Đọc truyện Hảo Thụ Thừa Song – Chương 40: Tâm sự với nhau
Vết thương của Kỳ Thạc Kỳ Canh khiến Liễu Mộ Ngôn tiêu tốn một phen công phu, cuối cùng cũng có thể cầm máu lại, bởi vì mệt mỏi và thương thế, sau khi thả Liễu Nghi Sinh ra hai người cũng lâm vào giấc ngủ mê man để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Cũng may hai huynh đệ còn trẻ tuổi, lại có huyết thống Kỳ Lân tốt nhất, dưỡng lại vài ngày sẽ không còn vấn đề gì nữa. Liễu Mộ Ngôn xử lý thương thế của bọn họ, cuối cùng trái tim treo cao ba ngày nay của y cũng được thả lỏng rồi.
“Mộ Ngôn, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ba đứa nhỏ để ta nhìn cho.” Kỳ Thiên Hữu đau lòng ba ngày nay Liễu Mộ Ngôn chưa từng ngủ được một đêm, đến cả bước chân đều có chút lung lay, sắc mặt càng thêm mệt mỏi bất kham.
“Ừm, hai nhi tử của ngươi, cũng không tệ lắm.” Hiếm khi Liễu Mộ Ngôn mới nghe lời mà mặc cho Kỳ Thiên Hữu dẫn mình tới trên giường, do mệt mỏi nên thần trí của y mơ hồ, trước khi ngủ chỉ nói có một câu, có thể là khích lệ duy nhất của đời này dành cho Kỳ Thiên Hữu.
Mặc dù là khen con hắn, thế nhưng nhi tử không tồi không phải là lão tử cũng không tồi hay sao? Kỳ Thiên Hữu cười như một đứa ngốc, hôn một cái thật nhẹ lên trán của Liễu Mộ Ngôn đang ngủ say, vốn dĩ chỉ định hôn một cái mà thôi, thế nhưng miệng mồm lại không nghe theo sai sử của mình, hôn từ trán, xuống đến mũi, từ mũi, hôn đến khóe miệng, hôn hôn, nước mắt nóng hổi lần lượt rơi xuống, rơi đến gò má trắng nõn trơn bóng của Liễu Mộ Ngôn, chảy xuống dọc theo gò má.
Liễu Nghi Sinh cảm thấy mình đã ngủ một giấc thật dài, nhưng trong giấc mộng đêm qua đã không còn những thứ ngổn ngang nghe vào liền rợn cả người kia nữa, ngược lại rất là ôn hòa, ấm áp, tựa như ngày ấy khi ngủ trên cái bụng ấm áp của Kỳ Canh, gối lên cần cổ mềm mại của Kỳ Thạc, một mảnh phong cảnh mỹ lệ, an tĩnh thản nhiên.
Y mở hai mắt ra, dùng sức ngưng tụ tâm trạng, thế nhưng nhìn qua vài lần đều không tìm thấy hai huynh đệ một tấc cũng không rời y đi, bên giường mình, sao lại là Kỳ bá bá vậy nè?
“Tiểu Liễu Nhi tỉnh rồi à, có đói bụng không?” Hiện tại nhiệm vụ chính của Kỳ Thiên Hữu là làm cơm cho già trẻ một nhà, đảm bảo bọn nhỏ vừa rời giường liền có cơm nóng hầm hập ngon miệng, không đến nổi phải chịu đói.
Liễu Nghi Sinh lắc đầu, vừa mới tỉnh lại nên thật sự không cảm thấy đói. Y nhìn Kỳ Thiên Hữu hỏi: “Kỳ bá bá, Kỳ Thạc và Kỳ Canh đâu? Đi nơi nào rồi?”
“Gọi phụ thân a, đứa ngốc.” Kỳ Thiên Hữu yêu thương sờ sờ đầu của y nói: “Trước đó do bọn chúng quá mệt mỏi nên đã ngủ rồi, con không đói bụng, vậy để phụ thân nói cho con biết lần này con nghịch ngợm gây sự chọc ra bao nhiêu họa đi.”
