Đọc truyện Hảo Thụ Thừa Song – Chương 73: Lòng người hiểm ác (hạ)
“Sư phụ thấy cái côn này hết sức bình thường, nghĩ đến chắc Tình Nhi cũng chướng mắt mà thôi, sao có thể trộm đi vật quý của muội muội con được?”
“Ngươi cái đồ võ phu vô tri này!” Tây Môn Doanh không phục, nàng chống nạnh kêu to: “Đây là côn phụ thân tặng cho ta, sao có thể là một cái côn thông thường được? Ngươi xem cái chuôi côn này đều là của danh gia chế tạo, đẹp mắt nguy rồi, chỉ sợ cả đời của cái đồ võ phu vô tri như ngươi này đều chưa được thấy qua đâu.”
“À? Danh gia chế tạo? Ý ngươi chỉ cái chuôi sắt có khắc chữ như gà bới ở bên trên này, chính là cực phẩm sao?” Liễu Nghi Sinh bĩu môi, không hề hứng thú với cái côn Tây Môn Doanh yêu thích không buông tay: “Ta chỉ có thể nói, tiểu cô nương ngươi còn quá nhỏ, chưa từng thấy qua thứ tốt chân chính là gì đâu. Không khéo là, trước đó vài ngày Tình Nhi nói cũng muốn học roi mềm, ta liền tặng cho y một chiếc roi còn đẹp hơn cái này gấp trăm lần, không tin ta tìm tới cho các ngươi nhìn một cái.”
Liễu Nghi Sinh nói rồi lấy ra một cái roi mềm mà Tây Môn Tình coi như trân bảo giấu tại một góc ngói bể, đưa đến trước mặt Tây Môn phu nhân đang sáng mắt lên nói: “Chiếc roi mềm này, Tây Môn phu nhân nhìn thử xem so với cái nhị khúc côn của Tây Môn tiểu thư kia thì như thế nào?”
Đây quả thực không có cách nào so sánh được! Liễu Nghi Sinh tiện tay cầm một cái roi ra, chuôi của nó thế nhưng lại được làm từ hàn ngọc trong Kỳ Lân động, khí chất ấm áp, vừa nhìn liền biết là đồ hiếm thấy, nào có thể so sánh với cái côn Tây Môn lão gia tặng cho nữ nhi chơi đùa.
Tây Môn phu nhân cũng không phải người chưa từng gặp qua đồ tốt, hừ lạnh một tiếng đặt roi sang một bên nói: “Cho dù Tình Nhi đã có roi của mình rồi, làm thế nào mà Liễu sư phụ có thể đảm bảo nó sẽ không nổi lên lòng tham muốn ăn cắp côn của nữ nhi nhà ta?”
Lời này nghiễm nhiên là già mồm cãi láo, không thể khép tội Tây Môn Tình ăn cắp liền không yên.
“Đúng vậy! Nhất định là tại nó tham lam, thấy một cái còn chưa đủ, còn muốn thêm cái của ta nữa!” Tây Môn Doanh ở một bên hô to gọi nhỏ.
Chân mày Liễu Nghi Sinh nhếch lên, đã có chút mất kiên nhẫn, người nhà này càn quấy, không có chút thân tình nào đáng nói cả, y vừa định nổi giận xỉa xói bọn người này một trận, Tây Môn Tình liền vươn tay rụt rè kéo y một cái, giữa hai lông mày đầy ý tứ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đồng thời cũng kêu y đừng chống đối bọn họ.
Liễu Nghi Sinh cổ họng ngứa ngáy, rất muốn thổ huyết. Thực sự là nộ kỳ bất hạnh, ai kỳ bất tranh, vung tay áo, dứt khoát không để ý tới đồ đệ, cất cao giọng nói: “Ta không có cách nào chứng minh Tình Nhi có thật sự đúng như lời các ngươi nói, tham lam trộm cắp, lấy đi vật quý của Tây Môn tiểu thư hay không. Nhưng không biết Tây Môn tiểu thư có thể nói cho ta biết, sao ngươi vừa mới đánh mất côn, liền đến tìm ở một nơi bình thường không bao giờ vào, hơn nữa lại còn là vừa vào liền tìm được hay không?”
Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết 《Khổng Ất Kỷ 》
Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai.
Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối. (Trích từ Yuconuong.wordpress.com)
“Hừ, đây còn không phải là bởi vì bản tiểu thư thông minh, toàn bộ Tây Môn gia này, trừ nó ra còn có ai vào đây trộm đồ của ta nữa.” Tây Môn Doanh cứ như một con chim công kiêu ngạo, ngưỡng cổ lên, không có chút tự giác nào khi đang nhảy vào hố cả.
