những thực phẩm đó nếu như bị ô nhiễm, đến lúc đó mọi người dù là đói chết, cũng không dám ăn đi.
Huống hồ qua thôn này rồi có khả năng không còn cửa hàng nào nữa, sau này lang bạc kỳ hồ khắp nơi bôn ba, còn có thể có cơ hội quang minh chính đại mà thu thập vật tư sao? Mắt nhìn thấy những nhân tố không lường được ở trước mắt, lại không xuất toàn lực đi thu đồ vật, mới là đồ ngốc đi?
Lùi một chút nhìn lại, những thứ đó dù chỉ là cái cớ ích kỷ đi, nhưng trên đời này ai không ích kỷ đâu? Hiện tại đang là thời điểm sinh mệnh không biết lúc nào sẽ bị uy hiếp, rõ ràng biết về sau sẽ có lúc gặp khó khăn, ai còn có tâm tình chân chính đại nghĩa, đi suy xét an nguy của người xa lạ?
Ôn Duyên mắt nhìn Tạ Sâm ở phía trước đang tiến tới dọn đồ, vừa muốn đặt câu hỏi, chỉ nghe Tạ Sâm nói: “Còn không qua hỗ trợ? Muốn cho nơi này cứ loạn như thế? Khá khen cho một cái Linh Khí, nếu cậu không dùng, tôi cần phải đoạt cho mình.”
Theo ánh mắt Tạ Sâm nhìn về cổ của chính mình, trong đầu Ôn Duyên hình như có thứ gì xôn xao một chút nổ tung, hắn đột nhiên trừng lớn mắt, thốt lên nói: “Không gian này…… Là bông hoa tai?”
(Jeje: Cho những ai không nhớ thì chính là cái hoa tai được dùng làm mặt dây chuyền đeo trên cổ Ôn Duyên đã được nhắc đến mấy chương trước lúc Tạ Sâm giảng giải về diễm công ấy ^^)
Tạ Sâm quay đầu lại nhìn hắn một cái, Ôn Duyên minh bạch ý tứ đối phương, lập tức co giò mà đi lên trước gom đồ vật, vừa thu thập, vừa thử nói: “Cái hoa tai kia phải chăng giống như trong tiểu thuyết viết, là vật dẫn không gian?”
Tạ Sâm vừa gom vật tư, vừa nâng cằm lên ý bảo, “Rừng trúc phía trước, cậu đi xuyên qua đi.”
Ôn Duyên nhìn rừng trúc xanh um tươi tốt trước mặt, thời điểm mới vừa xuyên tới đây, hắn chính là ở phương hướng này, lúc ấy chỉ cảm thấy nơi này an tĩnh đáng sợ, nhưng hiện tại có Tạ Sâm ở bên cạnh cùng hắn nói chuyện, ngẫm lại cũng không thấy quá đáng sợ nữa, có khả năng nhân loại chính là động vật quần cư?
Kỳ thật nghĩ lại, một mình hắn ở trong không gian ăn no chờ chết cũng không phải không thể, chỉ là nơi này vật còn sống đều không có, thức ăn cũng không đủ cho hắn ăn cả đời, trừ bỏ cây trúc cùng thảm cỏ, tạm thời cũng không phát hiện thực vật nào khác, dựa vào mấy thứ này sống cả đời, như thế nào cũng quá không hiện thực.
Nếu giống như trong tiểu thuyết viết có hạt giống thực vật thì tốt rồi…… (Jeje: Và lúc đó truyện sẽ chuyển tag thành chủng điền văn chứ méo phải mạt thế nữa Duyên nhé |wO)~) Trong không gian này tuy không có mặt trời, nhưng nếu như cỏ và trúc đều có thể phát triển được, hẳn là có thể trồng ra các loại thực vật khác đi? Hơn nữa hắn cùng Tạ Sâm ở chỗ này đều có thể hô hấp, nói cách khác nơi này hẳn là cũng có thể nuôi sống động vật, nghĩ như vậy, không gian này, không phải giống trong tiểu thuyết tu chân hay viết, nghiễm nhiên chính là một thế giới độc lập sao?