Hắn kể lại những chuyện lớn nhỏ bắt đầu từ khi Liễu Nghi Sinh hôn mê đến nay, nói một lần rồi lại thêm mắm dặm muối, đương nhiên, mấy chỗ thêm mắm dặm muối là hai nhi tử của mình lo lắng cho y như thế nào, dũng mãnh chiến đấu như thế nào, cuối cùng là sự tích thân chịu trọng thương mà quang vinh trở về.
Liễu Nghi Sinh nghe thấy bọn họ mang cả người đầy máu trở về, vành mắt đã đỏ hồng muốn đi xuống giường thăm bệnh, lại bị Kỳ Thiên Hữu ngăn lại, hắn dùng khẩu khí nghiêm túc chưa bao giờ có để hỏi: “Tiểu Liễu Nhi, trước đừng nóng vội, ta có lời muốn hỏi con. Ba người các ngươi đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Kỳ Thạc và Kỳ Canh có bao nhiêu thương con yêu con, không cần phụ thân nói thì con cũng đã quá rõ ràng rồi đi. Chuyện trước đây bọn nó làm khiến con mất hứng, nhưng hiện tại bọn chúng vì thân thể của con đều nguyện giao mạng mình ra, cũng đã như vậy rồi, con vẫn không thể tha thứ cho bọn chúng sao?”
Liễu Nghi Sinh nghe xong lời này, liền không kiềm được nước mắt: “Ai… Ai muốn bọn họ giao mạng ra chứ, hai đại ngốc này. Con cũng chưa nói sẽ không tha thứ cho bọn họ mà, sao lại có thể không tha thứ được đây, bất quá là con còn chưa hết giận nên mới lăn qua lăn lại bọn họ mà thôi.”
“Tiểu Liễu Nhi đừng khóc, vậy con nói cho phụ thân biết đi, có phải là con có thể tiếp thu chuyện ở cùng một chỗ với hai đứa nó, trở thành con dâu của nhà chúng ta hay không?” Kỳ Thiên Hữu đánh rắn tùy côn, thân làm phụ thân cũng phải tìm phúc lợi cho nhi tử chứ.
Liễu Nghi Sinh giật mình, nhưng vẫn đỏ mặt mà gật đầu một cái. Cho tới hiện tại, y dù có muốn không đáp ứng chuyện này cũng không được, đối với mình hai người bọn họ quý giá tựa như sinh mệnh vậy, vứt lại bất kỳ người nào y đều làm không được.
“Ừm… Phụ thân, con muốn đi xem bọn họ một chút.”
***
Cũng không biết Liễu Mộ Ngôn là cố ý hay là vô tâm mà băng bó cho hai người cực kỳ nghiêm trọng, dù sao thì đến khi Liễu Nghi Sinh nhìn thấy bọn họ đúng là lại càng thêm hoảng sợ. Từ trước ngực đến bả vai Kỳ Thạc hầu như đều bị băng lại, mà thân trên của Kỳ Canh thì trần trụi, nhưng gần như cũng không còn một bộ phận nào hoàn hảo, tất cả đều là vết thương đã kết vẩy, mỗi một đạo đỏ đỏ tím tím đều giống như là vết roi quất vào tim Liễu Nghi Sinh, y còn chưa có tới gần nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, trong lúc nhất thời càng thêm chần chừ mà không dám tới gần nhìn kỹ.
Cả đời này chưa từng có thời khắc nào khiến y thống hận bản thân mình như hiện tại vậy, dùng từ hối hận đến đứt ruột một chút cũng không quá đáng. Bởi vì bản thân tùy hứng, thiếu chút nữa đã giày vò cốt nhục trong bụng đến mất đi cũng chưa nói, ngay cả Kỳ Thạc Kỳ Canh thiếu chút nữa vì để cứu y mà phải bỏ mạng. Ở trong mắt y, Kỳ Thạc và Kỳ Canh vẫn luôn là sự tồn tại cường đại không gì sánh được, bọn họ võ công cao cường, vẫn luôn bảo vệ y thật tốt; bọn họ đối với y là cưng chiều vô độ, cho dù y nói muốn bầu trời ánh trăng bọn họ đều sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho y; bọn họ gần như là không gì không làm được, lại còn ôn nhu săn sóc đến cực hạn, chỉ biết sủng mình hống mình, cho dù bản thân y có cố tình gây sự bao nhiêu lần đi chăng nữa họ cũng sẽ không trách mình nửa phần.