“Công nhận không sai, Tây Môn tiểu thư thanh khiết thông minh, đánh mất đồ, đến cả phòng của mình liền chưa từng tìm kiếm liền điều động binh lực, triệu tập tỷ muội và mẫu thân nhà mình lao thẳng tới trong phòng của ca ca ngươi, sau đó chỉ cần sờ soạng một cái liền mò trúng, nhân chứng vật chứng đầy đủ luôn?”
“Đùng vậy thì thế nào?” Tây Môn doanh vẫn ngu ngốc nói tiếp, nhưng sắc mặt của Tây Môn phu nhân đã thay đổi. Lời nói của Liễu sư phụ này, kẹp thương mang gậy, nhắm thẳng vào chuyện Tây Môn Doanh hãm hại ca ca của mình, biết vị sư phụ này khó đối phó, để phòng ngừa nữ nhi tiếp tục nói hưu nói vượn, Tây Môn phu nhân khẽ tằng hắng một cái nói: “Liễu sư phụ không cần nói nhiều, ta tin tưởng Doanh Nhi, nàng còn nhỏ như vậy, sao có thể hại Tình Nhi được. Bất quá ta suy xét cẩn thận lại, thấy cũng không phải lời Liễu sư phụ nói không có lý, nếu Tình Nhi có Liễu sư phụ chiếu cố nó, tặng cho nó thứ tốt, tự nhiên cũng sẽ không mơ ước đồ của muội muội nó làm gì. Chắc là thực sự do chó trong nhà ham chơi nên mới tha đi mất.”
Bà giải quyết dứt khoát, đứng dậy phũi phũi vạt áo nói: “Chuyện hôm nay, đơn giản chỉ là một hồi hiểu lầm, về sau Doanh Nhi phải giữ gìn đồ vật của mình cho tốt, Tình Nhi cứ ngốc trong cái viện này, nếu như chó lại tha nhầm đồ không phải của ngươi vào đây, chỉ cần giao cho quản gia là được.”
Tây Môn Doanh nhặt lấy côn của mình lên, trừng mắt liếc Tây Môn Tình và Liễu Nghi Sinh đầy oán hận, rồi rời đi cùng với mẫu thân. Cuối cùng căn phòng tồi tàn cũng được thanh tĩnh lại, Liễu Nghi Sinh đỡ đồ đệ dậy, trong lòng còn đang tức y không chịu đấu tranh để người khác ức hiếp mình, lạnh mặt không nhìn đến y.
“Sư phụ… Tình Nhi đa tạ sư phụ đã nói đỡ cho Tình Nhi… Tay của sư phụ còn đang bị thương, để Tình Nhi băng lại giúp người.” Tây Môn Tình xoa xoa hai chân đã quỳ đến tê rần, kéo lấy ống tay áo của Liễu Nghi Sinh muốn làm nũng, nghĩ đến người vừa mới đỡ một côn cho mình, y liền đau lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn hết cả lại.
“Con nhìn xem cái bộ dáng chống tường còn không nổi của con đi kìa, hôm nay muội muội con mượn cớ đánh con, không chừng ngày mai sẽ thực sự đánh con tới chết luôn đó. Bộ con định chọc cho sư phụ tức chết hay sao vậy hả!”
“Ta không có cách nào hiểu nổi, cho dù con là do thiếp sinh ra, cũng không đến nỗi khiến cho bọn họ hận con đến loại tình trạng này được chứ. Rốt cuộc là con đã đắc tội gì với mấy người đó vậy? Còn nữa lần trước con đã từng nói, đây là do số mệnh của con, hiện tại con nói rõ cho sư phụ nghe xem, rốt cuộc là tại sao mà số mệnh của con lại phải như vậy? Hả?” Liễu Nghi Sinh không thèm để ý đến vết thương trên cánh tay, dùng đầu ngón tay điểm vào đầu Tây Môn Tình nói.
“Tình Nhi… Tình Nhi nói cho sư phụ rồi, nhất định sư phụ cũng ghét bỏ con hệt như bọn họ mà thôi.” Đôi mắt to tròn của Tây Môn Tình lấp lánh nước mắt, không muốn đánh mất cả người đầu tiên cũng là người cuối cùng thật tình quan tâm mình trong cuộc đời này.
“Muốn ghét bỏ con cũng là ghét bỏ cái tính không biết phản kháng này của con, tương lai bị người ta ăn sạch còn vừa chờ mong vừa tự tắm rửa dâng lên tới tận cửa nữa! Nói đi, sư phụ hứa với con tuyệt đối sẽ không ghét bỏ con, ngoéo tay nào!”