Thấy Ôn Duyên không biết nghĩ tới cái gì, tuy rằng thoạt nhìn không có biểu tình, nhưng trong ánh mắt nhảy nhót cùng độ cong khóe miệng lại quá rõ ràng, Tạ Sâm cảm thấy tâm tình không tồi, vì thế mở miệng nói: “Đừng vội cao hứng, cùng tôi đi phía trước nhìn xem, nếu cũng chỉ có rừng trúc, cậu là muốn ngủ ở trên trúc nhọn sao.”
Ôn Duyên hoàn toàn không cảm thấy câu này của Tạ Sâm có cái gì không đúng, bởi vì hắn cảm thấy đối phương nói quá có đạo lý! Nếu nơi này chỉ có rừng trúc làm sao bây giờ…… Chẳng lẽ thật sự phải ngủ ở trên cỏ sao……
Làm Ôn Duyên thất vọng chính là, lúc này đây ông trời giống như không có nghe được lời cầu nguyện của hắn, rừng trúc chỉ là rừng trúc, không gian cũng chỉ là không gian, tưởng tượng bên trong cái gì mà nhà trúc do cao nhân sáng chế, trong phòng lại có tuyệt thế ngọc giản linh tinh, những chuyện như thế đều không phát sinh trên người hắn.
Bất quá thất vọng đồng thời cũng có thu hoạch ngoài ý muốn, bên phải rừng trúc có một dòng suối dễ nhìn, nguồn nước vẫn đang lưu động, thoạt nhìn sạch sẽ cực kỳ, chỉ là dù sạch sẽ Ôn Duyên cũng không dám uống, nhưng Tạ Sâm sau khi khom lưng quan sát một lát, thực dứt khoát nâng tay vốc nước lên uống một hớp!
“Uy! Cậu……” Ôn Duyên quả thực không thể tin được hình ảnh chứng kiến trước mắt! Nam chính chính quy trong văn! Cứ như vậy một phen lấy nước từ nguồn nước chưa rõ nói uống liền uống!!! Loại hành động không có ý thức được nguy cơ này!! Thật sự là thuộc về nam chính sao? Thật là nên thuộc về nam chính sao?!!!
Tạ Sâm quay đầu lại, liền thấy Ôn Duyên nhìn chằm chằm chính mình, vẻ mặt phức tạp biểu tình. Cơ hồ không cần nghĩ, hắn cũng có thể đoán được Ôn Duyên lại đang suy nghĩ cái gì.
“Tất cả vật sở hữu nơi này, đối với chúng ta, chỉ có lợi mà không có hại.”
Tuy rằng xưng hô “chúng ta” làm trong lòng Ôn Duyên có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn là thức thời nói: “Cậu như thế nào lại xác định như vậy? Cậu biết lai lịch không gian này?”
Tạ Sâm đứng lên vẫy vẫy tay, hắn nhìn rừng trúc bên cạnh, vừa hướng bên kia đi vừa nói: “Cậu vừa rồi nói hoa tai của cậu là vật dẫn không gian, kỳ thật cũng không đúng lắm, vì nếu không có cái hoa tai kia, cũng không có không gian này.”
Theo âm thanh Tạ Sâm nói, Ôn Duyên chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, một cây trúc ước chừng bằng cẳng chân đàn ông, cao hơn mười mét che trời chậm rãi hướng bên cạnh ngã xuống!!
“…………”
Tạ Sâm phảng phất không cảm thụ được cõi lòng tràn đầy mặt Sparta (*) của Ôn Duyên, hắn một bên giống quái thú dùng đao chém cây trúc, một bên không chút khó thở nói tiếp: “Khối phỉ thúy kia của cậu, trước kia cũng đã là Linh Khí, có lẽ là bởi vì nó bị tạo hình thành bộ dáng cây trúc, cho nên trong không gian mới có rừng trúc, bất quá việc này cũng không quan trọng.”