Nhưng hôm nay, hai người đối xử với y tốt nhất trên thế giới lại bởi vì y mà mình đầy thương tích nằm ở trên giường. Liễu Nghi Sinh không thể nào tưởng tượng nổi trình độ ác đấu mà bọn họ đã gặp phải ra sao, sao lại có thể khiến bản thân bị thương thành như vậy, trình độ này so lần trước hai huynh đệ cạnh tranh với nhau đơn giản là cách biệt một trời một vực, y ngay cả tưởng cũng không thể tưởng, vừa mới nghĩ đến trong tim lại dâng lên một trận đau nhức, khiến y không có cách nào thở nổi.
“Tiểu Liễu Nhi, sao ngươi lại xuống giường rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa? Còn bị đau bụng không?” Kỳ thực Kỳ Canh Kỳ Thạc đã sớm tỉnh, thế nhưng tế tự đại nhân có lệnh, bọn họ phải nằm yên trong vòng ba ngày, ngay cả mặt đất cũng không thể bước xuống, qua ba ngày sau mới được phép đứng dậy hoạt động.
Liễu Nghi Sinh đứng ở cửa run rẩy sao bọn họ không phát hiện cho được, nếu không phải không thể động, hai người đã sớm kéo người vào trong lòng rồi.
“Bảo bối, đến đây.” Thanh âm của Kỳ Thạc có vẻ hữu khí vô lực, có lẽ là do mất máu quá nhiều lại bị mệt nhọc quá độ, so với thanh âm sinh long hoạt hổ trước đây là không có cách nào bì nổi.
Liễu Nghi Sinh ngẩn ngơ ngồi vào bên giường của bọn họ, nước mắt đã kiềm nén nửa ngày không thể nào nhịn xuống được nữa.
“Sao bé ngốc lại khóc nhè rồi? Ngươi đang chê chúng ta còn chưa đủ đau, cố ý muốn khiến cho chúng ta đau hơn nữa có phải hay không?” Kỳ Canh cúi đầu nguyền rủa một câu, để cho tâm can bảo bối thương tâm thành như vậy, bản than mình thực sự là đủ vô năng mà!
“Đều do… Đều do ta không tốt… Làm hại các ngươi bị trọng thương…” Liễu Nghi Sinh khóc đến mức không xong, nước mắt cứ như bạc trắng mà rơi thẳn xuống vạt áo của hai huynh đệ, y là vừa hối vừa hận, đã biết bản thân hư hỏng, sao lại còn khiến hai người kia chịu khổ chứ? Nếu ông trời có mắt thì phải để y lên núi đao xuống chảo dầu, chứ không phải là trừng phạt người y yêu thương như thế này đây.
“Không phải lỗi của Tiểu Liễu Nhi, ngươi đừng tiếp tục khóc nhè như vậy, ngược lại khiến chúng ta sốt ruột, vết thương nặng hơn thì làm sao đây?” Kỳ Thạc vừa ôn nhu nói, vừa giơ tay lên, dùng bụng ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của y, trong tim tràn đầy tình yêu dịu dàng tha thiết.
“Ta, ta không khóc.” Liễu nghi sợ bọn họ sốt ruột, vội vã lau hết nước mắt nước mũi. Mắt mũi đều hồng hồng như bộ dáng của thỏ con nói muốn có bao nhiêu chọc người liền có bất nhiêu chọc người, y chỉnh đốn lại tâm tình, cắn cắn môi, thập phần nghiêm túc, lại có chút thẹn thùng nói: “Sau này ta đều nghe lời các ngươi nói, chuyện các ngươi không cho ta đều không làm, ta biết mỗi ngày trước đây ta đều khi dễ các ngươi, thế nhưng đấy còn không phải là bởi vì các ngươi khi dễ ta trước hay sao, ta phẫn nộ nên mới vừa đánh vừa mắng các ngươi… Ta… Trong lòng ta thích các ngươi, cho nên nhất định các ngươi phải mau mau khỏe lên, không có các ngươi chiếu cố ta, ngược lại là ta lại phải vừa ăn vào liền nôn, sẽ không có khí lực sinh cục cưng cho các ngươi.”