Thấy mặt người đã tức đến biến dạng lại còn vươn tay làm ra hành động trẻ con như vậy, Tây Môn Tình nín khóc mỉm cười, run rẩy vươn ngón út qua, cắn môi lấy dũng khí nói: “Bọn họ chán ghét con, bởi vì con là một quái vật, có một thân thể dị dạng, bất nam bất nữ, sẽ mang đến vận xui cho gia đình.”
Liễu Nghi Sinh nghe nói như thế, xoát cái mặt liền trắng bệch.
Tây Môn Tình lại tưởng rằng đây là lần đầu tiên y nghe đến trên đời có người như thế, trong lòng bất an, sốt ruột giải thích: “Con cũng không biết tại sao mọi người lại nói thân thể con quái dị rồi lại mang đến vận xui cho mọi người, con vẫn luôn rất nghe lời, chưa từng làm chuyện xấu nào cả, ông trời cho con lớn lên thành như vậy, vừa sinh ra nương của con đã muốn bóp chết con, sau đó lại hối hận, nhưng cũng không thèm nhìn đến con, không đánh thì chính là mắng con, cuối cùng còn mắc cả bệnh điên. Nếu không phải phụ thân con không đành lòng, sợ rằng Tình Nhi đã sớm không sống được đến bây giờ rồi…”
Liễu Nghi Sinh trợn tròn mắt, không dám tin tưởng đồ đệ của mình cũng có cơ thể giống với y. Thân thể lưỡng tính của bọn họ bị người đời nhận định là một biểu tượng của sự xui rủi, là quái thai nên bị bóp chết từ lúc vừa mới sinh ra. Bản thân mình rất may mắn, tuy rằng phụ thân nhận nuôi mình cũng ôm loại mục đích khác, nhưng y lại nhận được càng nhiều sự sủng ái và quan tâm hơn hẳn những hài tử bình thường, mà Tây Môn Tình, lại chỉ có thể bị người nhà chán ghét và dằn vặt như vậy.
“Tình Nhi, thân thể của con cũng không có gì không tốt cả.” Dùng ngón tay lau khô nước mắt của Tây Môn Tình, gương mặt kia ôn nhu đến mức chảy cả nước.
“Hả?” Cho tới bây giờ Tây Môn Tình còn chưa nghe qua cách nói như vậy, mở to hai mắt nhìn sư phụ của y.
“Không có gì không tốt cả, Nữ Oa nương nương tạo ra con người, tất nhiên là có dụng ý của nàng. Mấy người phàm này không nhìn ra được điểm tốt của Tình Nhi, nói cái gì mà Tình Nhi sẽ mang đến vận xui, đều là nói bậy cả, trên thực tế Tình Nhi hiểu chuyện nghe lời, tâm địa thiện lương, đến cả một con kiến còn không nỡ giết, làm thế nào có thể mang đến điều bất hạnh được chứ? Nghe lời sư phụ, tương lai sẽ có người phát hiện Tình Nhi thật sự rất tốt, sẽ sủng ái quý trọng Tình Nhi giống như sư phụ, cũng sẽ không ghét bỏ thân thể của Tình Nhi, cho nên Tình Nhi không cần tự coi nhẹ mình, đó cũng không phải là cái gì quái thai cả, kỳ thực ngoại trừ Tình Nhi, trên đời này còn có rất nhiều người giống với Tình Nhi, bọn họ đều nhận được hạnh phúc của riêng mình, không có cái gì không giống với người bình thường cả.
“Thật… Thật vậy sao? Sư phụ không thể gạt con…”
“Sư phụ đã lừa gạt con bao giờ chưa?” Liễu Nghi Sinh vuốt ve đầu của y, cười đến thật dễ nhìn, chỉ với gương mặt tục tằng bình thường cũng đã làm cho Tây Môn Tình nhìn không chớp mắt.
Lời tác giả
Tao ngộ khi còn bé của Tây Môn Tình kết thúc tại đây.
Có đôi lời muốn lảm nhảm với mọi người một chút.
Có cô nương cảm thấy, Tiểu Liễu Nhi đã trở nên thành thục không ít khi ở Tây Môn gia.
Từ khi Tiểu Liễu Nhi rời khỏi Kỳ Lân thôn, kỳ thực toàn bộ thế giới quan đã bị làm mới lại một lần, lúc y ở chung với hai tiểu công, có người bảo hộ thương yêu cho nên đương nhiên là không cần phải thành thục làm gì rồi, thế nhưng ở trước mặt Tây Môn Tình, y là một người lớn, một cường giả, có thể đây chính là cái đạo lý gọi là hoàn cảnh sẽ thúc đẩy con người trưởng thành đi.
Tao ngộ của Tây Môn Tình cũng đã mang đến cho y rất nhiều cảm xúc và thay đổi, con người không có khả năng cứ đơn thuần cả đời, nhưng lại có khả năng đơn thuần ở trước mặt người mình yêu cả đời XDD