(*) Sparta: Tên của một tộc chiến binh ngày xưa rất mạnh, mà cách nói “tràn đầy Sparta” này trong văn Trung Quốc tương đương với “gào thét trong lòng”. Muốn biết thêm chi tiết có thể tra google.
Giọng nói rơi xuống, lại là một tiếng “răng rắc”, cây trúc cao thứ nhì chậm rãi ngã xuống, “Quan trọng là, cậu có vài phần Linh Khí, mà cùng lúc đó, cũng có người vận khí giống cậu, bọn họ, cũng có được Linh Khí như vậy.”
Lời nói của Tạ Sâm cơ hồ mở ra cánh cửa một thế giới hoàn toàn mới đối với Ôn Duyên, giờ khắc này việc lực tay của Tạ Sâm giống như quái vật, cơ hồ đã vô pháp làm Ôn Duyên cảm thấy giật mình! Làm hắn giật mình chính là! Khối phỉ thúy này! Trước đó cư nhiên cũng đã là một cái không gian Thần Khí?!
Tuy rằng Tạ Sâm nói đây là Linh Khí, nhưng ở trong mắt hắn, nãy rõ ràng gọi là Thần Khí a không tốt sao?!
Hắn cho rằng hắn vận khí như thế nào mới gặp được may mắn! Nhưng ai biết, cư nhiên có thật nhiều người giống hắn a! Trước kia còn có cảm giác trâu bò hống hống ưu việt, nháy mắt liền hôi phi yên diệt (**) a! A? A!!
(**) Hôi phi yên diệt: Tan thành tro bụi
“Chỉ là, chỉ là thứ này của tôi, tôi cũng không biết là như thế nào kích hoạt?! Trước kia đeo như vậy nhiều năm, hoàn toàn là không có phản ứng.” Hắn hiện tại duy nhất muốn biết rõ ràng chính là, rốt cuộc là vì xuyên qua nên mới kích hoạt không gian Thần Khí, hay là vì cái gì khác?
“Loại Linh Khí này không có cách nào đơn phương kích hoạt, có người khuynh tẫn cả đời muốn có được một khối vật như vậy, đến chết cũng vô pháp thực hiện. Bởi vì Linh Khí đều là có linh khí, rất nhiều loại hiện tượng có thể chứng minh, chúng nó cũng có lựa chọn của chính mình. Ở thời điểm chúng nó muốn hiển lộ ra, bất luận cậu nghĩ thế nào, cũng đều không có quan hệ mấy.”
Ôn Duyên hơi chút nghĩ nghĩ, tuy rằng trong đầu lộn xộn, nhưng hắn vẫn là tận lực suy nghĩ, đối với Tạ Sâm ở phía trước vẫn cứ “chém” trúc nói: “Cậu nói như vậy…… Tôi nhớ rõ lúc tôi còn nhỏ, khối phỉ thúy cũng không có trong suốt như vậy. Bởi vì khi đó còn nhỏ, cha mẹ cũng sẽ không thỉnh cho tôi đồ vật quá quý trọng, nhưng là nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn mang bên người, không có dò hỏi người khác, tôi cũng không thực xác định…… Nhưng tôi đích xác cảm thấy nó trở nên xinh đẹp, so với thời điểm trước đó cũng trong hơn ít nhiều, vẻ ngoài cũng càng ngày càng hồn hậu nồng đậm.”
Ôn Duyên vừa nói vừa đem hoa tai trong cổ áo ra, hoa tai hình trúc tinh oánh dịch thấu sáng loáng đáng yêu, chỉ là nhìn liền nhịn không được tâm sinh vui mừng, “Này…… Theo cậu nói, chính là do nó lựa chọn sao?”